Y Đạo Quan Đồ

Chương 660: Chương 660: Vật lộn




Lâm Thanh Hồng nhìn thấy Trình Quốc Bân, ngửi thấy mùi thuốc là khắp phòng, cô ta có chút chán ghét nhíu mày, vừa đi xuống cầu thang vằ nói: "Anh chừng nào thì có thể học được cách nghĩ cho người khác?"

Trình Quốc Bân nói: "Em thì vĩnh viễn không học được cách bao dung cho người khác, ở trong mắt em, anh thủy chung không có bất kỳ ưu điểm nào."

Lâm Thanh Hồng ngồi xuống đối diện Trình Quốc Bân, tuy rằng cô ta đã trang điểm nhưng Trình Quốc Bân vẫn nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô ta, Trình Quốc Bân hỏi: "Em tối hôm qua đã đi đâu?"

Lâm Thanh Hồng trợn mắt lên, nói: "Trình Quốc Bân, anh có lầm hay không đó, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi hiện tại có hôn nhân của tôi, có gia đình của tôi, giữa tôi và anh đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa rồi, anh dựa vào gì mà hỏi đến chuyện sinh hoạt cá nhân của tôi?"

Trình Quốc Bân nói: "Em có hôn nhân mới, có gia đình mới ư, nhưng anh nghe nói em sắp ly hôn rồi!"

Lâm Thanh Hồng tức giận nói tức giận nói: "Cái đó liên quan gì tới anh? Nếu anh sáng sớm đến đây là để chọc tức tôi thì mục đích của anh đã đạt được rồi đó, hiện tại đi ra ngoài cho tôi."

Trình Quốc Bân cười cười cười cười, nhìn Tào Tĩnh đang đứng đầu xa có chút không biết nên làm gì: "Tào Tĩnh, cô đi ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với Lâm tổng của cô."

Tào Tĩnh dạ một tiếng.

Lâm Thanh Hồng thì không chút khách khí nói: "Người nên đi ra ngoài là anh!"

Trình Quốc Bân nói: "Thanh Hồng, anh tới tìm em thật sự là có một số việc muốn hỏi em, em đừng dùng thái độ này với anh, chúng ta mặc dù đã ly hôn, nhưng anh muốn chúng ta vẫn là bạn bè."

Lâm Thanh Hồng tức giận nói tức giận nói: "Anh xứng ư? Một người đã từng phản bội tôi, dựa vào cái gì mà đòi làm bạn với tôi?"

Tào Tĩnh nhìn ra tình hình có chút không ổn, lặng lẽ rời khỏi biệt thự của Lâm Thanh Hồng.

Trình Quốc Bân đợi cho Tào Tĩnh đi khỏi, hắn lại rút một điếu thuốc lá ra châm, khi hút thuốc không nhịn được ho khan mấy tiếng.

Lâm Thanh Hồng sau khi trút giận một chập xong cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Trình Quốc Bân, nói: "Sao không hút cho chết luôn đi."

Trình Quốc Bân dùng sức rít một hơi rồi nhả khói, nói: "Đừng trù anh như vậy, chúng ta đã ly hôn rồi, anh cũng có làm chướng mắt em nữa đâu."

"Có gì thì nói mau đi, tôi không có thời gian nghe anh nói chuyện tào lao."

Trình Quốc Bân nói: "Thanh hồng, anh thừa nhận anh đã có lỗi với em, nhưng anh và tiểu Lô chỉ là gặp dịp thì chơi, là cô ta câu dẫn anh, em lại cả ngày không ở bên cạnh anh, cho nên anh..."

Lâm Thanh Hồng ngắt lời hắn: "Trình Quốc Bân, anh có biết xấu hổ hay không? Chuyện gạo gũ thóc thối anh còn nhắc lại làm cái gì? Tôi nói cho anh biết, tôi ly hôn với anh là bởi vì tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục, anh nhìn lại mình đi, loại người như anh mà xứng với tôi à?"

Trình Quốc Bân nói: "Thanh Hồng, em đối với anh vẫn còn có oán khí như vậy ư?"

"Hết từ lâu rồi, tôi chẳng còn quan hệ gì với anh cả."

Trình Quốc Bân nói: "Đa số nam nhân trên thế giới này đều như vậy, Lương Thành Long so với anh thì có tốt hơn không? Chỉ sợ sinh hoạt của hắn so với anh thì càng bậy bạ hơn!"

