Trương Dương: "Tín ngưỡng mà anh nói là gì vậy?"
Hà Trường An đáp: "Chỉ có người có tín ngưỡng mới không bị mọi thứ mê hoặc, mới có thể kiên trì cố gắng đi theo chí hướng đã định, mới có được tiêu chuẩn hành vị không thay đổi."
Trương Dương nói: "Tôi cũng có!"
Hà Trường An cười ha ha: "Cậu khác với Cung Kỳ Vĩ." Y không nói thêm gì nữa, rõ ràng là giấu chuyện tín ngưỡng với Trương Dương.
Trương Dương đáp: "Con người Cung Kỳ Vĩ có một ý chí bền vững khó mà đánh bật được, tôi cũng khâm phục hắn về điểm này!"
Hà Trường An nói: "Một vị quan đạt được đến vị trí này mà vẫn có thể kiên trì được nguyên tắc là rất khó, người như vậy khó mà tiến xa được trong con đường hoạn lộ. Nhưng tôi vẫn tin rằng người như vậy là một vị quan tốt!"
Trương Dương nói: "Ý khó mà tiến xa được của anh là sao?"
Hà Trường An đáp: "Càng làm quan to thì càng phải làm âm thầm nội liễm, ngầm mà không lộ, Cung Kỳ Vĩ con người này cũng sắc sảo phân minh. Những việc hắn làm có thể sẽ gây ra phiềm toái không cần thiết. Giờ hắn được trọng dụng đơn giản vì có người muốn thông qua hắn thực hiện mục đích chính trị của mình. Một khi đạt được rồi, Cung Kỳ Vĩ cũng chỉ là người ngoại tộc với chốn quan trường..." Hà Trường An dừng một chút, nhìn Trương Dương cười: "Giống như cậu vậy."
Trương Dương nói: "Tôi lại không nghĩ như vậy, tôi bây giờ đã càng thích hợp với thể chế này rồi."
Hà Trường An nói: "Không phải ai cũng may mắn được như cậu đâu, tôi khâm phục những người có tín ngưỡng, nhưng nếu cậu cũng có tín ngưỡng mà những người xung quanh cậu lại không hề có hoặc chỉ là những kẻ giả dối thì cậu sẽ trở thành khác người, tín ngưỡng và lòng kiên trì của cậu sẽ ảnh hưởng tới người khác. Cứ ví như chuyện cảng nước sâu Nam Tích, kỳ thực ngay lúc bắt đầu công trình xây cảng, Nam Tích và Lam Sơn đã cạnh tranh để dành được quyền xây sở thuộc. Mục đích của việc cạnh tranh này không đơn thuần chỉ là thay đổi kinh tế địa phương, cảng nước sâu xây ở đâu cũng giống nhau, quan trọng là mặt thành tích sẽ có sự phân biệt lớn, tóm lại, điều mà họ tranh giành nhau chính là thành tích chính trị."
Trương Dương gật đầu, điểm này hắn cũng nhận ra.
Hà Trường An nói tiếp: "Công trình cảng nước sâu vì vấn đề vốn mà gặp phải nhữ khó khăn trước nay chưa từng thấy, ban lãnh đạo Nam Tích cũng vất vả ngược xuôi tìn kiếm nguồn vốn từ các nhà đầu tư, tìm đến sự trợ giúp tài chính của tỉnh nhưng lại độc nhất không nhờ cậy Lam Sơn người anh em này trợ giúp làm vì sao chứ? Vì họ sợ thành tích chính trị sẽ bị phân nhỏ ra. Có thể những điều tôi vừa nói không hoàn toàn đúng, những người này cũng có tín ngưỡng, tín ngưỡng của họ chính là quan vị."
Trương Dương đáp: "Nhưng cuối cùng thì Lam Sơn và Nam Tích cũng hợp tác thành công, tuần sau bí thư Thường của Lam Sơn sẽ đến Nam Tích bàn bạc về công trình xây dựng cảng nước sâu, nếu tiện lần này sẽ ấn định luôn thủ tục hợp tác."
Hà Trường An nói: "Cậu quên rằng lần hợp tác này phát sinh trong trường hợp nào rồi à? Nếu là đích thân phó giám đốc, phía tỉnh cũng phê bình, cậu còn cho rằng sẽ có người dám phản đối sao?"
Trương Dương nói: "Lam Sơn và Nam Tích bắt đầu hợp tác, việc này cũng không phải tin tốt gì với những nhà đầu tư như các anh."
Hà Trường An gật đầu: "Không những chẳng phải là tin tốt gì, đơn giản chỉ là một tin dữ, Tinh Nguyệt đã bị đá khỏi cục diện, có thể nói kết quả này là do họ tự gieo gió gặt bão, thật đúng người đúng tội, nhưng tôi cũng không thể vượt qua chuyện này một cách êm đẹp gì."
]Trương Dương nói: "Sao có thể thế được? Không phải vừa nãy thị trưởng Cung đã tỏ rõ ý rồi sao, sẽ không ảnh hưởng gì tới lợi ích của các nhà đầu tư như anh đâu."
