Chu Sơn Hổ hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ của Tần Thanh giao cho hắn? Chuyện nhỏ! Trường hợp này chỉ cần không phải hắn ngốc sẽ làm theo nàng.
Chu Sơn Hổ ngay trước mặt nhận sai với Lưu Bảo Toàn, không như Trương Dương dặn dò! Trương Dương biết Tần Thanh làm như vậy là suy nghĩ vì đại cục, cũng hiểu rõ nàng làm như vậy là chính xác, nhưng ở chõ sâu tỏng đáy lòng của Trương Dương là khinh thường Lưu Bảo Toàn, trong lòng nói cũng không phải Chu Sơn Hổ đánh ngươi, dựa vào cái gì mà hắn phải xin lỗi ngươi? Làm cho Trương Dương căm tức chính là, Lưu Bảo Toàn tại lúc tiếp nhận Chu Sơn Hổ xin lỗi, hai mắt rất đắc ý hướng về mình, rõ ràng là nói ngươi không phải trâu bò sao? Tiểu đệ ngươi mang tới không phải rất cứng sao? Cũng phải hướng ta cúi đầu, xin lỗi ta đó thôi?
Trương Dương vì vậy cũng bưng lên một chén rượu, hắn hướng Lưu Bảo Toàn nói: Lại nói tiếp, chủ nhiệm Lưu, tôi cũng nợ ngài một lời xin lỗi!
Mọi người đều ngẩn ra, trong lòng nói tên này lại giở trò gì vậy?
Lưu Bảo Toàn cười nói: Tiểu Trương, cậu cứ nói đi.
Trương Dương nói: Lúc lấy mẫu nước sông Thoan ô nhiễm, tôi lỡ tay đổ bình nước đen lên mặt ngài, bây giờ nhớ tới tới trong lòng tôi liền cảm thấy luống cuống, người tuổi trẻ tôi đây xung động không hiểu chuyện, nhiệt tình làm việc, khó tránh khỏi đùa giỡn làm một chút chuyện hỗn láo, chủ nhiệm Lưu, ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi đi!
Lưu Bảo Toàn rõ ràng, đây căn bản không phải xin lỗi, là cố ý nhục nhã y, rất sợ người khác không biết chuyện hắn hất nước bẩn lên trên mặt mình đó! Trong lòng Lưu Bảo Toàn hận đến run rẩy, nhưng lại biểu hiện ra bộ dạng giả vờ cao thượng, vui tươi hớn hở nói: Trương Dương, chuyện quá khứ đùa giỡn chớ nói nữa, khi đó, chúng ta là người ngoài, tôi cũng không phải thiếu chút nữa đánh cậu sao, tính tình tôi cũng không tốt, chuyenj quá khứ liền là quá khứ, chúng ta không đề cập tới nữa!
Trương Dương trong lòng nói ngươi đánh được ta? Đừng dát vàng lên mặt mình như vậy! Người như người có tới cả trăm cũng không phải đối thủ của ta.
Tần Thanh nhận ra được mùi thuốc súng trong đó, nàng cười nâng chén nói: Chủ nhiệm Lưu nói đúng, chuyện không vui không nên đùa giỡn nói ra, quá khứ đều là vì công tác, cũng không là mâu thuẫn gì lớn, tới đi, mọi người làm một trận cụng ly, mong ước đoàn đội này của chúng ta càng ngày càng đoàn kết, càng ngày càng kết hợp ăn ý.
Lưu Bảo Toàn nhân cơ hội nâng lên chén rượu trong tay.
Mọi người uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, bầu không khí hiện tại không còn trở ngại, tuy rằng trong lòng Lưu Bảo Toàn không phải quá thoải mái, nhưng trên mặt mũi cũng được đặc biệt chiếu cố rồi, Trương đại quan nhân bùng nổ tửu lượng của hắn, làm cho ba người Lưu Bảo Toàn, La An Định, Đường Tự Lập đều uống say, Tần Thanh cũng chỉ nhìn lướt qua, nhắc nhở hắn đừng tiếp tục uống nữa, Trương Dương nói đùa giỡn là cứ uống thoải mái, dù sao ba người kia khó tránh khỏi làm người ngủ trên bàn rượu.
Lưu Bảo Toàn coi như còn chút lý trí, lắc lắc đầu đứng dậy: Tôi phải đi trở về. . . Lão. . . Lão. . . Lão bà của tôi quy định đi chơi cũng trước chín rưỡi về đến nhà. . . Y là một người bị vợ quản nghiêm, vừa nói ra những lời này làm cho mọi người đều nở nụ cười.
Tần Thanh bảo Chu Sơn Hổ đưa Lưu Bảo Toàn trở về.
