Y Đạo Quan Đồ

Chương 296: Chương 296: Ướt rồi




Sau khi Lệ Phù đi, Trương Dương liền chìm vào giấc ngủ. Đoạn thời gian này hắn rất ít khi được ngủ ngon như vậy, trong mơ thằng ôn này lúc thì mơ thấy Sở Yên Nhiên, lúc thì mơ tới Tần Thanh, lúc thì lại là Hải Lan, tựa như tất cả hồng nhan tri kỷ đều nằm trên giường cùng mình, hưởng hết phúc của đời người, trong lúc kích động thằng nhóc này tay chân tê đi, đột nhiên cảm thấy bên dưới mát lạnh, mở mắt ra nhìn, mặt trời đỏ đã treo trên cao, Trương đại quan nhân rất nhanh ý thức được rằng, phần dưới của mình ướt nhẹp một mảng, có lẽ là vì ở một mình quá lâu, hoặc có lẽ là lửa dục tối qua bị Lệ Phù câu dẫn, thằng nhóc này không ngờ lại mộng tinh.

Lúc Trương đại quan nhân đang chuẩn bị thay quần thì hộ sĩ trưởng lại tới kiểm tra phòng, thằng nhóc này rất thật thà nằm trong chăn, hộ sĩ trưởng dẫn một đám tiểu hộ sĩ vào kiểm tra phòng, chỉ ra những chỗ thiếu xót trong việc hộ lý của họ, còn nhiều chuyện làm mẫu thu dọn giường. Lúc đi tới kéo chăn của Trương Dương ra, Trương đại quan nhân hốt hoảng ôm chặt lấy chăn: "Các cô tới vườn thủ xem khỉ à, tôi còn chưa mặc quần áo!"

Hộ sĩ trừng mắt lườm hắn: "Ở trước mặt chúng tôi anh là bệnh nhân, chúng tôi có gì là chưa từng thấy đâu?"

Trương đại quan nhân cúi đầu, nói: "Được! Tôi sợ cô rồi! Coi như tôi cầu xin cô, tôi vừa ngủ dậy, cô dẫn nhiều tiểu hộ sĩ xinh đẹp lắc lư trước mắt tôi, tôi chịu không nổi!"

Tất cả mọi người đều bật cười, hộ sĩ trưởng mỉm cười lắc đầu rồi mới dẫn đám tiểu hộ sĩ rời đi.

...

Trương đại quan nhân tự mình đi lấy quần áo, phát hiện mình căn bản không có quần lót để thay. Đang chuẩn bị xử lý thì nghe thấy cửa phòng bị gõ, Trương Dương vội vàng trùm chăn, chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dương, chủ nhiệm ban trú kinh Giang Thành Lưu Văn Học cùng với phó tỉnh trưởng Bình Hải, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính bước vào, Quách Thụy Dương vì cuộc điện thoại tối qua của Cung Kiến Vĩnh mà dè chừng, y lợi dụng quan hể nghe ngóng được Trương Dương đang nằm viện ở bệnh viện Trung Hải, Trương Dương là con nuôi của phó thủ tướng Văn, lại là con rể tương lai của tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh, Quách Thụy Dương thân là chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải, tuy cấp bậc cao hơn hắn nhiều, nhưng lại một mực chủ động bấu víu quan hệ, vừa hay bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính hiện tại đang ở Bắc Kinh, nghe Quách Thụy Dương nhắc tới chuyện này, chủ động đề xuất cùng tới thăm, quan hệ giữa Quách Thụy Dương và Lưu Văn Học của ban trú kinh Giang Thành trước giờ rất tốt, cũng gọi luôn y đi cùng. Chẳng khác nào quan phương thăm hỏi Trương Dương.

Quách Thụy Dương tới thì Trương Dương không cảm thấy kinh ngạc, nhưng Lương Thiên Chính có thể đến thăm mình, khiến cho Trương Dương có chút cảm động, cấp bậc thân phận của người ta sờ sờ ra đó, có thể chủ động tới đây thăm hỏi, thật sự vô cùng nể mặt mình.

Trương Dương trong lòng cũng hiểu rằng, đám người này sở dĩ tới thăm mình đều là nể mặt các loại quan hệ sau lưng mình, bỏ qua những quan hệ đó, một phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành, một cán bộ cấp phó ban như mình không đáng để người ta coi trọng.

Trương Dương làm ra tư thế xuống giường: "Bí thư Lương, ngài tới đấy à!" Hắn nặn ra vẻ mặt được yêu quá mà sợ, tuy nhiên trong lòng lại không kinh hỉ nhiều như vậy, lăn lộn trong quan trường lâu rồi, con người ta bất tri bất giác sẽ biến thành hư ngụy. Trương Dương cũng khó tránh khỏi điều này.