Hà Trường An đáp: "Nói thế thôi, việc chốn thương trường tôi biết rõ hơn cậu, Lam Sơn gia nhập hạng mục xây càng, Tinh Nguyệt lại bị hất ra, tỉ lệ đầu tư của chính phủ rõ ràng được tăng lên, đương nhiên tỉ lệ đầu tư của các thương gia chúng tôi sẽ nhỏ đi."
Trương Dương có chút khó hiểu nói: "Nhưng vốn đầu tư của anh không thay đổi cơ mà!"
Hà Trường An đáp: "Thủ đoạn này trên thương nghiệp rất phổ biến, dù vốn đầu tư của tôi không đổi nhưng sau khi Lam Sơn gia nhập, vấn đề vốn của cảng nước sâu căn bản đã được giải quyết, sau này họ có thể nâng mức vốn đầu tư, mà đầu tư công trình chỉ cần họ nói là được, phía chính phủ đầu tư nhiều thì vốn đầu tư của tôi sẽ ít đi. Hơn nữa kí kết trong hợp đồng là phần trăm tỉ lệ, từ là lợi ích mà tôi thu được từ cảng nước sâu cũng dần bị thu nhỏ. Trương Dương, tuy tôi tin rằng mình vẫn kiếm được lợi nhuận từ cảng nước sâu, nhưng bây giờ đã không còn lạc quan như lúc đầu được nữa." Nói xong y thở dài: "Không dễ kiếm lợi từ chính phủ đâu!"
Trương Dương cười phá lên: "Nói như vậy thị trưởng Cung cũng đã làm thiệt hại đến lợi ích của anh rồi!"
Hà Trường An đáp: "Chịu thiệt hại thực sự có lẽ là lãnh đạo Nam Tích, Tinh Nguyệt lần này coi như cũng thiệt hại nặng nề. Thị trưởng Cung thật là táo bạo, đổi là người khác, chắc phải lo đi tính lại chán mới dám làm!"
……………………….. Thành phố Nam Tích đơn phương chấm dứt hợp tác với tập đoàn Tinh Nguyệt làm cho tập đoàn Tinh Nguyệt trở tay không kịp. khi việc này xảy ra chủ tịch tập doàn Tinh Nguyệt Phạm Tư Kì và Lâm Bối Bối đang du lịch ngắn ngày ở Bắc Kinh, sau khi biết chuyện lập tức trở v ề Nam Tích, người đầu tiên mà Phạm Tư Kì tìm gặp chính là người phụ trách công trình cảng Thâm Thủy, phó thị trưởng Cung Kì Vĩ.
Cung Kì Vĩ lại không hề tránh gặp mặt cô ta, liền tiếp đón cô ta ở trong phòng làm việc của mình. Phạm Tư Kì sắc mặt rất tệ, sau khi gặp trở ngại ở mảnh đất sân vận động cũ, thái độ của cô ta đã bắt đầu mềm mỏng hơn, chủ động bày tỏ với phía chính quyền Nam Tích là đồng ý vô điều kiện làm lại kế hoạch đầu tư, đầu tư giai đoạn hai sẽ hoàn thành trước tết, lúc đó Cung Kì Vĩ cũng đã đồng ý, nhưng ai ngờ được đột nhiên gã lại giở trò/ Phạm Tư Kì biết nếu như Tinh Nguyệt bị đá ra khỏi dự án cảng Thâm Thủy thì tổn thất của bọn họ khó mà đoán biết được.
Phạm Tư Kì vẫn giữ được thái độ khá bình tĩnh và lí trí, tuy trong lòng đầy sự oán hận với Cung Kì Vĩ, nhưng cô ta biết bây giờ không phải là lúc phát tác, hơn nữa cô ta cũng không có tư cách phát hỏa trước mặt Cung Kì Vĩ, cho dù phát hỏa cũng không giải quyết được vấn đề. Phạm Tư Kì nói: “Phó thị trưởng Cung, tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích, Nam Tích sao lại đột nhiên chấm dứt hợp đồng với chúng tôi?”
Cung Kì Vĩ điềm nhiên nói: “Cô Phạm, việc này trong bản xác nhận đã nói rất rõ ràng rồi, là một thương nhân thành công, là một chủ tịch của một công ty đa quốc gia, cô nên hiểu sức trói buộc của hợp đồng, là bên cô đã vi phạm hợp đồng trước, chúng tôi chỉ là làm theo quy định của hợp đồng để bảo vệ lợi ích của Nam Tích, đây là sự thật không thể tranh cãi được.”
Phạm Tư Kì nói: “Trước đây tôi đã từng giải thích với phó thị trưởng Cung rồi, hơn nữa giữa chúng ta cũng đã có được sự hòa giải, tài chính của công ty chúng tôi đang gặp phải một số vấn đề, tôi đã cố gắng hết sức rồi, trước tết chúng tôi sẽ có thể hoàn thành đợt đầu tư thứ hai, chúng tôi luôn rất có thành ý đối với công trình cảng Thâm Thủy.”