Lâm Thanh Hồng tức giận nói: "Anh câm miệng lại cho tôi rồi cút ra ngoài, đừng để khói thuốc và những lời nói bỉ ổi của anh làm ảnh hưởng tới tâm tình của tôi."

Trình Quốc Bân lạnh lùng cười một tiếng, hắn cầm một bức ảnh ném ra trước mặt Lâm Thanh Hồng, Lâm Thanh Hồng liếc bức ảnh một cái, cả người lập tức như bị sét đánh, trong ảnh cô ta chỉ mặc nội y, cơ hồ là hoàn toàn lõa lồ ôm Trương Dương, Lâm Thanh Hồng tuy nhiên đã là người trải đời, nhưng nhìn thấy bức ảnh này thì cô ta không thể nào bình tĩnh được nữa, hô hấp biến thành cấp xúc, cầm bức ảnh đó lên.

Trình Quốc Bân không nói gì, vừa quan sát đến vẻ mặt của Lâm Thanh Hồng vừa hút thuốc.

Lâm Thanh Hồng nhìn bức ảnh đó, tâm loạn như ma, trong nhất thời những hình ảnh hỗn loạn trong đầu lần lượt đan xen vào với nhau, cô ta bắt mình phải trấn tĩnh lại, căm tức nhìn Trình Quốc Bân, nói: "Anh ti bỉ lắm!"

Trình Quốc Bân nói: "Em đừng vội mắng anh ti bỉ, những bức ảnh này là người ta đưa cho anh, anh cũng không biết là ai chụp, anh tới đây dưa ảnh cho em xem, là muốn nhắc nhở em, chúng ta tuy rằng không còn quan hệ hôn nhân, nhưng dù sao cũng từng là vợ chồng, anh vẫn quan tâm tới em."

"Không cần!"

Trình Quốc Bân nói: "Anh không biết em và thằng nhóc này có quan hệ gì? Nhưng những bức ảnh này nếu lọt vào tay Lương Thành Long, em chắc biết hậu quả."

Lâm Thanh Hồng cắn môi, cô ta tuy rằng cố gắng nhớ lại, nhưng bất kể là như thế nào cũng không nhớ nổi tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trình Quốc Bân ném ba bức ảnh còn lại lên bàn đứng dậy nói: "Em tự mình nghĩ cho kỹ đi, nếu như cần giúp đỡ, anh có thể…"

"Không cần, anh hiện tại có thể đi được rồi!" Lâm Thanh Hồng lạnh lùng từ chối hắn.

Trình Quốc Bân cười khổ lắc đầu, xoay người rời khỏi biệt thự của Lâm Thanh Hồng.

Đợi cho Trình Quốc Bân đi rồi, Lâm Thanh Hồng nhìn mấy bức ảnh trên bàn trà, ngây ra đó, nhất thời trong đầu trống rỗng, không biết mình nên đối diện với chuyện này như thế nào.

Tuy rằng cô ta không biết tối hôm qua rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì, nhưng người chụp những bức ảnh này khẳng định không có hảo ý, ảnh đã được đưa đến tay Trình Quốc Bân, không loại bỏ khả năng những bức ảnh này cũng được đưa đến tay Lương Thành Long, Lâm Thanh Hồng cảm thấy đây là một âm mưu, cô ta phải đi tìm Trương Dương, ở ngay tước mặt hỏi rõ tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lâm Thanh Hồng có thể kiến lập sự nghiệp như ngày nay tuyệt đối không phải là nhờ may mắn, cô ta có sự bình tĩnh hơn người và tâm cơ kín kẽ, trước khi tìm Trương Dương, cô ta quyết định tới bệnh viện kiểm tra thân thể, xem xem mình rốt cuộc là có gì khác lạ không.

Trương Dương và Lý Hồng Dương cùng nhau theo các đại biểu tới tham dự hội nghị đi đến sân thể dục núi Nhàn vân tham gia lễ khai mạc giải điền kinh toàn quốc lần này, gió hôm nay rất lớn, ngồi ở trong sân thể dục rất lạnh, loại giải điền kinh này cũng không phải điểm nóng được người dân trong nước chú ý, vé vào cửa của lễ khai mạc cũng đều là hình thức tặng kèm, mặc dù là như vậy, trong sân thể dục cũng chỉ ngồi kín một phần ba, tuyệt đại đa số vị trí đều trống, Trương Dương và Lý Hồng Dương ngồi ở trên khán đài, Lý Hồng Dương bị gió thổi cho mũi đỏ ửng lên, y vừa day mũi vừa nói: "Hôm nay sao lạnh thế!"

