Y Đạo Quan Đồ

Chương 677: Chương 677: Tránh được một kiếp




Hạ Bá Đạt ngây ra một thoáng, y vốn cho rằng mình rất hiểu Trương Dương, nhưng theo tiếp xúc sâu hơn, y phát hiện mình càng lúc càng không hiểu thằng nhóc con này, thằng ôn này ở ngoài mặt thì là một tên quan mê, một lòng muốn lên cao, nhưng rất nhiều hành vi của hắn lại không phù hợp, mượn chuyện lần này mà nói, Trương Dương trên chính trị đã phạm vào một sai lầm cấp thấp, nếu chuyện này phát sinh ở trên người người khác, chỉ sợ sẽ tiêu tùng tiền đồ chính trị về sau.

Liêu Bác Sinh nói: "Tôi đặc biệt tìm hiểu một chút về hắn, lão Hạ, tôi không biết mục đích các anh phái một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao đến Đông Giang là gì, nhưng tôi nhìn thấy kết quả rồi, kết quả là càng làm càng lớn, ầm ĩ tới tận thí lý, tỉnh lý."

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Kiều đã tỏ thái độ, lần này nhất định phải xử lý nghiêm túc Trương Dương!"

Liêu Bác Sinh lạnh lùng cười nói: "Ai cho Trương Dương lá gan lớn như vậy, bảo hắn tạo ra phong ba lớn như vậy? Và ai trong cơn phong ba này phải chịu tổn thất lớn nhất? Ai là người chân chính được lợi trong trận phong ba này?"

Hạ Bá Đạt hơi ngẩn ra, hắn nhíu mày, những lời này của Liêu Bác Sinh đã nhắc nhở y.

Liêu Bác Sinh nói: "Ô nhiễm nước phát triển cho đến bây giờ đã không còn là sự kiện bảo vệ môi trường đơn thuần nữa, mà là đẩy khu vườn công nghiệp quốc tế về phía tiêu điểm chú ý của công chúng, tiếp theo đó là toàn diện chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế, là phủ định toàn bộ khu vườn công nghiệp quốc tế, lão Hạ, lúc trước khi vườn công nghiệp quốc tế thành lập, anh còn ở tỉnh ủy, anh chắc biết những người như chúng ta vì vườn công nghiệp quốc tế đã phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng, khu vườn công nghiệp quốc tế có thể có quy mô như hôm nay, là ngưng tụ tâm huyết của bao nhiêungười..." Liêu Bác Sinh tạm dừng một chút rồi nói: "Không ai nguyện ý nhìn thấy sự nỗ lực và phấn đấu của mình bị người khác phủ định, anh có thể hiểu được tôi không?"

Hạ Bá Đạt yên lặng gật đầu.

Liêu Bác Sinh nói: "Tôi đã nghĩ chuyện quá đơn giản, lúc ban đầu, tôi cho rằng Trương Dương tới làm ầm lên chỉ là vì sông Thoan bị ô nhiễm, nhưng hiện tại tôi cuối cùng cũng phát hiện không phải là như vậy, sau lưng hắn khẳng định có người thúc đẩy, thông qua sự kiện ô nhiễm nước lần này hấp dẫn tầm mắt của công chúng đến vấn đề vườn công nghiệp quốc tế."

Hạ Bá Đạt vẫn không nói gì, nhưng trong lòng đã công nhận quan điểm của Liêu Bác Sinh.

Thật ra Trương Dương đến Đông Giang vốn không sứ mệnh phức tạp như vậy, nhưng dưới sự phân tích đám lão thủ chính trị này, chuyện này trở nên càng lúc càng phức tạp, mà Trương Dương cũng thành người chấp hành chủ yếu trong âm mưu chính trị này.

Liêu Bác Sinh nói: "Khi Xích Bích chi chiến, Chu Du đánh Hoàng Cái, cái đó gọi là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đòn."

Hạ Bá Đạt nói: "Khổ nhục kế!"

Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Kiều ra mặt đánh Trương Dương, còn có anhi dám nhắc tới vấn đề truy cứu Trương Dương đánh tôi nữa không?"

Hạ Bá Đạt lắc đầu.

Liêu Bác Sinh lại nói: "Tôi ở trong thể chế lăn lộn nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà chưa từng gặp, có tình huống gì mà chưa trải qua, một cái tát này của Trương Dương đã đánh cho tôi tỉnh ra, không phải hắn muốn đánh tôi, là có người bảo hắn đánh tôi!"

Hạ Bá Đạt thở dài, Liêu Bác Sinh tuy rằng chưa nói người này là ai, nhưng Hạ Bá Đạt đã đoán được là Kiều Chấn Lương, hai lão thủ chính trị cọ xát nhau, bọn họ đều là người luận âm mưu, chuyện này dưới sự thôi diễn của họ, kéo tơ đẩy kén dần dần tiếp cận chân tướng, có điều bọn họ có một điểm tính sai rồi, sau lưng Trương Dương không hề có bất kỳ ai sai khiến.