Cung Kì Vĩ nói: “Cô Phạm chắc là hiểu rõ ý của tôi, chính quyền Nam Tích chúng tôi không có bất kì điểm vi phạm nào, cũng không cố ý đối đầu với quý công ty, trên thực tế là bên các cô đã nhiều lần vi phạm quy định hợp đồng, lỡ dở đầu tư làm cho cảng Thâm Thủy gặp nhiều tổn thất, dựa theo quy định hợp đồng thì chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm đòi bồi thường với quý công ty.”
Phạm Tư Kì nói: “Phó thị trưởng Cung, tôi nghĩ nguyên nhân của việc này không phải là ở đây.”
Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: “Cô Phạm có ý gì vậy?”
Phạm Tư Kì nói: “Tôi nghe nói chính quyền thành phố Lam Sơn đã chính thức tham gia quyền khai thác cảng Thâm Thủy rồi, chắc chắn Nam Tích đã không còn thiếu thốn vốn đầu tư, nên đầu tư của Tinh Nguyệt chúng tôi có cũng như không, hợp đồng chỉ là cái cớ, dùng bên đầu tư lớn hơn để thay thế đầu tư của chúng tôi mới là chân tướng sự thật.” Phạm Tư Kì hiểu rất rõ vấn đề, khi nói ra câu này cô ta chợt cảm thấy thật chua xót, cô ta đành phải thừa nhận rằng việc mình dùng đầu tư để uy hiếp chính quyền Nam Tích là sai lầm, bây giờ cô ta đã nhận một cái giá quá đắt. Chính quyền Nam Tích đang thông qua phương thức này để nói cho cô ta biết rằng quyền phát ngôn ở Nam Tích rốt cuộc nằm trong tay ai. Bọn họ có thể cho cô ta cơ hội kiếm tiền, cũng có thể lấy đi cơ hội đó. Phạm Tư Kì thậm chí không dám suy nghĩ kĩ xem tổn thất của bọn họ ở công trình cảng Thâm Thủy lớn đến mức nào.
Cung Kì Vĩ nói: “Cô Phạm, tôi hi vọng quý công ty sẽ rút ra được bài học từ chuyện này, đồng thời tôi xin trịnh trọng tuyên bố với cô, chúng tôi không có ý đối đầu với quý công ti, chính quyền Nam Tích luôn đối đãi công bằng đối với các nhà đầu tư, chúng tôi luôn hoan nghênh tất cả những nguồn đầu tư có lợi cho sự phát triển của hai bên, nhưng xin nhớ cho rằng tiền đề của chúng tôi là đôi bên cùng có lợi, tuyệt đối không phải là kiểu một bên có lợi một bên chịu tổn thất. Muốn hợp tác thành công thì hai bên phải cùng có thành ý và sự tin tưởng.”
Ánh mắt Phạm Tư Kì trở nên lạnh lùng: “Phó thị trưởng Cung, anh cho rằng sau khi xảy ra chuyện này tập đoàn Tinh Nguyệt chúng tôi còn đầu tư ở Nam Tích sao? Một chính quyền mất đi sự thành tín thì sao có thể nhận được sự tín nhiệm của chúng tôi. Tôi nói rõ cho anh biết rằng Tinh Nguyệt chúng tôi sẽ không đầu tư thêm một đồng nào ở Nam Tích nữa.” Sau khi xác định rõ Tinh Nguyệt bị đá ra khỏi cuộc chơi, Phạm Tư Kì cũng không còn khống chế được sự phẫn nộ trong lòng nữa
Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: “Rất tiếc khi nghe thấy cô nói như vậy.”
Phạm Tư Kì tức giận đứng dậy, cô ta tức đến run cả tay chân, trên thực tế cô ta không phải là đang tức Cung Kì Vĩ, cũng không phải là tức bất kì ai, mà cô ta đang tức giận chính bản thân mình, chính sự sai lầm mang tính quyết sách của cô ta mới dẫn đến cục diện bị động ngày hôm nay. Phạm Tư Kì cắn môi, cô ta nói với Cung Kì Vĩ: “Anh sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận.”
Cung Kì Vĩ vẫn giữ phong độ hiền hòa của quân tử: “Cô Phạm, tôi sẽ không coi lời này của cô là một lời đe dọa đâu, cô đi cẩn thận.”
Phạm Tư Kì xoay người bước ra cửa, có thể là do quá thất vọng, cũng có thể là do tức đến choáng váng đầu óc mà khi đi đường thậm chí quên cả nhìn phía trước, nên đâm sầm vào một người, đối phương cũng là một người đàn bà, người đó kêu lên và suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà người đàn ông bên cạnh kịp thời đỡ cô ấy, người đàn ông đó tức giận nói: “Đi kiểu gì vậy?”
Phạm Tư Kì đang bốc hỏa mà không có chỗ trút giận, cô ta trừng mắt lên định tranh cãi với đối phương, nhưng lại phát hiện ra người phụ nữ mà mình đâm phải lại chính là Heather phu nhân, cô ta đã từng có duyên gặp mặt với phu nhân Heather, nghĩ kĩ lại thì cũng là vì Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng và phu nhân Heather quen biết nhau, nghe nói phu nhân Heather cũng đã từng giúp đỡ Hứa Gia Dũng khi ở Mỹ.
