Kiều Bằng Phi lúc này từ bên ngoài trở về , nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút tò mò, đi tới nói: Mộng Viện, lại muốn đi xa à?
Kiều lão cười nói: Nó muốn tới Tân Hải giải sầu !
Chỗ Trương Dương ư? Nhắc tới Tân Hải, Kiều Bằng Phi tất nhiên sẽ liên tưởng đến Trương Dương.
Kiều Mộng Viện nói: Cứ tính là tới giúp đỡ đi.
Kiều Bằng Phi gật đầu nói : Em tới trước đi, qua một đoạn thời gian nữa anh cũng sẽ tới Bình Hải .
Kiều Mộng Viện ngạc nhiên nói : Anh tới Bình Hải làm gì?
Kiều Bằng Phi cười nói: Anh đã thương lượng với bác cả rồi, ông ấy đề nghị anh tới cơ sở rèn luyện.
Đi đâu?
Kiều Bằng Phi vẻ mặt thần bí nói: Em đoán đi.
Kiều Mộng Viện nói: Không nói thì thôi, em chẳng hơi đâu mà đoán.
Kiều Bằng Phi nói: Tới huyện Xuân Dương thành phố Giang Thành tạm giữ chức phó huyện trưởng.
Kiều Mộng Viện không khỏi có chút sửng sốt, không ngờ người anh họ này thực sự tới Bình Hải, Xuân Dương không phải là quê của Trương Dương ư? Có điều cô ta minh bạch, Kiều Bằng Phi tới Xuân Dương là để lấy tiếng, nếu quyết định đi vào sĩ đồ thì người nhà khẳng định sẽ lát tốt đường cho hắn.
Kiều lão nói: Cũng tốt, cháu tới Bình Hải vừa hay chiếu cố được cho Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện cười nói: Ông nội, cháu cũng không phải là trẻ con, không cần anh ấy chiếu cố.
Kiều Bằng Phi nói: Anh tạm thời sẽ chưa tới, đến trường đảng Trung ương học đã, tham gia ban huấn luyện cán bộ cấp ban huyện trong một tháng, sau đó mới tới Xuân Dương chính thức báo danh.
Kiều lão gật đầu, nói: Bằng Phi, nếu đã quyết định đi đường này, vậy thì phải làm nghiêm túc, đừng nóng vội như trước đây.
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội, ông không thể luôn dùng ánh mắt cũ để nhìn người được, cháu ở Tây Tạng mấy năm, da cũng tuột mất mấy lớp rồi.
Kiều lão nói: Thế thì sao? Nghe ý của cháu cứ như trách ta đưa cháu tới Tạng biên vậy?
Kiều Bằng Phi cười nói: Ông nội, ông chính là chí cao thần của Kiều gia chúng ta, anh minh thần võ, không ai cản được ông, nếu không phải ông đưa cháu tới để, rèn gân cốt của cháu, thử tâm trí của cháu thì cháu sao có được ngộ tính như hôm nay, từng chút tiến bộ trong cuộc đời chúng cháu đều là nhờ sự ân cần dạy bảo của lão nhân gia ông, ông không biết đấy thôi, hiện tại thần tượng duy nhất của cháu chính là ông, đời này cháu cho dù không có được thành tựu hơn ông, cháu cũng phải nỗ lực, ít nhất thì cũng phải đuổi kịp ông.
Kiều lão bị những lời này của hắn khiến cho bật cười, ông ta lắc đầu nói: Xú tiểu tử, từ lúc nào học được khéo nịnh như vậy, có câu ông phải nhắc nhở cháu trước, cháu tuy rằng tiến vào quan trường, nhưng không thể không thể chỉ nhìn chằm chằm vào thăng quan, phải nhớ kỹ, người ta vào quan trường không phải vì chức vị mà là để làm việc.
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội, ông yên tâm đi, cháu ngay cả chút giác ngộ ấy cũng không có thì còn xứng là con cháu của Kiều gia ư?
tâm tình của Kiều lão lúc này đã tốt hơn rất nhiều, ông ta phất phất tay nói: Giúp ông tiễn em gái cháu.
