Y Đạo Quan Đồ

Chương 1867: Chương 1867: Ứng đối (3)




Trương Dương nói: Loại tin tức buồn chán này hầu như mỗi ngày đều có.

Kiều Bằng Phi nói: Thế nhưng lần này nhằm vào là Kiều gia chúng tôi.

Trương Dương nói: Cây to đón gió, tôi nghe nói Kiều bộ trưởng sẽ bổ nhiệm làm bí thư thị ủy Tân Hải, có phải là bởi vì sự kiện này rước lấy phiền phức?

Kiều Bằng Phi nói: Cậu có phát hiện hay không, từ khi mẹ tôi mất đi, Mộng Viện và cái nhà này càng đi càng xa?

Trương Dương nói: Cha mẹ mất đi tạo thành đả kích đối với con cái, cái này cũng có thể lý giải, Bằng Phi, anh không nên nghĩ nhiều.

Kiều Bằng Phi nói: Trương Dương, nếu như không có việc gì, ông nội tôi không sẽ tự mình đi Tân Hải một chuyến.

Trương Dương không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Kiều Bằng Phi.

Kiều Bằng Phi nói: Tôi không đi Tân Hải, ông nội cũng không cho tôi đi theo, cậu giúp tôi chiếu cố ông nhiều hơn.

Trương Dương gật đầu nói: Yên tâm đi!

Kiều Bằng Phi nói: Biết tôi vì sao đột nhiên lựa chọn con đường làm quan này sao?

Trương Dương lắc đầu nói: Lúc trước tôi nghĩ rằng anh là một không thích bị ước thúc, anh lựa chọn làm quan, cũng có chút ngoài dự liệu của tôi.

Kiều Bằng Phi cười nói: Cậu đều có thể có chức vị, tôi vì sao không thể? Cậu còn muốn tự do tản mạn hơn so với tôi.

Hai người đều nở nụ cười, Kiều Bằng Phi nói: Tôi vốn không muốn làm quan, vài năm trước, tôi nghĩ nhân sinh bất quá chỉ trăm năm, sao không thoả thích hưởng thụ nhân sinh? Hà tất gì phải cho mình áp lực quá lớn? Thế nhưng khi đại ca của tôi gặp chuyện không may, tôi bỗng nhiên ý thức được, con cháu của những quan viên như chúng tôi, từ khi sinh ra cũng đã được đánh dấu, người khác ước định thành tựu của cậu chỉ xuất phát từ quan trường, sinh ra trong gia đình này, tài phú, học thức đều không thể trở thành tiêu chuẩn so sánh năng lực của cậu. Tôi quyết định tiến vào con đường làm quan, không chỉ có là bởi vì đã bị vài chuyện kích thích, càng là bởi vì tôi là con cháu của Kiều gia, tôi phải bảo vệ tôn nghiêm của Kiều gia, tôi phải truyền thừa vinh dự của gia tộc xuống phía dưới.

Trương Dương gật đầu nói: anh cho mình áp lực không nhỏ.

Kiều Bằng Phi nói: Dù sao cũng phải có người gánh chịu, tới đời chúng tôi, phải muốn có một người đứng ra tiếp nhận cái trách nhiệm này.

Trương Dương nói: Bằng Phi, tôi có thể lý giải anh.

Kiều Bằng Phi nói: Vô luận tôi có thể đi tới bước nào, tôi sẽ tận lực đi làm. Tôi có thể nhìn ra, ông nội tuy rằng không nói, thế nhưng ông cũng hy vọng trong một đời chúng tôi, có thể có một người kế thừa sự nghiệp của ông.

Trương Dương cảm giác Kiều Bằng Phi gần đây biến hóa rất lớn, đã không còn là thế gia tử lông bông tự cao tự đại, từ lời nói này của hắn, là có thể đủ nhìn ra, Kiều Bằng Phi bắt đầu ý thức được mình cần gánh chịu trách nhiệm, hơn nữa hắn đang nỗ lực phấn đấu vì vinh dự của gia môn. Tại điểm này, trách nhiệm của Kiều Bằng Phi đối với Kiều gia muốn vượt xa Kiều Bằng Cử.

Trương Dương nói: Nếu lựa chọn con đường này, phải làm tốt chuẩn bị thừa nhận các loại mưa gió.

Kiều Bằng Phi nói: Lựa chọn của tôi chưa chắc sẽ làm tôi vui sướng, thế nhưng tôi tin tưởng là đáng giá, người sống trên đời, dù sao cũng phải vì trong nhà làm chút chuyện, cậu nói đúng không?

Trương Dương gật đầu.

Lúc này Từ Kiến Cơ gọi điện thoại tới, gọi hắn đi sàn nhảy Trụ Tư đi chơi, trong điện thoại di động đã truyền đến âm nhạc cuồng dã.

Trương Dương nói: Tôi không thích trò đó.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Tra Vi: Anh tới hay không, tất cả mọi người đều đến, chỉ thiếu một mình anh.

Trương Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Kiều Bằng Phi cười nói: Cậu đi đi!