Liêu Bác Sinh nói: "Cũng sắp tổ chức đại hội đảng rồi, ban lãnh đạo mới của Bình Hải sẽ ra sân khấu, vào những lúc như thế này mà làm lớn chuyện này, tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với một số người."

Hạ Bá Đạt nói khẽ: "Tôi nghe nói rất nhiều ý kiến muốn để bí thư Lương tiếp nhiệm chức phó tỉnh trưởng thường vụ."

Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Lương và phó thủ tướng Văn trước giờ đi lại rất gần."

Hạ Bá Đạt nói: "Quan hệ của Tỉnh trưởng Tống và phó thủ tướng Văn cũng rất tốt."

Liêu Bác Sinh thở dài nói: "Đây chính là chỗ mà tôi nghĩ mãi vẫn chưa hiểu, vì sao lần này người lên tiếng phản đối vườn công nghiệp quốc tế mãnh liệt nhất lại là hắn? Bí thư Lương rơi vào thế bị động, đối với hắn thì có lợi ích gì?"

Hạ Bá Đạt nói: "Tâm tư của cao tầng chúng ta nhìn không thấu đâu, nếu đoán không ra thì tốt nhất đừng đoán nữa."

Liêu Bác Sinh nói: "Cho nên trong sự kiện ô nhiễm nước lần này người chịu tổn thất lớn nhất không phải là tôi!"

...

Trương Dương đã từ chỗ Lưu Diễm Hồng biết được, lần này mình bị ghi tội hành chính, có lẽ bởi vì do trước đó đã tìm cô ta nói chuyện, Trương Dương đối với điều này đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng ghi tội hành chính thật sự là hơi nặng, Lưu Diễm Hồng đối với chuyện này cũng không có biểu hiện gì, chỉ bảo là sẽ giúp hắn tranh thủ, xem xem có thể xử lý nhẹ hơn hay không.

Trương Dương ngoài miệng nói không sao, cấp trên xử lý như thế nào hắn cũng hận, nhưng trong lòng vẫn rất không thoải mái, hắn cho rằng mình không sai, người chân chính phạm sai lầm là người quản lý dẫn tới nước bị ô nhiễm, Kiều Chấn Lương sở dĩ muốn xử lý hắn, không phải bởi vì hắn đã làm sai chuyện, mà là vì hắn làm trái với quy tắc quan trường. Cố Doãn Tri nói đúng, hắn chính là làm đứa bé xui xẻo.

Trương Dương trong lúc vô ý đi qua quán bar Munich 1860, khi đi qua, hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào, ngồi đúng vị trí mà hắn đã từng ngồi với Cố Giai Đồng, một mình gọi một cốc bia đen, yên lặng thưởng thức, nhớ lại, có người từng nói với hắn thế này, khi ở một mình luôn thích nhớ lại quá khứ, chứng tỏ hắn đã dần dần già rồi, Trương Dương nghe gia điệp trầm thấp của kèn saxophone, giống như nhìn thấy Cố Giai Đồng an vị ở trước mắt, đang mỉm cười nhìn hắn, Trương Dương bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ, nếu mình không đứng trong quan trường, bi kịch của Giai Đồng liệu có xảy ra hay không?

Kiều Mộng Viện lại gọi điện thoại tới, hai ngày nay cô ta rất chủ động, nguyên nhân là chân chính là bởi vì quá quan tâm tới Trương Dương, Trương Dương nói cho cô ta biết vị trí hiện tại của mình, không lâu sau, Kiều Mộng Viện đi tới đây.

Đèn trong Quán bar rất tối, Kiều Mộng Viện khó khăn lắm mới tìm được vị trí của Trương Dương, nhìn thấy hắn ngồi trong trốn ở góc phòng, đang cầm cốc bia đăm chiêu suy ghĩ.

Kiều Mộng Viện lặng lẽ đi tới, ngồi xuống trước mặt Trương Dương.

Trương Dương đã nhận ra sự có mặt của cô ta, mỉm cười chào: "Tới rồi à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Một mình trốn đi uống rượu giải sầu, rất dễ uống say đó!"

Trương Dương nói: "Không phải uống rượu giải sầu, chỉ ngẫu nhiên đi qua đây, nhớ tới một số chuyện trong quá khứ mà thôi."

Kiều Mộng Viện chớp chớp mắt, có chút hiếu kỳ, nhưng lại ngại không dám hỏi.

Trương Dương nói khẽ: "Trước đây tôi và Giai Đồng đã tới nơi này vài lần, hôm nay lại đi qua đây, cho nên..."

Kiều Mộng Viện trước đây của không biết rõ lắm về tình cảm giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng, chỉ là sau khi Cố Giai Đồng mất, cô ta mới nghe nói tới tình cảm giữa bọn họ, Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Quá khứ đã qua rồi, con người ta không thể vĩnh viễn sống trong hồi ức được."