Lương Thiên Chính nói: "Tôi vừa hay tới Bắc Kinh họp, nghe đồng chí Thụy Dương nói cậu bị bệnh, tôi tới thăm, cậu và Thành Long quan hệ với nhau tốt như thế, tôi luôn coi cậu như con cháu của mình vậy!" Lương Thiên Chính nói rất xảo diệu, y không muốn để người khác cảm thấy mình đang lấy lòng Trương Dương, có điều có những chuyện có muốn giấu cũng không giấu được.

Quách Thụy Dương và Lưu Văn Học sáng mắt sáng lòng, một cán bộ cấp phó ban nho nhỏ sao có thể làm phiền đại giá của bí thư Lương ngài? Ngài căn bản là nể mặt phó thủ tướng Văn, là nể mặt tỉnh trưởng Tống thôi.

Trương Dương làm bộ muốn đứng dậy đón, bị Lương Thiên Chính ấn xuống, kỳ thực Trương Dương cũng không dám dậy, bên dưới chỉ mặt mỗi một cái quần lót, đã thế lại còn ướt nhẹp một mảng, nếu thực sự đứng dậy sẽ khiến người ta cười chê.

Lương Thiên Chính ngồi xuống cái ghế ở cạnh giường, nhìn tấm bảng trên đầu giường, viêm đường tiết niệu! Y mỉm cười, nói: "Nghe nói cậu trong khoảng thời gian tới châu Âu đột nhiên bị bệnh, chắc là thủy thổ không quen hả?"

Trương Dương gật đầu: "Đúng là có chút không quen thủy thổ, không uống quen nước máy của châu Âu, vừa không cẩn thận chút là bị viêm đường tiết niệu ngay!"

Tất cả mọi người đều bật cười, Lương Thiên Chính nói: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi, Giang Thành còn có công tác đang đợi cậu đó!" Y lại nói: "Tôi đã bảo với Thành Long rồi, nó biết cậu bị bệnh nên cũng rất quan tâm, tuần sau lúc tới Bắc Kinh cạnh tranh đối tượng hợp đồng kinh tế sẽ tới thăm câu!"

Trương Dương nói: "Bí thư Lương, không cần phiền phức vậy đâu, tôi cũng không phải mắc bệnh nặng gì cả mà!"

Lương Thiên Chính nghiêm mặt nói: "Sức khỏe là tiền vốn của con người, lúc còn trẻ nhất định phải chú ý bảo trọng thân thể, có bệnh thì phải trị sớm, trị xong mới có thể công tác tốt được!" Y nói xong mấy câu quang minh chính đại rồi đứng dậy cáo từ trước, y còn phải tới bộ đường sắt làm một số việc.

Quách Thụy Dương và Lưu Văn Học tiễn Lương Thiên Chính ra cửa, lúc quay lại chỉ còn một mình Quách Thụy Dương, y mỉm cười đặt một cái thẻ lên đầu giường: "Tôi chẳng biết mua gì, đây là thẻ mua đồ trong trung tâm Tây Đan, muốn mua gì thì tự mua nhé!"

Trương Dương hư tình giả ý nói: "Chủ nhiệm Quách, không cần phải khách khí với tôi như vậy đâu!"

Quách Thụy Dương nói: "Không phải là khách khí, quen nhìn bộ dạng long tinh hổ mãnh của cậu rồi, vừa thấy cậu nằm trên giường, trong lòng tôi thật sự là khó tiếp thụ được, cậu nhất định phải nhận lấy, nếu không là khách sáo với người làm đại ca như tôi đó!"

Trương Dương thấy bộ dạng chân thành của y, suýt chút nữa thì cười ra tiếng, Quách Thụy Dương sắp năm mươi rồi, theo tuổi thì nên là bác của mình, không ngờ y chỉ vì chèo kéo quan hệ mà lại mày dày đòi làm đại ca của mình, Trương Dương cũng thấy nhiều chuyện trên quan trường rồi, cũng không lấy làm lạ, gật đầu nói: "Chủ nhiệm chương đã nói đến vậy thì tôi xin thu nhận!"

Quách Thụy Dương ngồi xuống cái ghế mà Lương Thiên Chính vừa ngồi, còn cảm thấy hơi nóng của môngbí thư Lương, Quách Thụy Dương nói: "Trương lão đệ, tỉnh trưởng tống đã biết cậu bị bệnh chưa?"

Trương Dương nói: "Không phải là bệnh nặng gì, tôi cũng không muốn để mọi người biết hết, chủ nhiệm Quách, xin anh giữ bí mật cho!"

Quách Thụy Dương gật đầu, nói: "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói loạn đâu!" Y dừng lại một chút rồi nói: "Đai hội nhân dân tỉnh đã họp xong rồi, tỉnh trưởng Tống vẫn trúng cử! Cậu đừng quên chúc mừng ông ấy nhé!"

