Trương Dương nói: Ban chiêu thương Tân Hải đang thiếu người, tôi thấy năng lực quan hệ xã hội của cô rất tốt, nếu cô nguyện ý thì tôi sẽ nói một tiếng với chủ nhiệm Kiều, để cô qua bên đó làm.
Hồng Thi Kiều nghe Trương Dương nói như vậy thì trong lòng vừa áy náy vừa cảm động, cô ta mấy máy môi, cố nén nước mắt tràn mi, nói khẽ: Bí thư Trương, tôi thủy chung cảm thấy có lỗi với ngài, lúc trước tôi...
Trương Dương ăn xong vân thôn, đặt bát đũa sang một bên, cười cười ngắt lời cô ta: Chuyện quá khứ đã qua rồi, đừng nhắc lại.
Hồng Thi Kiều nói: Áp lực công tác của tôi ở đây rất lớn, bí thư Trương, cám ơn ngài đã bỏ qua hiềm xưa, cho tôi cơ hội này.
Trương Dương nói: Tôi giúp cô không phải là thương xót cô, cũng không phải là có mục đích gì khác, chỉ là nhìn trúng năng lực của cô, tôi cho rằng cô nên có một nơi để phát huy năng lực của mình hơn.
Trương đại quan nhân đối đãi với người khác rất khoan dung, rất nhiều lãnh đạo đều thiếu loại lòng dạ này của hắn.
Cung Hoàn Sơn tuy rằng sáng sớm đã đi, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa ngủ, cái này không phải là vì lòng dạ hắn không đủ rộng lớn, đi đã lâu rồi, nhưng trong đầu thủy chung luôn nhớ lại chuyện xưa, nhớ lai hắn và Hạng Thành đã làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, cẩn thận nhớ lại, phát hiện Hạng Thành đối đãi với mình cũng không phải là tốt như vậy, quả thực y cho mình không ít quyền lực, nhưng, cần mình ra mặt xử lý đều là một số chuyện đắc tội với người, mà Hạng Thành đa số cơ hội thu nạp lòng người đều để lại cho bản thân y. Thật ra trong hậu hắc học có ghi, từ xưa đến nay, phàm là những cao thủ có thành tựu nổi bật trong đãi người và xử lý công việc, đều tinh thông trò này, giao những chuyện không hợp với lòng người cho người khác làm, còn chuyện thi ân phân huệ thì giữ lại cho mình. Cung Hoàn Sơn minh bạch mình đã từ lâu rồi đóng vai kẻ chịu tội thay người ta, mà Hạng Thành đa số thời gian đều sám vai nhân vật thiên sứ.
Hiện giờ là lúc Cung Hoàn Sơn cần y nhất, nhưng Hạng Thành lại tựa hồ bất lực đối với chuyện của hắn. Cung Hoàn Sơn rất uất hận, hắn nhớ tới tao ngộ của Hoàng Bộ Thành, chẳng lẽ bi kịch của Hoàng Bộ Thành sẽ tái diễn trên người mình. Người ta khi gặp phiền toái đầu tiên luôn tìm vấn đề từ bản thân, luôn thích đổ trách nhiệm lên người khác. Cung Hoàn Sơn khi oán thầm Hạng Thành lại không nghĩ tới, thật ra hắn cũng chính là hạng mặt dày tâm đen luôn muốn dựa hơi Hạng Thành.
Khi trời còn chưa sáng, Trương Dương đã bị tiếng chuông di động đánh thức, là Lý Vĩ báo bình an với hắn, đã thành công dưa Tần Manh Manh lên chuyên cơ của Sadam, nói cách khác cô ta đã thoát ly khốn cảnh. Có điều Lý Vĩ đồng thời lại nói với Trương Dương rằng, buổi trưa hôm nay bảo hắn đi tới Hương Sơn, La Tuệ Ninh có chuyện quan trọng muốn bàn với hắn.
Nhận cú điện thoại này của Lý Vĩ xong, Trương Dương đã không còn buồn ngủ, hắn sau khi rời giường đi rửa mặt thì Tiết Vĩ Đồng lại gọi điện thoại tới, hẹn hắn sáng nay tới Tử Kim các ăn sáng, thuận tiện quyết định việc yến hội. Trương đại quan nhân rất là buồn bực, mắt thấy xem ngày mai chính là ngày đại thọ rồi, đến bây giờ vẫn chưa quyết định chuyện yến hội, cô em này làm việc cũng thật sự là không nghiêm túc gì cả.
