Trương Dương cười nói: Chỉ trao đổi một số cái nhìn với Tuệ Không pháp sư thôi mà.
Tra Vi nói: Trao đổi ư? Anh hôm nay còn chơi người ta mấy lần mà.
Trương Dương nói: Đó là bởi vì tôi trung thực.
Anh nếu trung thực = thì trên đời này không có ai là kẻ dối trá cả. Tra Vi khởi động chiếc Lamborghini chiếc, đối với chiếc xe này thật sự có chút yêu thích không muốn rời tay, cô ta nói khẽ: Chờ tôi có đủ tiền cũng mua một chiếc.
Trương Dương nói: Nhìn thấu, buông bỏ, tự tại, thật ra chỉ cần cô có thể nhìn thấu, lái Lamborghini và lái xe đạp cũng chẳng khác biệt gì.
Tra Vi nói: Tôi không nhìn thấu được, mà cũng không buông bỏ được, cho nên tôi đã được chú định là không thể tự tại!
Trương Dương cảm thán nói: Cảnh giới, cảnh giới!
Tra Vi nói: Tôi dẫn anh đi thưởng thức cảnh mưa ở kinh thành! Đạp chân ga, Lamborghini tựa như mũi tên rời cung lao vụt đi.
Hội triển lãm mùa thu của Tinh Toản lần này hấp dẫn rất nhiều nhân vật nổi tiếng của kinh thành, một trong những sản phẩm mới sẽ được Tuệ Không pháp sư tự mình khai quang, trước hội triển lãm, Tuệ Không pháp sư đặc biệt ở hiện trường nói Phật pháp nửa giờ, mục đích của việc này chủ yếu là để tính toán cho việc xây dựng chùa chiền về sau, đúng như lời Trương Dương nói, trên đời này thật ra mỗi người đều có trách nhiệm không bỏ xuống được, Tuệ Không pháp sư muốn thông qua nỗ lực của mình để phát huy mạnh Phật pháp, mở rộng thiện niệm.
Trương Dương công nhân một câu Phật pháp mà Tuệ Không pháp sư nói là đạo lý, trong lòng có phật, thật ra chính là trong lòng đã có một cái thị phi quan chính xác.
Khi Trương Dương tới hiện trường hội triển lãm thì Tuệ Không pháp sư đã diễn giải xong, Tuệ Không pháp sư cũng không tiếp tục lưu lại hiện trường mà rất nhanh cùng đệ tử rời đi.
Tra Vi cười khúc khích bước về phía Trương Dương, cô ta mặc váy dạ hội đuôi cá màu xanh lục, khá là gây chú ý, giống như một nàng tiên cá xinh đẹp. Mái tóc đen cũng đặc biệt quấn theo kiểu cá, cường điệu ra đường cong duyên dáng của phần cổ. Trương Dương mỉm cười nhìn Tra Vi, Tra Vi vươn tay ra cho hắn nắm, nhỏ giọng nói: Anh sao tới muộn thế?
Trương đại quan nhân nói: Ở cửa gặp mấy người quen nên hàn huyên vài câu. Tham dự trường hợp này, hắn ăn mặc cũng rất nghiêm chỉnh, thay âu phục màu đen, còn đặc biệt thắt cà vạt, cũng lộ ra vẻ anh tuấn ngọc thụ lâm phong. Trương Dương nhìn lướt phần lưng trắng nõn của Tra Vi: Bộ này hơi lộ đấy.
Tra Vi cười khanh khách nói: Phong kiến thế! Váy dạ hội xẻ khá cao, Tra Vi tuy rằng sải bước không rộng, nhưng cái đùi thon dài vẫn như ẩn như hiện.
Trương Dương thở dài: Đồ tốt nên cho tôi độc hưởng chứ nhỉ, sau có thể tùy tiện để cho người ta thấy.
Tra Vi nói: Tôi cũng không phải là của anh!
Trương đại quan nhân nhìn lướt qua ngực cô ta một cái, cảm thán nói: Cảnh đẹp vô hạn luôn ở nơi hiểm trở! Còn nửa câu trước, hắn không dám nói, trước mắt cũng không có cơ hội để thể nghiệm.
Tra Vi lại bị nửa câu thơ này của hắn khiến cho đỏ mặt.