Trương Dương nói: Cùng đi, Hưng Quốc, Kiến Cơ bọn họ tất cả đều đến.

Kiều Bằng Phi nói: Tôi không đi, gần đây trong nhà rất nhiều chuyện phiền lòng, tôi muốn sớm trở về với ông nội.

Trương Dương biết Kiều gia gần đây không bình tĩnh, cho nên cũng không có miễn cưỡng Kiều Bằng Phi, hai người uống cạn rượu trong ly xong thì đứng dậy.

Sàn nhảy Trụ Tư là một trong các sàn nhảy quy mô lớn nhất của kinh thành, ông chủ ở đây là Hoàng Thiện, Trương Dương nhận thức với hắn, bởi vì Hoàng Thiện còn là ông chủ của quán ăn đêm Vương Phủ Hội Quán nổi danh kinh thành.

Mấy ngày nay mấy người đều hối hả vì chuyện hậu sự của Tiết lão, tâm tình của mọi người đều rất trầm trọng, đêm đó mọi người ăn cơm chiều xong, Viên Tân Dân đề nghị đi sàn nhảy thả lỏng một chút, cái đề nghị này của hắn chiếm được nhất trí tán thành của mọi người, kinh thành tuy lớn, thế nhưng người chân chính có thể tiến vào đến trong vòng tròn của bọn họ cũng không nhiều, Chu Hưng Quốc lúc trước vẫn đều là nhân vật dẫn đầu f`trong vòng tròn, lần này thọ yến của Tiết lão, Chu gia và Kiều gia không hẹn mà cùng vắng mặt, em gái kết bái Tiết Vĩ Đồng sản sinh một ít suy nghĩ đối với hắn, hai ngày nay Chu Hưng Quốc sau khi trở về, cũng vẫn chưa có cơ hội hướng Tiết Vĩ Đồng giải thích ngay mặt, trong lòng hắn vẫn lo lắng Tiết Vĩ Đồng bởi vậy mà sản sinh khúc mắc.

Những người này tụ cùng một chỗ, đề tài nói chuyện của bọn họ khó tránh khỏi sẽ liên quan đến một ít biến hóa gần đây, mà gần đây nóng nhất, một cái là Tiết gia, còn có một cũng là Kiều gia.

Viên Tân Dân cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chuyện đã xảy ra của Kiều gia, hắn đem tin tức kia nói một lần.

Tra Vi nhắc nhở hắn nói: Tiểu Viên tử, cậu đừng nói bậy, những lời này nếu như để cho Trương Dương nghe được, hắn không gấp với cậu là không thể.

Viên Tân Dân nói: Hôm nay đã tức giận với tôi, tôi cũng là nghe được, cũng không phải tôi nói, cô nói hắn gấp với tôi cái gì?

Tra Vi nói: Hắn và Kiều Mộng Viện là bạn cũ.

Chu Hưng Quốc nói: Gần đây lời đồn đãi bên ngoài nhiều lắm, chúng ta nghe một chút là được, ngàn vạn lần đừng nghiêm túc, đừng coi là thật sự, tôi cho rằng chúng ta tốt nhất đừng đầu nhập nhiều quan tâm, quan hệ của Bằng Cử, Bằng Phi, Mộng Viện và chúng ta cũng không tồi, nhà ai xảy loại sự tình này đều phiền lòng, làm bạn bè, chúng ta cho dù giúp không được gì, cũng không nên nghe nhầm đồn bậy.

Từ Kiến Cơ nói: Lời này của Chu ca tôi tán thành, tiểu Viên tử, cậu cũng là nhiều chuyện, hôm nay nếu như tôi không có mặt, Trương Dương không phế cậu là không thể.

Viên Tân Dân quyệt quyệt miệng nói: Tôi mới không sợ hắn. Nói thì nói, có thể là tưởng tượng đến vũ lực biến thái của Trương Dương, dưới đáy lòng của thằng nhãi này cũng không khỏi có chút run.

Tra Vi bỗng nhiên nói: Trương Dương tới, cậu không sợ hắn, tôi đem chuyện vừa rồi nói cho hắn nghe.

Viên Tân Dân theo ánh mắt của cô ấy nhìn lại, quả nhiên thấy Trương Dương chen đoàn người đi tới, hắn hướng Tra Vi xin khoan dung nói: Tra Vi, tôi không đắc tội qua cô, cô cũng đừng bàn lộng thị phi.

Tra Vi nói: Phi! Tôi khinh thường người như vậy nhất, ngay mặt không dám nói, phía sau nói loạn nói bậy.

Trương Dương đã đi tới trước mặt mọi người, cười cười nói: Nói cái gì vậy?

Viên Tân Dân nói: Cũng không phải nói chuyện của Tiết gia.

Trương Dương nói: Chuyện không vui đừng nắm không tha.

Chu Hưng Quốc gật đầu nói: Cũng phải! Hắn mở một chai bia đưa cho Trương Dương.

Trương Dương tiếp nhận bia uống vào trong bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.