Trương Dương mượn xe Audi từ ban trú kinh, trực tiếp lái xe tới Tử Kim các.
Phùng Cảnh Lượng sáng sớm đã bị Tiết Vĩ Đồng gọi đến, đang ở đó kêu khổ không ngừng, không bao lâu sau, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều đến. Hai người cũng đều là vẻ mặt bực bội, Từ Kiến Cơ nói: Tiết gia, tôi thật sự là không chịu nổi cô, mới năm giờ sáng đã gọi điện cho từng người một, không thể để người ta ngủ yên một giấc à?
Tiết Vĩ Đồng cười nói: Tôi mời các anh đi ăn sáng mà, sao mà bực vậy?
Phùng Cảnh Lượng nói: Tiết gia, Tử Kim các này của tôi chưa bao giờ bán đồ ăn sáng, cô bắt tôi phải phá lệ đó.
Tiết Vĩ Đồng nói: Là người của mình cả mà, nếu không phải anh là bạn của tôi thì tôi cũng không chọn chỗ anh đâu.
Phùng Cảnh Lượng nói: Tiết gia, cô là bà tôi, tôi đắc tội không nổi, mời các vị ngồi, tôi lập tức đi bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.
Tiết Vĩ Đồng cũng không chút khách khí: Đừng quá phong phú, làm khoảng hai mươi món là được rồi.
Chu Hưng Quốc và Trương Dương nhìn nhau, hai người đều bật cười, Tiết Vĩ Đồng luôn là phong cách đó.
Phùng Cảnh Lượng nói: Tiết gia, may mà tôi có đã dị tính trước rồi, vì chuyện của ông nội cô, đã ngừng buôn bán ra bên ngoài. Hắn đưa thực đơn cho Tiết Vĩ Đồng: Thực đơn của Thọ yến đây, các vị xem trước đi, xem có chỗ nào không hài lòng thì tôi lập tức sẽ sai người thay đổi.
Tiết Vĩ Đồng đưa thực đơn cho Chu Hưng Quốc: Đại ca, anh kiến thức rộng rãi, anh đọc đi.
Chu Hưng Quốc đọc tỉ mỉ một lần: Cấp bậc cao, Phùng Cảnh Lượng lần này tốn không ít máu rồi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Nói cái gì vậy, em cũng không phải không trả hắn tiền.
Từ Kiến Cơ nói: Em có trả tiền hắn cũng chẳng dám nhận, hắn đã nói rồi...
Lúc này Phùng Cảnh Lượng vừa hay đã trở lại: Trả tiền chính là chửi tôi đó, ông nội chúng ta mừng thọ, thằng cháu này nên bày mấy bàn tiệc mà.
Trương Dương cười nói: Vấn đề là anh có bày rượu thì Tiết lão cũng không biết, lần này cùng lắm anh cũng chỉ được làm anh hùng vô danh thôi.
Phùng Cảnh Lượng nói: Anh hùng vô danh thì anh hùng vô danh, chúng ta cứ tận hiếu tâm là được, cái khác không cần phải bận tâm.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tận hiếu tâm cũng không tới lượt anh, bốn người chúng tôi mới là huynh muội kết bái.
Phùng Cảnh Lượng thở dài: Tiết gia, những lời này làm tổn thương người ta quá. Trong lòng hắn cũng hiểu rất rõ, nói tới quan hệ, hắn quả thực không thân thiết bằng bốn người người ta, tình cảm giữ người và người sâu hay cạn thực ra không phải nhìn vào thời gian quen nhau dài hay ngắn, kể ra Trương Dương còn là thông qua Phùng Cảnh Lượng dẫn kiến mới quen biết với bọn họ, nhưng hiện tại Trương Dương dã thành anh em kết nghĩa với đám người này, mình ngược lại thành một ngoại nhân, chuyện trên đời này thật sự là quá khó lường.
Chu Hưng Quốc biết Tiết Vĩ Đồng nói chuyện chưa bao giờ bận tâm tới tình cảm của người khác, sợ Phùng Cảnh Lượng nghĩ nhiều, cười nói: Kết bái là huynh đệ, không kết bái cũng là huynh đệ, Cảnh Lượng đã có phần hiếu tâm này, tôi thấy Vĩ Đồng cung kính không bằng tuân mệnh.
Từ Kiến Cơ nói: Đúng vậy!
Trương Dương nói: Kể ra, tôi đến bây giờ vẫn chưa chuẩn bị lễ vật.