Trương Dương không thấy lạnh, hắn nhìn thấy sự vắng vẻ của lễ khai mạc lần này, trong lòng bỗng nhiên có chút thấp thỏm, giải điền kinh toàn quốc nói sao cũng có sức hấp dẫn hơn vận hội tỉnh của bọn họ, nhưng nhìn trước mặt, vé tặng miễn phí mà cũng cũng không có mấy người tới đây cổ động, những người có mặt đại bộ phận đều là nhân công của tập đoàn sắt thép Thái Hồng, lão tổng Triệu Vĩnh Phúc của tập đoàn Thái Hồng là thương nhân tài trợ chính của giải điền kinh lần này, không chỉ xuất tiền mà còn xuất người giúp chống đỡ thể diện.

Trương Dương nhìn lên đài chủ tịch, thấy phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia Lưu Thành Bình và lão tổng tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc ngồi cùng một chỗ, hai người đang cười nói gì đó.

Khi Trương Dương nhìn bọn họ, ánh mắt của Triệu Vĩnh Phúc vừa hay liếc qua mặt Trương Dương, trong đôi mắt thâm thủy phủ một tầng ánh sáng lạnh lùng, ánh mắt này khiến Trương đại quan nhân rất không thoải mái, có điều ánh mắt của Triệu Vĩnh Phúc không hề dừng lại lâu trên mặt Trương Dương, rất nhanh liền quay về chỗ Lưu Thành Bình.

Lưu Thành Bình cảm khái nói: "Thi đấu điền kinh trong nước được ít người xem quá, lễ khai mạc hôm nay căn bản là không có bao nhiêu người tới đây cổ động."

Triệu Vĩnh Phúc cười nói: "Thời tiết hơi lạnh, lòng nhiệt tình của người dân đối với điền kinh quả thực không quá cao, đây cũng là duyên cớ thiếu ngôi sao điền kinh, đúng rồi, chờ ngày mai Ngưu gia quân chính thức thi đấu, tình huống sẽ khả quan hơn nhiều."

Lưu Thành Bình tràn đầy đồng cảm gật đầu nói: "Cũng chỉ có hiệu ứng ngôi sao của Ngưu gia quân mới có thể thu hút một số người xem, trong hạng mục khác căn bản không có tồn tại ngôi sao.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Cho nên sự nghiệp điền kinh trong nước mới ảm đảm như vậy."

Lưu Thành Bình cầm chén trà nâng chung lên uống, nói: "Đáng tiếc xí nghiệp gia trong nước nhiệt tình vì sự nghiệp thể dục thể thao giống như Vĩnh Phúc huynh thật sự là quá ít, sự nghiệp thể dục thể thao xét đến cùng cũng phải dựa vào một chữ tiền, không có tài chính sung túc làm bảo đảm, sự nghiệp thể dục thể thao của chúng ta cũng khó giành được phát triển có tính đột phá."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tôi trước đây đã nói rồi, nghền nghiệp hóa là con đường tất nhiên của thể thao nước nhà, bóng đá đã bắt đầu đi theo con đường này rồi."

Nhắc tới bóng đá, Lưu Thành Bình không khỏi nhớ tới câu lạc bộ bóng đá Thái Hồng của Triệu Vĩnh Phúc, sau sự kiện Thái Hồng vì đút lót trọng tài mà phải xuống hạng, năm nay lại một lần nữa sát nhập vào ngoại hạng. Lưu Thành Bình nói: "Vĩnh Phúc huynh định đầu tư lớn vào bóng đá ư?"

Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: "Sau sự kiện khán đài sân thể dục Đông Giang sập, Thái Hồng đã trải qua phong ba, chuyện lần đó khiến câu lạc bộ của chúng tôi chịu đả kích rất lớn.

