Cố Dưỡng Dưỡng lắc đầu, suy yếu nói: Ba. . . Ngàn vạn lần đừng trách anh. . . Anh ấy không phải cố ý của. . . Anh ấy hiện tại khẳng định cũng rất hối hận. . . Ba, ba đừng trách anh ấy, cả nhà chúng ta phải hòa sự hòa thuận. . .
Cố Doãn Tri nghe được con gái nói như vậy, trong lòng càng khổ sở, vỗ vỗ bàn tay của con gái, nhẹ giọng nói: Dưỡng Dưỡng, con nghỉ ngơi đi, ba ở ngay bên cạnh con cùng con.
Trương Dương đẩy cửa phòng ra đi đến, đem một bó hoa mua từ cửa hàng tới cắm ở trong bình hoa đầu giường.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn bó hoa tươi, cười cười nói: A. . . Hoa đẹp quá. . .
Trương Dương lấy ra một viên dược hoàn màu xanh nhét vào trong miệng của cô ấy, dược hoàn vào miệng liền có tác dụng, một cổ chất lỏng thanh lương theo cổ họng của Cố Dưỡng Dưỡng chảy xuống. Trương Dương nói: Đây là hồi xuân hoàn do anh phối chế, có tác dụng khôi phục nguyên khí. Hắn lại đem một hộp thuốc mỡ đặt ở đầu giường: Thuốc này có thể đặt ở trong tủ lạnh trước, bảy ngày sau lấy ra bôi lên mặt vết thương, bảo đảm khi vết thương của em lành sẽ không có dấu vết.
Cố Dưỡng Dưỡng nở nụ cười ngọt ngào, tuy rằng nụ cười vẫn vô cùng tái nhợt, nhưng có người con gái nào mà không thương cái đẹp? Cố Dưỡng Dưỡng sau khi bị thương thật ra lo lắng nhất cũng là lưu lại sẹo, nghe Trương Dương nói như vậy, trong lòng đương nhiên vô cùng mừng rỡ.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh rể, võ công của em vẫn không được. . . Nếu không lần này sẽ không bị thương. . .
Trương Dương cười nói: Anh kêu em bình thường luyện nhiều, xem ra em nhất định là không nghe anh nói, lười biếng có phải không?
Cố Dưỡng Dưỡng có chút ngượng ngùng nở nụ cười, ôn nhu nói: Chờ em khỏe lại, nhất định sẽ khổ luyện võ công, học bảo vệ mình, không bao giờ để cho các người lo lắng nữa.
Trương Dương biết cô ấy sau khi phẫu thuật còn suy yếu, không thích hợp nói nhiều, nhẹ giọng nói: Em ngủ đi, buổi tối anh mang canh tới cho em.”
Cố Dưỡng Dưỡng mỉm cười gật đầu.
Cố Doãn Tri đưa Trương Dương ra ngoài cửa, thấp giọng nói: Có tìm được thằng súc sinh kia hay không?
Trương Dương lắc đầu nói: Những người khác đều bắt được, riêng hắn là không tìm hắn, xem ra hắn hẳn là đã rời khỏi Giang thành.
Cố Doãn Tri buồn bã nói: Ba vốn không nên tha cho nó, chuyện của nhà máy thuốc nên để cho nó gánh chịu trách nhiệm, chuyện này sẽ không phát sinh.
Trương Dương nói: Ba, chuyện tình nếu đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng, con thấy hắn cũng rất hối hận rất sợ, lần này hẳn là vô tâm. Hắn cũng không phải muốn giải thoát trách nhiệm thay Cố Minh Kiện, nói như vậy mục đích là muốn trong lòng Cố Doãn Tri dễ chịu một ít.
Cố Doãn Tri nói: Nó đâm Dưỡng Dưỡng một đao có thể là vô tâm, thế nhưng mắt thấy em gái bị thương ngã xuống đất, nó lại bỏ rơi Dưỡng Dưỡng chạy thoát khỏi hiện trường, cái này căn bản là không có nhân tính!
