Trương Dương gật đầu.
Sở Yên Nhiên nói: Bây giờ em phải đi gặp ông ta! Đừng có ngăn cản!
Trương Dương vẫn luôn lo lắng tên Lý Đồng Dục sẽ gây rắc rối nên hắn mới tìm tới Tống Hoài Minh trước, Sở Trấn Nam trước khi chết khó khăn lắm với hòa hợp được tình cảm cha con Tống Hoài Minh, không ngờ ông vừa mới qua đời thì Lý Đồng Dục đã mò đến Tĩnh An. Trương Dương đương nhiên không yên tâm để Sở Yên Nhiên đi một mình. Trong tình hình này, muốn ngăn cản cô ấy là không thế, chỉ có lựa chọn duy nhất là đi cùng.
Lý Đồng Dục đợi ở bến tàu hồ Mộng Tiên, lúc gã nhìn thấy Sở Yên Nhiên và Trương Dương đi tàu đến liền nở nụ cười nham hiểm.
Trương Dương không ưa gì Lý Đồng Dục, lần này gã chọn đúng thời điểm để phá đám quan hệ cha con Sở Yên Nhiên, đây đúng là sát thêm muối vào vết thương của người ta. Nếu không phải có mặt Sở Yên Nhiên thì Trương Dương đã thẳng tay tóm lấy cái đầu gã ném luôn xuống hồ cho baba ăn.
Trước ngực Lý Đồng Dục có cài hoa trắng, gã vừa đến buổi truy điện ở quân khu, Sở Trấn Nam có ơn với nhà gã, Lý Đồng Dục đến viếng thăm cũng là chuyện thường.
Dù nhiền năm không gặp, Sở Yên Nhiên chỉ nhìn qua cũng nhận ra ngay Lý Đồng Dục. Sở Yên Nhiên tuy có vẻ trấn tĩnh nhưng trong lòng cô đang rối bời, mọi sự vướng mắc khó hiểu. Lý Đồng Dục đã tiết lộ cho cô một chuyện đáng sợ, nếu gã có thể chứng thực được tất cả thì quan hệ cha con cô ... Sở Yên Nhiên không dám nghĩ đến. Tuy cô hiểu rằng, gã Lý Đồng Dục trước mắt này là kẻ không có thiện ý gì, có mục đích cả, nhưng Sở Yên Nhiên vẫn không thể né tránh sự thật, cô muốn biết lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chân tướng thật sự.
Lý Đồng Dục nhỏ giọng: Yên Nhiên, chú hiểu việc an táng của gia đình cháu, nên không đến quấy rầy sự yên tĩnh của Sở tư lệnh, đau thương rồi cũng sẽ qua thôi.
Cám ơn!
Trương Dương chế giễu nói: Thật sự là rất biết nghĩ cho người khác!
Lý Đồng Dục nói: Tôi cũng không biết đứng từ góc độ của ai mà nói, tôi chỉ muốn kể cho Yên Nhiên một sự thực, cậu không có quyền gì mà đưa ra ý kiến ở đây.
Tôi có quyền, Yên Nhiên là vợ sắp cưới của tôi! Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương cô ấy! Trương đại quan nhân vừa nói mắt nhìn chằm chằm.
Lý Đồng Dục nói: Nếu biết được chân tướng sự thực mà lại như một sự tổn thương, thì thôi vậy, tôi có thể không làm tổn thương đến Yên Nhiên gã lấy túi hồ sơ trong tay ra, trâm bật lửa định đốt, tiếng bật tách một cái ngọn lửa đan nhem nhóm, dường như vẫn đang chờ đợi Sở Yên Nhiên quyết định.
Sở Yên Nhiên đưa tay ra: Đưa cho tôi!
Lý Đồng Dục gật, gã đưa lại cho cô túi hồ sơ.
Trương Dương giận dữ trừng mắt nhìn Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục nói tiếp: Tất cả đều trong đó, xem hay không tùy cháu quyết định! Nói xong gã bước lên xe, lái đi thẳng.
Trương Dương lo lắng nhìn vào phong thư kia, tuy hắn không biết bên trong có gì, nhưng hắn có thể đoán ra, tài liệu này hẳn sẽ càng làm cho Sở Yên Nhiên thêm đau khổ.
Sở Yên Nhiên đứng ở đó, cô vẫn do dự có nên mở ra không. Đứng lúc lâu, cô mới nhét túi hồ sơ vào trong túi mình.