Trương Dương mỉm cười: "Có người cũng nói với tôi như vậy."

Kiều Mộng Viện cũng cười: "Chửng tỏ mọi người đều nhìn ra vấn đề của anh."

Trương Dương nói: "Uống gì?"

Kiều Mộng Viện nói: "Nước chanh đi, tôi tới đây chỉ muốn nhìn anh một chút."

Trương Dương nói: "Tôi phát hiện cô hai ngày nay rất quan tâm tới tôi."

Kiều Mộng Viện nghe vậy vừa có chút thẹn thùng lại vừa có chút ủy khuất, chẳng lẽ hắn cho rằng mình chỉ trong hai ngày nay quan tâm tới hắn thôi sao? Kiều Mộng Viện nói: "Bởi vì chúng ta là bằng hữu, khi anh trong công tác bị vấp ngã, cùng anh nói chuyện, khuyên anh một chút, tôi sợ anh nhất thời nghĩ không thông."

Trương Dương cười nói: "Cô sợ tôi tự sát à?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười lắc đầu: "Anh sẽ không làm vậy đâu!"

Trương Dương chậm rãi đặt cốc bia xuống, búng tay với bồi bàn, ý bảo hắn cho thêm một cốc nữa.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh trước giờ vẫn luôn kiên cường, theo tôi thấy anh sẽ không dễ dàng sụp đổ đâu."

Trương Dương nói: "Cám ơn cô!"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Cám ơn cái gì? Tôi có giúp anh được gì đâu."

"Khi người ta thất ý có người nói chuyện cùng đã là đáng quý lắm rồi."

Người sống trên đời luôn gặp bất ngờ, cho dù là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cũng không ngoại lệ, ngay khi y đang thoả thuê mãn nguyện tiến hành cải cách đối với chính đàn Bình Hải thì người nhà ở kinh thành gọi điện thoại tới, lại là bệnh liệt mặt của cha y tái phát, bảo y tìm Trương Dương tới chữa bệnh.

Nếu là trước đây thì đây chỉ là một việc rất nhỏ, nhưng Kiều Chấn Lương vừa mới hạ lệnh bảo Ủy ban kỷ luật nghiêm túc xử lý Trương Dương vì chuyện làm trái kỷ luật lần này, vừa giơ gậy ra đánh người ta, lúc này lại cầu người ta, cho dù là lão Kiều cũng phải thấy ngại.

Người đầu tiên mà Kiều Chấn Lương nghĩ đến chính là con gái, khi y tìm được con gái thì Kiều Mộng Viện đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tới kinh thành thăm ông nội.

Kiều Mộng Viện rõ ràng vẫn đang giận cha, dùng sức kéo khóa vali, tay còn đang rất khoa trương đập mạnh vào vaili một cái.

Kiều Chấn Lương cười bồi đi vào: "Con gái, định tới kinh thành thăm ông nội à?"

"Vâng, còn cha?"

Kiều Chấn Lương nói: "Cha mấy hôm nay bận quá, con thay cha chiếu cố ông nội nhé, đợi chuyện trong tay xong rồi cha lập tức sẽ về."

Kiều Mộng Viện gật đầu: "Biết cha không có thời gian mà."

Kiều Chấn Lương ngồi xuống giường con gái: "Này... con định đi một mình à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Cha không có thời gian, anh con thì bận, con chỉ đành đi một mình thôi." Cô ta đương nhiên hiểu rõ ý cha, chỉ là cố ý nói vậy.

Kiều Chấn Lương nói: "Ừ, bệnh liệt mặt của ông nội con lại tái phát."

Kiều Mộng Viện nói: "Con biết rồi."

Kiều Chấn Lương lại nói: "Lần trước là Trương Dương giúp ông ấy chữa khỏi."

Kiều Mộng Viện nói: "Đúng vậy!"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Vậy mời hắn tới kinh thành một chuyến, khám bệnh cho ông nội con."

Kiều Mộng Viện nói: "Cha muốn mời hắn thì cha tự đi mà mời, nói sao con cũng không đi."

Kiều Chấn Lương đối với thái độ cứng rắn của con gái cũng đã sớm đoán được rồi, y cười bồi nói: "Con gái, con không quan tâm tới ông nội à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Con không trơ vậy được, phía cha thì giơ cao gậy lên rồi, muốn xử phạt Trương Dương, còn xử phạt ghi tội hắn, hiện tại lại muốn cầu người ta đi khám bệnh cho ông nội, cha cảm thấy người ta không tự trọng như vậy à, tuy hắn chức quan nhỏ, cũng không thể để mặc cho chúng ta chỉ đâu làm đó, tính khí của hắn thì cha cũng không phải là không biết, con không đi đâu, con không hơi đâu tự dưng chạm phải đinh."