Trương Dương lúc này mới biết Tống Hoài Minh đã trừ đi được chữ đại, chính thức trúng tuyển tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, năng lực của Tống Hoài Minh mọi người đều thấy rõ. Sau khi y tới Bình Hải quả thực đã làm được rất nhiều việc, cũng cướp đi không ít phong đầu của bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, y trúng tuyển làm tỉnh trưởng Bình Hải vốn chính là chuyện đương nhiên.

Trương Dương nói: "Tỉnh lý còn có biến động gì?"

Quách Thụy Dương nói: "Không có biến động lớn, chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hạ Bá Đạt tới Nam Tích chính thức đảm nhiệm chức bí thư thị ủy!"

Chuyện này khiến Trương Dương cảm thấy có chút bất ngờ, xem ra trước khi bí thư Cố về hưu đã tiến cử người hiền không ngại người thân, cuối cùng vẫn giành được một vị trí rất tốt cho cánh tay phải của mình.

Lúc Quách Thụy Dương nói ra những lời này thì trong lòng có chút cay cay, y làm ở ban trú kinh nhiều năm, quan hệ với các phương diện đều tốt, nói thực, y ở Bắc Kinh cũng đủ rồi, muốn về Bình Hải làm quan to. Nhìn Hạ Bá Đạt, trong lòng không khỏi thấy hâm mộ, người ta lặng lẽ đứng ở bên cạnh Cố Doãn Tri, nhiều năm mưa gió trôi qua, cuối cùng cũng có hồi báo.

Quách Thụy Dương bởi vì chuyện này mà suy đi tính lại, quan hệ của mình với mỗi vị lãnh đạo tỉnh đều không tồi, trong thời gian ở ban trú kinh, y tự hỏi mình mặt nào cũng làm tốt, hiện tại nghĩ lại thấy chính bởi vì mặt nào cũng làm tốt khiến cho lập trường của mình không rõ ràng, vì vậy mỗi một vị lãnh đạo tỉnh đều sẽ không trọng dụng hạng người như y. Cơ hội không phải là tùy thời đều gặp được, Quách Thụy Dương tính tuổi tác của mình, rồi lại suy nghĩ kỹ càng tới tình huống của các bộ môn thuộc Bình Hải, phát hiện vị trí mà mình thấy hứng thú trên cơ bản đều để người khác chiếm hết rồi, Quách Thụy Dương thế là tạm thời cắt đứt ý định hồi tưởng, nhưng lại có một vấn đề bày ra trước mặt y, y nhăm nhe vị trí của người khác, khẳng định cũng sẽ có người khác nhăm nhe vị trí của y, bí thư Cố năm nay sẽ lui xuống, ban lãnh đạo của các bộ môn khẳng định sẽ đối diện với sự điều chỉnh, y vẫn phải nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể ngồi được vững trên vị trí của mình.

Tống Hoài Minh trở thành người kế nhiệm của Cố Doãn Tri cơ hồ đã là chuyện chắc như đinh đóng cột ở trong mắt người thuộc quan trường Bình Hải, đa số người đều cho rằng Tống Hoài Minh sẽ trở thành đại lão tương lai của tỉnh Bình Hải, quan viên có tính dự kiến đều bắt đầu nghĩ cách tiếp cận vị tỉnh trưởng đại nhân này. Quách Thụy Dương không thể bấu víu được quan hệ với Tống Hoài Minh, nhưng trời cao lại đưa Trương Dương tới Bắc Kinh nằm viện, nếu như quan hệ tốt với vị con rể tương lai của tỉnh trưởng này, chuyện sau này khẳng định sẽ dễ làm hơn nhiều.

Trương Dương đối với Quách Thụy Dương không thích mà cũng chẳng ghét, người có thể ngồi vững ở ban trú kinh, khẳng định có nhiều quan hệ, Quách Thụy Dương ở trong bênh phòng hơn một tiếng, cùng Trương Dương nói đủ mọi chuyện cổ kim trung ngoại, cho tới khi ban trú kinh gọi điện thoại bảo y về, y mới rời đi, nếu không phải là có chuyện làm, y còn định cùng ăn sáng với Trương Dương.

Quách Thụ Dương vừa đi, chủ nhiệm ban trú kinh Giang Thành Lưu Văn Học lại quay lại, lần này y còn dẫn theo cả chủ nhiệm ban chú kinh Xuân Dương Vu Tiểu Đông đi cùng.

Trương Dương bắt đầu cả thấy thời gian mình nằm viện rất khó được thanh tịnh. Với địa vị của hắn hiện tại, còn có rất nhiều người muốn bấu víu quan hệ, chuyện này chỉ cần truyền ra, người tới thăm hắn khẳng định là không ít.

Trương Dương không muốn chuyện này truyền ra ngoài, nhưng chuyện lại không như ước nguyện, từ tình huống hiện tại cho thấy, muốn giữ được bí mật này là rất khó.