Phu nhân Heather cũng nhận ra Phạm Tư Kì, có chút kinh ngạc nói: “Hứa phu nhân, sao lại gặp bà ở đây?”
Phạm Tư Kì cảm thấy rất lạ lẫm với cái cách gọi Hứa phu nhân này, đã rất lâu không có ai gọi cô ta như thế, cô ta cũng không thích bị người khác gọi như vậy. Có điều Heather phu nhân gọi cô ta như thế nguyên nhân căn bản là lần trước khi gặp cô ta, thân phận của cô ta vẫn là vợ của Hứa gia Dũng, Phạm Tư Kì thở dài nói: “Tôi đã không còn là Hứa phu nhân nữa rồi, Gia Dũng đã qua đời lâu rồi.”
Heather phu nhân hai mắt lộ ra sự thương cảm, bà nói: “Xin lỗi.”
Phạm Tư Kì cười nhạt nói: “Không có gì, Heather phu nhân, sao bà lại đến đây?”
Heather phu nhân nói: “Vì chuyện đấu giá mảnh đất sân vận động, tôi có ý định giành quyền khai thác sân vận động Nam Tích cho nên đến đây, có điều vừa mới biết mảnh đất đó đã giao quyền vào tay thể ủy, xem ra tôi uổng công một chuyến rồi.”
Phạm Tư Kì nghe đến mảnh đất sân vận động bất giác chau mày lại, Trương Dương cuối cùng bị đá ra khỏi hạng mục cảng Thâm Thủy cũng chính là vì mảnh đất đó, nếu như không phải Phạm Tư Kì động lòng tham thì cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay.
Heather phu nhân nói: “Tôi nghe nói cô Phạm cũng rất có hứng thú đối với mảnh đất này, lẽ nào cô cũng là vì chuyện này mà đến đây?” Bà ta quả nhiên là đã thay đổi cách xưng hô với Phạm Tư Kì.
Phạm Tư Kì cười miễn cưỡng nói: “Đều là chuyện đã qua rồi, tôi không tham gia đấu thầu nữa.” Cô ta không muốn tiếp tục nói nên chuẩn bị cáo từ.
Heather phu nhân nói: ‘Cô Phạm, có rỗi không, tôi muốn nói với cô mấy câu, chúng ta sang bên quán cà phê đối diện ngồi một lát nhé.”
Phạm Tư Kì gật gật đầu.
Hai người sang quán cà phê đối diện, lên tầng ba ngồi xuống, qua lớp cửa sổ bằng kính có thể nhìn rõ toàn bộ toàn nhà làm việc của chính quyền Nam Tích. Heather phu nhân gọi một tách trà, Phạm Tư Kì gọi một li cà phê đen không đường, cô ta thích vị đắng chát của no, đặc biệt là vào lúc này, trong lòng cô ta đang đắng chát đến cực độ, uống cà phê đen vào có thể làm tan bớt cái đắng trong lòng.
Heather phu nhân nói: “Còn nhớ lần trước khi chúng ta gặp mặt, Gia dũng vẫn còn sống, lúc đó cậu ấy đang bận rộn với kế hoạch đầu tư cảng Thâm Thủy.”
Phạm Tư Kì trầm lặng uống cà phê, vị đắng từ môi chảy dọc xuống cổ họng, trong lòng thàm nghĩ: “Cảng Thâm Thủy đã không còn có chút quan hệ nào với Tinh Nguyệt chúng tôi nữa, nếu như anh ấy ở dưới đó biết được chắc sẽ rất không vui.”
Heather phu nhân thở dài, trước đây cô ấy đã từng nghe tới chuyện này, Tinh Nguyệt bị đá ra khỏi công trình cảng Thâm Thủy là một tin tức mang tính bùng nổ ở Nam Tích, đám thương nhân đầu tư vì chuyện này mà có chút bất an, Heather phu nhân nói: “Thế sự khó lường, làm ăn với chính quyền không dễ dàng gì.”
Phạm Tư Kì không nói gì.
Heather phu nhân lại nói: “Đối với một người đàn bà lại càng không dễ.”
Phạm Tư Kì nói: “Trên đời này có rất nhiều chuyện chúng ta không có cách nào dự đoán được.”
Heather phu nhân nói: “Giống như cái chết của Gia Dũng, còn nhớ lúc cậu ấy vừa đến Mỹ, cậu ấy vẫn còn là một cậu học sinh không biết thế sự, tôi đã nhận lời ủy thác của cha cậu ấy mà giúp đỡ cậu ấy, Gia Dũng rất có tình nghĩa, hiểu báo ân báo thù, có một lần tôi muốn ăn món ăn Trung Quốc, đáng tiếc trời lại rơi tuyết nặng hạt, cậu ấy đã lái xe đi khắp thành phố để mua về cho tôi. Một thanh niên ưu tú như vậy mà ông trời lại đối xử không công bằng.” Heather phu nhân sắc mặt đầy sự thương cảm.
