Y Đạo Quan Đồ

Chương 1204: Chương 1204: Thư họa song tuyệt(3)




Hoàng Nhàn Vân nói: “Căn nhà của tôi ở nước ngoài cũng vậy, tôi không thích treo thư họa của chính mình, còn một nguyên nhân nữa, bạn bè người thân đến nhà chơi, khó tránh khỏi việc mở miệng xin, nếu từ chối từ lại không được, còn nếu không từ chối, thì người xin sẽ rất nhiều, thầy từng dạy tôi, cần phải tiếc chữ như vàng!”

Trương Dương cười hà hà nói: “Giờ đây chữ của Nhàn Vân huynh thật sự là nhất tự thiên kim rồi.”

Hoàng Nhàn Vân nói: “Không khoa trương vậy đâu, lúc mới bắt đầu, tôi còn chẳng để ý đến lời của thầy giáo, nhưng mấy năm gần đây sau khi đã trải qua một vài sự việc, tôi mới phát hiện ra, những lời ông nói thật sự có lý.”

Trương Dương cũng hiểu một chút về giới thư họa, biết rằng đồ vật càng ít càng quý, nếu như những tác phẩm tuồn ra thị trường quá nhiều, quá tràn lan, thì giá trị sẽ bị giảm bớt, rất nhiều nhà thư họa sau khi mất đi, giá trị của tác phẩm tăng gấp nhiều lần, nguyên nhân của việc đó chính là thứ này đây, Hoàng Nhàn Vân thuộc vào trường phái tinh phẩm, sau khi thành danh, gã không đẩy mạnh việc bán tác phẩm ra ngoài thị trường với mục đích kiếm tiền, mà là muốn nó trở thành tinh phẩm, từ đó cũng có thể thấy rằng Hoàng Nhàn Vân là một người giỏi về việc kinh doanh bản thân, thông qua mấy lần bán đấu giá thành công, danh tiếng của gã trong giới thư họa cũng tăng gấp nhiều lần, người thật sự thông minh sẽ không bán rẻ độ nổi tiếng của mình.

Hoàng Nhàn Vân tìm đến Trương Dương cũng không đơn giản chỉ là để giao lưu thư pháp, gã muốn thông qua Trương Dương liên lạc với La Tuệ Ninh, muốn tổ chức một cuộc triển lãm tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh tại Nhật Bản.

Trương Dương thấy Hoàng Nhàn Vân đề ra yêu cầu này, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, Hoàng Nhàn Vân và La Tuệ Ninh là đồng môn, đều là đệ tử chính thức của Thiên Trì tiên sinh, tại sao còn phải thông qua người ngoài là hắn để liên lạc chứ?

Có điều Trương Dương không hề nói ra những sự nghi ngại trong lòng ngay.

Hoàng Nhàn Vân nói: “Có lẽ anh sẽ cảm thấy kì lạ, tôi và Văn phu nhân đều là học sinh của Thiên Trì tiên sinh, tại sao tôi lại không trực tiếp đến tìm bà ấy?”

Trương Dương cười không nói gì cả.

Hoàng Nhàn Vân nói: “Văn phu nhân nhập môn khá muộn, khi bà ấy bái tiên sinh làm thầy, tôi đã ở Nhật Bản rồi, những năm gần đây tôi rất ít khi về nước, mỗi lần về nước đều muốn gặp bà ấy, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa gặp được, vì vậy tôi mới muốn nhờ anh thay mặt tôi truyền đạt chuyện này.”

Trương Dương cười nói: “Được, có cơ hội tôi sẽ hỏi bà ấy.”

Lúc gần đi, Hoàng Nhàn Vân lại tặng cho Trương Dương một bức tranh, mặc dù Trương Dương viết chữ khá đẹp, nhưng hắn chẳng mấy hứng thú với thư họa, cũng không có sở thích thu thập tự họa, có điều hắn biết rằng tác phẩm của Hoàng Nhàn Vân có giá trị không nhỏ.

Bước vào thời đại tám mươi, thư pháp đã dần trở thành một món quà rất thời thượng trong quan trường, Trương Dương đã từng tặng thư pháp của mình cho bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, sau khi hắn lấy được thư họa của Hoàng Nhàn Vân, người đầu tiên hắn nghĩ đến là Kiều Chấn Lương.

