Y Đạo Quan Đồ

Chương 1339: Chương 1339: Trở về (2)




Trương Dương vừa nghe liền biết chính là Tả Hiểu Tình, cười nói: Mẹ nói là Tả Hiểu Tình sao, đêm nay tôi và bọn họ cùng nhau đi ăn.

Từ Lập Hoa nói: Con bé đó cũng không sai, rất ôn nhu, lúc trước mẹ còn tưởng rằng hai đứa có hi vọng trở thành một đôi.

Trương Dương nói: Cô ấy hiện tại học tiến sĩ tại nước Mỹ, là người có bằng cấp cao nhất nhóm, được cho là sự nghiệp thành công!

Từ Lập Hoa khen: Không đơn giản! Một đứa con gái ở tại nước Mỹ nhất định không dễ dàng.

Trương Dương nói: Sống trên thế giới này bản thân đã không dễ dàng.

Từ Lập Hoa nói: Tiểu tĩnh và Triệu Dũng bọn họ quyết định năm nay ngày mồng một tháng năm kết hôn, ngày của con và Yên Nhiên ba mẹ cũng xem rồi, một tháng mười được không?

Trương Dương cười nói: Con đã nói là tùy mẹ an bài mà!

Từ Lập Hoa nói: Nói cái gì, con và Yên Nhiên kết hôn, mẹ an bài sao được, đầu tiên là hai đứa phải đồng ý mới được.

Trương Dương nói: Như vậy đi, tôi quay về Đông Giang thương lượng với Yên Nhiên.

Trương Dương ở nhà chỉ một buổi tối, sáng sớm hôm sau hắn cùng Triệu Thiên Tài bọn họ đi đến Giang thành, đi Tần gia lạy chúc tết cho Tần Đồn Lương, sau đó lại đi nhà của Khương Lượng, mừng tuổi của Khương Tử Hàm một ngàn, đứa nhỏ Khương Tử Hàm này rất hiểu chuyện, nhún nhường một hồi mới nhận số tiền này, lúc Trương Dương đi ra, đứa nhỏ hỏi mẹ của mình rằng vụ án của ba có tiến triển hay không.

Trương Dương thấy đứa nhỏ này không khỏi chua xót, nghi phạm sát hại Khương Lượng đã tập trung, bất quá vẫn không có bắt được Lâm Quang Lượng. Trương Dương đương nhiên không thể đem tình hình thực tế nói ra, chỉ là an ủi nó, bảo nó học tập thật tốt, về phần báo thù cho cha cứ giao cho bọn họ là tốt rồi.

Trương Dương vốn định gặp mặt Đỗ Thiên Dã, nhưng Đỗ Thiên Dã gần đây công tác bề bộn nhiều việc, muốn rút thời gian gặp mặt cũng chỉ có thể là buổi tối, Trương Dương cũng không có nhiều thời gian như vậy ở Giang thành, có chuyện chỉ có thể đợi lần sau gặp mặt, dù sao không lâu sau này hắn phải đi đến Tân Hải tiền nhiệm, từ Tân Hải đến Giang thành cũng không tính quá xa, sau này cơ hội gặp mặt khẳng định sẽ rất nhiều.

Sở Yên Nhiên biết Trương Dương từ kinh thành trở về cũng vô cùng hài lòng, cô ấy bảo Trương Dương đêm đó đến nhà ăn, trong khoảng thời gian này cô ấy cùng bà ngoại du lãm một phen tại Đông Giang, ngày hôm trước vừa trở về Đông Giang, lúc đầu Margaret muốn ở khách sạn, nhưng vợ chồng Tống Hoài Minh vô luận như thế nào đều phải mời bà tới nhà ở, thịnh tình không thể chối từ, không thể làm gì khác hơn là đi Tống gia, Margaret rất thích đứa con trai nhỏ của Tống Hoài Minh, Liễu Ngọc Oánh bản thân lại cực kỳ chu đáo, cẩn thận quan tâm đối với lão thái thái, thường xuyên qua lại, Margaret thẳng thắn nhận thức Liễu Ngọc Oánh làm con gái nuôi, cái này cũng đầy đủ biểu hiện cơ trí của lão thái thái, cứ như vậy giống như thân càng thêm thân, Tống Hoài Minh vẫn là con rể của bà ấy.

Trương Dương đem địa hổ đứng ở cửa nhà, Sở Yên Nhiên nghe được động tĩnh từ bên trong đi ra đón, thấy chiếc xe kia, đôi mắt đẹp trừng tròn vo: Trương Dương, có cần khoa trương như vậy hay không, sao đem xe thiết giáp chạy đến cửa nhà em?

Trương đại quan nhân quay đầu lại nhìn chiếc địa hổ một chút: Anh cảm thấy rất điệu thấp!

Sở Yên Nhiên nói: Kiếm ở chỗ nào ra chiếc xe này?

Trương Dương cười nói: Lại nói tiếp, chiếc xe này cũng là của em, Tiết Vĩ Đồng tặng cho em làm lễ vật.