Lưu Thành Bình không nói gì, chuyện của câu lạc bộ Thái Hồng y biết rõ, Thái Hồng Vân An và đội Thất Tinh của tỉnh Bình hải khi thi đấu, tổng giám đốc của câu lạc bộ Thái Hồng hối lộ trọng tài Chu Nghị mười vạn nhân dân tệ, khiến cho Chu Nghị trong trận đấu đưa ra những xử lý thiên vị, dẫn tới sân bóng rối loạn, tiếp theo đó đã xảy ra sự kiện khán đài sân thể dục Đông Giang sập làm chấn động cả nước, Ủy ban thể dục thể thao quốc gia và hiệp hội bóng đã đối với chuyện này cũng xử lý cực kỳ nghiêm khắc, trực tiếp giáng cấp câu lạc bộ Thái Hồng, cũng tiến hành khởi tố tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng là Cao Dũng và trọng tài chính Chu Nghị, hai người cũng đều bởi vì tội nhận hối lộ và đút lót mà bị bỏ tù. Là lão bằng hữu nhiều năm của Triệu Vĩnh Phúc, Lưu Thành Bình cũng hiểu y rất rõ. Sau khi Thái Hồng của Triệu Vĩnh Phúc trở về giải ngoại hạng thế tất sẽ có đại động tác.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tôi năm nay chuẩn bị dốc sức viện trợ, mục tiêu năm nay vào giải ngoại hạng chính là chức quán quân! Từ đó làm phấn chấn sĩ khí của Thái Hồng chúng tôi!"

Lưu Thành Bình nói: "Các câu lạc bộ lớn đều đang tích cực đầu tư, thực lực so với lúc các anh rời khỏi giải ngoại hàng thì tăng cường không ít, năm đầu tiên quay lại đã muốn đoạt chức quán quân, chỉ sợ là có chút khó khăn."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Đó là bởi vì, hiện tại giải ngoại hạng đã trở thành giải đấu được toàn dân chú ý, nếu có thể đoạt giải quán quân, chẳng khác nào tuyên truyền một hình tượng tốt nhất cho tập đoàn của chúng tôi, khoản đầu tư này rất đáng giá."

Lưu Thành Bình cười nói: "Tôi sau khi về kinh, sẽ gặp mặt với phía hiệp hội bóng đá, Vĩnh Phúc huynh tốt nhất hãy giành thời gian đi một chuyến, bàn bạc trực tiếp là tốt nhất."

Triệu Vĩnh Phúc gật đầu nói: "Còn có một việc muốn kính nhờ, Cao Dũng đã ra tù, tôi muốn một lần nữa mời hắn đảm nhiệm chức tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng, phía hiệp hội bóng đã chắc sẽ gặp phiền phức, mong rằng hỗ trợ phối hợp một chút."

Lưu Thành Bình gật đầu, chuyện này thật sự chút khó khăn, dù sao Cao Dũng lần trước là vì đút lót mà bị tội bỏ tù, hiện tại tuy rằng được thả rồi, nhưng nhanh như vậy đã trở về vị trí quản lý câu lạc bộ, chỉ sợ có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt, Lưu Thành Bình và Triệu Vĩnh Phúc tương giao nhiều năm, Triệu Vĩnh Phúc đã mở lời, y cũng ngại từ chối, chỉ có thể tận lực giúp y thôi.

Lễ khai mạc của Vân An lần này tổ chức rất bình thường, không khí hội trường lạnh tanh, trên cơ bản không có bất kỳ phong trào sôi nổi nào, chỉ khi Ngưu gia quân vào sân, tiếng vỗ tay mới nhiều hơn được một chút.

Triệu Vĩnh Phúc nhìn chăm chú vào Ngưu Tuấn Sinh ở dưới đài, nói với Lưu Thành Bình: "Sau khi lễ khai mạc kết thúc, tôi an bài yến hội chiêu đãi ở khách sạn Thụy Long, tổng cộng hai mươi bàn."

Lưu Thành Bình cười nói: "Lại khiến Vĩnh Phúc huynh tốn tiền rồi."

Triệu Vĩnh Phúc cười ha ha, nói: "Tốn gì đâu, lấy của dân thì phải chi cho dân, đây cũng là một cách ủng hội đối với sự nghiệp thể dục thể thao nước nhà mà."

