Trương đại quan nhân gật gật, hắn rất tự tin: Ai là người được lợi trong cuộc đấu đá này, kẻ đó chính là đạo diễn dựng lên màn kịch.
Cố Doãn Tri đáp: Được lợi nhiều nhất là Tống Hoài Minh, anh đang nói nhạc phụ đại nhân tương lai của mình chính là kẻ chủ mưu?
Trương Dương nói: Con đang nói đến kẻ khác chính là Châu Hưng Dân!
Cố Doãn Tri đương nhien biết Trương Dương ám chỉ tới Châu Hưng Dân, ông điềm nhiên hỏi: Anh cho là như vậy?
Trương Dương đáp: Con nói đến không chỉ là Châu Hưng Dân, mà nói đến cả tập đoàn ích lợi chính trị phía sau y, chính là nhà họ Châu, ngoài nhà họ Tra còn có những tập đoàn ích lợi chính trị khác cũng đồng hành động nhằm vào họ Kiều.
Cố Doãn Tri đáp: Anh có lẽ không biết quan hệ giữa Kiều lão và nhà Châu.
Trương Dương nói: Trên trường chính trị không có cái gọi là bằng hữu mãi mãi, trước đây khi lợi ích chính trị của họ được duy trì thống nhất họ vẫn là bạn bè, nhưng hiện giờ, lợi ích chính trị hai bên xảy ra xung đột, nhà Châu động ra tay với nhà họ Kiều cũng là chuyện bình thường.
Cố Doãn Tri nói: Anh quả nhiên nghiêng về xu hướng có kẻ lập âm mưu, nhất miệng nói đến mưu đồ.
Trương Dương cười hơi đắc ý: Lăn lộn trong thể chế đã lâu, sự giác ngộ của con cũng phải được nâng cao lên chút ít.
Cố Doãn Tri nói: Anh lại bỏ qua mấy điều, thứ nhất, trước khi Kiều lão rút lui, hai nhà Kiều và Châu luôn là đồng minh trên trường chính trị này; thứ hai, bản thân Châu Hưng Dân là một cán bộ xuất sắc nhất trong số cán bộ trẻ tuổi, cũng là một trong những người kế nhiệm được cấp trên tán thưởng, chỉ là anh ta xuất hiện ở vị trí nhạy cảm nhất trong thời điểm nhạy cảm nhất này; thứ ba, nhà Châu không có lí do gì để gây hại cho nhà họ Kiều.
Trương Dương nói: Nhưng nhà Châu hoàn toàn được lợi từ trận đấu đá chính trị lần này là việc không hề nghi ngờ gì.
Sau khi nói chuyện với Cố Doãn Tri, Trương Dương mới nhận thấy khoảng cách giữa phân tranh của lãnh đạo và bản thân mình là quá xa, không cần đến mình lo lắng, thực ra cho dù mình có lo lắng quan tâm cũng không thay đổi được gì, việc quan trọng trước mặt bây giờ là vấn đề công tác của hắn trong tương lai.
Trương Dương vốn định đi gặp Tần Thanh để hỏi vấn đề này, nhưng không ngờ Trần Thiệu Bân đột ngột quay về, tên này trốn đông trốn tây ở tỉnh khác nhiều ngày rồi, sau khi vấn đề của Kiều Bằng Cử được giải quyết, số vốn gã đầu tư vào Hoàn Vũ cũng đã qua điều tra, lúc này gã mới dám lộ diệm ở Đông Giang. Tuy nhiên lần này gã qua về vẫn không dám trở về nhà, gã liên lạc với mấy người bạn cũ trước là Lương Thành Long, Trương Dương, Viên Ba và Đinh Triệu Dũng.
Lúc Trương Dương đến quán ba Hắc Giai Phiến thì tất cả đã có mặt, họ đã ngồi trong phòng và uống rượu.
Trần Thiệu Bân vừa mới cắt tóc, y cũng đã cạo nhăn râu, nhưng trông có vẻ gầy đi, trước cũng ảnh hưởng tâm lí vì áp lực sự việc vốn đầu tư Hoàn Vũ, y cầm ly rượu lên: Anh em à, tôi đây khổ lắm, cứ nghĩ cuộc đời này sẽ chẳng còn cơ hội để gặp lại phụ lão hương thân, không ngờ rằng, ruốt cuộc tôi cũng có thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Lương Thành Long đáp: Đáng đời cậu, ai bảo cậu tham lam cho lắm vào? Làm người phải biết thật thà, muốn một bước phất nhanh, loại người như cậu không vấp đổ mới là lạ.
