Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh hình như bị ném lại ở đây.
Trương đại quan nhân: Nói Nữ nhân đều có chút tố chất thần kinh.
Mỹ Hạc Tử cười nói: Tính đả kích của lời này lớn quá.
Trương Dương nói: Mau an bài chút rượuvà đồ ăn, coi như an ủi trái tim đang bị thương này của tôi.
Mỹ Hạc Tử an bài cho hai người bọn họ tới nhã gian ngồi, không bao lâu sau thì cá tươi và rượu sake được mang lên.
Ánh mắt Nguyên Hòa Hạnh Tử lơ đãng hướng lên mặt Trương Dương, khóe môi lộ ra nụ cười.
Nụ cười Của cô ta tựa hồ khiến Trương đại quan nhân có chút không thoải mái, Trương Dương ho khan một tiếng: Tôi thực sự không có gì với cô ta cả, chỉ là bằng hữu bình thường.
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Cái này anh nói tới lần thứ hai rồi, thật ra anh không cần thiết phải giải thích với tôi, giữa bằng hữu không cần phải giải thích, hơn nữa tôi đâu có lòng hiếu kỳ, cũng không có dục vọng soi mói sinh hoạt cá nhân của người khác.
Trương đại quan nhân nói: Là người thì đều có dục vọng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử hắn những lời này của hắn nghe thấy ẩn ý, mắt đẹp không khỏi oán trách nhìn hắn một cái: Tôi vẫn luôn nghĩ anh là người lý tính.
Trương Dương cười nói: Tôi đa số thời gian đều rất hồ đồ, đối với rất nhiều chuyện đều không nhìn rõ.
Trung Quốc Các anh có vị Trịnh Bản Kiều không phải đã nói hồ đồ là hiếm có ư?
Hồ đồ sẽ đánh mất sức phán đoán, còn nói gì tới lý tính? Ở trên điểm này tôi ít nhiều có chút tự hiểu lấy mình, tôi rất dễ xung động, cái thiếu chính là lý trí.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có thể nhận rõ bản thân của mình chính là một loại lý trí.
Trương đại quan nhân bưng chén rượu trước mặt lên nói: Hai ta thôi đừng bàn đến tính với tình nữa, uống rượu.
Mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi nóng lên, thằng cha này đúng là không giống người thường. Bất kể nói cái gì đến cuối cùng vẫn bị hắn liên hệ tới hai chữ dung tục này. Ứng đối với Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn rất có kinh nghiệm. Vào những lúc như thế này tốt nhất chính là giả câm vờ điếc, thấp kém người khác hướng đề tài tới dung tục, anh trăm ngàn lần đừng tiếp lời, bằng không sẽ bị hố.
Nguyên Hòa Hạnh Tử uống ngụm rượu, nhìn thấy trong chén của Trương Dương đã trống rỗng, cầm bầu rượu rót đầy cho Trương Dương.
Trương Dương nói: Mỹ Huệ Tử hình như đang cố ý sáng tạo cơ hội nói chuyện cho chúng ta.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Cô ta nói bận việc.
Trương Dương nói: Tối nay chỉ có chúng ta ăn cơm, vừa rồi khi tôi tới không khỏi suy nghĩ, Cư Tửu ốcnày mở nhiều năm như vậy. Sinh ý trước giờ đều rất vắng vẻ, không biết rốt cuộc là có lực lượng gì chống đỡ mà khiến cô ta gắn bó với nơi này như vậy?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Cô ta mở Cư Tửu ốc này không phải để kiếm tiền, chỉ là để giết thời gian.
Trương Dương nói: Kinh doanh một tửu quán và một tập đoàn có gì khác nhau?
Nguyên Hòa Hạnh Tử bị câu này của hắn hỏi cho nghẹn lời, nghĩ nghĩrồi mới: Bất đồng Lớn nhất chính là, ở đây cô ta có quyền lên tiếng tuyệt đối.
Trương Dương từ những lời này của cô ta cảm thấy được tình trạng hiện tại của cô ta, chắc hẳn ở trong nội bộ tập đoàn Nguyên Hòa cũng đầy nhân tố không hài hòa.
Nguyên Hòa Hạnh Tử bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Trương Dương nhìn động tác uống rượu của cô ta, cơ hồ giống Cố Giai Đồng như đúc. Trương Dương nói khẽ: Chuyện của cảng Phước Long không phải tôi nhằm vào tập đoàn Nguyên Hòa, mà là giải quyết việc chung.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại, lúc trước tôi một độ muốn chuyển nhượng cho Lương Kì Hữu. Nhưng về sau hắn lại chủ động bỏ cuộc.