Sở Yên Nhiên nói: Cô ấy là em gái của anh, anh và cô ấy không quen, vẫn là tặng cho anh. Cô ấy nhìn bảng số một chút, năng lực của Tiết Vĩ Đồng thật đúng là không nhỏ.

Trương Dương cười nói: Nha đầu, vài ngày không gặp sao miệng đầy mùi chua vậy?

Sở Yên Nhiên nói: Ôi, anh ở bên ngoài tiêu sái liễu mười ngày, em phát hai câu bực tức không thể hả?

Trương đại quan nhân cười nói: Có thể, có thể! Hắn từ cóp sau xe lấy ra một túi lớn.

Sở Yên Nhiên thăm dò nhìn một chút nói: Cái xe này có không gian thật là lớn!

Trương đại quan nhân nhếch miệng cười, thấp giọng nói: Ghế sau trải dài có thể làm giường lớn, vậy, lát nữa hai ta cảm thụ một chút?

Sở Yên Nhiên mặt đỏ lên, đưa tay túm lấy cái lỗ tai của hắn, cố sức nhéo: Anh thành thật khai báo, anh đã thử qua với ai?

Trương đại quan nhân cực kỳ ủy khuất, mếu môi nói Cái xe này vừa sửa, chỉ có Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí ở phía sau ngủ qua, nếu như anh nói sạo trời giáng ngũ lôi oanh chết!

Lúc này xe của Tống Hoài Minh cũng tới, ông còn chưa có xuống xe thì thấy con gái và con rể đứng ở cửa lớn liếc mắt đưa tình, khóe môi không khỏi lộ ra một nụ cười hiểu ý.

Sở Yên Nhiên thấy xe của cha tới, cuống quít buông cái lỗ tai của Trương Dương, tuy rằng như vậy, cái lỗ tai của Trương đại quan nhân cũng bị nhéo đỏ, Trương Dương than thở: Người đàn bà đanh đá! Không ngờ rằng em là một người đàn bà đanh đá!

Sở Yên Nhiên cười ngọt ngào, ra đón, tiếp nhận cặp trong tay cha: Ba, ba đi làm mới về!

Tống Hoài Minh gật đầu, cười nói: Trương Dương tới?

Trương Dương khoác trên lưng một cái túi lớn, thoạt nhìn có chút giống như dân công cản xe lửa, lổ tai còn đỏ đỏ, hắn cười nói: Chú Tống, con vừa đến Đông Giang.

Tống Hoài Minh nói một câu: Trời lạnh, nhanh chóng vào nhà đi, lỗ tai đều lạnh đỏ rồi!

Trương đại quan nhân thật sự là khóc không ra nước mắt, lỗ tai bị lạnh đỏ sao? Lão Tống ơi là lão Tống, ông đúng là không phúc hậu, vừa rồi khuê nữ của ông ngược tôi, ông thấy rõ ràng, ngay cả một câu công đạo cũng không chịu nói, thiên lý ở đâu! Thiên lý ở đâu!

Sở Yên Nhiên đắc ý trừng mắt nhìn hướng Trương Dương.

Trương đại quan nhân khiêng túi đi vào, lập tức cảm thấy bầu không khí gia đình hoà thuận vui vẻ, Tống gia hẳn là rất lâu không náo nhiệt qua như thế, Margaret và Liễu Ngọc Oánh đang ở trong phòng khách chơi với Tiểu Canh Tân, Trương Dương vừa vào cửa, đem túi đặt một bên, quỳ xuống cho lão thái thái: Bà ngoại, con chúc tết cho bà! Không khỏi nhiều lời, cốp cốp cốp dập đầu ba cái.

Margaret cười nói: Được rồi, biết tâm ý của cậu, đừng làm cho long trọng như thế. Không biết vì sao Tiểu Canh Tân lại cười liên tục, cũng không biết nó hài lòng cái gì.

Trương Dương đứng dậy, nhưng Tiểu Canh Tân bỗng oa oa khóc lên. Ai cũng không biết nó khóc cái gì, tay nhỏ chỉ vào Trương Dương, cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ vô cùng ủy khuất.

Sở Yên Nhiên rõ ràng, đi qua đè vai của Trương Dương: Quỳ xuống, quỳ xuống, anh làm Tiểu Tân sợ rồi!

Trương đại quan nhân phiền muộn, cái này con mẹ nó là chuyện gì, tôi là dập đầu cho lão thái thái, tên nhóc này thêm loạn cái gì? Nói cũng kỳ quái, hắn vừa quỳ xuống, Tiểu Canh Tân ngừng khóc, trên mặt còn mang theo nước mắt, mở miệng nhỏ nhắn nở nụ cười hì hì.

Trương Dương cười khổ nói: Tiểu huynh đệ này đùa giỡn mình như khỉ á.

Tống Hoài Minh cười nói: Ngọc oánh, nhanh chóng đem đứa nhỏ lên lầu, tuổi còn nhỏ mà đã biết dày vò anh rể tương lai của nó rồi.

Sở Yên Nhiên nói: Đúng rồi! Em trai mình thấy có người khi dễ mình đây mà.

Liễu Ngọc Oánh cười ôm lấy đứa nhỏ đi lên lầu.