Kiều Chấn Lương cười ha ha, nói: "Con gái à, Trương Dương đúng là không tồi, cậu ấy không nhỏ nhen vậy đâu."

"Cha hiểu hắn như vậy thì cha sao không đi tìm hắn? Cha là bí thư tỉnh ủy, chỉ cần cha nói một cậu, hắn không dám không đi đâu!"

Kiều Chấn Lương nghẹn lời, một lát sau mới nỏi: "Cha đi không tiện mà!"

Kiều Mộng Viện xách vali lên: "Con không đi, con nếu thật sự đi, người ta sẽ nhìn con như thế nào? Khi cần dùng thì đẩy người ta lên trước, khi không cần thì lại kéo người ta ra sau, trên thế giới này đâu chỉ có mình hắn là bác sĩ, danh y tới khám bệnh cho ông nội nhiều lắm mà."

Kiều Chấn Lương là nhân vật nào chứ, y đương nhiên biết những lời này của con gái đều là nói cho mình, y thở dài cầm lấy cầm lấy điện thoại, ở trước mặt Kiều Mộng Viện gọi cho bí thư Ủy ban kỷ luật Tằng Lai Châu: "Lão Tằng à, chuyện của Trương Dương tôi ngẫm lại thấy là người trẻ tuổi thôi à, vẫn nên cho anh ta một cơ hội, không thể bởi vì sai lầm nhỏ lần này mà phủ định thành tích công tác của anh ta, tôi thấy xử phạt lần này đừng nghiêm khắc quá."

Tằng Lai Châu nhận được điện thoại, cả người ngây ra, bên này vừa lòng xong giấy thông báo xử phạt ghi tội Trương Dương, sao bí thư Kiều đột nhiên lại thay đổi? Tâm tư của Lãnh đạo đúng là khó đoán, so với thời tiết tháng sáu còn thay đổi nhanh hơn.

Tằng Lai Châu dập máy, lập tức gọi điện thoại cho ldg: "Tiểu Lưu à, quyết định xử phạt ghi tội hành chính Trương Dương cô đã phát xuống chưa?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Đang chuẩn bị phát xuống đây, bí thư Tằng, ngài sao gấp vậy!" Cô ta rõ ràng hiểu lầm ý của Tằng Lai Châu.

Tằng Lai Châu nói: "Tôi nghĩ lại rồi, Trương Dương còn trẻ, xử phạt ghi tội cho hắn thì có chút nghiêm trọng quá, sẽ ảnh hưởng tới sĩ đồ về sau của hắn, thế này đi, cô trước tiên đừng gửi vội, tôi đi tìm bí thư Kiều nói chuyện, xem xem chuyện này có chuyển cơ hay không." Y không nói Kiều Chấn Lương đã định buông tha cho Trương Dương, là muốn thông qua Lưu Diễm Hồng bán cho Trương Dương một cái nhân tình, đám lão thủ chính trị này đều rất trọng thị rất trọng thị chi tiết, những chuyện bé xíu không đáng kể họ cũng muốn lợi dụng.

Lưu Diễm Hồng vừa nghe đã biết chuyện này khẳng định có biến hóa, không cần hỏi cũng biết là chuyện biến có lợi cho Trương Dương, cô ta cố nén sự kinh hỉ trong lòng, nói: "Được, tôi lập tức ném quyết định đi!"

Tằng Lai Châu nói: "Xử phạt không phải là mục đích, thật ra mấu chốt là để anh ta nhận thức được sai lầm, sửa chữa sai lầm, được rồi, chuyện này tạm thời để đó đi."

Kiều Mộng Viện nghe thấy cha ở trước mặt mình gọi điện thoại, rốt cuộc không nén được vui xướng trong lòng, cắn môi để không cười ra tiếng, Kiều Chấn Lương nhìn thấy thần thái của con gái như vậy, trong lòng thầm thở dài, nha đầu kia vì thằng ôn Trương Dương mà ra thế này, thật ra có xử phạt Trương Dương hay không cũng chỉ ở trong một câu nói của y, Kiều Chấn Lương lần này muốn xử lý Trương Dương cũng chỉ là để chặn họng người khác, nhưng không ngờ phản ứng của con gái lại mãnh liệt như vậy. Kiều Chấn Lương thật sự là rất bất đắc dĩ, y mặc dù ở mặc dù ở Bình Hải nói một không hai, nhưng đối với đứa con gái bảo bối này thật sự là bất lực, nhớ tới cách làm hiện tại của mình, quả thực có chút lấy việc công làm việc tư, nếu không phải vì chữa bệnh cho cha, y lần này khẳng định sẽ kiên trì xử lý Trương Dương, Kiều Chấn Lương không khỏi nhớ tới pháp lý không ngoài nhân tình, xem ra bốn chữ thiết diện vô tư này chẳng ai làm được cả.