Phạm Tư Kì không biết tại sao Heather phu nhân lại nhắc đến Hứa Gia Dũng trước mặt cô ta, cô ta có chút hối hận khi đến đây, liền thở dài nói: “Tôi không muốn nhắc đến anh ấy nữa, Heather phu nhân, xin thứ lỗi, tôi có việc phải đi trước.”
Heather phu nhân gật đầu, Phạm Tư Kì đứng dậy, bước mấy bước, Heather phu nhân nói: “Cô Phạm, trước khi Gia Dũng chết đã giao cho tôi một túi tài liệu, yêu cầu tôi bảo quản, tôi nghĩ tôi không có quyền mở nó ra, phải chăng tôi nên giao lại cho cô?”
Phạm Tư Kì đứng cứng tại chỗ, trong lòng tim đập loạn, tuy cô ta đứng quay lưng với Heather phu nhân, nhưng Heather phu nhân vẫn có thể nhìn ra sự lo lắng căng thẳng từ người cô ta. Phạm Tư Kì cuối cùng cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Thôi vậy, tôi không muốn xem, nhìn vật lại nhớ đến người, cũng chỉ thêm đau buồn, hãy giúp tôi đốt chúng đi.” Nói xong Phạm Tư Kì vội vã rời khỏi đó, trong lòng nặng nề như có một lớp mây đen bao phủ, cô ta vốn tưởng rằng sau khi Hứa Gia Dũng chết đi thì tất cả sẽ kết thúc, lại không ngờ rằng âm hồn của anh ta vẫn không tiêu tan, Phạm Tư Kì không biết túi tài liệu mà Heather phu nhân nói rốt cuộc là thứ gì? Nếu như Hứa Gia Dũng thật sự để lại thứ gì đó, vậy thì…. Phạm Tư Kì không dám nghĩ tiếp nữa.
Heather phu nhân lạnh lùng nhìn theo bóng xa dần của Phạm Tư Kì, trong mắt cô ấy đầy sự thù hận ghi xương khắc cốt. cô ấy không lập tức rời khỏi đó, mà vẫn ngồi uống nốt tách chè, rồi quay sang nói với người đàn ông đi bên cạnh: “Long Quý, cậu xem có phải cô ta có gì đó bất bình thường không?”
Người đàn ông đó nói: “Trông cô ta rất hoảng loạn, rất sợ hãi.”
Heather phu nhân từ từ đứng dậy, thấp giọng nói: “Không làm việc thẹn với lòng thì không sợ quỷ đến gõ cửa, trên đời này có thứ gọi là báo ứng, bất luận là làm viêc có hoàn mĩ đến đâu, bất luận là có để lại chứng cứ hay không, chỉ cần đã làm thì sẽ có người biết.”
Long Quý nói: “Phu nhân nghi ngờ cái chết của Hứa tiên sinh có liên quan đến cô ta?”
Hứa Sắt phu nhân điềm nhiên nói: “Tôi không thích lãng phí thời gian vào sự nghi ngờ, tuổi của tôi cũng không còn nhỏ nữa, không có thời gian để nghi ngờ, để phân tích.”
Long Quý thấp giọng nói: “Phu nhân, tôi hiểu nên làm thế nào rồi.”
Heather phu nhân bước ra khỏi quán cà phê, ngẩng đầu nhìn bầu trời dày kịt mây đen: “Tình cảm con người không thể giấu diếm được, Gia Dũng rất đáng thương, lấy phải một người phụ nữ hoàn toàn không yêu mình.” Nói rồi bà ta quay lại nói với Long Quý: “Mỗi người đều phải trả giá cho những hành vi của mình, cậu nói có đúng không?”
……………………..
Phạm Tư Kì trở về xe của mình, Lâm Bối Bối đang đợi trong xe, thấy cô ta trở lại, liền quan tâm hỏi: “Sao rồi? Bọn họ rốt cuộc nói như thế nào?”
Phạm Tư Kì lắc lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, chính quyền Nam Tích đã quyết ý đá chúng ta ra khỏi hạng mục cảng Thâm Thủy, ai cũng không thể thay đổi được.”
Lâm Bối Bối phẫn nộ nói: “Tất cả đều là do tên Trương Dương đó, nếu như không phải hắn giở trò bên trong thì Nam Tích sao có thể làm như vậy?”
Phạm Tư Kì cười khổ nói: “Bối Bối, chuyện này thì có liên quan gì đến hắn chứ? Phía thành phố Nam Tích muốn hất cẳng chúng ta đi là vì bọn họ đã tìm được phía đầu tư tốt hơn, chính quyền Lam Sơn lộ diện đầu tư, lợi ích của bọn họ là đồng nhất, bọn họ đang lợi dụng cơ hội lần này để điều chỉnh cơ cấu đầu tư, việc này không thể trách bất kì ai, muốn trách thì chỉ có thể trách tôi thôi, trách tôi đã quá đề cao thực lực của chúng ta, tưởng rằng lợi dụng được vấn đề tiền vốn mà có thể ép được bọn họ nhượng bộ, khiến cho bọn họ phải giao mảnh đất sân vận động ra, ai ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, lần này đúng là vứt dưa hấu nhặt hạt vừng….” Nói đến đây, Phạm Tư Kì đột nhiên nhận thức được rằng mình đến cả hạt vừng cũng không nhặt được, mảnh đất sân vận động cô ta cũng chuẩn bị từ bỏ rồi.