Trương đại quan nhân chật vật bất kham đứng lên từ trên mặt đất, lúc đầu hắn còn muốn dập đầu cho cha vợ tương lai, bị cậu em vợ làm một hồi, tâm tình tất cả đều không có, phải muốn một lần nữa nổi lên một chút.

Tống Hoài Minh cởi áo khoác, ân cần thăm hỏi Margaret, sau đó ngồi xuống sô pha, Trương Dương tiếp nhận nước trà của Sở Yên Nhiên, đưa qua cho Tống Hoài Minh, lúc này tâm tình nổi lên cũng không khác biệt lắm, thừa dịp Tiểu Canh Tân không ở, lại quỳ xuống cho Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh cũng không ngăn hắn, biết phương diện này Trương Dương đặc biệt truyền thống, chờ hắn dập đầu xong, cho hắn tiền lì xì: Giữ lấy lộc nha!

Trương Dương cười đứng lên, Margaret bên kia cũng chuẩn bị rồi, kêu Trương Dương qua, kín đáo đưa cho hắn một phong thư, Trương đại quan nhân chỉ là lấy tay sờ, lão thái thái hẳn là chuẩn bị mười ngàn đồ trong phong thư, so sánh mà nói, tiền lì xì của cha vợ tương lai quá mỏng. Bí thư tỉnh uỷ vẫn là không bằng lão bà nước Mỹ, nói đi cũng phải nói lại chứ, nếu như Tống Hoài Minh ra tay mạnh hơn Margaret, trên kinh tế tám chín phần muốn có vấn đề.

Trương Dương nhớ tới cái túi mình mang đến, từ đó lấy ra lễ vật mà hắn mua về từ Hàn Quốc, trên cơ bản đều là đồ trang điểm, tặng cho các nhân vật nữ trong nhà, còn có mua đồ chơi cho Tiểu Canh Tân, về phần Tống Hoài Minh, hắn tặng một bộ da cụ.

Tống Hoài Minh nói: Ngồi đi!

Trương Dương ngồi xuống bên cạnh ông.

Tống Hoài Minh nói: Con đi Hàn Quốc khi nào?

Trương Dương nói: Đúng lúc Chu Hưng Quốc đi qua đó làm khảo sát, tôi không có gì làm, cho nên cùng đi qua xem náo nhiệt. Trong chuyện này tuyệt đối không thể nói thật, mặc kệ điểm xuất phát của hắn làm sao, nếu như cha vợ tương lai biết hắn vì người con gái khác mà mạo hiểm sinh mệnh đi đến Bắc Triều Tiên cứu người, không tức chết cũng là lạ.

Tống Hoài Minh gật đầu nói: Chuyện trên công tác, Chu tỉnh trưởng nói qua với con chưa?

Trương Dương nói: Con ở kinh thành cùng ông ấy ăn một lần, Chu tỉnh trưởng nói rất rõ ràng. Trương Dương trả lời mà nội tâm vô cùng thấp thỏm, với tu vi của Tống Hoài Minh chắc chắn là nhìn ra mình suy nghĩ gì, không biết điều động này có thể chọc ông không vui hay không?

Tống Hoài Minh nói: Chuyện Tân Hải ảnh hưởng rất xấu, lãnh đạo trung ương đặc biệt phê chỉ thị, trọng trách trên vai con không nhẹ.

Trương Dương lặng lẽ quan sát một chút biểu tình của Tống Hoài Minh, phát hiện vẻ mặt của ông ta vẫn bình thản như thường, hẳn là không có tức giận, lẽ nào Tống Hoài Minh đối với điều động của mình lần này cũng vô cùng thoả mãn? Trương Dương nói: Chú Tống, thật ra lúc đầu con cũng không còn muốn chạy, nhưng sau đó lo lắng đến con công tác tại Đông Giang, nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm...

Tống Hoài Minh cười nói: Không cần giải thích, chú rõ ràng.

Liễu Ngọc Oánh đem con trai giao cho bảo mẫu xong thì đi xuống lầu, bà ấy cười nói: Làm gì vậy, sao nghiêm túc như vậy, Hoài Minh, đây là ở nhà, ông đừng làm như ở cơ quan công tác, ăn thôi!

Tống Hoài Minh cười nói: Đúng vậy, ăn thôi!

So sánh với ở khách sạn mà nói, Trương Dương càng thích bầu không khí ăn ở nhà, người một nhà ngồi cùng một chỗ, vui vẻ hòa thuận. Margaret quan tâm nhất vẫn là hôn sự của Trương Dương và Yên Nhiên, Trương Dương nói ra, Sở Yên Nhiên nghe được hắn chuẩn bị đem hôn kỳ định vào ngày một tháng mười, mặt cười nhất thời đỏ lên, cô ấy nhỏ giọng nói: Thời gian khẩn trương, áo cưới còn chưa kịp may.

Trương Dương nói: Mặc áo cưới cái gì, người Trung Quốc chúng ta không thịnh hành trò đó, làm áo bông màu đỏ mặc vào là được, tôi về cưỡi ngựa lớn, mướn theo cỗ kiệu, đem em rước về nhà.

Mọi người đều nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.