Y Đạo Quan Đồ

Chương 1217: Chương 1217: Thượng cấp cũ(2)




Trương Dương cạn hai chén với Tả Viên Triều, Tả Viên Triều nói: “Trương Dương à, chúng tôi đã nghe nói đến những thành tích của cậu ở khu đô thị mới Đông Giang rồi, thật là lợi hại đấy, một mùa mà đã hoàn thành đến gần 10000000000, đây là điều chưa từng có trong lịch sử của Bình Hải.”

Trương Dương khiêm nhường đáp: “KHông có gì đâu, chỉ là tôi may mắn mà thôi, tôi chẳng bỏ công bỏ sức gì cả, mà tự người ta tìm đến thôi.”

Tiêu Minh cười nói: “Đây chính là cái gọi là đường quan rộng mở đó.” Gã quay sang nói với cháu trai Tiêu Lâm: “Tiêu Lâm, cháu cần phải học tập chủ nhiệm Trương đấy nhé!”

Tiêu Lâm gật đầu lia lịa.

Tả Viên Triều nói: “Những người có năng lực thì đến đâu cũng có thể tạo ra thành tích!”

Trương Dương nói: “Mấy năm gần đây, tôi đã đổi đến không ít chỗ, nhưng đến đâu đi chăng nữa, điều tôi nhớ nhất vẫn là mấy người lãnh đạo cũ các ông, không có sự bồi dưỡng vun trồng của các ông, tôi không thể nào đạt được thành tích như ngày hôm nay.”

Tả Viên Triều thầm nói, tên này đúng là đã đi nhiều nơi, đi một ngày đàng học một sàng khôn, giờ đây đã biết khiêm tốn rồi, gã cười nói: “Trương Dương, vì cậu có thực lực thôi, nếu như bản thân cậu không có bản lĩnh, thì dù chúng tôi có muốn bồi đắp cậu thế nào cũng không thể nào bồi đắp được.”

Mọi người cùng cười.

Trương Dương kính rượu một vòng, sợ Sở Yên Nhiên đang đợi, liền đứng dậy cáo từ, Tả Viên Triều là thị trưởng mà cũng đứng dậy đưa hắn đi, bắt tay với hắn, rồi nói rất chân thành: “Trương Dương, trước kia chúng ta là đồng nghiệp, mặc dù cậu đã đến Đông Giang, nhưng tình nghĩa này không thể nào cắt đứt, ngày vui của cậu và Sở tiểu thư sắp đến rồi đúng không, khi kết hôn, nhất định không được quên cốc rượu mừng của tôi đấy, nếu không thì tôi không tha cho cậu đâu.” Tiêu Minh cũng phụ họa theo.

Trương Dương gật đầu lia lịa, biết rằng đây là những lời nói khách sáo trên quan trường mà thôi, không thể nào coi là thật được, nguyên nhân họ muốn tham gia là vì có thị trưởng Tống Hoài Minh, chẳng có mấy quan hệ với giao tình giữa họ và hắn.

Trương Dương về chỗ Sở Yên Nhiên, thấy trên bàn đã đầy thức ăn, liền cười nói: “Sao lại nhiều thế này?”

Sở Yên Nhiên cười nói: “Khi anh đi, thức ăn cứ bê lên dồn dập.”

Trương đại quan ngồi xuống rồi nói: “Ăn đi, dù sao thì cũng là tiền chùa!”

Sở Yên Nhiên trừng mắt nói: “Anh có tư tưởng kiểu gì thế hả? Nếu như các cán bộ đều giống anh, thì đất nước chúng ta khi nào mới thật sự vững mạnh được?”

Trương đại quan cười nói: “Nếu như cán bộ đều giống anh thì tốt rồi, anh nhiều nhất cũng chỉ ăn uống chút thôi, nhưng chẳng làm việc gì khác cả, tiền nhà nước anh chẳng để vào túi mình!”

Sở Yên Nhiên nói: “Trương Dương, em đúng là không thể nhìn thấu được anh!”

Trương đại quan vừa ăn vừa nói: “Sao lại không nhìn thấu được anh? Có cái gì của anh mà em chưa nhìn nữa chứ? Nếu em vẫn cảm thấy chưa nhìn thấu, thì tối nay về, anh cởi hết để em nhìn cho đủ.”

“Cút đi!” Sở Yên Nhiên liền cười.

Trương đại quan rót cho Sở Yên Nhiên một cốc rượu, rồi đến bên cô, giơ tay ra vỗ vỗ vào người cô rồi nói: “Nha đầu, chúng ta đã động phòng rồi, giờ chỉ còn thiếu rượu giao tình nữa thôi, chúng ta uống mấy chén nhé?”

Sở Yên Nhiên trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thì lại cực kỳ ngọt ngào, cầm cốc rượu lên, rồi vòng tay qua tay Trương Dương uống một cốc rượu giao tình, Trương đại quan uống xong, rồi lại nhân cơ hội hôn lên môi cô.

