Lời nói này của Hạ Bá Đạt khiến cho đề nghị của Lý Trường Vũ trở nên có chút xấu hổ, giống như trước mặt mọi người nói rằng Lý Trường Vũ thật ra cũng là có vẻ coi trọng hình thức, lỏa quan là một chuyện, con cái xuất ngoại lại là một chuyện khác, Lý Trường Vũ ông cũng là làm ra vẻ nguy hiểm, thật sự chấp hành khẳng định rất khó.
rất nhiều người trong thường ủy đều không tán thành đối với đề nghị của Lý Trường Vũ từ đáy lòng, xét cho cùng cái đề nghị này của Lý Trường Vũ chạm đến lợi ích của rất nhiều người, trong bọn họ tỉ lệ con cái đi du học rất cao, tuy rằng điểm xuất phát của đại đa số người chỉ là muốn cho con cái đi học tập một chút kinh nghiệm tiên tiến của nước ngoài, cũng không có suy nghĩ để đường rút lui cho mình, thế nhưng đề nghị của Lý Trường Vũ có vẻ như là quơ đũa cả nắm vậy.
Thường vụ phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ nhìn ra bầu không khí của hội trường có chút không đúng, trong thời khắc mấu chốt, ông luôn luôn kiên quyết đứng ở phía Lý Trường Vũ, Cung Kỳ Vĩ nói: Tôi cũng đồng ý đề nghị của bí thư Lý, tuy rằng nói tình huống cụ thể còn cần phân tích cụ thể, nhưng chúng ta thân là cán bộ lãnh đạo phải có thái độ, còn phải cho dân chúng đều thấy thái độ rõ ràng của chúng ta.
Đề nghị của Lý Trường Vũ khiến cho thể chế Nam Tích gặp sóng to gió lớn, rất nhiều cán bộ có người nhà ở nước ngoài học tập công tác đều phải hướng ủy ban kỷ luật tiến hành nói rõ tình huống, Trương đại quan nhân không trở thành một trong số đó.
Ủy ban kỷ luật bí thư Mã Thiên Dực hai ngày nay tự mình tiếp kiến không ít cán bộ, thật ra Trương Dương trước đó đã đưa qua văn bản tài liệu, Trương Dương cho rằng mình được gọi vào ủy ban kỷ luật tiến hành kiểm tra tình huống là có chút dư thừa, Mã Thiên Dực vô cùng cứng nhắc, xử lý chuyện tình nghiêm túc có thừa ứng đối lại không đủ, thật sự là rất cổ hủ.
Biểu tình của Mã Thiên Dực vẫn nghiêm túc như bình thường: Tiểu Trương, cậu đừng khẩn trương, ngày hôm nay gọi cậu đến đây, là vì lý giải một ít tình huống, cũng không có mục đích gì.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: Tôi không khẩn trương, ngài có cái gì cần hỏi cứ nói, tôi khẳng định phối hợp công tác của ủy ban kỷ luật.
Mã Thiên Dực nói: Căn cứ tình huống chúng tôi nắm giữ, vị hôn thê của cậu Sở Yên Nhiên công tác tại nước Mỹ.
Trương Dương gật đầu.
Mã Thiên Dực nói: Cô ấy là quốc tịch nước Mỹ?
Trương Dương nói: Đúng vậy, công tác lâu dài tại Mỹ, quản lý công ty lớn như vậy, không có quốc tịch thân phận rất không tiện.
Mã Thiên Dực nói: Tiểu Trương, loại tình huống này của cậu vô cùng mẫn cảm, thành phố vừa rồi ra một quy định, phàm là vợ chồng và con cái, nếu không phải là công tác cần, ở nước ngoài, ngoại cảnh định cư, hoặc là gia nhập quốc tịch, hoặc là đạt được quyền tạm trú vĩnh viễn, không được đảm nhiệm chức vị trong đảng cũng như là thành viên trong cơ quan nhà nước quan trọng, tất cả những người có con cái đang du học công tác tại nước ngoài, sẽ tiến hành kiểm tra cẩn thận.
Trương Dương nói: Tôi có nghe nói, nhưng chuyện này chẳng dính dáng nhiều gì đến tôi, thứ nhất tôi và Sở Yên Nhiên hiện nay chỉ là quan hệ hôn phu hôn thê, không thuộc về phạm trù quản lý của các người, thứ hai, cô ấy lấy được quyền tạm trú vĩnh viễn tại nước Mỹ cũng là vì công tác, trong văn bản tài liệu tôi đã nói rất rõ ràng, ngài kêu tôi tới ủy ban kỷ luật, kêu tôi lập lại lần nữa có cần thiết hay không?
Mã Thiên Dực đương nhiên có thể nghe ra tâm tình đối kháng trong lời nói của Trương Dương, ông cười nói: Tiểu Trương, đừng có tâm tình khác, chúng tôi chỉ là điều tra có lệ, cậu dù sao cũng là chủ nhiệm ủy ban thể dục và bí thư tổ đảng.