Trương đại quan nhân sau khi tỉnh lại vẫn chưa được rời khỏi giường bệnh, quần lót vẫn ướt súng, hắn che chăn, hiện tại thật sự có mấy phần bộ dạng của người bệnh.

Lưu Văn Học cũng tặng một chiếc thẻ mua hàng, Vu Tiểu Đông thì mua một ít hoa quả, còn mang tới mẫu kê thang giành cho trẻ em, cô ta biết Trương Dương không thiếu tiền, Trương Dương lại dặn họ ngàn vạn lần đừng nói chuyện này ra ngoài.

Vu Tiểu Đông hâm một bát mẫu kê thang cho Trương Dương, Trương Dương từ sáng sớm tới hiện tại chưa ăn gì, thật sự là có chút đói rồi, liền uống hết mẫu kê thang.

Vu Tiểu Đông thấy hắn ăn ngon miệng, liền mỉm cười nói: "Bệnh viện Trung Hải cách ban trú kinh của chúng tôi cũng chỉ mười phút đi đường, ngày mai, à không, tôi mỗi ngày sẽ mang cơm tới cho anh."

Trương Dương vội vàng xua tay, nói: "Không cần, tôi có phải bị bệnh nặng gì đâu, muốn ăn gì thì tôi tự mình đi ăn!"

Lưu Văn Học nói: "Chủ nhiệm Trương, ngày mai tôi về Giang Thành rồi, tuần sau mở đại hội nhân dân thành phố, cậu có chuyện gì cần tôi truyền đạt hộ không?"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Đa tạ hảo ý của chủ nhiệm Lưu, ông giúp tôi giữ bí mật là được rồi, chuyện tôi nằm viện chỉ có bí thư Đỗ biết, tôi không muốn truyền ra ngoài, tạo thành ảnh hưởng không tốt!"

Lưu Văn Học cười cười, y và Trương Dương trước giờ không quen thân lắm, cũng không tiện ở lại quá lâu, liề mượn cớ về an bài công tác để đi trước.

Sau khi Lưu Văn Học đi, Trương Dương tự tại hơn nhiều, hắn nói với Vu Tiểu Đông: "Chị Vu, chị sao lại biết tôi bị bệnh vậy?"

Vu Tiểu Đông nói: "Chủ nhiệm Lưu gọi điện thoại tới, mọi người đều ở ban trú kinh, tuy là đơn vị thượng hạ cấp, nhưng có tình huống gì quan trọng đều kịp thời thông báo cho nhau."

Trương Dương thầm đắc ý trong lòng, rõ ràng mình đã trở thành một nhân vật quan trọng của Giang Thành, ngâm lại, ở Giang Thành người có thể kinh động phó thị trưởng đại giá quang lâm chẳng có được mấy ai.

Vu Tiểu Đông nói: "Nếu cảm thấy nằm viện không tiện thì tôi ở ban trú kinh thu xếp cho cậu môt phòng!"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Bỏ đi, tôi muốn bệnh viện, điều dưỡng sức khỏe cho tốt, đúng rồi, chuyện tôi vừa dặn chị chị dừng có quên đó, chuyện tôi sinh bệnh ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, tôi sợ phiền phức lắm."

Vu Tiểu Đông nói: "Cậu yên tâm đi, chỉ tới chỗ tôi là dừng rồi, tuyệt đối không đem chuyện cậu bị bệnh nói ra ngoài đâu."

Lúc này tiểu hộ sĩ mắt to tới thay chăn, Vu Tiểu Đông đứng dậy cáo từ, Trương Dương nói gì cũng không chịu thay.

Tiểu hộ sĩ mắt to không vui, nói: "Anh trông thì sạch sẽ mà sao mất vệ sinh thế? Anh không thích thay, nhưng tẹo nữa hộ sĩ trưởng của chúng tôi sẽ mắng chúng tôi, không được, nhất định phải dổi!" Cô ta lật chăn của Trương Dương lên.

Trương đại quan nhân sợ đến nỗi giật bắn mình, bất giác kêu toáng lên.

"Kêu cái gì mà kêu? Lớn vậy rồi mà còn xấu hổ à!" Tiểu hộ sĩ mắt to nhìn thấy chỗ ẩm trên đệm của Trương Dương, cũng không nói gì, đỏ mặt thay ga cho hắn.

Trương đại quan nhân không thể hình dung được sự xấu hổ lúc này, mất mặt quá! Một cán bộ quốc gia không ngờ lại bị mất mặt quá chừng, thằng nhóc này sợ tiểu hộ sĩ nói linh tinh, liền mặt dày nói một câu: "Cái đó, các cô có nghĩa vụ bảo mật cho mỗi người bệnh, tôn trọng quyền riêng tư của chúng tôi, đúng không?"

Tiểu hộ sĩ mắt to nói nhỏ: "Tôi không biết, nói chung là tôi không thấy gì cả!"