]Trương Dương đã chuẩn bị nhận xử phạt, lại không ngờ chuyện đột nhiên xuất hiện chuyển cơ, Kiều Chấn Lương không ngờ vào thời khắc cuối cùng buông tha mình, nghĩ tới nguyên nhân phía sau chuyện này, Trương Dương không hề cảm thấy may mắn, nhưng bởi vì chuyện này đã nảy sinh một cách nhìn đối với Kiều Chấn Lương, thì ra một gậy này của Kiều Chấn Lương đối với mình vẫn là đánh cũng được mà không đánh cũng được, không phải như trong tưởng tượng của hắn, đánh hắn là để bảo vệ hắn. Lão Kiều lúc trước muốn xử lý mình là xuất phát từ mục đích chính trị, hiện tại buông tha mình chính là vì bệnh tình của lão gia tử nhà y.

Nếu Kiều Chấn Lương kiên trì xử lý Trương Dương, ngược lại sẽ không khiến Trương Dương sinh ra nhiều suy nghĩ như vậy, Trương Dương cũng sẽ không bởi vì Kiều Chấn Lương xử lý mình mà cự tuyệt chưa bệnh cho Kiều lão, chuyện trên đời luôn tràn ngập mâu thuẫn.

Có điều Trương Dương nhìn ra được sự cố gắng của Kiều Mộng Viện trong khoảng thời gian này, cho nên y không nói ra nửa câu oán hận, ngoài mặt vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra.

Kiều Mộng Viện lái xe jeep Cadillac của cô ta tới khách sạn đón Trương Dương, Trương Dương cũng không có hành lý gì, sau khi lên xe liền ngồi ở ghế phụ: "Tàu hỏa hay máy bay?"

Kiều Mộng Viện nói: "Lái xe ô tô!"

Trương Dương ngây ra một thoáng, nói: "Bệnh tình của Kiều lão không phải rất gấp ư?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tàu hỏa không nhanh bằng lái xe, chuyến bay có thể mua được thì thời gian đến kinh thành cũng bằng lái xe."

Trương Dương cười nói: "Tốt lắm, vậy thì lái xe, cô nói trước đi, tôi nghỉ ngơi một lát rồi thay phiên."

Kiều Mộng Viện gật đầu.

Trương Dương không hề nghỉ ngơi, trên đường trước tiên gọi điện thoại cho phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ, tuy rằng lần này thoát khỏi xử phạt, nhưng hắn tới kinh thành chắc cũng mất vài ngày, muốn đi đâu thì cũng phải nói với lãnh đạo thượng cấp một tiếng, Cung Kì Vĩ nghe nói là Kiều lão tuyên triệu, đương nhiên sẽ không nói gì, chỉ dặn dò Trương Dương, tới kinh thành trăm ngàn lần đừng gây ra phiền phức gì.

Trương Dương tắt điện thoại mà không nhịn được cười, xem ra mình ở trong mắt mọi người chính là một kẻ chuyên gây họa.

Trương Dương còn có một việc rất quan trọng cần giải quyết, Aishwarrya sau khi phẫu thuật vẫn tĩnh dưỡng ở Nam Tích, hắn sau khi từ nước Mỹ trở về vẫn chưa tới thăm cô ta, tính toán tiến trình khang phục thì đã cần hắn kê thêm thuốc rồi, trước khi hắn tơi Đông Giang đã viết xong phương thuốc, lại gọi điện thoại cho Thường Hải Tâm, bảo Thường Hải Tâm bớt chút thời gian đi đưa phương thuốc cho cô ta.

Sau khi dặn do xong các việc, Kiều Mộng Viện đã lái xe ra khỏi Đông Giang.

Trương Dương nhìn đồng hồ, mười rưỡi sáng, nếu tất cả thuận lợi, buổi tối có thể đến kinh thành.

Kiều Mộng Viện lái không nhanh, từ vẻ mặt của của cô ta chông thấy, cô ta không quá khẩn trương vì chuyện ông nội bị bệnh.

Trương Dương nói: "Hay là để tôi lái xe cho, tới kinh thành sớm một chút cũng sớm giúp Kiều lão giải trừ đau đớn."

Kiều Mộng Viện nói: "Không cần đâu, hai ngày nay anh mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, dù sao trên đường cũng có bắn tốc độ, tôi không mệt, đợi lát nữa tôi mệt rồi anh lại thay tôi."

Trương Dương gật đầu, hai ngày nay vì chuyện nước bị ô nhiễm hắn đúng là đã hao phí không ít tinh lực, hắn ngả ghế xuống, nói: "Vậy tôi chợp mắt một lát."

Kiều Mộng Viện nói: "Ghế sao có áo khoác của tôi đấy, anh lấy mà đắp, cẩn thận không bị lạnh."

Trương Dương đắp áo khoác của Kiều Mộng Viện lên người, cảm thấy mùi hương cơ thể của Kiều Mộng Viện ùa vào mũi, hắn nhắm mắt lại, rất thích chí nói một câu: "Thơm quá!"