Trương Dương nói: Tôi không tâm tình gì, chỉ là cảm thấy các người chọn sai đối tượng điều tra, dựa theo quy định lần này của các người, Tống tỉnh trưởng hẳn là nên được điều tra tình huống thì đúng hơn, Sở Yên Nhiên là con gái của ông ta, ông ta hẳn là nên cần được điều tra, hơn nữa loại tình huống này cũng không thích hợp đảm nhiệm chức vị trong đảng cũng như là thành viên trong cơ quan nhà nước quan trọng. Trương Dương rõ ràng là lôi nhạc phụ tương lai ra đè Mã Thiên Dực.
Mã Thiên Dực có chút xấu hổ ho khan một tiếng, cái điều tra này đúng là không có cách nào tiến hành, Trương Dương thật là một tên vô lại mà, Mã Thiên Dực nói: Tiểu Trương à, lần này lãnh đạo thị ủy cũng không phải nhằm vào bất luận kẻ nào, sự kiện của nhà máy thuốc lá Liêu Vĩ Trung tạo rung động rất lớn với chúng ta, chúng ta phải đề phong ngay từ hiện tại, đề cao cảnh giác, tận lực ngăn chặn hiện tượng lỏa quan, cho nên phải tiến hành điều tra toàn diện đối với những cán bộ lãnh đạo, cậu hẳn là nên lý giải và ủng hộ công tác của chúng tôi.
Trương Dương nói: Tôi lý giải, tôi cũng ủng hộ, Mã bí thư, nên nói tôi đều nói xong, nhưng công tác là lý giải và ủng hộ lẫn nhau, đại hội tỉnh sắp tổ chức rồi, bên kia tôi còn rất nhiều chuyện, ai lý giải cho tôi? Ai ủng hộ cho tôi?
Mã Thiên Dực nói: Tiểu Trương à, sau khi cậu trở về đem tình huống tài khoảng ngân hàng của mình và tình huống thu nhập của hai năm gần đây báo cáo lại rõ một lần, thì sẽ không có chuyện gì khác nữa.
Trương Dương nói: Mã bí thư, cái ngài muốn là tình huống tiêu phí sao?
Mã Thiên Dực nói: Dựa theo quy định là được.
Trương Dương nói: Tôi quay đầu lại tìm ông cụ trực cửa toilet đòi hóa đơn, mỗi ngày một cọng, hai năm tích lũy cũng không phải một số lượng nhỏ.
Ặc. . . Mã Thiên Dực bị nghẹn đỏ bừng mặt, tên nhóc này, có ý gì đây!
Trương Dương rời khỏi ủy ban kỷ luật, ở trong sân gặp cục trưởng công an Triệu Quốc Cường cũng đến đây nói rõ tình huống, hai người gặp nhau không thể làm ngơ, nên đều chào hỏi đối phương, Triệu Quốc Cường nói: Tới à!
Trương Dương nói: Anh cũng tới sao!
Hai người bởi vì lời nói của đối phương mà không nhịn được nở nụ cười, Triệu Quốc Cường nói: Cậu là vấn đề gì?
Trương Dương đem chuyện của Sở Yên Nhiên nói ra.
Triệu Quốc Cường thở dài nói: Vợ của tôi làm xây dựng tại châu Phi.
Trương Dương nói: Làm cái gì vậy! Mã bí thư này có phải là mắc bệnh hình thức quá nặng hay không, chuyện bé xé ra to thế.
Triệu Quốc Cường nói: Chuyện của Liêu Vĩ Trung làm rung động rất lớn đối với lãnh đạo Nam Tích chúng ta, các lãnh đạo ra cái quy định này cũng là có ý tốt. Nói đến đây, gã hướng Trương Dương gật đầu nói: Lần này cần cảm ơn cậu!
Trương Dương cười nói: Cảm ơn tôi cái gì? Trong lòng đoán được chuyện mình vì Dương Vân chữa bệnh đã bị gã đã biết.
Triệu Quốc Cường nói: Có cơ hội cùng nhau uống trà. Nói xong gã đứng dậy rời đi.
Trương Dương xoay người nhìn Triệu Quốc Cường một chút, trong ấn tượng của hắn Triệu Quốc Cường rất ít có vẻ mặt ôn hoà đối với mình như vậy, cái này có phải là có ý nghĩa quan hệ của bọn họ sắp đột phá?
Trương Dương vừa trở lại phòng làm việc ủy ban thể dục, Cao Liêm Minh bực tức chạy tới phòng làm việc của hắn, căm giận thét to nói: Tôi nói chủ nhiệm Trương này, tôi mặc kệ đó, hiện tại là lúc làm cách mạng sao? Tôi lúc trước đi nước Mỹ du học cũng không phải đi bán nước, sao coi thẩm vấn tôi như phạm nhân thế? Thì ra vừa rồi tổ trưởng kiểm tra kỷ luật Đoạn Kiến Trung dựa theo chỉ thị của thượng cấp, hành lý giải tình huống tương quan đối với người từng đi ra nước ngoài du học như Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh sao có thể chịu được cái này, ở chỗ đó làm ầm ĩ lên với Đoạn Kiến Trung.