Trương đại quan buổi tối hôm đó đã mang bức tranh này đến nhà Kiều gia, lần này hắn đến còn vì Kiều Mộng Viện mời hắn, sau khi Tam Bảo hòa thượng giảng kinh cho Mạnh Truyền Mỹ, tâm trạng của bà đã tốt hơn một chút, sáng hôm nay bà còn bảo con gái đưa bà ra ngoài đi dạo, nhưng trên đường về nhà không may bị trật chân, Kiều Mộng Viện đương nhiên nghĩ đến vị bác sĩ cao minh là Trương Dương, Trương đại quan cũng chẳng nề hà gì việc này, có thể làm cho gia đình Kiều bí thư coi hắn là bác sĩ riêng, đây cũng là một điều vô cùng vinh hạnh, người khác còn chưa có cơ hội này kìa.

Trương Dương đến Kiều gia, Kiều Chấn Lương vừa mới đi làm về, nghe nói chân vợ bị trật, y đã từ chối một buổi tiệc buổi tối, để về nhà thăm, với Trương Dương, bí thư Kiều là một người cha, một người chồng tốt. Và sự nghiệp của y cũng hết sức thành công, đáng tiếc cuộc đời con người không thể nào hoàn mỹ được.

Kiều Chấn Lương và Trương Dương cùng bước vào phòng khách, thấy vợ mình ngồi trên ghế sô pha, con gái đang ngồi bên cạnh. Kiều Chấn Lương vội vàng bước đến, rồi hỏi một cách thân thiết: “Mộng Viện, mẹ con thế nào rồi?”

Trương đại quan ngay lập tức cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Mạnh Truyền Mỹ ngồi ngay ở đó, Kiều Chấn Lương không trực tiếp hỏi bà ấy, mà lại phải đi đường vòng hỏi sang Kiều Mộng Viện, xem ra đôi vợ chồng này bằng mặt mà không bằng lòng.

Kiều Mộng Viện nói: “Trên đường về mẹ bị trẹo chân.”

Cô nói với Trương Dương: “Anh còn ở đó làm gì? Mau đến xem bệnh giúp mẹ tôi đi!”

Trương Dương lúc này mới đến chỗ bà ấy, rồi cung kính gọi một tiếng cô Mạnh, Mạnh Truyền Mỹ cười với hắn, cười rất nhạt.

Trương Dương nhấc chân của bà lên xem, phát hiện không mấy nghiêm trọng, hắn đã mang đến một ít thuốc, đắp lên chân cho Mạnh Truyền Mỹ, rồi nói với Kiều Mộng Viện: “Để cho cô Mạnh nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ hồi phục thôi, không nghiêm trọng đâu.”

Kiều Chấn Lương thở phào một hơi rồi nói: “Về sau ra ngoài nhất định phải cẩn thận đấy.”

Từ đầu đến cuối, Mạnh Truyền Mỹ không nói gì với y, thậm chí còn chẳng nhìn về phía y.

Trương Dương giúp cõng Mạnh Truyền Mỹ về phòng, đây không phải là do hắn muốn nịnh nọt, muốn làm trâu làm ngựa cho người ta, mà là Trương đại quan đã coi Kiều Mộng Viện là hồng nhan tri kỷ của mình, nên phải tôn kính với cha mẹ cô ấy.

Sau khi sắp xếp xong cho Mạnh Truyền Mỹ, Trương Dương và Kiều Chấn Lương cùng trở lại phòng khách, Kiều Chấn Lương lúc này mới cảm ơn: “Trương Dương, thật là vất vả cho cậu quá.”

Trương Dương cười nói: “Có gì đâu, tôi và Bằng Cử là bạn tốt, anh ấy không có ở đây, nên tôi làm những việc này là bình thường.”

Thật ra hắn hoàn toàn là do nể mặt Kiều Mộng Viện, còn hắn và Kiều Bằng Cử chẳng qua cũng chỉ là bạn bình thường.”

Kiều Chấn Lương gật đầu.

Trương Dương lại đưa bức tranh hôm nay Hoàng Nhàn Vân tặng cho hắn cho Kiều Chấn Lương: “Bí thư Kiều, hôm nay tôi lấy được một bức tranh, biết rằng ông thích thư pháp, nên đã mang tới tặng cho ông.”

Kiều Chấn Lương mở ra nhìn, ngay lập tức ngớ người, khi y nhìn thấy lạc khoản, liền lắc đầu nói: “Trương Dương, bức tranh này là của Hoàng Nhàn Vân, quá quý giá, tôi không thể nhận.”

Trương Dương cười nói: “Bí thư Kiều, chẳng lẽ ông nghĩ rằng tôi đang hối lộ ông sao?”

Kiều Chấn Lương nói: “Cậu có hối lộ tôi cũng chẳng ích gì đâu, tôi làm việc một là một hai là hai, nên như thế nào thì sẽ như thế, tôi sẽ không vì một bức tự họa mà thăng quan cho cậu đâu.”