Trương Dương từ trong đám người tìm được Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên, Khưu Phượng Tiên hôm nay mặc một thân lễ phục dạ hội màu trắng, cũng xinh đẹp động lòng người, so sánh với Tra Vi, cô ta thiếu vài phần hồn nhiên và ngây ngô của thiểu nữ, nhưng lại có thêm mấy phần quyến rũ, hôm nay Khưu Phượng Tiên xuất hiện với thân phận nữ chủ nhân, cô ta và Tra Tấn Bắc đương nhiên trở thành trung tâm được mọi người vây quanh.
Tra Vi kéo tay Trương Dương, thì ra Tiết Vĩ Đồng đi tới chỗ bọn họ, Tiết Vĩ Đồng tới đâu cũng là độc lai độc vãng, cô ta mặc một thân tây trang màu xám anh khí mười phần, Trương Dương cũng coi như duyệt nữ vô số, nhưng từ trên người Tiết Vĩ Đồng vẫn rất khó tìm được cảm giác ôn nhu thuộc về nữ tính. Có điều hắn không thừa nhận cũng không được, Tiết Vĩ Đồng mặc âu phục cũng không khó nhìn, nữ tính bình thường rất khó mặc ra được anh khí của cô ta.
Tiết Vĩ Đồng vừa mới cắt tóc, chải truốt rất chỉnh tề, cô ta cười nói: Nhìn không ra hai người cũng rất là xứng đôi!
Trương Dương cười nói: Tiết gia, ý của cô là chúng tôi xứng hay là không xứng.
Tra Vi nói: Chị Tiết, đây là em mượn lâm thời thôi, anh ta không phải là bạn trai của em.
Trương Dương nói: Bạn tốt, cô cần tôi lúc nào tôi cũng sẽ phụng hiến.
Tra Vi đỏ mặt, gắt: Miệng chó không mọc được ngà voi!
Tiết Vĩ Đồng dù thế nào cũng không cảm giác được sự ám muội giữa bọn họ, cô ta cười cười lắc đầu, từ trên khay mà bồi bàn bưng qua lấy một chén rượu vang. Trương Dương cũng lấy hai chén, một chén đưa cho Tra Vi. Từ Kiến Cơ cũng tới, bên cạnh hắn không ngờ không bạn gái. Tiết Vĩ Đồng nói: Kiến Cơ, đại minh tinh của anh đâu?
Từ Kiến Cơ cười nói: Cho Tra Vi mượn rồi. Thì ra Lâm Dĩnh được Tra Vi mời đến làm người phát ngôn tối nay, thế là Từ Kiến Cơ liền cô đơn, Từ Kiến Cơ nói: Tiết gia cũng đi một mình, vậy hai chúng ta đi chung đi.
Tiết Vĩ Đồng cười nói: Anh không sợ đại minh tinh của anh ghen à?
Từ Kiến Cơ nói: Cô ta không dám ăn dấm chua của Tiết gia đâu!
Trương Dương cười thầm trong lòng, Tiết Vĩ Đồng trông như đàn ông, chỉ sợ đa số nam nhân đều sẽ không đối đãi với cô ta như nữ nhân, có điều tính cách hào sảng của Tiết Vĩ Đồng vẫn rất được người ta quý mến, Trương Dương nguyện ý kết giao với cô ta.
Hội triển lãm châu báu mùa thu của Tinh Toản đã chính thức bắt đầu, một loạt người mẫu xinh đẹp thi nhau đi ra, bày ra những sản phẩm thiết kế mới nhất của Tinh Toản với nhân vật nổi tiếng và khách quý ở hiện trường.
Tra Vi cũng phụ trách liên quan tới một bộ trang sức trong đó, khi các người mẫu lên bục, Tra Vi có chút khẩn trương tóm lấy cánh tay của Trương Dương, dù sao đây cũng là lần đâu tiên tác phẩm của cô ta được công khai trước mặt người khác, cô ta khẩn trương cũng là điều có thể hiểu được.
Từ phản ứng của mọi người cho thấy họ có vẻ hài lòng với món đồ trang sức của Tra Vi, Trương Dương nói với Tra Vi: Thật nhìn là không nhìn ra, đúng là cũng có chút tài năng.
Tra Vi nói: Chuyện, học lâu như vậy, nói sao cũng phải học được chút gì đó chứ.
Lúc này có nhân viên công tác đi tới bên cạnh Tra Vi, nhỏ giọng nhắc nhở cô ta chuẩn bị đi chào cảm ơn, Tra Vi chuẩn bị một chút, cùng tổng thiết kế sư Lưu Khánh Vinh lên bục hình chữ T, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay.
