Hồ Nhân Như nói: Tình huống của anh ấy thế nào? Không phải mỗi người đều có tố chất tâm lý giữ bình tĩnh trước bi thương lớn, hiện tại mỗi một khắc đối với Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như mà nói đều là một loại tra tấn, họ rõ ràng đang thống khổ nhưng lại phải giả bộ bình tĩnh, lại phải giả vờ là người bàng quan, phải bảo trì bình tĩnh và khắc chế, thậm chí không thể khóc một cách thống khoái.
Cao Trọng Hòa lắc đầu, nói ra tình hình thực tế: Bác sĩ nói tình huống không được. Thật ra tình huống thực sự là bác sĩ đã tuyên bố Trương Dương cứu được, Cao Trọng Hòa ở trước mặt hai nữ hài tử này không đành lòng nói ra.
Đôi mắt Kiều Mộng Viện đỏ lên, cô ta nhớ tới lời nói mới rồi của mình, cố gắng khống chế bi thống trong lòng, không thể khóc, bất kể xảy ra chuyện như thế nào thì cũng quyết không thể rơi nước mắt ở đây, điều cô ta có thể làm chính là cố gắng bảo vệ Trương Dương.
Cao Trọng Hòa dẫn họ tới bên ngoài phòng giám hộ, qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, tay Hồ Nhân Như và tay Kiều Mộng Viện nắm chặt nhau, hai người cũng có thể cảm thấy đối phương đang run run, cũng đều có thể cảm thấy loại bi thống thấu xương tủy của đối phương.
Phía sau truyền đến tiếng khóc, chính là mẹ của Trương Dương, Từ Lập Hoa và Triệu Tĩnh chạytới.
Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như bên trong bên trong, lặng lẽ lui sang một bên, Từ Lập Hoa ghé vào cửa sổ thủy tinh, nhìn ra được bà ta đang cố gắng khống chế nỗi đau, nhưng vẫn không khỏi phát ra tiếng khóc, vai không ngừng run run, gọi một tiếng thằng ba rồi hai chân mềm nhũn, không ngờ hôn mê bất tỉnh.
Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như vội vàng bước lên đỡ bà ta.
Đưa Từ Lập Hoa vào phòng nghỉ, Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như không hề ở lại mà đi ngay.
Khi Từ Lập Hoa tỉnh dậy thì phát hiện bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh đang ở bên cạnh mình, bà ta lau nước mắt, run giọng nói: Bí thư Tống... Muốn đứng dậy.
Tống Hoài Minh thở dài nói: Bà thông gia, bà nằm nghỉ ngơi đi, đừng đứng lên, đừng đứng lên.
Từ Lập Hoa nói: Thằng ba, nó... Không nói được hết đã lại bật khóc.
Trong lòng Tống Hoài Minh cũng vô cùng khổ sở, y nói khẽ: Trương Dương là đứa trẻ ngon, tôi tin cát nhân tất có thiên tướng, nó sẽ không sao, nhất định sẽ không sao. Tống Hoài Minh quả thực nghĩ như vậy, nếu như Trương Dương không tránh khỏi một kiếp này, y thật sự không dám tưởng tượng con gái sẽ như thế nào, y hiểu tình cảm của Yên Nhiên đối với Trương Dương, Trương Dương nếu chết, nó chỉ sợ.... Tống Hoài Minh thậm chí không dám nghĩ tiếp, vỗ vỗ mu bàn tay Từ Lập Hoa: Chị, chị yên tâm, đã đã mời chuyên gia khoa não giỏi nhất trong nước, phía bệnh viện cũng sẽ cung cấp trị liệu hàng đầu thế giới.
Từ Lập Hoa nói: Bí thư Tống, tôi biết ngài sẽ tận sức. Tôi chỉ thương cho đám trẻ, nó và Yên Nhiên vẫn chưa kết hôn...
Tống Hoài Minh nói: Chị, chỉ nghỉ ngơi đi, tôi hiểu cả mà.
Tống Hoài Minh rời khỏi phòng nghỉ, đây là lần thứ hai sau khi Trương Dương gặp chuyện không may y tới bệnh viện, nhìn thấy hành lang trống không, trừ cảnh sát phụ trách canh gác ra thì chỉ có Cao Trọng Hòa ở đó, y nói với Cao Trọng Hòa: Tôi vừa rồi hình như nhìn thấy Mộng Viện.