Trương Dương nhìn thấy cô không định bóc tài liệu ra, trong lòng thấy nhẹ nhõm hẳn, hắn có thể thấu hiểu được lỗi lòng của Sở Yên Nhiên, cô chịu áp lực quá lớn, cô đã không còn là thiếu nữ ngây ngô dễ bị cảm động như trước nữa. Cô đã trưởng thành hơn, có thể phân biệt được trắng đen tốt xấu, bắt đầu học được cách tự che chở chính mình, ông ngoại qua đời đã khiến cho cô vô cùng đau lòng, cô không dám tiếp tục đối mặt với sự thật mà gã Lý Đồng Dục kia cung cấp, trước khi chưa chuẩn bị được tâm lý sẵn sàng, cô quyết định sẽ không mở phong thư này ra.
Trương Dương nói: Lý Đồng Dục vẫn luôn yêu thầm mẹ em, hắn làm ra thứ này....
Sở Yên Nhiên lắc đầu, không cho Trương Dương nói tiếp, cô đi về phía một kho xe ở gần ngay bến, Trương Dương đi theo sau đó, cô mở cửa kho ra, bên trong có một chiếc xe Jeep màu đỏ. Nhìn thấy chiếc xe, Trương Dương không khỏi nghĩ đến cảnh khi họ gặp gỡ ở thôn Hắc Sơn, từ khi sang Mỹ, Sở Yên Nhiên chưa hề mở kho xe này, cạnh chiếc xe Jeep vẫn còn dựng một chiếc xe máy, Sở Yên Nhiên dỡ bỏ tấm vải phủ bụi ra, bên trong là chiếc suzuki màu đen mà cô yêu thích.
Sở Yên Nhiên vỗ nhẹ vào đệm xe, sau đó ngồi lên xe, cô nhấn nút ga, tiếng máy khởi động gầm lên từng đợt. Chiếc xe tuy bị để lâu trong kho nhưng vẫn có thể nổ máy khỏe như thường.
Từ ánh mắt của Sở Yên Nhiên, Trương Dương như hiểu ra điều gì, hắn lên tiếng ngăn cản: Yên Nhiên, đừng...
Sở Yên Nhiên đã tăng chân ga, chiếc xe máy phóng đi như tên bắn ra khỏi kho. Phóng qua cả Trương Dương, trong nháy mắt đã tuột khỏi tầm mắt.
Trương Dương thầm nghĩ không ổn, lúc Sở Yên Nhiên tâm trạng không tốt, cô ấy chỉ muốn đi bão, dùng cái cảm giác lướt nhanh với tốc độ cao để quên đi mọi thứ.
Trương Dương vội vàng mở chiếc xe Jeep kia ra, may mà cửa xe không khóa, hắn ngồi vào đó rồi lấy khóa dự phòng sau tấm chắn ánh sáng mở khóa xe. Tiếng xe khởi động cũng được một tí lại đứt đoạn, ga đến ba lần mãi mới được, hắn lái xe đuổi theo Sở Yên Nhiên.
Cứ men theo dọc đường quốc lộ, Trương Dương nhanh chóng tăng tốc lên hơn 100 km/h, hắn cũng nhìn thấy Sở Yên Nhiên nhưng cô đã đi xa như một chấm đen đang di chuyển. Trương Dương lại nhấn chân ga mạnh lên, Sở Yên Nhiên đương nhiên biết Trương Dương đuổi theo mình, cô cũng tăng tốc, lại càng làm tăng khoảng cách giữa hai bên.
Chiếc xe này không hợp với đường cao tốc, đây không phải là đường đua thích hợp với loại Jeep này, bất lợi hơn nữa là, chưa đi được bao lâu thì xe đã báo hết xăng, Trương Dương đành phải tìm một trạm xăng trước.
Đợi sau khi bơm xăng xong, Sở Yên Nhiên sớm đã đi mất tăm tích, Trương Dương lại men theo con đường này mà đuổi tìm, sắp đi vào khu thành Tĩnh An. Hắn có nhiều bạn ở đây, nhưng nghĩ lại trước sau vẫn gọi một cuộc cho Hồng Trường Vũ, Hồng Trường Vũ biết tin Sở Yên Nhiên mất tích, mà lại là cô ấy phóng xe máy đi, ông lại càng lo lắng, nói với Trương Dương: Tôi lập tức cho người đi tìm, Trương Dương, cậu đi tìm xung quanh đó, nhất định không được để Yên Nhiên xảy ra chuyện. Đúng rồi, trước đây con bé rất hay đến trạm bảo dưỡng xe Duyệt Động, nó rất thân với ông chủ ở đó, cậu đến đó thử xem. Câu này đã nhắc Trương Dương nghĩ ra, trước đây có lần hắn và Sở Yên Nhiên đã từng đến đó, Sở Yên Nhiên còn nói chiếc xe máy kia là mua ở đó.