Nói đến đây, y không chịu nổi liền cười lên, Trương Dương thật sự chẳng việc gì phải hối lộ y.

Trương Dương nói: “Tôi cũng biết rằng chữ của Hoàng Nhàn Vân rất quý giá, giờ đây tôi không có chỗ ở cố định, để ở nhà lại không an toàn, nhỡ đâu bị người ta lấy mất thì tiếc lắm, vì vậy tôi muốn tìm một nơi an toàn, mà chủ nhà còn phải biết thưởng thức nữa, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể để ở chỗ ông, nếu như ông thích thì tôi tặng cho ông, nếu thật sự ông không muốn nhận, thì tôi tạm thời gửi ở chỗ ông vậy, dù sao thì ở chỗ này là an toàn nhất, chẳng ai dám đến đây ăn cắp hết.”

Kiều Chấn Lương cười ha ha nói: “Cậu đã không có chỗ nào để, vậy thì được, tôi nhận vậy, tôi cũng không lấy tiền công bảo quản của cậu nữa, chút nữa tôi sẽ bảo người treo ở thư phòng của tôi để ngắm.”

Trương Dương nói: “Bao giờ ông ngắm chán rồi thì tôi sẽ lấy đi vậy.”

Kiều Chấn Lương nói: “Chữ của Hoàng Nhàn Vân càng nhìn càng đẹp, làm gì có chuyện ngắm chán chứ.”

“Nghe những lời này của ông, có lẽ là không định trả lại cho tôi nữa rồi.”

Kiều Chấn Lương cười nói: “Tiểu tử nhà cậu ấy à, nếu bao giờ muốn đòi lại, thì lấy một bức của mình ra để đổi.”

Trương đại quan tựa lại gần bí thư Kiều: “Bí thư Kiều, cái đó nhỉ, ông xem, bức tranh chữ này nếu so sánh với tôi thì ai đẹp hơn?”

Kiều Chấn Lương nói: “Không đánh giá được, nếu như bắt tôi phải nói, thì tôi chỉ có thể nói, mỗi bức đẹp một kiểu!”

Trương đại quan cảm thấy hài lòng về lời đánh giá của bí thư Kiều, có thể đặt thư pháp của mình trên cùng một điểm với Hoàng Nhàn Vân, chứng minh rằng nếu như hắn xông pha vào giới thư pháp, ít nhất cũng có thể trở thành cấp bậc đại sư.

Mặc dù Kiều Chấn Lương giữ lại, nhưng Trương Dương vẫn từ chối, vì hắn đã hứa với Liễu Ngọc Doanh, tối nay sẽ đến Tống gia ăn cơm, khi đến Tống gia, Liễu Ngọc Doanh đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, Tống Hoài Minh vừa về nhà không lâu, thấy Trương Dương đến, bèn cười nói: “Sao đến muộn vậy?”

Trương Dương nói bệnh tình của Mạnh Truyền Mỹ nhà Kiều gia, chuyện này vốn chẳng có gì phải giấu diếm.

Tống Hoài Minh nói: “Ngọc Doanh, ngày mai bà bỏ chút thời gian đến nhà bí thư Kiều thăm một chút.”

Liễu Ngọc Doanh ừm một tiếng, rồi bê gà tần lên. Trương Dương hít một hơi rồi nói: “Thơm quá đi mất!”

Liễu Ngọc Doanh nói: “Trương Dương, gần đây cháu gầu quá, có phải là vì làm việc vất vả quá không?”

Trương Dương cười nói: “Cân nặng vẫn vậy thôi ạ, có lẽ là vì cả ngày chạy đôn chạy đáo ở ngoài, nên bị đày nắng, trông gầy đi thôi.”

Tống Hoài Minh nói: “Công việc của cháu làm tốt lắm, gần đây thường xuyên nghe thấy có người khen ngợi cháu.”

Trương Dương nói: “Trước mặt chú, họ cũng chẳng dám không khen cháu.”

Những lời hắn nói là sự thật, Tống Hoài Minh cười.

Trương Dương nói: “Chú Tống à, thứ bảy tuần sau Yên Nhiên sẽ về.”

Tống Hoài Minh gật gật đầu, Liễu Ngọc Doanh nói: “Cháu đi đón nó không?”

Trương Dương lắc lắc đầu nói: “Yên Nhiên bảo cháu đến Bắc Nguyên, sau khi cô ấy đến kinh thành, sẽ chuyển máy bay đến thẳng Bắc Nguyên, cháu cố gắng đến đó sớm hơn chút, để đến sân bay Bắc Nguyên đón cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.