Cao Trọng Hòa nói: Vừa mới tới thăm, nhưng đi rồi, nói còn có việc.
Tống Hoài Minh gật đầu, nói khẽ: Bí thư Cố ngày hôm qua cũng tới, y là tới thăm Nguyên Hòa Hạnh Tử à?
Cao Trọng Hòa nói khẽ: Tin tức Nguyên Hòa Hạnh Tử tử vong đã tuyên bố ra ngoài rồi, bí thư Cố cũng đi rồi.
Tống Hoài Minh nói: Lão Cao, tôi không muốn gây áp lực cho anh, tôi biết anh minh bạch, nhưng tôi vẫn phải tỏ thái độ của tôi, vụ nổ lần này phải tra ra kết quả thật nhanh.
Cao Trọng Hòa nói: Căn cứ vào kết quả tham thảo của chúng tôi và phía Quốc An, chúng tôi chuẩn bị... Hắn lặng lẽ nhìn Tống Hoài Minh một cái rồi mới tiếp tục: Bất kể kết quả trị liệu như thế nào thì chúng tôi đều chuẩn bị tuyên bố với bên ngoài là Trương Dương đã tử vong não.
Tống Hoài Minh có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nói khẽ: Đợi chút, chờ Yên Nhiên về đã có được không?
Cao Trọng Hòa nói: Được.
Chuyên gia khoa Não Vu Tử Lương cũng được Bắc Cảng mời đến Đông Giang, y tới bên giường quan sát tình trạng trước mắt của Trương Dương một chút, đo cimgf chúng còn có Tả Hiểu Tình, trước mắt Tả Hiểu Tình đang công tác trong bệnh viện của y, nghe nói Trương Dương gặp chuyện không may. Tả Hiểu Tình kiên trì cùng với Vu Tử Lương tới đây, Vu Tử Lương nhìn thấy bộ dạng khóc như mưa của cô ta thì thật sự không đành lòng cự tuyệt, nhưng y cũng đưa ra điều kiện của mình, ở Bắc Cảng có thể khóc, trên đường cũng có thể khóc, thậm chí đến Đông Giang cũng có thể khóc, nhưng sau khi tiến vào phòng bệnh thì tuyệt đối không được khóc.
Tả Hiểu Tình nhìn thì nhu nhược mà không ngờ thực sự làm được như vậy, cho dù là nhìn thấy Trương Dương đang bất tỉnh, cho dù nước mắt lưng chòng, nhưng cô ta vẫn kiên trì không nói tiếng nào, tuyệt đối không để nước mắt rơi xuống trước mặt người khác.
Vu Tử Lương nhìn nhìn sóng não đồ mới nhất của Trương Dương, đa số thời gian đều là thẳng tắp, ước chừng cứ cách thì sẽ có một tia dao động mỏng manh. Nếu như hình dung não bộ của một người là biển lớn, vậy thì dao động mỏng manh này thậm chí cũng không thể dấy lên được bọt sóng, căn cứ vào ý kiến của chuyên gia khác, hoàn toàn có thể tuyên bố Trương Dương đã tử vong não.Nhưng vì thân phận đặc thù của Trương Dương, không ai tiện nói gì, nhưng điều này cũng không có nghĩa là trong lòng bọn họ không nghĩ vậy, rất nhiều chuyên gia cho rằng tất cả những gì phía bệnh viện đang làm trước mắt căn bản là đang lãng phí thời gian và tiền tài.
Vu Tử Lương đánh mắt ra hiệu cho Tả Hiểu Tình, hai người cùng nhau tới văn phòng, ở đó đã chuẩn bị xong tất cả bệnh lịch và kết quả kiểm tra của Trương Dương.
Vu Tử Lương đọc rất nghiêm túc, ước chừng qua nửa giờ, hai vị chuyên gia khoa não khác là Từ Lương Đống và Phương Huấn Sinh đều đang chờ ý kiến của y.
Vu Tử Lương nói. Não bộ không có tụ huyết, thậm chí từ trên CT cũng không nhìn ra bất kỳ tổn thương gì.
Từ Lương Đống nói: Tuy rằng không tìm thấy ổ bệnh cụ thể, nhưng não bộ của người bệnh nhất định tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, từ việc hắn mất tự chủ hô hấp cho thấy,não bộ của hắn đã bị hao tổn cơ năng cơ bản một cách nghiêm trọng. não hắn tuy rằng không có tổn thương rõ ràng. Nhưng đã không có sóng não, hoàn toàn phù hợp với khái niệm tử vong não trong y học của chúng ta.