Hai chị em Thời Duy và Kiều Mộng Viện hai giờ chiều lại tới thăm Trương Dương. Thời Duy đã giải thích rõ sự hiểu lầm cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện sau khi biết chuyện này thì cảm thấy rất áy náy, lần này đặc biệt mua không ít thực phẩm dinh dưỡng đến.

Trương Dương lúc này đã tắm rửa xong, tranh thủ lúc rỗi tới cửa hàng bách hóa ở đối diện bệnh viên mua mấy cái quần lót, có một số chuyện có đề phòng cũng không thể đề phòng, vẫn phải chuẩn bị cho tốt. Lúc người ta tới thăm, thằng ôn này đang ở trong phòng tắm tự lực cánh sinh giặt quần lót, vừa giặt vừa nghĩ, nước đầy thì tự trào ra, cái đó đầy cũng tự trào ra.

Thời Duy thấy Trương Dương giặt quần áo thì giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, gào lên: "A, không ngờ anh còn biết giặt quần áo!"

"Biết chứ sao không?" Tay Trương đại quan nhân đầy xà phòng.

Thời Duy rất nhiệt tình, lại thêm hôm qua sau khi hiểu lầm Trương Dương, luôn cảm thấy có chút không phải với hắn, chủ động xin đi giết giặc: "Anh đi nói chuyện với chị họ tôi đi, tôi giặt giúp anh!"

Trương đại quan nhân cũng không khách khí, đứng dậy lau tay rồi ra ngoài.

Thời Duy cầm quần áo ở trong chậu lên, lập tức trợn trừng mắt, đỏ mặt tía tay, cái đồ không cần FACE này, không ngờ lại bảo cô ta giặt đồ lót, Cô ta vừa định gào lên, nhưng nghĩ chị họ còn ở bên ngoài, chỉ đành nhẫn nhịn, nghĩ thấy chuyện này cũng không oán Trương Dương được, là cô ta tự mình đề xuất mà. Thời Duy lặng lẳng giặt xong cái quần lót đó, điều này đối với người có tính khí nóng nảy như cô ta mà nói có thể tính là một chuyện hiếm có rồi.

Trương Dương mở một *** coca cho Kiều Mộng Viện, đưa cho cô ta. Cô ta lắc đầu nói: "Không uống!"

Trương Dương cười gian, nói: "Yên tâm đi, bệnh này của tôi không truyền nhiễm đâu!"

Kiều Mộng Viện không khỏi đỏ mặt, thằng ôn này rõ ràng là vẫn nhớ chuyện ngày hôm qua mà, cô ta cắn môi, nhận lấy đồ uống, uống một ngụm, thế này chẳng khác nào là nói xin lỗi với Trương Dương, đồ uống của anh tôi uống rồi, hiện tại anh không thể trách tôi hiểu lầm anh được nữa.

Trương Dương hài lòng ngồi xuống đối diện với cô ta.

Kiều Mộng Viện nói: "Dù sao thì trông anh cũng không giống như bị bệnh!"

Thời Duy cầm chậu giặt quần áo ra, đi ra ban công giúp Trương Dương phơi đồ lót, Kiều Mộng Viện thấy em họ mình không ngờ lại giặt quần lót cho thằng ôn này, hai mắt không khỏi trợn trừng lên, thật sự không biết cô em họ tâm cao khí ngạo này hôm nay trúng tà gì.

Thời Duy cũng nói theo: "Em thấy hắn là giả vờ bệnh đấy!"

Trương Dương nói: "Bệnh của tôi không phải là ở trên mặt, các cô không thấy được đâu!" Câu này khiến cho hai chị em họ đều đỏ mặt.

Thời Duy nói: "Trương Dương, tôi thật sự không chịu nổi anh, anh không thể nói những lời đứng đắn được à?"

"Tôi có chỗ nào không đứng đắn? Tại cô nghĩ đi đâu ý chứ?"

Thời Duy không nói lại hắn, tức đến nỗi cầm cái gối lên ném hắn.

Trương Dương bắt lấy, cười nói: "Tôi nói này Thời đại tiểu thư, tôi nói sao cũng là một bệnh nhân, cô có chút tinh thần nhân đạo nào không hả?"

"Tôi chỉ biết hủy diệt nhân đạo thôi!" Thời Duy nghiến răng nghiến lợi nói.

Kiều Mộng Viện mỉm cười: "Đừng cãi nhau nữa. Hai người đúng là oan gia, vừa gặp là bắt đầu đấu khẩu!" Cô ta đặt *** coca lên cái tủ ở đầu giường, nói: "Trương Dương, ngày mai chúng tôi về Giang Thành rồi, đặc biệt tới nói với anh một tiếng, có gì cần giúp đỡ thì cứ để xuất nhé, chúng tôi so với anh thì quen thuộc với Bắc Kinh hơn!"