Sở Yên Nhiên bị hắn làm vậy, lời vừa rồi định nói đã quên cả mất, khó khăn lắm mới nhớ lại được, cô nắm lấy tay Trương Dương nói: “Quan trường là một cái vũng nước bẩn, ở đó lâu, nhất định sẽ học phải những cái xấu, thật sự không hiểu tại sao anh cứ thích theo.”

Trương Dương nói: “Anh khó khăn lắm mới có được chút tiền cơm từ việc làm quan, không để anh làm nữa, thì chẳng lẽ anh dựa vào em mà sống sao?”

Sở Yên Nhiên nói: “Nếu như anh đồng ý, thì em sẽ giao tập đoàn Bối Ninh cho anh!”

Trương đại quan lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng, đừng làm vậy em à, anh thuộc hạng gì anh rõ chứ, anh cũng chỉ có thể sống như cá gặp nước ở trên quan trường thôi, nếu như em bảo anh đi làm ăn kiếm tiền, thì sợ rằng chẳng cần bao lâu nữa, anh sẽ làm gia sản của em chẳng còn gì cả ngay.”

Sở Yên Nhiên phì cười nói: “Anh đúng là biết tự lượng sức mình.”

Trương Dương nói: “Nha đầu à, nói thật, anh cũng chẳng nhiệt tình với quan trường như lúc mới bắt đầu nữa rồi, cứ tranh đấu mãi trong quan trường, chẳng qua cũng chỉ là tranh danh đoạt lợi mà thôi, cũng chỉ vì cái gọi là quyền lực cả, từ hương trấn đến thành phố, từ thành phố đến tỉnh bộ, mọi người đều bận rộn, cũng có những người thật sự nghĩ cho dân vì dân, hết sức mình vì nhân dân, nhưng thường là mọi người dồn sức vào việc tranh đấu quyền lực là nhiều.”

Sở Yên Nhiên nói: “Anh đã nhìn thấy rõ như vậy, tại sao anh còn tranh đấu chứ?”

Trương Dương nói: “Đàn ông làm việc gì cũng phải có đầu có cuối, việc xây dựng khu đô thị mới ở Đông Giang vừa mới bắt đầu, anh không thể nào đi ngay được, nếu như anh làm như vậy, thì người ta sẽ nói anh chẳng ra gì mà thôi, và cha em cũng sẽ mất mặt mà.”

Sở Yên Nhiên nói: “Đừng lấy cha em ra để làm lý do, em đã nhận ra rồi, anh vẫn chưa vượt qua được hai chữ danh lợi mà thôi, giống như trước kia vậy, anh là một tín đồ làm quan, chưa bao giờ thay đổi được điều đó.”

Trương đại quan cười hì hì, hai người sau khi đã ăn no, liền đi về trước, dù sao thì mấy người Tả Viên Triều ở ngay bên cạnh, họ không muốn ở lại lâu.

Trước khi rời đi, Trương Dương không quên nói với Tả Viên Triều một câu.

Đây là trận tuyết đầu tiên của năm 1996 ở Giang Thành, rơi suốt một ngày một đêm, mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Trương Dương và Sở Yên Nhiên về đến biệt thự gỗ, không bao lâu sau, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã đã gọi điện đến rồi, thật ra, khi Trương Dương gặp phải đám người Tả Viên Triều đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Biết rằng việc hắn đến Giang Thành đã không thể nào giấu được nữa, Đỗ Thiên Dã vừa mở miệng đã hỏi tội ngay: “Trương Dương, tiểu tử nhà cậu thật là chẳng ra làm sao hết, đến Giang Thành mà cũng không nói với tôi một tiếng à?”

Trương Dương cười đau khổ với Sở Yên Nhiên rồi nói: “Đại ca ơi, chẳng phải cũng là vì sợ anh bận hay sao? Anh là bí thư thị ủy của cả một thành phố, bao nhiêu việc cần phải có anh lo nghĩ, làm cho thiên hạ được thái bình, tôi làm sao dám làm phiền anh cơ chứ!”

“Cậu đừng có đánh trống lảng với tôi, hôm nay vừa đúng lúc tôi không có việc gì, buổi tối tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

Trương Dương nói: “Thôi thôi, tiền của nhà nước cũng không thể nào sử dụng tùy tiện được đâu, những thứ tiết kiệm được thì vẫn nên tiết kiệm.”

Đỗ Thiên Dã nghe đến đây lại mắng: “Mẹ kiếp, cậu đừng có mà nói linh tinh, tôi tự bỏ tiền túi ra để mời cậu, còn nữa, Yên Nhiên có phải là đi cùng với cậu đến đây rồi không?”

Trương đại quan cười hì hì.