Sau khi lễ khai mạc kết thúc, tất cả quan viên của thể dục thể thao đều thượng đại, Trương Dương và Lý Hồng Dương ngồi cùng một chỗ, vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, liền nhìn thấy Ngưu Tuấn Sinh và đám đệ tử của y cũng lên xe, sau khi Ngưu Tuấn Sinh lên xe, không lập tức ngồi về phía sau mà nói với Trương Dương: "Đồng chí ngồi trên, ra sau ngồi đi!"

Thật ra chuyện vốn không có gì, nhưng Ngưu Tuấn Sinh khi nói chuyện trên mặt không có vẻ tươi cười, rất nghiêm túc, hơn nữa ngữ khí của y đầy vẻ ra lệnh, Trương đại quan nhân nghe rất khó chịu, Ngưu Tuấn Sinh anh tuy rằng là vị huấn luyện viên nổi danh, nhưng cũng không thể không coi ai ra gì như vậy được, tôi dù sao cũng là cán bộ cấp chính ban, anh bảo tôi ra sau ngồi là tôi phải đi à? Trương Dương vẻ mặt khinh thường nhìn Ngưu Tuấn Sinh: "Vì sao?"

Ngưu Tuấn Sinh trợn mắt lên: "Tôi nói này cậu thanh niên, sao cậu lắm lời thế?"

Trương Dương nói: "Tôi nói này đồng chí già, anh lịch sự chút có được không? Trên xe nhiều chỗ như thế, anh vì sao bắt tôi nhường chỗ?"

Lúc này chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Duyên Đông Kim Thụ Cường mới lên xe, nhìn thấy hai người đang cãi nhau, vội vàng nói: "Đều là người một nhà, thông cảm cho nhau đi, thông cảm cho nhau đi!"

Ngưu Tuấn Sinh bởi vì có thành tích, danh tiếng trong giới thể thao trong nước nhất thời phong quang vô hạn, tất nhiên cũng trở nên kiêu căng, bình thường quen nghe nịnh hót rồi, không ngờ lại chạm phải cái đinh như vậy, y cảm thấy rất mất mấy mặt, vươn tay ra định đánh Trương Dương, may mà Kim Thụ Cường ngăn cản.

Lý Hồng Dương cũng biết tính tình của Trương Dương, hắn chẳng buồn quan tâm danh khí của Ngưu Tuấn Sinh lớn thế nào, chọc giận hắn kiểu gì cũng ăn đòn! Lý Hồng Dương vội vàng đứng dậy cản trước người Trương Dương: "Ngồi chỗ của tôi đi, ngồi chỗ của tôi đi."

Trương Dương lạnh lùng nhìn Ngưu Tuấn Sinh, nghĩ thầm may cho mày đấy, không phải có hai người can thì lúc này mày đã bay ra ngoài xe rồi.

Ngưu Tuấn Sinh không ngồi, mà nhường cho nữ đệ tử Cao Minh của y ngồi, Cao Minh bị say xe. Lúc này người trên xe đều cảm thấy Trương Dương không đúng, kỳ thật Trương Dương cũng vô tội, hắn cũng không phải là người hẹp hòi, Ngưu Tuấn Sinh anh nếu trước đó khách khí một chút, nói rõ nguyên nhân ra, Trương Dương cũng sẽ nhường chỗ thôi, nhưng sau khi y đi lên, mặt mày vênh váo hất cằm ra lệnh bảo Trương Dương nhường chỗ ngồi, thế không phải là khi dễ người ta sao? Trương đại quan nhân sao có thể cun cút nghe lời được.

Ngưu Tuấn Sinh là hạng người được lý thì không chịu tha cho người khác, bình thường ngay cả chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Duyên Đông Kim Thụ Cường cũng ông khách khí với y, y căn bản không để loại cán bộ trẻ tuổi như Trương Dương vào trong mắt, dưới sự khuyên bảo của Kim Thụ Cường y ra sau ngồi, miệng thì vẫn lèm bèm: "Người trẻ tuổi bây giờ ngay cả một chút quan niệm đạo đức cũng không có!"

Trương Dương nghĩ thầm, tao cho dù không nhường chỗ cho mày thì cũng có liên quan gì tới đạo đức? Hắn mặc kệ Ngưu Tuấn Sinh, chỉ coi lời nói của y như gió thoảng bên tai, cũng may Ngưu Tuấn Sinh lèm bèm vài câu thấy Trương Dương không quan tâm thì cũng thấy chán, Trương Dương nhìn nhìn nữ vận động viên Cao Minh ở bên cạnh, cũng không thấy cô ta có dấu hiệu say xe.