Sau khi Lưu Bảo Toàn lên xe liền ngủ luôn, Chu Sơn Hổ hỏi rõ địa chỉ nhà y, đánh ô-tô đem Lưu Bảo Toàn tiến vào tiểu khu trạch viện, kỳ thực nếu như không phải Lưu Bảo Toàn uống say thì y không dám đơn giản lại ngồi lên xe của Chu Sơn Hổ. Đi tới trước cửa tiểu khu, Chu Sơn Hổ dừng lại, đánh thức Lưu Bảo Toàn.
Lưu Bảo Toàn mở đôi mắt buồn ngủ ra: Tới rồi sao. . . Nhanh như vậy?
Chu Sơn Hổ nói: Chủ nhiệm Lưu, ngài ở căn hộ nào?
Số 5! Lưu Bảo Toàn hạ cửa sổ xe xuống, cố sức hít một ngụm không khí mới mẻ, cố gắng đem hưi rượu trong phổi thoát đi ra ngoài, lúc này từ xa xa truyền đến tiếng cãi vã, Lưu Bảo Toàn nhìn một chút, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, rồi mở tung cửa xe, lảo đảo hướng phía xa xa chạy tới, giận dữ hét lên: Buông ra nó ra!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
Chu Sơn Hổ chẳng biết xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng xuống xe đi theo qua đó! Lại thấy phía trước có ba nam thanh niên đang vây lấy một cô gái.
Cô gái kia tầm hai mươi tuổi, mặt mũi khá xinh đẹp, bị một người trong đám thanh niên kia bắt lấy tay, cô gái nói: Anh buông ra, đã nói chia tay với anh, anh đừng quấn lấy tôi nữa!
Thanh niên kia khá cao lớn, có điều là thoạt nhìn có dáng vẻ lưu manh! Tóc để lại rất dài, đâm rễ đuôi ngựa, gã hùng hổ nói: Cô nói chia tay thì chia tay, đùa giỡn tôi sao? Tôi phí nhiều sức lực trên người cô như vậy con mẹ nó đều uổng phí hết sao!
Lưu Bảo Toàn tiến lên cũng là có nguyên nhân, cô gái kia là con gái y Lưu Hi Đình, nói tới đứa con gái này Lưu Bảo Toàn cũng có chút đau đầu, khi học phổ thông thì không tốt, không vào được đại học chính quy, Lưu Bảo Toàn vất vả đi qua quan hệ mới cho cô ta vào một chuyên ban của Học Viện Công Trình Đông Giang, chính là tự trả tiền, nhưng sau khi vào học cũng không tốt hơn, đã yêu đương qua không ít.
Lưu Bảo Toàn cả giận nói: Mày buông nó ra!
Thanh niên trừng mắt liếc y nói: Ông là ai? Chúng tôi nói chuyện yêu đương ông có chuyện gì?
Lưu Bảo Toàn tức giận nói: Tôi là ba nó!
Lưu Hi Đình đến trước mặt cha, cắn cắn môi nói: Ba, người này có chuyện muốn nói với con, bạn học chúng con cần nói chút chuyện, ba đi về trước đi.
Lưu Bảo Toàn bốc lên tà hỏa, thấy tiểu tử kia vẫn nắm lấy tay của con gái không buông tha, tức giận đến xông lên, vung quyền đánh tới một quyền lên trên mặt gã kia, một quyền này chính là nện ở trên mặt gã, tên này bị đánh kêu lên một tiếng, ba gã thanh niên kia hiển nhiên cũng không phải là đèn cạn dầu, hiển nhiên không có tư tưởng kính già yêu trẻ gì, kêu to: Mày dám đánh tao! Xoay tay lại là một quyền đánh cho Lưu Bảo Toàn bất ngờ té trên mặt đất.
Lưu Hi Đình thét to: Lý Thủ, anh không được đánh ba tôi! Nàng xông lên ngăn cản, cũng bị Lý Thủ một đòn đánh ngã, hai tên Lý Giới cùng Tiểu Hồ cũng tiến lên, Lý Giới nhấc chân muốn đá Lưu Bảo Toàn, nhưng không kịp đề phòng phia sau đã có một cái bóng đen lao tới, một cước đã đánh tới bắp đùi của Lý Thủ, không đợi Lý Thủ kịp phản ứng, ngay sau đó cước thứ hai liền tung lên bụng của Tiểu Hồ, Lý Thủ bị đánh bay lên, dụng vào bức tường ở phía sau ầm một tiếng rồi ngã xuống mặt đất. hai gã kia cũng ngẩn ra, trong lòng nói làm sao nửa đường sát ra một tên Trình Giảo Kim.