Viên Ba cười: Thành Long, Thiêu Bân cũng đâu dễ dàng gì, anh đừng dè bỉu cậu ấy.
Đinh Thiệu Dũng nói: Có câu đại nạn không chết tất có hậu phúc, chuyện lần này hữu kinh vô hiểm, tiểu tử cậu có thể coi là được hồng phúc tề thiên, nào, chúng ta cùng chúc cậu một ly.
Trương Dương hưởng ứng nói: Người có thể sống để quay về là điều không hề dễ dàng, tôi cũng định đeo theo cái danh để phiêu bạt thiên hạ, cả đời mai danh ẩn tích ăn xin sống qua ngày, không ngờ sự việc lại xoay chuyển tình thế, lại được giải quyết.
Trần Thiệu Bân uống ly rượu, rồi thở dài một hơi: Lần này suýt nữa hù tôi sợ chết khiếp, sau này tôi sẽ không bao giờ dính vào việc mưu lợi đầu tư như thế nữa.
Lương Thành Long nói: Tôi không tin, chó có thể thay đổi thói quen ăn Shit?
Mọi người đều cười ầm lên, Trần Thiệu Bân trợn mắt nhìn: Cái thằng này nói cái gì thế? Tao đã gặp đủ xui xẻo rồi, mày còn không nói được lời nào tử tế à?
Lương Thành Long nói: Người ăn thứ lợi trước mắt quen rồi tưởng có thể dễ dàng làm việc một cách thật thà kiên định sao?
Đinh Thiệu Dũng lại nói: Tôi thấy Thiện Bân lần này không thành vấn đề, ngã một vố đau như thế, chắc đã học được bài học sâu sắc.
Trần Thiệu Bân nói: Lần nà suýt nữa thì tôi chẳng còn gì, cái lỗ thủng tới tỷ đồng, dù tôi có bán thân cả đời cũng không thể bù đắp nổi.
Trương Dương cười: Dựa vào cái thân xác da bọc xương này của cậu, có mà dán tiền lên cũng chẳng ai cần! Lương Thành Long nghe thế gật đầu.
Đinh Triệu Dũng nói: Nếu Kiều Bằng Cử không sao cả, cậu đương nhiên cũng không sao.
Nhắc tới Kiều Bằng Cử, Trần Thiệu Bân không khỏi thở dài : Lần này tôi thật là may mắn, Kiều Bằng Cử nếu xong đời thì tôi cũng xong luôn.
Lương Thành Long lại nói: Kiều Bằng Cử lần này bị một vố lớn, vì viêc của hắn bí thư Kiều phải rút khỏi Bình Hải. Đám đệ tử cán bộ này cũng rất quan tâm đến biến động gần đây của Bình Hải, câu nói của Lương Thành Long lại dẫn họ vào vấn đề thảo luận mới.
Đinh Triệu Dũng nói: Kiều Bằng Cử thật là thằng gây họa đầy mình, lần này hắn gây răc rối lớn cho gia đình hắn, nếu không phải là Bằng Cử, bí thư Kiều nhất định sẽ không đưa ra lựa chọn này.
Trần Thiệu Bân gục đầu xuống, cầm ly rượu lên uống một cách rầu rĩ, gã không khỏi nghĩ đến mình, vì chuyện tập trung vốn mà làm cho cha mình tức giận đến đổ bệnh, ông còn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con, việc này cũng là một trong những nguyên nhân mà Trần Thiệu Bân không dám trở về nhà trước tiên.
Viên Ba dù sao cũng là người lớn tuổi lớn hơn hết, cũng suy nghĩ lo lắng về vấn đề nhiều hơn đám tiểu tử vô tâm này một chút, y nhìn vẻ ủ rũ của Trần Thiệu Bân, vỗ vào vai gã nói: Thiệu Bân, con người ta sống ở trên đời ai cũng phải vấp ngã, thất bại lần này có thể coi là chuyện tốt đối với cậu, ngã một lần khôn hơn một chút.
Trương Dương cười: Đại nạn không chết tất có hậu phúc, đúng rồi, khoản tiền đó cậu đã trả hết chưa?
Trần Thiệu Bân đáp: Nếu không trả hết tôi cũng không dám quay về, Kiều Bằng Cử tên này cũng là thằng trả nợ sòng phẳng, khoản vốn tập trung đầu tư vào Hoàn Vũ lúc đầu hắn đều trả lại hết không thiếu một xu, tuy nhiên dừng có mà mơ gì đến lợi tức.
Lương Thành Long nói: Mie...còn lợi tác gì nữa, có thể cầm lại số tiền vốn là tốt lắm rồi.