Trí nhớ của Trương Dương cực kì tốt, hắn dựa vào đó mà tìm được trạm bảo dưỡng, tuy lần trước đến nơi này đã cách đây gần ba năm, nhưng trạm xe này không thay đổi mấy, ông chủ Trang vẫn đang sửa xe cùng với đám thợ. Nhìn thấy chiếc xe Jeep màu hồng đi tới, ông ta dừng tay, ra đón tiếp.
Trương Dương mở cửa xe: Ông Trang!
Ông Trang không nhận ra Trương Dương: Là... Sao lại lái xe của cô Sở thế này? Nói xong ông ta nghĩ ra điều gì cười nói: Tôi nhớ rồi, trước đây cậu từng đến đây với cô Sở!
Trương Dương cười gật đầu: Ông Trang, có thấy Yên Nhiên qua đây không? Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy!
Ông chủ đáp: Không, mấy hôm trước có đến đây, nói chuyện hai ba câu, sao thế? Hai người cãi nhau à?
Trương Dương đáp: Cô ấy vừa cưỡi con xe Su đi mất, tôi không đuổi kịp cô ấy, còn nhớ chứ? Chính là con xe Suzuki mua từ ông đó@!
Ông chủ nói: Nhớ chứ, tôi vẫn nhớ, nhưng cô Sở lâu lắm rồi có đi bão đâu...
Trương Dương nói: Ông có biết cô ấy có thể đi đâu không? Tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm/
Ông Trang suy nghĩ một lúc rồi nói: Hai hôm trước cô ấy đến đây có hỏi tôi, còn hỏi cái đám đua xe ở gần đây còn hoạt động không, còn tổ chức đua xe dưới tầng ngầm không, ha ha, tôi còn hứa rằng nếu có thời gian sẽ đưa cô ấy đi.
Ở đâu vây/
Ông Trang nói: Bắc Tứ Hoàn, con đường đó đang được phong tỏa để thi công, gần đây dân bão đều tụ tập ở đó, đi, tôi sẽ đưa cậu đi!
Ông Trang ở cửa xe bước lên.
Trương Dương đi theo chỉ dẫn của ông mà đến Bắc Tứ Hoàn, con đường này đã được thi công hoàn thiện, gần tám km đường từ hồ của nhà Lý đến thôn Tào đã xây xong xuôi. Con đường mới này chưa đưa vào sử dụng đã thu hút sự chú ý của dân bão, họ lén vào đây bằng lối hổng từ thôn Tào dẫn vào, sau khi đêm xuống thì tiến hành đua xe.
Lối hổng này không lớn lắm nên xe của Trương Dương không qua được, ông Trang đành bảo Trương Dương để xe ở lại. Lúc dừng xe hắn nhìn thấy một loạt đám người cưỡi các kiểu moto lần lượt chạy vào lối hổng.
Ông Trang quen biết hầu hết đám người ở đây, ông tìm đến hai người quen biết bảo họ cho đi nhờ vào trong, Trương Dương lấy làm lạ hỏi: Đua xe dưới hầm không phải là đã bị cấm rồi sao? Sao vẫn có nhiều người đến đây tụ tập vậy? Lẽ nào cảnh sát Tĩnh An không quản sao?
Người lái xe moto đằng trước Trương Dương nghe thế cười nói: Dân nơi khác phải không? Có biết sân này là do ai tổ chức không? Con trai thị trưởng Tôn của chúng ta đó!
Trương Dương nhíu mày, hắn đột nhiên nghĩ đến một người: Thị trưởng Tôn nào cơ?
Ông Trang khẳng định đúng như suy nghĩ của hắn: Là công tử nhà Phó thị trưởng thường vụ Tôn Quốc Bình đó, bây giờ là chủ tịch Ma Hiệp Tôn Hiểu Vĩ!
Trương Dương vừa nghe biết là Tôn Hiểu Vĩ, trước đây đã từng xích mích với hắn. Trong lần đua xe ngầm lần đó, Trương Dương còn nhớ có thằng hỗn láo biệt danh là hòa thượng bị hắn đánh cho một trận tơi bời. Tôn Hiểu Vĩ thằng này lại xông vào ăn hôi đá thêm hai quả. Sau đó tên hòa thượng kia vì có bệnh tim mạch nên đột tử luôn. Vụ này khiến cho Tống Hoài Minh phải ra mặt giúp.
Ông Trang và Trương Dương đi đến bãi đua, ở đây có gần một trăm xe máy tập kết, tiếng moto ầm trời gầm gừ từng đợt cứ thế rú lên, Trương Dương nhìn xung quanh đám người mong thấy bóng dáng Sở Yên Nhiên. Hắn tìm khắp cũng vẫn không thấy chiếc se moto đen của cô.