Trương đại quan nhân đang ra sức cổ vũ, Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ ngồi bên cạnh hắn đều có chút kỳ quái nhìn hắn, thật sự là không rõ, thằng ôn này sao lại vỗ vang như vậy?
Nói Tiết Vĩ Đồng anh khí bừng bừng, vậy thì Lưu Khánh Vinh ở trên bục chính là âm nhu kiều mỵ, Trương đại quan nhân nghe hắn hắng giọng nói chuyện, trên người nổi da gà, Từ Kiến Cơ nói: Hắn có phải là thiết kế sư thủ tịch của Tinh Toản không?
Tiết Vĩ Đồng gật đầu nói: Thiết kế của hắn tôi thích.
Từ Kiến Cơ cười nói: Nhìn thấy hắn, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn có thể thành công rồi, chỉ có loại người như thế này mới có thể thực sự hiểu được tâm lý của nữ nhân.
Tiết Vĩ Đồng trừng mắt lườm hắn một cái, nói: Anh kỳ thị người ta!
Từ Kiến Cơ nói: Không phải kỳ thị, chỉ là cảm thấy có chút quái quái thôi.
Lúc này hiện trường bắt đầu bán đấu giá bộ phận châu báu được tham dự triển lãm, đã tới lúc náo nhiệt nhất.
Tiết Vĩ Đồng nói: Trương Dương, anh là bạn trai của Tra Vi, tối nay có phải nên tỏ thái độ chút không?
Trương đại quan nhân nhếch miệng nói: Không có tiền!
Tiết Vĩ Đồng lại trừng mắt lên: Xem các anh chắc có chút tiền đồ nào cả!
Từ Kiến Cơ cười khổ nói: Liên quan gì tới tôi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Đều là bằng hữu của Tra Vi, hai người các anh hỗ trợ một chút, cố gắng mua được bộ trang sức đó.
Từ Kiến Cơ nói: Việc của Trương Dương, tôi không dám nhúc tay vào, tôi nhìn trúng một bộ khác của Lưu Khánh Vinh, lát nữa tôi sẽ mua cho Lâm Dĩnh.
Tiết Vĩ Đồng nói: Vì một ngôi sao mà đáng đầu nhập lớn như vậy ư?
Từ Kiến Cơ cười cười, đánh mắt cho Trương Dương, trong lòng hai người đều nghĩ tới một điểm, thế giới của nam nhân cô không hiểu đâu!
Tác phẩm của Tra Vi tuy rằng đã nộp ra một phần đơn thành tích hợp cách, nhưng vẫn không thể đánh đồng với thiết kế thủ tịch Lưu Khánh Vinh, mở màn trước tiên là một bộ tác phẩm của Lưu Khánh Vinh đấu giá được ba mươi lăm vạn, đến bộ trang sức của Tra Vi, giá khởi điểm là năm vạn, coi như là đủ phí tài liệu.
Sau khi người chủ trì bán đấu giá hô giá, cả nửa ngày vẫn không có ai trả lời, ai cũng biết Tra Vi là cháu gái của Tra Tấn Bắc, nhưng thân phận của cô ta cũng không có nghĩa là tác phẩm thiết kế của cô ta được giới đầu tư để mắt, Tra Tấn Bắc đã sớm đoán được màn này, đánh mắt cho người mà y an bài từ trước, dù sao cũng không thể để cháu gái mất mặt được, chuyện không có ai ra giá tuyệt đối không thể xảy ra.
Ánh mắt của Tra Vi nhìn chằm chằm vào Trương Dương. Cô ta cũng biết Trương Dương không có tiền, có điều cô ta vẫn theo dõi hắn, nghĩ thầm anh ngay cả dũng khí nhấc tay cũng không có ư? Mua được rồi chả lẽ tôi lại tìm anh đòi tiền.
Trương đại quan nhân vốn cho rằng sẽ có người bước ra tranh một chút, xem ra tác phẩm của Tra Vi vẫn không có ai chú ý, hắn nhấc tay lên, vào thời khắc mấu chốt đương nhiên phải ủng hộ Tra Vi một chút, huống chỉ đã có vị đại tài chủ Tiết Vĩ Đồng phụ trách bỏ tiền.
Người chủ trì bán đấu giá lập tức kích động: Năm vạn! Vị này... Tra Vi nhỏ giọng nhắc khẽ gã.
Người chủ trì bán đấu giá lớn tiếng nói: Trương Dương tiên sinh ra giá năm vạn!