Kiều Mộng Viện vội vàng nói không cần, nhưng Kiều Bằng Phi đã xách túi của cô ta đặt vào trong xe jeep quân dụng của mình, lần này tới Tân Hải, Kiều Mộng Viện lựa chọn ngồi tàu hỏa, Kiều Bằng Phi cũng muốn mượn thời cơ tiễn cô ta để nói vài câu riêng với cô ta.
Sau khi Rời khỏi Kiều gia, Kiều Bằng Phi nói: Đi gấp thế? bác cả biết không?
Kiều Mộng Viện gật đầu: Có, em đã nói rồi.
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội không nỡ để em đi, thật ra điều kiện các mặt của kinh thành vẫn rất tốt.
Kiều Mộng Viện nói: Em muốn ra ngoài giải sầu.
Kiều Bằng Phi nhìn thoáng qua cô ta, nói khẽ: Mộng Viện, anh cảm giác em gần đây thay đổi rất nhiều, hình như không muốn ở nhà, có phải chuyện bác gái qua đời đã khiến giữa em và bác cả nảy sinh ngăn cách hay không?
Kiều Mộng Viện không nói gì, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe.
Kiều Bằng Phi nói: Không phải anh nói đỡ cho bác cả đầu, chuyện tình cảm rất khó nói, lúc trước là bác gái kiên trì muốn xuất gia, bác cả không làm sai gì cả.
Kiều Mộng Viện nói: Em không trách ông ấy, em không có trách bất kỳ ai, em lựa chọn rời khỏi chỉ vì vấn đề của bản thân em! Giọng nói của cô ta có chút kích động.
Kiều Bằng Phi thở dài, hắn nói khẽ: Mộng Viện, nếu có thời gian thì nói chuyện với bác cả đi, xảy ra chuyện như vậy, trong lòng ông ấy tuyệt đối không hơn gì chúng ta đâu, nhưng ông ấy vẫn phải chiếu cố cho cái nhà này, cho nên ông ấy không thể biểu lộ ra tình tự nội tâm, em hiểu chút đi.
Kiều Mộng Viện dùng sự trầm mặc để nói với Kiều Bằng Phi rằng cô ta không muốn tiếp tục nói về đề tài này.
Kiều Bằng Phi có thể nhìn ra biểu hiện xa cách của Kiều Mộng Viện đối với gia đình, Kiều lão tất nhiên nhìn còn rõ hơn, sau khi Kiều Mộng Viện rời khỏi không lâu thì Kiều Chấn Lương về tới nhà, y theo thói quan tới chào hỏi cha, Kiều lão ngồi trước cửa sổ trong thư phòng, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cha! Con về rồi!
Mộng Viện đi rồi!
Kiều Chấn Lương dạ một tiếng, y biết chuyện con gái muốn đi.
Kiều lão xoay người có chút bất mãn nhìn y: Anh cứ thờ ơ như vậy ư?
Kiều Chấn Lương cười khổ nói: Cha, con gái đã lớn rồi, nó có sự nghiệp của mình, lựa chọn của mình, con làm cha nhưng không thể cứ đối đãi với con mình như trẻ con được?
Kiều lão lắc đầu: Giữa hai đứa rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là gì đã khiến hai đứa trở nên xa lạ như vậy, khiến Mộng Viện muốn trốn tránh cái nhà này?
Kiều Chấn Lương biết những gì phát sinh giữa hai cha con không thể qua được sự cơ trí của cha, y thở dài nói: Có lẽ trong lòng nó trách con, đổ lỗi chuyện của mẹ nó lên người con. Kiều Chấn Lương đương nhiên minh bạch nguyên nhân chân thật không phải là như vậy, nhưng y không thể nói với cha tình hình thực tế, sự nhục nhã một mình y chịu là đủ rồi, y không muốn cha vào lúc tuổi già còn phải chịu đựng đả kích trầm trọng này với y, cho nên y đã sớm chuẩn bị tốt lý do nghe thì tương đối hợp lý này.
Kiều lão tràn ngập thương cảm nói: Càng như vậy thì hai cha con càng phải nói chuyện, cởi bỏ hết khúc mắc, giữa cha con nào có khúc mắc gì không cởi được đâu? Truyền Mỹ đi rồi, giữa hai đứa càng nên gần gũi nhau mới đúng.