Kiều Mộng Viện có chút oán trách lườm hắn một cái, mặt bất giác đỏ lên.

Trương Dương lần này ngủ rất sâu, khi tỉnh lại thì đã ra khỏi Bình Hải, tiến vào cảnh nội tỉnh Đông Sơn, hắn cũng không ngờ mình ngủ lâu như vậy, đã ngủ mất nửa lộ trình rồi, ngáp một cái, vươn người cho đỡ mỏi rồi nói: "Tôi ngủ lâu như vậy mà sao cô không gọi tôi?

Kiều Mộng Viện cười nói: "Thấy anh ngủ ngon như vậy, không đành lòng đánh thức anh."

Trương Dương nói: "Tìm chỗ nào ăn cơm đi! Đói bụng rồi!"

Kiều Mộng Viện nhìn biển chỉ đường ở phía trước: "Đi thêm 20km nữa là có khu phục vụ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đó."

Trương Dương đối với trạm nghỉ ngơi trên đường cao tốc trước giờ không có ấn tượng tốt gì, đồ ăn ở đó vừa khó ăn lại vừa đắt, nhưng Kiều Mộng Viện lần này đi vội, cũng không chuẩn bị đầy đủ, hai người trong siêu thị khu phục vụ trên đường tốc mua hai hộp mì, định đơn giản ăn cho no bụng rồi đi, Trương Dương trong lòng vô tình nhìn thấy trên quầy bán đặc sản địa phương có ảnh Hà Hâm Nhan, vì thế nhìn thêm một cái, lại thấy bên trên viết Đông sơn hổ tiên hoàn, tráng nam nhân hùng phong!

Trương đại quan nhân bất giác có chút buồn bực, Hà Hâm Nhan từ lúc nào lại đi quảng cáo cho thuốc tráng dương vậy? Thế này không phải là làm xanh hóa đầu óc sao? Hắn bước tới, hỏi giá mới biết một hộp là 168 đồng, nói là nhà máy sản phẩm bảo vệ sức khoẻ của thành phố Lâm Lang tỉnh Đông Sơn sản xuất, thằng ôn bán đồ quảng cáo thứ này rất nhiệt tình: "Anh á, thuốc này tốt lắm, đảm bảo anh dùng một lần muốn hai lần, dùng hai lần muốn ba lần, đàn bà dùng thứ này thì mãi mãi xinh đẹp, đàn ông dùng thì kim thương không ngã."

Trương Dương nói: "Cái này mà cũng là đặc sản địa phương à?"

Thằng ôn đó toét miệng nói: "Đúng vậy, tỉnh Đông Sơn chúng tôi có ai mà không biết tới Đông Sơn hổ tiên hoàn! Nhìn thấy không, đại minh tinh đó, xinh đẹp như vậy mà cũng dùng hổ tiên hoàn của chúng tôi. Anh cứ mua mấy hộp đi, đảo bảo giúp anh tính phúc thường tại, không chừng cũng có thể tìm được bạn gái xinh đẹp, hắc hắc, chỉ cần dùng hổ tiên hoàn của Đông Sơn chúng tôi, đảm bảo anh sẽ thích!"

Vì những lời này, Trương Dương nên đánh cho gã một trận, nhưng Trương Dương cuối cùng vẫn nhịn được, nói khẽ: "Cho tôi một hợp!" Trương đại quan nhân trong lòng rất không thoải mái, Hà Hâm Nhan làm quảng cáo cũng nên có giới hạn chứ. Hắn cầm một hộp hổ tiên hoàn trở lại bên cạnh Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nhìn thấy thứ trên tay hắn, mặt bất giác có chút nóng lên, trong lòng trách hắn mua mấy thứ này làm gì.

Trương Dương cất hộp hổ tiên hoàn đó đi, cũng không giải thích với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện đương nhiên cũng không tiện hỏi.

Hai người sau khi ăn mì, tiếp tục đi, tốc độ lái xe của Trương Dương rõ ràng so với Kiều Mộng Viện thì nhanh hơn rất nhiều, khi tiến vào cảnh nội kinh thành, Kiều Mộng Viện nhìn hắn một cái, nói khẽ: "Trương Dương, nếu tôi lừa anh, anh có tức giận không?"

Trương Dương cười nói: "Nói ra nghe thử đi!"

Kiều Mộng Viện cắn cắn môi, nói: "Thật ra... Thật ra ông nội của tôi không sao cả!"

Trương Dương ngây ra một thoáng, giậm phanh, ngạc nhiên nhìn Kiều Mộng Viện: "Không sao cả ư?"

Kiều Mộng Viện gật đầu nói: "Tôi nghe nói cha tôi muốn xử phạt anh, cho nên muốn nhờ ông nội tôi giúp, thế là ông nội tôi nghĩ ra kế này."