Lâm Bối Bối nói: “Lẽ nào cứ bỏ qua như thế? Chị đã phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được hội đồng quản trị, bây giờ công trình cảng Thâm Thủy đã hỏng, vậy nỗ lực trước đây của chị chẳng phải đều hóa bong bóng xà phòng sao, em thấy ấm ức thay cho chị.”
Phạm Tư Kì nói: “Không có gì phải ấm ức cả, đây là một thế giới tàn khốc mà hiện thực, chúng ta đã mất đi giá trị lợi dụng, chính quyền thành phố Nam Tích đã không còn cần đến chúng ta nữa, kết cục như thế này là rất bình thường.”
Lâm Bối Bối nắm tay Phạm Tư Kì, dùng cách này để an ủi cô ta, cô ấy nhỏ tiếng nói: “Chúng ta có nên lập tức trở về Singapo không?
Phạm Tư Kì nhắm mắt lại, cô ta đang phải đưa ra một quyết định khó khăn, qua một lúc lâu mới nói: “Chúng ta không thể đi như thế này, nếu đi như thế này thì phải ăn nói thế nào với các vị đổng sự, chỉ cần còn một tia hi vọng thì phải nỗ lực tiếp.”
Lâm Bối Bối nói: “Ý chị là việc ở cảng Thâm Thủy vẫn còn có chuyển cơ?”
Phạm Tư Kì lắc đầu nói: “Có lẽ chúng ta nên dồn tâm sức vào mảnh đất sân vận động đó.”
Lâm Bối Bối kinh ngạc nói: “Chị muốn thông qua việc này để cứu vãn lại tổn thất?”
Phạm Tư Kì thở dài nói: “Tổn thất là không thể cứu vãn được, thứ có thể cứu vãn được chỉ có một chút thể diện thôi. Phải giúp đổng sự trừ bỏ được hậu quả sau này, phải làm mấy việc để chặn mồm bọn họ lại.” Cung Kì Vĩ nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã quá giờ tan sở, y vội vàng thu dọn tài liệu, chuẩn bị đến trường đón con gái, hôm nay là sinh nhật con gái, y đã đồng ý đến đón Nhã Hinh, phải đến trường đón nó, gần đây con gái học hành bận rộn, y cũng bận với công việc nên ít có thời gian nói chuyện với con, là một người cha y cảm thấy có chút xấu hổ. Hôm nay dù sao cũng có thời gian, nhất định phải ở cạnh con gái nhiều hơn mới đúng, nhưng y lại vì bận việc mà lỡ thời gian, lần này nhất định lại làm cho Nhã hinh không vui rồi.
Chuông điện thoại vang lên, Cung Kì Vĩ không muốn nhấc điện thoại vào lúc này, bí thư của ý là Hứa Phương hiểu được ý, liền bước lên trước nhấc điện: “Alo.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói trầm trầm: “Tôi tìm phó thị trưởng Cung.”
“Anh là ai?”
“Không cần phải hỏi nhiều, cậu chỉ cần bảo ông ta nhấc điện thoại, nếu không trong nhà ông ta xảy ra bất cứ chuyện gì thì cậu phải tự chịu trách nhiệm.”
Hứa Phương nghe thấy lời này không khỏi giật mình, gã nhìn Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ từ vẻ mặt của Hứa Phương hiểu được gì đó, liền bước tới, nhận điện thoại từ tay Hứa Phương: “Alô”
“Phó thị trưởng Cung, con gái của ông đang đợi ông ở cổng trường đấy, ông nói với nó năm giờ đến đón, tại sao lại đến muộn?”
Cung Kì Vĩ sắc mặt đại biến, y cố gắng khống chế sự căng thẳng trong lòng, thấp giọng nói: “Anh có ý gì?”
“Ông là người thông minnh mà, bây giờ con gái ông đang đi tới buồng điện thoại công cộng ở gần trường học, xem ra nó định gọi điện cho ông.”
Cung Kì Vĩ cảm thấy như trời sụp xuống trước mặt, y không còn cách nào khống chế được cảm xúc của mình, liền phẫn nộ gào lên: “Anh là ai? Có chuyện gì cứ đến tìm tôi, tại sao lại tìm người nhà tôi?”
“Phó thị trưởng Cung, tôi cứ tưởng ông là một người công tư phân minh không quan tâm đến người nhà, không ngờ trên thế giới này vẫn còn có người ông quan tâm, cũng có những chuyện có thể làm ông xúc động.”
Cung Kì Vĩ hết sức kiềm chế cảm xúc của mình: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn ông biết trên đời này làm bất cứ điều gì cũng đều có cái giá của nó, đợi chút, con gái ông chuẩn bị gọi điện cho ông rồi, ông nhận điện thoại rồi tính sau.”