Phương Huấn Sinh gật đầu, tỏ vẻ công nhận lời nói của Từ Lương Đống, hắn nói khẽ: Tôi đưa ra một ví dụ không thỏa đáng, hiện tại não bộ của người bị thương giống như bên trong quả cam bị hỏng bên trong, ngoài mặt thì thấy rất toàn vẹn, nhưng bên trong đã...
Vu Tử Lương chưa kịp lên tiếng thì Tả Hiểu Tình đã lên tiếng kháng nghị: Quả nhiên rất không thỏa đáng, CT chứng minh kết cấu não bộ của người bệnh không hề xuất hiện vấn đề lớn, không tìm thấy ổ bệnh, sao lại ví như quả cam bị hỏng, cái gì gọi là tử vong não? Rõ ràng sóng não đồ biểu hiện hắn còn tồn tại sóng điện não. Hắn còn có sóng điện não, chỉ cần có một tia hy vọng thì chúng ta không thể từ bỏ trị liệu, chúng ta là bác sĩ. Vì sao? Vì sao các ông nhận định hắn đã chết? Vì sao không nghĩ cách cứu hắn... Vì sao... Tả Hiểu Tình nói tới đây, không thể khống chế được tình cảm trong lòng, nước mắt tuôn ra.
Chuyên gia Ở đây đều kinh ngạc nhìn cô ta, trừ Vu Tử Lương ra, những người khác đều không hiểu vì sao biểu hiện của cô ta lại kích động như vậy.
Tả Hiểu Tình đứng lên, cúi người thật sau: Xin lỗi... Cô ta che miệng rồi vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại phía sau cô ta, văn phòng lâm vào một mảng yên lặng. Phương Huấn Sinh và Từ Lương Đống mặt rất khó coi, tuy rằng bọn họ cũng đều biết Tả Hiểu Tình không phải là nhằm vào bọn họ, nhưng tình cảnh vừa rồi quả thực khiến bọn họ có chút sượng mặt.
Vu Tử Lương chậm rãi đặt tờ Ct xuống: Ngày đầu tiên tôi làm bác sĩ, lão sư đã nói với tôi, y học là một ngành học nghiêm cẩn, công tác của chúng ta chính là quan hệ tới sức khỏe và sinh mệnh của con người, không thể có nửa điểm qua loa, chúng ta phải tôn trọng sự thật, bất kỳ chẩn đoán nào của chúng ta đều cần thành lập trên cơ sở sự thật khách quan, Trương Dương trước mắt quả thực có một số bệnh trạng phù hợp với chẩn đoán tử vong não, nhưng xin mọi người chú ý tới một điểm quan trọng nhất, hắn không phải không có sóng điện não, tuy rằng mỏng manh, tuy rằng khoảng cách rất lâu, nhưng chúng ta không ai có thể phủ nhận sóng điện não có tồn tại.
Phương Huấn Sinh nói: Lúc ban đầu thì năm phút đồng hồ có thể nhìn thấy một lần dao động, hiện tại đã biến thành nửa giờ, loại tình huống này còn có thể tiếp diễn.
Vu Tử Lương nói: Cho dù là một năm một lần, đối với người bị thương mà nói thì đó chính là cơ hội khôi phục của hắn, chúng ta đừng xem nhẹ sóng điện mỏng manh này, có lẽ chúng ta không nhìn thấy, nhưng mỗi người chúng ta cũng không thể xem nhẹ ý chí và sự ngoan cường của cơ thể người, nhất là loại người trẻ tuổi như Trương Dương, cho dù hắn lâm vào hôn mê thời gian dài, trong tiềm thức hắn cũng sẽ không tha tờ bỏ, chỉ một tia lửa cũng có thể gây ra đám cháy lớn, có lẽ chúng ta không biết cứu hắn như thế nào, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể bởi vậy mà cho rằng hắn đã lâm vào tử vong não, đã thành một hoạt tử nhân, chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta nên toàn lực ứng phó, có lẽ mấu chốt khang phục của hắn không ở trên người chúng ta mà ở chính hắn, chúng ta cần cung cấp cho hắn sự ủng hộ, cho hắn cơ hội, cho nên điều chúng ta có thể làm chính là kiên nhẫn hơn một chút, chúng ta phải kiên nhẫn hơn, vĩnh viễn không thể từ bỏ hy vọng.