Trương Dương lúc này chỉ biết cười khổ, thì ra là Kiều Mộng Viện và ông nội cô ta liên thủ diễn trò, có điều cười khổ thì cười khổ, trong lòng Trương Dương đối với hành động này của Kiều Mộng Viện vẫn rất cảm động, Kiều Mộng Viện sở dĩ làm như vậy tất cả đều là để giúp hắn không bị xử phạt, Kiều Chấn Lương bởi vì muốn cầu mình khám bệnh cho Kiêu lão, đương nhiên không tiện đánh mình một gậy. Trương Dương nói: "Vì sao giờ mới nói cho tôi biết?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi thấy anh gần đây tâm tình không tốt, không dám nói rõ với anh quá sớm, lại sợ anh sau khi biết chân tướng lại không muốn tới kinh thành, như vậy cha tôi chẳng phải là biết tôi và ông nội liên thủ lừa ông ấy ư."

Trương Dương bật cười, hắn có chút cảm động nói: "Cám ơn!"

Kiều Mộng Viện nói: "Không cần cám ơn tôi, là ông nội của tôi dạy tôi làm như vậy."

Trương Dương cười nói: "Không ngờ Kiều lão lại có một mặt vui tính như vậy." Kiều lão đã không có việc gì, hắn tất nhiên cũng không cần phải tới nhà Kiều gia, Trương Dương nói: "Thời gian đã không còn sớm, tôi tối nay sẽ không đi gặp Kiều lão, để tránh làm phiền người nhà cô."

Kiều Mộng Viện nói: "Không sao đâu, tôi có thể an bài chỗ ở cho anh."

Trương Dương lắc đầu nói: "Thế này đi, tối nay tôi tới ban trú kinh tỉnh nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai tôi sẽ tới bái phỏng Kiều lão."

Kiều Mộng Viện thấy Trương Dương kiên trì như vậy, chỉ đành gật đầu.

Trương Dương xuống xe trước cửa ban trú kinh tỉnh, nhìn Kiều Mộng Viện lái xe đi xa, mới xoay người đi vào khách sạn Thanh Gian. Chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dương và Trương Dương quan hệ không tồi, có điều Quách Thụy Dương mấy ngày nay cũng vừa hay về Bình Hải báo cáo công tác, người chủ trì công tác ở đây là phó chủ nhiệm Hồng Vệ Đông, Trương Dương và Hồng Vệ Đông không giao tiếp nhiều, khi hắn ở ban trú kinh Xuân Dương, Hồng Vệ Đông còn chưa tới kinh thành.

Bản thân Trương Dương cũng không muốn dẫn tới sự chú ý của nhiều người, sau khi đăng ký ngủ lại, hắn đầu tiên gọi điện thoại cho Hình Triêu Huy, sau khi nước Mỹ trở về, vẫn chưa gặp Hình Triêu Huy, trong thời gian này cũng có gọi vài cú điện thoại, nhưng Hình Triêu Huy cũng không nhắc tới bất kỳ chuyện gì về nước Mỹ.

Hình Triêu Huy nghe nói hắn đã tới kinh thành, hỏi địa điểm hiện tại của hắn, nửa giờ sau tới phòng Trương Dương.

Trương Dương cười cười mời Hình Triêu Huy vào phòng, Hình Triêu Huy nói: "Không vào đâu, xe ở bên dưới chờ cậu, tôi mời cậu đi ăn cơm."

Trương Dương cũng không hỏi nhiều, mặc áo ngoài vào rồi cùng y bước ra ngoài.

Ngoài cửa một chiếc Toyota đã đỗ ở đó, người lái xe là Triệu Quân, người lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương ở Quốc An. Có điều hiện tại Trương Dương hiện tại rất nhàn rỗi, Quốc An gần đây không có nhiệm vụ quan trọng gì giao cho hắn, ngược lại phiền toái mà Trương Dương mang tới cho Quốc An thì khá nhiều, khi hắn ở nước Mỹ, tuy rằng Quốc An không công khai tương trợ, nhưng nếu không phải Hình Triêu Huy bảo Đường Sơn giúp cho hắn, Trương Dương khẳng định sẽ không thuận lợi tìm được chú Lê như vậy, từ đó mà đào được Hải Sắt phu nhân ra.

Trương Dương lên xe jeep, Hình Triêu Huy ném cho một cái mũ chùm đầu màu đen: "Tự đội vào đi!"

]Trương Dương không khỏi thở dài, nói: "Tưởng anh định mời tôi ăn cơm, không ngờ là loại đãi ngộ này."

Hình Triêu Huy nói: "Đưa cậu tới một địa phương bí mật, dựa theo quy định không thể cho cậu biết lộ tuyến."

"Cơ cơm ăn không?"

"Chẳng những có cơm ăn mà còn có rượu uống "

"Anh không phải muốn hại tôi chứ?"