Trương Dương nói: Hôn nhân của An Đạt Văn và Lương Bách Ny gặp vấn đề mới dẫn tới Lương Kì Hữu tư bỏ kế hoạch đầu tư vào cảng Phước Long, không có nhạc phụ nào lại đi mua đơn cho một thằng con rể bất trung. Nói tới đây, Trương đại quan nhân không khỏi nghĩ tới quan hệ của mình và Tống Hoài Minh hiện tại, trên mặt bất giác nóng lên.
Nguyên Hòa Hạnh Tử tuy rằng nhận thấy được vẻ mặt của hắn có chút khác thường, nhưng không biết trong lòng hắn hiện tại rốt cuộc đang nghĩ gì: Tôi nghe nói An Đạt Văn gặp phiền toái rất lớn.
Trương Dương gật đầu: Cha hắn bị giết, bản thân thì lại liên quan tới sự kiện hắc bang thanh toán nhau, hiện giờ đã trở thành tội phạm truy nã quan trọng của hai bờ ba đất.
Nguyên Hòa Hạnh Tử hiển nhiên đã nghe nói tới chuyện này, nói khẽ: Phiền toái quả thực không nhỏ.
Trương Dương nói: Có tin tức của Sơn Dã Nhã Mĩ hay không?
Đôi mi thanh tú của Nguyên Hòa Hạnh Tử khẽ nhăn lại: Tôi không biết cô ta.
Trương Dương nói: Hôn nhân của An Đạt Văn sở dĩ xuất hiện vấn đề, chính là có liên quan tới cô ta, theo cô thấy, hắn có thể tới chỗ cô ta xin nương tựa hay không?
Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: Vợ chồng vốn là chim liền cánh, nhưng ghi gặp tai họa thì đường ai nấy chạy, huống chi là tình nhân.
Trương đại quan nhân lại nói: Nếu như cô gặp phiền toái gì thì tôi khẳng định sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì lời nói của hắn mà cảm thấy ấm áp, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng đạm mạc: Giữa chúng ta hình như không có loại giao tình này.
Mỹ Hạc Tử khoan thai bước tới, đi cùng cô ta còn có trượng phu của cô ta Tỉnh Thượng Tĩnh, Tỉnh Thượng Tĩnh buổi tối còn có bằng hữu khác phải tiếp, xuất phát từ lễ tiết hắn trước tiên tới đây chào hỏi.
Tỉnh Thượng Tĩnh hàn huyên vài câu với Trương Dương, rất nhanh liền cáo từ, Mỹ Hạc Tử cũng đi với chồng, trước khi đi nói với Nguyên Hòa Hạnh Tử: Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tới.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhíu mày: Hắn có biết tôi ở đây hay không?
Mỹ Hạc Tử gật đầu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài nói: Xem ra tôi cần phải tới kính hắn một chén rượu rồi.
Mỹ Hạc Tử đi trước.
Trương Dương nhìn thấy mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử sầm xuống thì nói khẽ: Sao? Có phải có phiền toái gì hay không?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Liễu Sinh Thuần Nhất Lang này là người đứng đầu gia tộc Liễu Sinh, là tương giao mạc nghịch với nghĩa phụ tôi. Cháu hắn Liễu Sinh Chính Đạo từng làm việc cho nhà Nguyên Hòa chúng tôi, nhưng về sau lại chết oan chết uổng ở Tân Hải, vì chuyện này, hắn dẫn người đăng môn đòi trả lời, về sau nghĩa phụ tôi ra mặt mới đè được chuyện này xuống, có điều tình hữu nghị mấy chục năm giữa họ cũng kết thúc, nhà Liễu Sinh cho rằng là chúng tôi liên lụy tới Liễu Sinh Chính Đạo.
Trương đại quan nhân rất rõ chuyện của Liễu Sinh Chính Đạo, Liễu Sinh Chính Đạo là vì phục kích mình vào tối hôm sóng thần mà chết dưới quyền của hắn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi một chút sẽ trở lại.
Trương Dương nói: Tôi đi cùng cô.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: Không cần! Hắn ít nhiều cũng vẫn phải để ý tới mặc mũi, không dám làm gì tôi đâu. Nguyên Hòa Hạnh Tử đang muốn đứng dậy thì lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một giọng nói rất to vang lên: Hạnh Tử ở bên trong à?