Trương Dương thật ra cũng rất căm tức đối với Cố Minh Kiện, nếu như hiện tại để cho hắn bắt được Cố Minh Kiện, hắn nhất định phải đánh cho thằng khốn này một trận, thế nhưng tại trước mặt Cố Doãn Tri hắn cũng không có biểu lộ ra, trong lòng của Cố Doãn Tri đã rất khó chịu, hắn không muốn gánh vác của Cố Doãn Tri nặng thêm, Trương Dương nói: Ba, ba cũng phải bảo trọng thân thể, phương diện nhà máy thuốc, Hồ tiểu thư và Triệu xưởng trưởng đều nguyện ý chăm sóc cho Dưỡng Dưỡng, bên bệnh viện cũng phái hộ lý đến, ba trở về nghỉ ngơi đi.
Cố Doãn Tri lắc đầu nói: Dưỡng Dưỡng thành như vậy, ba sao có thể yên tâm rời đi.
Trương Dương nói: Nếu không như vậy đi, con hỏi bệnh viện cho ba một phòng tại sát vách, Dưỡng Dưỡng có chuyện gì, ba tùy thời đều có thể biết, ba xem như vậy có được hay không?
Cố Doãn Tri gật đầu.
Khi Trương Dương cáo từ, cũng không có lập tức rời bệnh viện, mà là đi tới phòng làm việc viện trưởng tiếp Tả Ủng Quân, vừa vặn Vu Tử Lương đã ở đây, hai người đang thảo luận phương án trị liệu của Cố Dưỡng Dưỡng.
Thấy Trương Dương tiến đến, Tả Ủng Quân cười chỉ chỉ ghế sô pha đối diện nói: Ngồi đi!
Trương Dương ngồi xuống sô pha, Vu Tử Lương đưa cho hắn một lọ nước, Trương Dương mở ra uống, nói: Ngày hôm nay nhờ có các người!
Tả Ủng Quân nói: Cứu người là bổn phận của chúng tôi, lúc Cố Dưỡng Dưỡng đưa tới tình huống tương đối nguy cấp, tôi lo rằng ứng phó không được, cho nên mời Vu giáo sư tới.
Vu Tử Lương nói: Tả viện trưởng quá khiêm tốn, Cố Dưỡng Dưỡng là bị vỡ gan, ông hoàn toàn có thể ứng phó, chủ yếu là lo lắng đến Cố bí thư, cho nên mới biểu hiện ra thận trọng như vậy.
Tả Ủng Quân có chút ngượng ngùng cười cười, theo như lời của Vu Tử Lương đích thật là sự thật, nếu như là bệnh nhân bình thường ngược lại dễ dàng hơn, bối cảnh thân phận của Cố Dưỡng Dưỡng khiến cho ông có rất nhiều cố kỵ khi làm phẫu thuật, cho nên không có cách nào tĩnh tâm để phẩu thuật, ông làm viện trưởng quá dài, trong đầu nhiều tạp niệm lắm, không đơn thuần bằng lúc làm bác sĩ ngoại khoa, tuy rằng trình độ giải phẫu vẫn như trước, thế nhưng ứng biến trên xử lý lâm sàng lại kém hơn rất nhiều. Tả Ủng Quân ngày hôm nay trong phòng giải phẫu đã ý thức được vấn đề này, ông phát hiện ra nghiệp vụ và công tác quản lý đã sản sinh mâu thuẫn, xem ra sau này ông phải dành nhiều thời gian để quản lý hơn, về phần nghiệp vụ, với trạng thái hiện nay của ông đã không còn phát triển quá lớn nữa.
Trương Dương nói: Theo hai vị thấy, thương thế của Dưỡng Dưỡng thế nào?