Trương Dương nói: "Các cô nếu thật sự muốn giúp tôi thì ngàn vạn lần đừng có tiết lộ chuyện tôi bị bệnh, tôi sợ phiền phức lắm, nếu đám bàn bè ở Giang Thành biết tôi bị bệnh, e rằng sẽ kéo cả đám tới Bắc Kinh thăm tôi, tôi sợ là tiếp đón không nổi."

Thời Duy không khỏi trào phúng: "Ai cũng biết chủ nhiệm Trương anh là một người quan hệ rộng, giao du với khắp thiên hạ!"

Trương Dương nói: "Tôi sao cảm thấy cô câu nào câu nấy cũng châm chọc tôi thế nhỉ, tôi trêu gì cô à?"

Thời Duy nói: "Tôi cũng không biết, cứ nhìn thấy anh là không thuận mắt!"

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Cô đối với người khác có loại cảm giác này không?"

Thời Duy lắc đầu.

"Vậy thì chính là yêu tôi rồi, nếu không thì sao lại chỉ như vẫn với mỗi mình tôi?"

Thời Duy gắt: "Đừng có mơ, anh có điểm nào tốt? Người khác coi anh là bảo bối, còn tôi chỉ coi anh là bã đậu!"

Trương Dương cười nói: "Củ cải hay cải trắng đều có chỗ đáng yêu riêng, không khéo cô lại thích kiểu như tôi đấy!"

"Tôi nói này, sao anh tự kỷ thế nhỉ?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười ngắt lời họ: "Được rồi, hai người cứ vừa gặp mặt là đấu võ miệng, không thấy phiền à, tôi thì phiền lắm rồi đây!" Cô ta nói với Trương Dương: "Nghỉ ngơi cho chóng khỏi đi, còn mau về cương vị công tác, hai công trình của quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm đã khởi động rồi, chúng tôi còn cần anh lãnh đạo!"

Trương Dương nói: "Hợp tác với An Ngữ Thần có thuận lợi không?"

Kiều Mộng Viện nói: "An Ngữ Thần tính tình ngay thẳng, con người rất tốt, có điều đầu óc của An Đạt Văn đó rất linh hoạt, tuổi còn trẻ mà không ngờ lại lão luyện như vậy, làm sinh ý với gã không có nhiều tiện nghi để chiếm!"

Trương Dương cười nói: "Tốt nhất là đôi bên cùng có lợi, đều có tiền để kiếm!"

Ba người đang nói chuyện thì Cao Vĩ cũng mang theo một hộp quà tới thăm Trương Dương, đi cùng gã còn có lão sư Khưu Đàm của gã. Khưu Đàm và Trương Dương không có giao tình gì, vốn cũng không cần phải tới, nhưng Cung Kiến Vĩnh đắc tội với Trương Dương, sau khi biết rõ bối cảnh của Trương Dương, sợ đến nỗi lục thần vô chủ, câu cuối cùng mà Trương Dương ném lại trước khi đi quá độc, uy hiếp y chuẩn bị có biến động công tác.

Cung Kiến Vĩnh sau khi biết Trương Dương là con nuôi của phó thủ tướng Văn, đương nhiên tin người ta có năng lực này, y cực khổ cả đời, khó khăn lắm mới bò lên được vị trí hiện tại, nếu như bởi vì nhất thời không có mắt mà đắc tội với Trương Dương, e rằng nỗ lực cả đời sẽ uổng phí, y sao có thể không sợ cho được. Nghĩ đi nghĩ lại, y liền tìm tới bạn học Khưu Đàm nhờ giúp đỡ, Khưu Đàm vốn không muốn ra mặt, nhưng lại không chịu nổi y khổ sở van cầu, thế là đành trơ mặt nói với Cao Vĩ một tiếng. Thế là lại có chuyến thăm này.

Kiều Mộng Viện không ngờ lại nhận ra Khưu Đàm, là vì năm trước, đại ca Kiều Bằng Cử của cô ta bị gãy xương tay phải nằm viện, cô ta tới tăm hắn nên quen với Khưu Đàm.

Khưu Đàm thấy Kiều Mộng Viện cũng tới thăm Trương Dương, càng hiểu được bối cảnh của Trương Dương sâu không thể lường, ngay cả cháu gái bảo bối của Kiều lão cũng là bạn của hắn, Cung Kiến Vĩnh hôm qua đắc tội với hắn quả thật là không biết sống chết.

Kiều Mộng Viện sau khi chào Khưu Đàm liên gọi Thời Duy đứng dậy đi về.

...

Trương Dương vẫn nể mặt Cao Vĩ, mời hai người họ ngồi xuống, tùy tiện nói mấy câu.

Khưu Đàm cuối cùng cũng chuyển đề tài sang chuyện tối hôm qua, ông ta mỉm cười, nói: "Chủ nhiệm Trương, chuyện tối qua thật sự là xin lỗi, người bạn học đó của tôi ăn nói dễ làm người ta mất lòng, chuyện hôm qua y cũng rất hối hận, cho nên nhờ tôi tới nói xin lỗi với anh một tiếng."