Kiều Chấn Lương dùng sức gật đầu.
Kiều lão nói: Tôi muốn anh đáp ứng tôi, anh thân là cha, phải chiếu cố tốt con gái mình.
Kiều Chấn Lương nói: Cha, con đáp ứng cha, chờ thêm một đoạn thời gian nữa con sẽ nói chuyện tử tế với Mộng Viện.
Kiều lão lúc này mới hài lòng gật đầu: Bằng Phi tới Bình Hải là ý của anh à?
Kiều Chấn Lương cười nói: Vâng, dù sao thì nó cũng phải xuống địa phương rèn luyện, con nghĩ tới nghĩ lui vẫn bảo nó nên tới nơi quen thuộc một chút, Đỗ Thiên Dã đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Giang Thành, khẳng định sẽ chiếu cố nó.
Kiều lão nói: Đừng có việc gì cũng phải chiếu cố, con cháu của Kiều gia không thiếu năng lực, cái thiếu là phẩm chất chịu khổ chịu khó mà thôi.
Kiều Chấn Lương nói: Cha, thật ra Bằng Phi trong hai năm nay có biến hóa rất lớn, từ trên người nó con đã nhìn thấy rất nhiều ưu điểm, trong đó có một số ưu điểm mà thậm chí Bằng Cử cũng không có.
Kiều lão cười nói: Anh khen nó thì cứ khen, có cần phải hạ thấp con trai mình không?
Kiều Chấn Lương nói: Bọn thanh niên này không va vấp thì không thể thành người, Bằng Phi sau khi phục dịch ở biên cương đất Tạng thì thành thục hơn rất nhiều, cho nên cha đừng lo lắng nó không thể chịu khổ, từ mấy chuyện còn đã nhìn ra được là Bằng Phi lớn rồi.
Kiều lão nói: Hy vọng nó thực sự đúng như lời anh nói.
Kiều Chấn Lương nói: Cha, cha tuy rằng chưa bao giờ nói, nhưng con biết trong lòng cha vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối vì đời của Bằng Cử không có ai tiến vào sĩ đồ.
Kiều lão nói: Anh thật sự cảm thấy mình hiểu tôi như vậy ư?
Kiều Chấn Lương nói: Cha quên chuyện năm đó kiên trì phản đối Bằng Cử theo kinh thương rồi ư?
Kiều lão cười nói: Trước khác nay khác, tâm tính của tôi hiện tại đã thay đổi rồi, bọn nhỏ bình an là phúc rồi, bọn nó muốn làm gì thì cứ làm, tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng chúng.
Kiều Chấn Lương nói: Cha, thật ra chính trị là chú ý huyết thống, tuy rằng mọi người ngoài miệng đều không thừa nhận, nhưng trong đáy lòng thì chẳng ai phủ nhận được, những đứa nhỏ xuất thân từ trong loại gia đình như chúng ta, từ lúc sinh ra đã có ngộ tính chính trị mạnh hơn những đứa bình thường rôi.
Kiều lão không phủ nhận những lời này của con trai, hai tay của ông ta đan chặt vào nhau, ngón cái vỗ vào nhau rất có tiết tấu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Kiều Chấn Lương nói: Bằng Phi năm nay chưa đến ba mươi tuổi, hiện tại cất bước vẫn không tính là muộn.
Kiều lão nói: Nhưng cũng không còn trẻ.
Kiều Chấn Lương cười nói: Thật ra lúc cha đưa nó tới biên giới đất Tạng phục dịch thì đã có ý để nó tiến vào sĩ đồ rồi, chỉ có điều cha không thừa nhận thôi.
Kiều lão ý vị thâm trường nhìn con trai một cái, bỗng nhiên mỉm cười. ông ta nói khẽ: Anh đó, có thời gian nghiền ngẫm tâm tư của tôi thì chẳng thà suy nghĩ làm sao để làm tốt công tác của mình đi.
Kiều Chấn Lương nói: Con gần đây có chút không đủ động lực.
Kiều lão nói: Không phải không đủ động lực, là nản lòng thoái chí.