Cao Minh ý thức được Trương Dương đang nhìn mình, lườm hắn một cái rồi quay mặt sang một bên.

Trương Dương cười thầm trong lòng, Cao Minh này thật sự coi mình là thiên nga trắng ư, nhìn bộ dạng của cô ta, mặt mày thì đầy tàng nhang, toàn thân không tìm ra được một chút hương vị nữ nhân nào, ánh mắt của Trương đại quan nhân tà ác nhìn nhìn ngực Cao Minh, sân bay hàng thật giá thật. Thật ra không chỉ riêng Cao Minh, đại đa số nữ vận động viên chạy đường dài đều là như vậy. Nhớ tới bộ ngực đẫy đà cao vút của Thường Hải Tâm, Trương đại quan nhân không khỏi lại bắt đầu lòng xuân nhộn nhạo. Có điều nhộn nhạo thì nhộn nhạo, thằng ôn này hiện tại trong lòng vẫn chưa nắm chắc, phản ứng của Thường Hải Tâm nằm ngoài dự kiến của hắn, đối với chuyện tối hôm qua không nhắc tới một chữ nào, chẳng lẽ cô bé này có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra? Trương đại quan nhân nghĩ không thông, Thường Hải Tâm trên phương diện tình cảm có vẻ là cô gái bảo thủ, hơn nữa tối hôm qua còn là lần đầu tiên của cô ta.

Tới khách sạn Thụy Long, trầm tư của Trương Dương cũng kết thúc, hắn đợi cho tới cuối cùng mới xuống xe, Lý Hồng Dương cùng hắn trước sau rời xe. Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Trương đừng nóng giận, tính tình của danh nhân tự nhiên là hơi kiêu một chút."

Trương Dương nói: "Tôi cũng chẳng thèm so đo với y."

Lý Hồng Dương vừa rồi nhìn thấy toàn trình sự việc, chuyện này quả thực không trách Trương Dương được, là Ngưu Tuấn Sinh kia quá kiêu ngạo, y vốn đang định khuyên Trương Dương vài câu thì lúc này phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Bình Hải Tạ Vân Phi cũng đi tới, khi đi qua bên cạnh Trương Dương liền khuyên bảo: "Tiểu Trương à, tính tình nóng nảy của cậu cũng phải thu liễm một chút đi, mọi người đều là đồng chí, phải đoàn kết chứ."

Trương Dương cười cười, trong lòng đối với Tạ Vân Phi lại vô cùng khinh thường, có phải ai cũng là rùa đen rút đầu như ông đâu, thể diện của giới thể dục thể thao Bình Hải bị ông làm mất hết rồi còn đâu.

Trương đại quan nhân ưa sĩ diện, trong hoạt động hội nghị lần này biểu hiện ra vinh dự tập thể yêu quý. Hắn cảm thấy Ủy ban thể dục thể thao Bình Hải không được Ủy ban thể dục thể thao quốc gia coi trọng, có thể là vì do hạng mục điền kinh của Bình Hải yếu thế, hơn nữa Tạ Vân Phi bản thân lại là cán bộ kém cỏi. Không có năng lực gì cả.

Là phía chủ sự tiệc trưa, chủ tịch tập đoàn sắt thép Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc tự mình ra mặt nghênh đón. Đương nhiên người mà y nghênh đón là cán bộ chủ yếu của Ủy ban thể dục thể thao quốc gia, về phần những quan viên thể dục thể thao đến từ các nơi khác trong toàn quốc, thì do tổng giám đốc Cơ Nhược Nhạn của tập đoàn Thái Hồng phụ trách tiếp đãi. Cơ Nhược Nhạn năm nay ba mươi tuổi, nếu đối với nữ tính mà nói thì cô ta đã không còn trẻ, nhưng nếu là tổng giám đốc tập đoàn sắt thép Thái Hồng thì cô ta còn rất trẻ. Cơ Nhược Nhạn dáng người rất cao, trong những cô gái mà Trương Dương quen, từ Tần Thanh ra ít có người cao bằng Cơ Nhược Nhạn.