Trương Dương từ miệng của Khưu Đàm đã hiểu được ý tứ của ông ta, hờ hững nói: "Chủ nhiệm Khưu, ông khách khí rồi, chuyện này tôi cũng quên rồi, ông nhắc đến tôi mới nhớ đó, Cung Kiến Vĩnh đó là bạn học của ông, có điều người nay ngay cả một chút tôn trọng tối thiểu cũng không hiểu, hôm qua y làm ra như vậy, không phải chỉ khiến chúng tôi khó chịu, mà bản thân y cũng không nể mặt ông, vậy mà giờ lại còn nhờ ông tới nói thay cho y."

Khưu Đàm cũng là một học giả của hàm dưỡng, ông ta mỉm cười, nói: "Con người tôi một lòng chú tâm vào y học, chuyện trên xã hội tôi không hiểu, cho nên cũng trai sạn rồi."

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiêm Khưu có phong phạm của học giả, có thể những danh gia của giới y học các ông đều là lòng dạ rộng rãi, tôi quen một tiến sĩ y học tên là Vu Tử Lương, cũng là tính khí tương tự như ông."

Khưu Đàm vui mừng nói: "Vu Tử Lương là học đệ của tôi, chúng tôi trước giờ vẫn luôn liên lạc với nhau!" Nhắc tới Vu Tử Lương, hai người lại gần nhau thêm một chút.

Cao Vĩ giới thiệu: "Lão sư, kỳ thực Trương Dương trước đây cũng học y, thủ pháp tiếp xương của cậu ấy là nhất lưu. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối không tin được đâu."

Khưu Đàm cười nói: "Thật ư? Có cơ hội tôi cũng muốn kiến thức một chút." Tuy là nói vậy nhưng trong lòng ông ta làm sao mà tin được, tuổi của Trương Dương quá trẻ, lại là cán bộ trong thể chế, thủ pháp tiếp xương của hắn có thể giỏi đến đâu chứ?

Trương Dương gật đầu, nói: "Được! Tôi còn ở trong bệnh viện một đoạn thời gian, có cơ hội tôi sẽ theo chủ nhiệm Khưu học bản sự!"

Khưu Đàm cười nói: "Được, có cơ hội tôi sẽ gọi cậu!" Lúc Khưu Đàm nói câu này cũng chỉ coi là nói đùa, không coi là thật.

...

Nhưng sáng ngày hôm sau lúc Khưu Đàm khám bệnh quả thật gặp một nan đề, một ông già hơn sáu mươi tuổi bởi vì khớp vai bị thoái vị nên tới vấn chẩn, Khưu Đàm xem phim chụp xong, sau khi giúp ông ta kiểm tra liền quyết định cho nằm viện, phải tiến hành phẫu thuật tiếp xương.

Ông già nghe đến phải phẫu thuật thì sợ đến nỗi lắc đầu quầy quậy, ông ta vô cùng sợ phẫu thuật, có nói thế nào cũng không bằng lòng nằm viện.

Lúc Khưu Đàm đang làm công tác tư tưởng thì Trương Dương đi dạo tới, ở bên bệnh viện hai ngày hắn thực sự là quá rảnh rỗi, thấy Khưu Đàm đang tọa chẩn, cho nên tới xem náo nhiệt.

Khưu Đàm cười cười với hắn rồi tiếp tục khuyên ông già đó.

Ông già rất đau đớn, một vai rũ cả xuống, thỉnh thoảng lại rên lên. Ông ta không hiểu, nói: "Bác sĩ, không phải nói có thể dùng tay để tiếp xương ư? Đừng phẫu thuật… ối trời..."

Khưu Đàm nói: "Vị trí xương của ông rất không tốt, phải phẫu thuật tiếp xương!"

Ông già nói: "Tôi bị bệnh tiểu đường, cao huyết áp... không thể phẫu thuật được... xin ông nghĩ cách khác..."

Trương Dương một mực đứng ở bên cạnh bước lên, nói: "Để tôi thử!"

Khưu Đàm nào dám để hắn tùy tiện thử, đây là khám bệnh cho người ta chứ không phải là trẻ con đùa nghịch, ông ta vội vàng ngăn lại: "Chủ nhiệm Trương, anh đợi tôi khám bệnh xong đã!"

Lão đầu nghe thấy ông ta gọi chủ nhiệm Trương, còn cho rằng Trương Dương cũng là bác sĩ của bệnh việc, ông già giống như là người chết đuối vớ được cọc: "Chàng trai, cậu có thể giúp tôi ư?"

Trương Dương nói: "Để tôi thử!"

Khưu Đàm còn muốn ngăn cản, có điều ông già đó không biết vì sao lại tin Trương Dương: "Nào, cậu tới giúp tôi đi, trị không khỏi thì tôi mới phẫu thuật."