Hình Triêu Huy mỉm cười một tiếng rồi nói: "Cái đó thì chưa biết được!"

Trương Dương đối với Hình Triêu Huy trước giờ luôn rất tín nhiệm, hắn chùm mũ vào, đi được hơn hai mươi phút thì Hình Triêu Huy nói: "Được rồi đấy!"

Trương Dương bỏ mũ chùm đầu xuống, theo Hình Triêu Huy xuống xe, lại phát hiện đang ở trong một hầm trú ẩn, phía trước nơi có ánh đèn không ngờ lại là một sân ga nho nhỏ, trước sân ga đõ một chiếc xe điện đường sắt đơn tuyến, Trương Dương không nhịn được nói: "Căn cứ Bí mật à?"

Triệu Quân nói: "Cậu hỏi ít đi thì cũng không ai nói cậu câm đâu."

Trương Dương cùng Hình Triêu Huy vẫn ngồi ở ghế sau, xe điện dọa theo quỹ đạo chậm rãi đi vào, cảm giác đi trong hầm trú ẩn cũng không tồi.

Hình Triêu Huy nói: "Sao tự dưng lại tới kinh thành?"

"Họp!"

Hình Triêu Huy cười nói: "Cậu mỗi lần đến kinh thành trên cơ bản đều là tị nạn chính trị, lần này chắc không phải là lại gây họa gì chứ?"

Trương Dương cũng không khỏi bật cười: "Sếp à, cũng chỉ có anh hiểu tôi."

Xe điện đi chừng hai hm trong hầm trú ẩn thì dừng lại, bọn họ đi theo hàng dọc, đây là một tòa kiến trúc được xây trong lòng núi, trước cửa có hai cảnh vệ áo đen đứng gác, Trương Dương hiếu kỳ nhìn bọn họ một cái.

Hình Triêu Huy nói: "Thu hồi lòng hiếu kỳ của cậu đi! Nơi này là một trong những căn cứ bí mật của chúng tôi đấy."

Căn cứ vào biện pháp phòng vệ vô cùng nghiêm mật, sau khi đi qua ba cánhcửa mới tới được đại sảnh, Hình Triêu Huy dẫn hắn vào nhà ăn, khiến Trương Dương bất ngờ là, ở đây thật sự chuẩn bị một bàn tiệc.

Nhiệt độ trong phòng rất cao, Trương Dương cởi áo ngoài ra, vắt lên ghế, Hình Triêu Huy mời hắn ngồi xuống, Triệu Quân không hề đi cùng tới đây.

Hình Triêu Huy cầm chén rượu lên, nói: "Tuy rằng hơi muộn một chút, nhưng vẫn phải chúc mừng cậu bình an từ nước Mỹ trở về."

Trương Dương cầm chén rượu lên, nói: "Không có gì đáng chúc mừng cả, tôi không phải là người chiến thắng." Khi nói những lời này, hắn không khỏi nhớ tới Cố Giai Đồng, trong lòng cảmà thấy đau nhói.

Hình Triêu Huy uống cạn rượu trong chén, nói khẽ: "Chuyện ở nước Mỹ, tôi cũng rất xin lỗi, bởi vì liên quan tới FBI, nếu như Quốc An của chúng tôi gia nhập quá nhiều, rất có khả năng sẽ phức tạp hóa sự kiện, dẫn tới tranh chấp không cần thiết."

Trương Dương nói: "Tôi hiểu mà, tôi không trách anh, thật ra tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để trực tiếp nói lời cảm tạ với anh, nếu không phải anh giới thiệu Đường Sơn giúp tôi, tôi có thể sẽ phải ở lại nước Mỹ mà không về được."

Hình Triêu Huy thở dài nói: "Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu có chừng ấy." Y biết cái chết của Cố Giai Đồng đối với Trương Dương đã tạo thành đả kích cực lớn, cho nên không hề nhắc tới chuyện này, sợ lại khơi dậy nỗi đau trong lòng Trương Dương, y nói khẽ: "Đường Sơn trước đây từng là đặc công Quốc An, về sau bởi vì phạm phải một sai lầm, suýt nữa bởi vậy mà toi mạng, tôi giúp hắn, hắn từ đó xóa được thân phận trước kia, biến mất khỏi nhân gian."

Trương Dương nói: "Hắn đã giúp tôi rất nhiều."

Hình Triêu Huy nói: "Cậu lần này tới nước Mỹ, vừa xuống máy bay đã bị người ta gài bẫy, tôi hoài nghi trong tổ chức có nội gián."

Trương Dương lạnh lùng cười nói: "Không sao, tôi lần này gặp anh, chính là muốn nói một tiếng cám ơn anh, tôi ở Quốc An lâu như vậy rồi mà không thật sự giúp được gì, trước giờ luôn là các anh giúp tôi, tôi thì chỉ mang lại phiền phức cho các anh, loại người như tôi không thích hợp ở trong đội ngũ quang vinh của các anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.