Tiết Vĩ Đồng nói: Lễ vật mà ông nội em muốn nhất chính là sức khỏe, anh bình thường nếu rảnh thì tới dạy ông phương pháp dưỡng sinh là được.
Trương đại quan nhân cười nói: Được, lát nữa anh sẽ hỏi Tiết lão, Nam quyền Bắc thoái, Võ Đang Thiếu Lâm, ông ấy thích gì thì anh sẽ dậy.
Tiết Vĩ Đồng biết hắn đang nói đùa, cười nói: Có tin ông nội em vả anh một cái là bay tít mù tắp không?
Mấy Bọn họ ở với nhau, luôn luôn nói không hết chuyện.
Phùng Cảnh Lượng sai người đưa đồ ăn sáng tới, Chu Hưng Quốc trên cơ bản đã xem thực đơn một lượt, gật đầu nói: Thức ăn cho hôm ấy đủ phong phú rồi, có điều vẫn thiếu một món chính bắt mắt, một bữ tiệc rượu phải có một món ăn nêu được ý chính.
Mấy người đồng thời nhìn về phía Chu Hưng Dân, Chu Hưng Quốc cười nói: Tôi nhớ rõ hai năm trước khi Kiều lão mừng thọ. Tôi tới chúc thọ, có nếm thử một món, hương vị đó đến bây giờ vẫn không thể quên, món đó tên là Phật Nhảy Tường, mọi người đều từng nghe nói, lúc ấy là đầu bếp Tào lão gia tử của Kiều lão tự tay xuống bếp làm.
Tiết Vĩ Đồng nói: Món đó không dễ làm đâu, tôi thấy hay là mời Tào lão gia tử tới.
Chu Hưng Quốc lắc đầu nói: Muộn rồi, Tào lão gia tử đã cưỡi hạc về tây rồi.
Tiết Vĩ Đồng oán giận nói: Đại ca, anh sao cứ nói những lời thừa như vậy. Em vẫn không tin, cả cái kinh thành lớn như vậy mà không tìm được một đầu bếp biết làm Phật Nhảy Tường?
Chu Hưng Quốc nói: Đầu bếp biết làm Phật Nhảy Tường rất nhiều. Nhưng thực sự làm được thì chỉ có mỗi Tào lão gia tử thôi.
Từ Kiến Cơ nói: Cái đó cũng chưa chắc. Hắn nhìn Trương Dương: Tam đệ, tôi nghe nói Tào lão gia tử đã truyền thực đơn của ông ấy cho Cố Dưỡng Dưỡng, rốt cuộc có chuyện này hay không?
Trương đại quan nhân chép miệng: Cái đó...
Tiết Vĩ Đồng nói: Cố Dưỡng Dưỡng biết làm Phật Nhảy Tường à?
Chu Hưng Quốc cười nói: Chuyện này thật ra tôi cũng nghe nói, nghe nói Tào lão gia tử nhận Dưỡng Dưỡng làm đóng cửa quan môn, truyền thụ tất cả sở học cả đời cho cô ta.
Tiết Vĩ Đồng nói: Thế thì dễ rồi, tôi đi tìm cô ta!
Trương đại quan nhân coi như là nhìn ra rồi, ba người này là luân phiên bẫy hắn, quan hệ của Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng bọn họ ai mà không hay? Chuyện Tào Tam Pháo thu Cố Dưỡng Dưỡng làm đệ tử quan môn cũng là một đoạn truyền kỳ vang dội trong ở kinh thành, Trương Dương nói: Thế này đi. Để tôi tìm Dưỡng Dưỡng.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Tiết Vĩ Đồng tiến lên ôm vai hắn: Tam ca, em biết anh đặc biệt nghĩa khí mà, chú ý nhé, chuyện mời Dưỡng Dưỡng không có anh là không thể.
Trương Dương đứng dậy nói: Tôi đi đây! Chuyện tìm Dưỡng Dưỡng cứ quyết định vậy đi!
Từ Kiến Cơ nói: Tôi đi với cậu, buổi sáng hôm nay tôi còn có chút việc.
Hai người một trước một sau ra khỏi Tử Kim các, Từ Kiến Cơ chỉ vào xe mình mới mua: Lên xe tôi đi, tôi đưa cậu đi.
Trương Dương cười nói: Tôi có xe mà!
Từ Kiến Cơ nói: Dù sao anh cũng đi tìm Dưỡng Dưỡng, tôi vừa hay tới thôn hoạ sĩ đó đón người, tiện đường mà. Lát nữa còn phải quay lại.