Y Đạo Quan Đồ

Chương 1101: Chương 1101: Trao đổi tình báo(1)




Trương Dương hít vào một hơi, nếu thật sự giống với những gì Vinh Bằng Phi nói, thì đây là một vụ án lớn rồi.

Vinh Bằng Phi cầm cốc rượu lên rồi cạn một ly với Trương Dương, gã thấp giọng nói: “Những việc này vốn tôi không muốn nói với cậu, nhưng giờ đây Phì Hỉ đã bị quốc an đưa đi rồi, tôi không hề điều tra được chút tình báo nào từ miệng hắn ta, quan hệ của cậu và Đồng Tú Tú có lẽ rất tốt.”

Trương Dương hiểu rồi, Vinh Bằng Phi muốn lợi dụng hắn để lấy được kết quả thẩm vấn từ phía quốc an.

Vinh Bằng Phi nói: “Trương Dương, chúng ta đã quen nhau không phải một hai ngày nữa rồi, cậu là người thế nào, điều này tôi biết rõ, sự việc tối hôm qua tôi không nói gì ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi không nhìn thấy, nhưng tôi có thể đoán ra, không phải cậu muốn phủ nhận là có thể phủ nhận, Trương Dương cậu đang làm một việc khá nguy hiểm, có thể cậu cảm thấy cậu có đủ khả năng để bảo vệ bản thân mình, nhưng còn người khác thì sao? Cao Liêm Minh không có bản lĩnh như vậy, nếu như tối hôm qua xảy ra chuyện bất trắc, hậu quả của việc này sẽ thế nào?’

Trương Dương nói: “Tôi thật sự không muốn kéo anh ta vào chuyện này.”

Vinh Bằng Phi nói: “Trương Dương, giúp tôi điều tra rõ ràng vụ án này, việc này đừng để liên hệ đến người nào khác nữa, tôi chỉ có một yêu cầu này thôi, hơn nữa tôi đảm bảo, tôi sẽ nói tất cả mọi điều tôi biết cho cậu.”

Đương nhiên Trương Dương không thể hoàn toàn tin tưởng lời của Vinh Bằng Phi, công an cũng có nguyên tắc bảo mật của công an, Vinh Bằng Phi nhất định không nói hết tất cả nội tình sự việc cho hắn, gã nói như vậy chỉ là để Trương Dương cảm thấy thoải mái, Trương Dương nói: “Vinh cục, tôi hiểu rồi, Đồng Tú Tú nếu có phát hiện gì, tôi sẽ thông báo với anh ngay.”

Vinh Bằng Phi gật đầu nói: “Còn nữa, lần sau trước khi sự việc phát sinh hãy gọi điện cho tôi, đừng để sự việc xảy ra rồi mới gọi.”

Trương Dương cười nói: “Vậy thì anh phải hứa với tôi, khi hành động, không nên quá thu hút sự chú ý bằng những thứ như còi, đèn…”

Vinh Bằng Phi cười gật đầu.

Cao Liêm Minh về đến nhà, gã đã chuẩn bị tâm lý bị mắng một trận, nhưng điều làm cho gã bất ngờ là, cha gã lại không nói gì, thấy gã bước vào, y chỉ điềm đạm nói: “Đi tắm một cái đi!” Khi Cao Liêm Minh chuẩn bị đi, Cao Trọng Hòa lại thấp giọng nói: “Mẹ con không biết chuyện này, bà ấy đi dạo rồi.”

Cao Liêm Minh đã hiểu, đợi đến khi gã tắm xong, lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cha gã đích thân xuống bếp làm món cá sợi mà gã ưa thích cho gã, Cao Liêm Minh đến phòng ăn, Cao Trung Hòa vừa bỏ tạp dề ra vừa nói: “Lâu lắm rồi không nấu cơm, con nếm thử xem thế nào.”

Cao Liêm Minh yên lặng đơm một bát cơm cho cha, rồi mình cũng tự lấy một bát, cắm đầu vào yên lặng ăn, gã tưởng rằng cha sẽ hỏi mình, nhưng cha gã luôn giữ yên lặng từ đầu đến cuối. Cao Liêm Minh cuối cùng không chịu nổi nữa liền nói: “Cha, nếu cha muốn mắng con thì nhân cơ hội mẹ con chưa về, cha hãy mắng cho thỏa đi.”

Cao Trọng Hòa gắp một ít thức ăn vào trong bát của gã, rồi điềm đạm cười nói: “Tại sao cha phải mắng con?”

Cao Liêm Minh nói: “vì chuyện tối qua!”