Người đàn ông đó vừa cúp điện thoại thì di động của Cung Kì Vĩ đổ chuông, y nhanh chóng nhấc điện thoại, đầu kia điện thoại quả nhiên là giọng con gái: “Cha ơi, cha nói là đến đón con, sao bây giờ vẫn chưa tới?”
Cung Kì Vĩ lớn tiếng nói: “Nhã Hinh, con nghe cha nói, bây giờ trở lại trường học, không được nói chuyện với bất kì ai, về trường học tìm cô giáo, đợi cha, đợi cha qua đón con.”
“Cha, cha làm sao vậy ?”
“Nhã Hinh nghe cha nói, có người muốn gây bất lợi với con.”
Cung Nhã hinh nói: “Cha, không sao đâu ạ, ở đây có cảnh sát, con đi tìm cảnh sát.”
Cung Kì Vĩ nghe nói ở đó có cảnh sát thì yên tâm một chút, nhưng lập tức lại cảm thấy có gì không ổn: “Nhã Hinh, con mau rời khỏi chỗ đó, trở về trường học, không được để ý đến bất kì ai.” Rồi y nghe thấy tiếng gõ cửa ở buồng điện thoại.
Cung Nhã Hinh xoay người lại, thấy một viên cảnh sát trung niên mặc đồng phục mỉm cười với nó.
Người cảnh sát trung niên đó mở cửa buồng điện thoại, cười nói với Cung Nhã Hinh: “Cháu gái, có cần giúp đỡ gì không?”
Cung Nhã Hinh lắc lắc đầu, nhưng viên cảnh sát đó lại đưa tay ra, chiếc khăn tay màu trắng trong tay bịt chặt vào mũi miệng của Cung Nhã Hinh, Cung Nhã hinh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không kêu nỗi một tiếng rồi ngã xuống, viên cảnh sát đó một tay đỡ nó, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang treo lủng lẳng, bên trong truyền ra tiếng gọi gấp gáp của Cung Kì Vĩ: “Nhã Hinh Nhã Hinh…”
Viên cảnh sát trung niên nhấc điện thoại, thấp giọng nói: “Nó rất khỏe.” nói rồi buông điện thoại xuống.
Cung Kì Vĩ nắm chặt tay, y gào lên: “Tao cảnh cáo mày, mày mà dám động đến con gái tao dù một cái móng tay, tao dù có phải lật tung gầm trời này lên cũng sẽ giết chết mày.”
Bí thư Hứa đứng một bên mắt trợn lên, đợi đến khi Cung Kì Vĩ cúp điện thoại gã mới lắp bắp nói: “Thị… thị… trưởng… Cung, có báo cảnh sát không?”
Cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Trương Đức Phòng sau khi nghe thấy con gái phó thị trưởng Cung Kì Vĩ bị bắt cóc cũng kinh ngạc vô cùng, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, con gái phó thị trưởng giữa thanh thiên bạch nhật lại bị người ta bắt đi, rõ ràng là vô pháp vô thiên, đây không những là khiêu chiến với Cung Kì Vĩ mà còn là khiêu chiến với cả giới cảnh sát Nam Tích.
Trương Đức Phóng nhanh chóng phi tới cổng trường trung học số 1 Nam Tích, Cung Kì Vĩ đã nhanh hơn một bước tới trước, chưa ai từng nhìn thấy bộ dạng tan thương lo lắng như bây giờ của Cung Kì Vĩ, y đứng im như khúc gỗ trước cửa buồng điện thoại công cộng, trầm mặc hút điếu thuốc, một người vốn đầu tóc chải chuốt chỉnh tề giờ cũng rối bù lên, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy tia máu, làm cho người ta không khỏi lo lắng.
Trương Đức Phóng bước tới, thấp giọng nói: “Phó thị trưởng Cung.”
Cung Kì Vĩ gật gật đầu, giọng ông ta có chút mệt mỏi: “Có tin tức gì không?”
Trương Đức Phóng nói: “Đã tìm thấy một nhân chứng mục kích, nhưng chỉ nói con gái anh lên một chiếc xe cảnh sát, còn những chuyện khác thì không biết.” Nói rồi gã lập tức bổ sung thêm: “Tôi có thể bảo đảm việc này không có liên quan gì đến phía cảnh sát chúng tôi.”
Cung Kì Vĩ quay sang phía Trương Đức Phóng, nhìn chằm chằm vào gã, nói từng chữ một: “Tôi không cần biết là ai đã bắt cóc con bé đi, tôi chỉ muốn con bé bình an, tôi chỉ cần nó bình an trở về, cậu hiểu không?”
Trương Đức Phóng gật gật đầu, xảy ra chuyện như thế này gã cũng chỉ có thể thể hiện sự đồng cảm, nhưng cái án này thật là quá phức tạp, đối phương thậm chí còn không để lộ xem hắn muốn gì, nếu như hắn không đưa ra điều kiện thì múc đích của hắn chính là báo thù. Nếu như vậy thì tình cảnh của Cung Nhã Hinh bây giờ sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Trương Đức Phóng nói: “Phó thị trưởng Cung, anh thử nghĩ kĩ xem người đó có nói với anh là hắn muốn gì không? Mục đích và động cơ của hắn là gì?”