Đinh Triệu Dũng lại nói :Chuyện này là xảy ra với nhà họ Kiều, nếu đổi thành chúng ta e là sớm đã.... Lương Thành Long nói: Nhà họ Kiều lần này cũng bị đại thương nguyên khí, tôi nghe nói Kiều lão vì bảo vệ thằng cháu bảo bối của ông ta mà phải nhờ vả tất cả các mối quan hệ, nếu không Kiều Bằng Cử đã xong đời rồi.
Viên Ba nói: Người vừa đi là trà đã nguội, nếu Kiều lão vẫn tại vị, tôi nghĩ sẽ chẳng ai dám sờ đến tính sổ với Kiều Bằng Cử.
Lương Thành Long thấy Trương Dương không ý kiến gì, dùng khuỷu tay huých vào người hắn: Chủ nhiệm Trương, trong chúng ta chỉ có mỗi mình anh là quan chức, chắc nắm rõ tình hình nội bộ, nói vài ba câu cho anh em nghe xem nào.
Trương Dương đáp: Tôi chỉ là một cán bộ cấp sở nhỏ bé, có thể biết được tin nội bộ gì chứ?
Lương Thành Long nói: Trương Dương, chán cậu quá đấy, cậu định diễn trò gì với chúng tôi thế? Nhạc phụ đại nhân của cậu đã là chủ Bình Hải, cậu không biết tin gì thì còn ai biết đây?
Trương Dương đáp: Tôi thật là không biết gì hết, những chuyện tôi biết được thì mọi người đều rõ cả, phía tỉnh cử Châu Hưng Dân đến nhận chức chủ tỉnh, trước đây gã từng là tổng thư kí sở đoàn thanh niên cộng sản trung ương, là một thiên tài chính trị, một nhân vật có tiều đồ chính trị vô hạn.
Lương Thành Long than: Nói ra chuyện này tôi cũng thấy bất công cho chú tôi, ông ấy vất vả khổ sở phấn đấu nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn chưa được cái chức bí thư thị ủy Đông Giang, đã làm bao nhiêu năm ở vị trí cũ rồi... Cao độ chính trị cả đời cũng chỉ thế thôi.
Trần Thiệu Bân nói: Đừng có tham, chú cậu tốt xấu gì cũng vẫn còn có quan vị, xem lão gia tử nhà chúng tôi, bây giờ đành phải chuyển hứng thú của mình vào cái việc cầm lồng chơi chim.
Mấy người đều cười ầm hết lên.
Đinh Triệu Dũng nói: Ai cũng không thể vĩnh viễn cầm quyền được.
Lương Thành Long đáp: Câu này chưa chắc, Triệu Dũng, lão gia từ nhà các cậu làm rất tốt, từ thời của bí thư Cố cho đến bây giờ vẫn đứng vững vàng không đổ, t nguyên lão tam triều, thực không hề dễ dàng đâu.
Đinh Triệu Dũng nói: Ý câu này là, cha tối đến năm nay là tới số rồi đúng không, tính kẻ anh tuấn kiệt xuất còn phải xem kim triều. Gã vỗ vai Trương Dương nói tiếp: Sau này nhân vật kiệt xuất trong chính đàn Bình Hải chắc chắn là Trương Dương rồi.
Lương Thành Long đáp: Đúng vậy, câu này đúng lắm, đảo mắt nhìn khắp Bình Hải chẳng có kẻ nào xuất trúng bằng cậu ta.
Trương đại quan nhân cười mắng: Thàng ranh cậu dám trêu tôi, cẩn thận tôi đập cho một trận.
Lương Thành Long đáp: Trương Dương, tiểu tử cậu là thằng diễm phúc tề thiên, không cam chịu ngày tháng sau này sẽ mất tiêu diêu tự tại như này nữa chứ gì? Nhạc phụ đại nhân của cậu nay đã là người cầm quyền Bình Hải, là con rể của ông ta, nhất định là sẽ có nhiều ánh mắt săm soi chằm chằn nhìn cậu, sau này cậu muốn làm chuyện xấu cũng không dễ đâu.
Trương đại quan nhân bị Thành Long nói chúng chỗ đau, hắn không khỏi than thở: Ai sống cũng không hề dễ dàng, chỉ nhìn thấy sự hào nhoáng bên ngoài của người khác, có ai nhìn thấy sự chua xót phía sau đâu.
Trần Thiệu Bân nói: Được rồi được rồi, mẹ đứa nào cũng biết cậu đắc ý rồi đừng có mà giả bộ.