Cao Trọng Hòa nói: “Con đã trở về bình an, thì những điều khác không còn quan trọng nữa…”

Cao Liêm Minh nói: “Nhưng con không nghe lời cha…”

Cao Trọng Hòa nói: “Con cảm thấy mình đã làm sai rồi sao?’

Cao Liêm Minh lắc lắc đầu, gã không cho rằng mình đã làm sai.

Cao Trọng Hòa nói: “Con rất quen với Đồng Tú Tú à?”

Cao Liêm Minh cúi đầu ngượng ngùng: “Con đã quen cô ấy một thời gian rồi.”

“Bạn gái của con?’

Cao Liêm Minh vội vàng giải thích: “Chưa đến mức đấy đâu, chỉ là con rất thích cô ấy.”

Cao Trọng Hòa ăn xong bát cơ, Cao Liêm Minh vội vàng đơm bát khác cho cha.

Cao Trọng Hòa nói: “Con có biết thân phận thật sự của cô gái ấy không? Cô ấy là đặc công của quốc an!”

Cao Liêm Minh nói: “Giờ thì con biết rồi, nhưng con thật sự rất thích cô ấy.”

Cao Trọng Hòa nói: “Con trai, con có lẽ không hiểu gì nhiều về chế độ nội bộ của quốc an, họ có những quy định rất nghiêm khắc về chuyện tình cảm, không thể nào yêu đương một cách tùy tiện.”

Cao Liêm Minh không nói gì nữa.

Cao Trọng Hòa nói: “Các con không có hi vọng, một chút hi vọng cũng không.”

Cao Liêm Minh nói: “Trên thế gian không có việc gì tuyệt đối, chỉ cần con nỗ lực, tất cả mọi thứ đều có thể thực hiện được.”

Cao Trọng Hòa nói: “Con trai, có một việc cha muốn thương lượng với con.”

Trong ấn tượng của Cao Liêm Minh, cha gã rất ít khi nói chuyện thoải mái với gã như hôm nay, gã bắt đầu ý thức được cha mình nhất định có mục đích gì đó.

Cao Trọng Hòa nói: “Dì của con cần gấp luật sư ở sở luật sư bên Hồng Kong, bà ấy muốn mời con qua đó giúp.”

Cao Liêm Minh nói: “Con đang làm việc rất tốt, tại sao phải qua đó chứ?”

“Là để giúp, dì của con thương con như vậy, giờ đây bà ấy không đủ người làm, con qua đó giúp chẳng lẽ là điều không nên sao? Nếu như con không thích ,thì con có thể giúp một thời gain trước, đến khi bà ấy tìm được người thích hợp thì con về.”

Cao Liêm Minh nói: “Cha, cha đừng vòng vo với con nữa, cha muốn đẩy con ra khỏi đây đúng không? Con không đi, con cứ ở lại Đông Giang, con cảm thấy ở đây làm việc rất tốt.”

Cao Trung Hòa rõ ràng đã bị chọc tức, y đập mạnh vào bàn rồi nói: “Con có tin cha sẽ bảo họ khai trừ con không!”

Cao Liêm Minh nói: “Con tin, con đương nhiên là tin rồi, cha là thường ủy tỉnh ủy, cha là thính trưởng công an, đừng nói đến việc khai trừ, dù là cha có muốn tống con vào tù, thì một câu cũng là đủ rồi, nhưng, con không đi, dù con có ở lại Đông Giang làm ăn mày, con cũng không đi!”

“Khốn nạn, tao cho mày ăn học bao nhiêu năm như vậy, không ngờ mày là một đứa chẳng có tương lai gì!” Cao Trọng Hòa không thể nào nén được hỏa khí nữa.

Cao Liêm Minh nói: “Con cứ vậy đấy, con không đi đâu cả.”

Trương Dương đã hẹn gặp Đồng Tú Tú, cô lần này không đến một mình, mà người đến cùng cô còn có đồng nghiệp của quốc an, chuyên gia gỡ đạn Ngũ Đắc Chí, Trương Dương gặp được Ngũ Đắc Chí vội đứng dậy ôm thân thiết với gã, nếu như không có sự giúp đỡ của Ngũ Đắc Chí, thì hắn không thể nào tháo được quả bom hẹn giờ đó, từ một ý nghĩa nào đó, Ngũ Đắc Chí đã cứu tính mạng của Cao Liêm Minh và Niên Vân Phụng.

Ngũ Đắc Chí cười nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi phát hiện ra anh có thiên bẩm tháo bom, hay anh đến quốc an cùng tôi tháo bom cho rồi.”

Trương Dương lắc đầu nói: “Tôi không có bản lĩnh đó, hơn một trăm cân của tôi không ngăn được đạn.”