Vu Tử Lương nói: Thương thế không vấn đề gì, cắt bỏ một phần gan, cần tĩnh dưỡng một thời gian, Trương Dương, chuyện sau đó, hẳn là cậu tới làm. Ông cũng rất lý giải đối với thần thông của Trương Dương.
Trương Dương gật đầu, hắn đưa ra lời mời, buổi tối chuẩn bị thiết yến biểu thị cảm ơn đối với hai người bọn họ, Vu Tử Lương xin miễn hảo ý của Trương Dương, tuy nói rằng làm bác sĩ ăn cơm của khách rất bình thường, thế nhưng quan hệ giữa ông và Trương Dương cũng không cần những cái hình thức này.
Bí thư thị ủy Giang thành Đỗ Thiên Dã nghe nói Cố Dưỡng Dưỡng bị đâm, cũng đi tới bệnh viện thăm cô ấy,
Ông lần này đến đây chủ yếu là muốn biểu hiện tôn trọng đối với lãnh đạo tiền nhậm, Cố Doãn Tri biểu thị cảm ơn đối với việc Đỗ Thiên Dã đến đây, đồng thời cũng đưa ra thỉnh cầu, hy vọng chuyện Cố Dưỡng Dưỡng bị thương không nên kinh động nhiều lãnh đạo, hiện tại ông chỉ là một người bình thường, hy vọng con gái có thể trị liệu trong một bầu không khí an tĩnh.
Đỗ Thiên Dã rời phòng bệnh, lúc đi tới bãi đỗ xe, thấy Trương Dương từ trong bệnh viện đi ra, ông vẫy vẫy tay hướng Trương Dương, Trương Dương không biết đang suy nghĩ cái gì, ngơ ngác xuất thần, không có thấy Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã kêu một tiếng: Trương Dương!
Trương Dương lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu thấy Đỗ Thiên Dã, đi qua: Đỗ bí thư!
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi vừa rồi đi thăm Cố Dưỡng Dưỡng, tình huống của cô ấy đã ổn định.
Trương Dương nói: May mà cứu đúng lúc.
Đỗ Thiên Dã vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn cùng tiến lên xe với mình.
Hai người ngồi xuống bên trong xe, Đỗ Thiên Dã hướng tài xế nói: Đi Canh Tân Hạng!
Trương Dương có chút kinh ngạc nói: Canh Tân Hạng? Có phải là nhà Tô Viện Viện?
Đỗ Thiên Dã nói: Mẹ của cô ấy sắp không được, lại không muốn đi bệnh viện, tôi đã sớm muốn nhờ cậu đi nhìn, thế nhưng hai ngày nay thấy cậu bận như thế, tôi không thể không biết xấu hổ mở miệng.
Trương Dương thở dài nói: Gần đây mọi việc đều không thuận, cái chuyện không may gì tất cả đều đến đây cùng một lúc, tôi có phải là phạm thái tuế hay không?
Đỗ Thiên Dã nói: Cậu không phạm thái tuế, cậu hiện tại rất êm đẹp. Nói đến đây ông dừng lại một chút nói: Tên nhóc Cố Minh Kiện này sao không có trách nhiệm như thế? Cho dù là ngộ thương, thấy em gái ngã vào trong vũng máu sao có thể không để ý tới?
Trương Dương nói: Nhắc tới chuyện này tôi lại căm tức, nếu như để cho tôi bắt được hắn, tôi không đánh gãy chân hắn tôi không phải họ Trương.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi hỏi qua cục công an, nói Cố Dưỡng Dưỡng không thừa nhận là Cố Minh Kiện đâm bị thương mình. Chỉ nói là trong lúc vô tình, chính cô ta mất thăng bằng ngã trúng, làm mình bị thương.
Trương Dương nói: Tiểu nha đầu Dưỡng Dưỡng này quá thiện lương, bị thương thành như vậy cô ấy vẫn không muốn chỉ chứng anh của mình, đem tất cả mọi chuyện đều giữ lại trên người mình”