Khưu Đàm cười khổ nhắc nhở: "Lão tiên sinh, anh ta không phải là bác sĩ của bệnh viện chúng tôi."

Trương Dương thản nhiên thừa nhận: "Tôi biết một chút về tiếp xương, có điều là tổ truyền. Ông lão phải chuẩn bị tâm lý, nếu như đồng ý thì tôi trị giúp ông, nếu như không thì ông nên mau mau nằm viện đợi phẫu thuật đi."

Ông già bị thoát vị dày vò cho đến khổ, mang thái đội dù có thế nào cũng phải thử, ông ta gật đầu, nói: "Bí phương chữ bệnh nặng, cậu trị giúp tôi đi, tôi chịu được!"

Nếu đổi lại là người khác thì Khưu Đàm bất kể là như thế nào cũng không cho phép, nhưng ông ta biết thân phận bối cảnh của Trương Dương, về sau lại nghe Cao Vĩ nói Trương Dương có thủ pháp tiếp xương thần diệu, quả thật là cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, khớp xương vai của ông già bị thoát vị rất phức tạp, trong mắt ông ta thủ pháp tiếp xương căn bản là không thể chữa được, nếu như cường hành tiếp xương, rất có khả năng tạo thành viêm khớp xương.

Trương đại quan nhân giúp ông già bị thoát vị ngồi lên ghế, ông già này rất béo, tiếp xương cũng có chút khó khăn, nhưng Trương đại quan nhân là ai chứ, hắn quan sát hai bên vai của ông già một lát, sau đó nhấc cánh tay trái bị thoát vị của ông ta lên, mỉm cười nói: "Lão tiên sinh, ông cũng khá mập đó!"

Oogn già cười khổ: "Tôi là đầu bếp, cả đời sống trong khói dầu, không muốn mập cũng khó… ái chà!"

Trong lúc nói chuyện, Trương đại quan nhân đột nhiên ra tay, một nâng một giật, sau đó xoay một góc độ vi diệu, đẩy vào trong, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, đoạn xương bị thoát khớp đã được hắn chuẩn xác đẩy về vị trí cũ.

Khưu Đàm nhìn mà há miệng trợn mắt, tuy ông ta không thể xác nhận Trương Dương có đưa về đúng vị trí không, nhưng chỉ từ thủ pháp lão luyện của hắn là có thể nhìn ra Trương Dương tuyệt đối là một cao thủ.

Lão già đó cảm thấy sau khi xương vai đau một chút rồi hết, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Trương Dương mỉm cười: "Ông thử hoạt động cánh tay một chút đi!"

Ông già cẩn thân hoạt động thử cánh tay, cánh tay trái bị rũ xuống không ngờ có thể hoạt động được tự nhiên, ông ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Khỏi rồi! Thật sự khỏi rồi!" Ông ta kích động dứng dậy, nắm hai tay Trương Dương, nói: "Đúng là thần y mà!"

Tai nghe là giả, mắt thấy là thật, Khưu Đàm lại có một nhận thức mới về Trương Dương, người trẻ tuổi này đúng là quá lợi hại.

Ông già đối với Trương Dương thiên ân vạn tạ, để ổn thỏa hơn Khưu Đàm kiến nghị ông ta chụp x quang, cầm về xem, tiếp xương quả thật chuẩn xác vô cùng, Khưu Đàm triệt để phục rồi, ông ta cho rằng phải phẫu thuật thì mới đưa xương về đúng khớp được, nhưng người ta chỉ trong nháy mắt là giải quyết xong, đây chính là bản sự, đây chính là năng lực.

Trong mắt Trương Dương, chuyện này thì chẳng tính là gì, hắn rất có lòng tin với thủ pháp tiếp xương của mình, phóng mắt khắp cả Trung Quốc, không tìm ra được ai giỏi hơn hắn.

Lão già đặc biệt đưa điện chỉ của nhà mình cho Trương Dương, nói sao cũng phải mời Trương Dương tới nhà chơi, ông ta hẹn tối thứ bảy này mời Trương Dương tới, ông già trước khi đi còn ném lại một câu: "Không phải là tôi khoác lác đâu, thức ăn mà tôi làm, ngon hơn hẳn bất kỳ nhà hàng nào của thành Bắc Kinh này, Trương tiên sinh, cậu nhất định phải tới đây, nói chung chiều thứ bảy tôi bắt đầu chuẩn bị, cậu mà không tới thì tôi tới nhà cậu tìm cậu đó!"

Trương Dương chỉ mỉm cười gật đầu, ông già căn bản không thèm để ý tới Khưu Đàm, trong mắt ông ta Khưu Đàm rất không hậu đạo, một lòng muốn bắt mình vào viện để phẫu thuật, tất nhiên là không có hào cảm với Khưu Đàm, ông ta không biết rằng Khưu Đàm quả thật là không có bản sự dùng tay tiếp xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.