Đỗ Thiên Dã nói: “Đúng là trọng sắc khinh bạn, tôi đã nhìn ra bộ mặt thật của cậu từ lâu rồi.”

Trương Dương nói: “Đại ca ơi, tôi sợ anh rồi, được, anh nói đi, đi đâu?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Ngư Mễ Chi Hương!”

Đặt điện thoại xuống, Sở Yên Nhiên lắc lắc đầu với hắn nói: “Đúng là con người bận rộn, đến đâu cũng không an tâm được.”

Trương Dương cười nói: “Là Đỗ Thiên Dã, phải chịu thôi, nhất định là thị trưởng Tạ đã nói với anh ta việc anh tới Giang Thành rồi.”

Sở Yên Nhiên cầm quả táo đưa cho Trương Dương cắn một miếng to, rồi mình cũng cắn một miếng, cô nói: “Anh ta và Văn Linh thế nào rồi?”

Trương Dương thở dài nói: “Còn thế nào được nữa? Hết hẳn rồi!”

Sở Yên Nhiên nói: “Về mặt này thì anh không bằng anh ấy được rồi, anh ấy có thể chờ Văn Linh chung thủy đến như vậy, nếu là em, thì em sẽ không làm được điều ấy đâu.” Sở Yên Nhiên vô tình nói một câu, nhưng lại làm cho Trương Dương nhớ đến Cố Giai Đồng, trong lòng hắn đột nhiên trầm lặng, Trương Dương đã đoán được điều gì đó từ thái độ của Trương Dương, liền lại gần hắn, và nói nhỏ: “Này, em nói đùa với anh ấy, anh đừng để ý.”

Trương Dương cười nói: “Anh có nghĩ linh tinh gì đâu, nha đầu, em thử đoán xem chí hướng cuộc đời anh là gì?”

Sở Yên Nhiên nói: “Là được nằm trong lòng người đẹp, nắm quyền thiên hạ! Nếu như ở trong xã hội cũ ngày xưa, anh không trở thành một người tam cung lục viện, thì chắc chắn cũng là một ông năm thê bảy thiếp.”

Trương đại quan ôm lấy Sở Yên Nhiên, để cô ngồi lên đầu gối mình, rồi hôn mạnh lên má cô: “Đúng là chỉ có em là hiểu anh nhất.”

Sở Yên Nhiên nói: “Em đã biết rằng, kẻ vô liêm sỉ nhất trên đời này là ai rồi!”

Trương Dương nói: “Anh là một con thuyền hải tặc, em đã lên đây thì đừng nghĩ đến chuyện đi xuống nữa.”

Sở Yên Nhiên thở dài nói: “Là do em ngốc mà thôi, bước chân lên con thuyền hải tặc này của anh, mà không nghĩ đến việc sẽ không còn ngày trở về nữa.” Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền đi xuống từ trên người Trương Dương, rồi vào phòng lấy máy tính của mình ra, sau khi mở máy tính liền bê đến trước mặt Trương Dương: “Em cho anh xem một thứ này!”

Trương Dương thấy thái độ thần bí của cô ấy, liền cười nói: “Việc gì thế, sao lại thần bí vậy?”

Trên màn hình máy tính xuất hiện một bức ảnh rất đẹp, đó là một hòn đảo nhỏ được chụp từ trên xuống, giống như một viên ngọc được nạm giữa mênh mông biển nước xanh vậy, Sở Yên Nhiên mỉm cười nói: “Anh còn nhớ hòn đảo nhỏ mà em nói với anh không?”

Trương Dương dí người đến: “Thần Miếu Đảo?”

Sở Yên Nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy, đây chính là hòn đảo của Vanuatu đó.” Cô click đến bức tiếp theo, bờ cát trắng, nước biển xanh như ngọc, còn có không ít hải âu đang giương cánh bay trên nền trời, đây cũng là lần đầu tiên Trương Dương thấy cảnh đẹp như vậy, liền khen ngợi: “Thật là đẹp quá!”

Sở Yên Nhiên vừa chuyển tranh, vừa giới thiệu với Trương Dương: “Thần Miếu đảo có bãi cát đẹp nhất trên thế giới, trước kia chúng ta luôn tưởng rằng ở trên hòn đảo này không có nước ngọt, nhưng gần đây lại phát hiện ra một nguồn nước ngọt ở phía tây nam hòn đảo, em đã cho người bắt đầu xây dựng bến tàu ở đó rồi, và xây dựng nốt công trình còn dang dở của công ty Moxiwa, những chuyên gia xây dựng em mời đến đã đưa ra một phương án khá hoàn thiện, về sau có thể dùng gió và năng lượng mặt trời để phát điện, ngoài nguồn nước ngọt mà bọn em phát hiện, còn cần một số công trường làm ngọt nước biển nữa, cung cấp nước sinh hoạt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.