Ngũ Đắc Chí nói: “Thật ra tháo bom giống như làm trò chơi vậy ,chỉ cần mạnh dạn, là về cơ bản không vấn đề gì.”

Đồng Tú Tú nói: “Anh ấy à, anh không cần sống, mà lại còn kéo cả người khác vào nữa, Trương Dương, anh đừng nghe anh ấy.”

Ngũ Đắc Chí cười nhìn Đồng Tú Tú: “Em lúc nào cũng thích chọc phá anh.”

Trương đại quan nhìn thấy một chút ngọt ngào trong ánh mắt của Đồng Tú Tú, hắn chợt ngớ người, ánh mắt của Đồng Tú Tú rõ ràng có chút khác thường, chẳng lẽ giữa cô ấy và Ngũ Đắc Chí có chút….Trương đại quan để ý khi hai người nhìn nhau đều tỏ vẻ rất ngọt ngào dịu dàng, hắn lờ mờ nhận ra rằng phán đoán của mình có lẽ không sai, chỉ có nam nữ đang yêu nhau mới có cảm giác như vậy, Trương Dương chợt nghĩ đến Cao Liêm Minh, tên này chẳng phải thê thảm rồi sao, muốn tấn công Đồng Tú Tú, ngay cả tính mạng cũng dâng cho người đẹp, nhưng quanh đi quẩn lại, Đồng Tú Tú đã có người thương từ lâu rồi. Nhưng chuyện tình cảm chẳng ai là người quyết định được. Nếu như nói thật lòng, thì Ngũ Đắc Chí cũng rất được, càng huống hồ gã làm việc cũng một bộ phận với Đồng Tú tú, nên càng môn đăng hộ đối về nghề nghiệp.

Đồng Tú Tú nói: “Anh tìm tôi có việc gì?”

Trương Dương cũng không giấu gì cô ấy: “Phì Hỉ có nói ra manh mối gì không?”

Về chuyện này, Đồng Tú Tú có nợ Trương Dương một món nợ tình người, cô không hề giấu diếm: “Phì Hỉ đều quen với Cát Tinh Hỏa, Bang Tử, gã không tham dự vào chuyện bán thuốc phiện, chỉ là phụ trách đánh chém thôi, tổ chức này cực kì nghiêm mật, về cơ bản đều là liên lạc môt phía, Cát Tinh Hỏa và Bang Tử có lẽ là cùng địa vị với nhau, Lý Thành, Hoàng Quân…” Nhắc đến tên anh trai, Đồng Tú Tú không khỏi xót thương, cô cảm thấy hơi đau buồn: “Họ lại là cấp dưới, theo những gì Phì Hỉ nói, thì Cát Tinh Hỏa lợi dụng cửa hàng đồ khô của gã để che giấu, từ trước đến giờ gã luôn làm việc buôn bán thuốc phiện.

Trương Dương nói: “Đáng tiếc rằng Cát Tinh Hỏa đã chạy mất rồi.”

Đồng Tú Tú nói: “Những việc này là việc đã nằm trong dự liệu, từ khi gã phái Phì Hỉ ra đã làm xong chuẩn bị tháo chạy rồi, cảm giác sự việc không đúng gã liền chạy trốn ngay.”

Trương Dương nói: “Phì Hì chỉ nói những thứ này thôi sao?”

Đồng Tú Tú nói: “Anh ta còn nói một việc, đó là nhất định phải dìm anh vào chỗ chết!”

Trương Dương chau chau mày, đây chính là điều mà hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao đối phương lại hận hắn đến thấu xương như vậy? Cố ý tiết lộ địa chỉ lò nung cũ cho hắn biết, mục đích chính là dẫn Trương Dương vào tròng, Cao Liêm Minh và Đồng Tú Tú chỉ là mồi câu của họ mà thôi.

Đồng Tú Tú nói: “Anh quen bọn họ à?”

Trương Dương lắc lắc đầu: “Từ trước đến giờ tôi đâu có quen ai tên là Cát Tinh Hỏa, càng không quen cái tên khỉ khô Bang Tử kia.”

Ngũ Đắc Chí nói: “Nhưng từ việc tối hôm qua, người đằng sau nhất định có thù với anh, nếu không thì cũng chẳng mạo hiểm đi giết anh như vậy chứ?”

Trương Dương nói: “Tôi thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc là tôi đã đắc tội ai rồi?”

Đồng Tú Tú nói: “Việc này tôi nhất định sẽ điều tra ra, tôi không thể để anh họ tôi chết một cách oan uổng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.