Cung Kì Vĩ lắc đầu nói: “Không biết… tôi thật sự không biết…” Điện thoại của y lại đổ chuông, là vợ y gọi tới, Dương Ninh vẫn chưa biết chuyện con gái bị bắt cóc, Tinh thần cô ấy không tồi: “Kì Vĩ, đã đón được con gái chưa? Em nói cho anh biết nhé, Nhã Hinh gần đây rất bất mãn với anh đấy, nhân cơ hội này anh hãy giao lưu tình cảm một chút với con, em đang đi lấy bánh kem, sắp về rồi.”
Cung Kì Vĩ muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại bị chẹn lại, thấp giọng nói: “Ừ, em đi cẩn thận.”
“Em biết rồi.”
Cung Kì Vĩ gấp điện thoại lại, Trương Đức Phóng nói: “Phó thị trưởng cung, vì sự cần thiết cho điều tra án, chúng tôi cần phải giám sát điện thoại của anh.”
Cung Kì Vĩ gật gật đầu, đưa điện thoại của gã.
Trương Đức Phóng giao điện thoại cho kĩ thuật viên, từ bây giờ bọn họ sẽ theo dõi điện thoại của Cung Kì Vĩ 24/24, chỉ cần tên bắt cóc gọi điện thoại tới thì có thể dò tìm được vị trí của hắn.
Cung Kì Vĩ bước vào trong buồng điện thoại công công, nhân viên kĩ thuật đã lấy hết dấu vân tay có ở trong đó, Cung Kì Vĩ nhấc điện thoại lên đặt vào vị trí, vừa đặt vào thì lập tức chuông điện thoại vang lên.
Cung Kì Vĩ nhanh chóng nhấc lên, vẫn là giọng nói đó: “Tôi sớm đã nói rồi, ông sẽ hối hận, tại sao lại không tin tôi?”
Cung Kì Vĩ thấp giọng nói: “Mày muốn gì?” Y đưa mắt nhìn xung quanh, y có lý do tin tưởng rằng nhất cử nhất động của mình đang nằm dưới sự giám sát của đối phương.
“Tôi muốn ông phải trả giá, tôi sẽ làm cho ông phải mở mắt mà nhìn người thân của mình ra đi mà ông lại không có cách nào cứu thoát được.”
“Thả con gái tao ra, nó không có liên quan gì đến chuyện này.” Cung Kì Vĩ gần như cầu xin nói.
“Muộn quá rồi, từ bây giờ ông đã mất đi quyền hộ hiệu lệnh rồi, ông cho rằng báo cảnh sát thì có thể tìm được con gái về sao? Thật là nực cười, cái đám mặc đồng phục bên cạnh ông toàn bộ đều là đồ vô dụng, ông giao tính mạng con gái ông cho chúng cũng chính là đẩy con gái ông vào chỗ chết.”
Cung Kì Vĩ thấp giọng nói: “Mày rốt cuộc muốn gì?”
“Ông không phải là rất uy phong sao? Ông không phải là cho rằng mình một tay có thể khống chế tất cả sao? Ha ha ha, xem lại dáng vẻ vẫy đuôi cầu khẩn của ông tôi thật vui mừng quá. Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của con ông phải không? Một cô gái xinh đẹp như thế này, làn da trắng nõn nà như thế này thật là làm cho người ta muốn cắn một miếng.”
Cung Kì Vĩ run giọng nói: “Hãy tha cho nó, mày có thù hận gì thì cứ tìm tao.”
“Tao nghe nói đảng viện cộng sản đều không sợ chết, uy dũng bất khuất, phú quý đều không màng, nhận chuyện này tao cũng vừa nghiệm chứng được, cán bộ đảng cộng sản chúng mày phải chăng thật sự là vĩ đại như vậy. Phó thị trưởng cung, chúng ta cứ từ từ chơi, không phải vội.”
Cung Kì Vĩ nắm chặt lấy tai nghe, nghe thấy tiếng tút tút tút trong điện thoại, một lúc sau mới đặt điện thoại xuống.
Trương Đức Phóng đi tới đưa cho y chiếc điện thoại đã được xử lí, thấp giọng nói: “Vừa rồi có phải là điện thoại của tên bắt cóc?”
Cung Kì Vĩ không nói phải hay không, khuôn mặt bi thương nói: “Hắn không đưa ra bất kì điều kiện nào, không đưa ra bất kì điều kiện nào.”
Trương Đức Phóng nói: “Phó thị trưởng Cung, án này rất nghiêm trọng, tôi phải báo lên lãnh đạo thành phố.”
Cung Kì Vĩ buồn bã gật đầu: “Cậu muốn làm thế nào thì làm, tôi… tôi chỉ muốn tìm thấy con gái tôi… chỉ muốn nó được bình an…”