Ước chừng cô ta phải cao tới một mét bảy lắm, hơn nữa dưới chân còn đi một đôi giày cao bảy phân, Cơ Nhược Nhạn mặc dù là đứng trong đám đàn ông cũng như hạc giữa bầy gà, cô ta mặc áo da màu đen, váy màu đen, trên cổ thắt khăn lụa màu hồng vừa hay làm tôn lên vẻ nhu mì của nữ tính. Ngũ quan của cô ta vô cùng Âu hoá, mỉm cười thong dong mà trấn định, bắt tay từng người khách quý ở trước mặt.

Khi Trương Dương và Cơ Nhược Nhạn bắt tay, cô ta đặc biệt lướt qua tấm thẻ cài trên ngực Trương Dương một cái, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương! Cửu ngưỡng đại danh!"

Trương Dương thế là dừng lại: "Tiếng tốt hay là tiếng xấu!"

Cơ Nhược Nhạn bật cười ha ha, trên người cô ta mang thao vẻ nữ tính bình thường, rất ít nhìn thấy quan khí. Nhưng do chiều cao cho nên khi nhìn người khác luôn có một loại khí thế bức người, Cơ Nhược Nhạn nói: "Nửa tốt nửa xấu, có điều tôi vẫn tin vào phán đoán của bản thân!"

Trương Dương gật đầu nói: "Có cơ hội sẽ trao đổi nhiều hơn!" Hắn xoay người đi vào.

Đám người của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải ngồi cạnh nhau, sau khi ngồi xuống, Tạ Vân Phi phát hiện Thường Hải Tâm không tới, hỏi Trương Dương: "Tiểu thường không tới à!"

Trương Dương nói: "Cô ta bị bệnh, ở lại khách sạn nghỉ ngơi."

Tạ Vân Phi ồ một tiếng, lại nói: "Cha của cô ta là Thường Tụng, bí thư thị ủy Lam Sơn, tôi và bí thư Thường quen rất thân!"

Trương Dương nghĩ thầm, anh là loại phế vật vô vi tầm thường, Thường Tụng thì tính khí lại trái ngược, làm sao mà đái chung một bô được.

Nói là đến ăn cơm, nhưng trước khi ăn cơm vẫn là do lãnh đạo lên phát biểu, Trương Dương đối với loại phát biểu lời nói rỗng tuếch này trước giờ đều không có hứng thú gì, ngồi ở đó ngáp liên tục.

Lý Hồng Dương thì cho rằng mình tối hôm qua ngủ ngáy to quá khiến Trương Dương không ngủ được, liền áy náy bảo: "Chủ nhiệm Trương, hay là tối nay tôi đến phòng cho lái xe ngủ? Ngủ cùng với hắn là những lái xe của Ủy ban thể dục thể thao Nam Võ, không ngủ ở đây nữa."

Trương Dương cười nói: "Sao mà phát chuyển? Tôi ngủ sâu lắm, không lo đâu!"

Lý Hồng Dương không hề biết rằng, thằng ôn này tối hôm qua hơn phân nửa đêm đều ngụm lặn trên người Thường Hải Tâm, ngáp ngắn ngáp dài không liên quan gì tới việc y ngủ ngáy cả

Triệu Vĩnh Phúc và Lưu Thành Bình trước sau lên phát biểu, sau đó Khang Đông Thăng của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Vân An cũng lên bục phát biểu, vốn cho rằng bọn họ nói xong là xong, nhưng Ngưu Tuấn Sinh cũng lên, đây là một phân đoạn mà phía chủ sự, tập đoàn sắt thép Thái Hồng đặc biệt an bài. An bài cho Ngưu Tuấn Sinh đáp tạ tập đoàn sắt thép Thái Hồng, thuận tiện viết chữ lưu niệm. Người trong giới Thể dục thể thao trên cơ bản đều biết Ngưu Tuấn Sinh thích viết chữ, chữ viết cũng không tệ lắm, thật ra loại chuyện này rất bình thường, bởi vì trên xã hội phổ biến cho rằng trình độ của ngôi sao văn thể không cao, tố chất cọc cạch không đồng đều. Cho nên đám ngôi sao văn thể này cũng nghĩ biện pháp ở trong trường hợp công chúng tạo dựng hình tượng của mình. Ngưu Tuấn Sinh chính là một trong số đó, y chẳng những thích viết chữ, còn thích thể hiện, nhất là trong những trường hợp công chúng.

Người quen Ngưu Tuấn Sinh cũng biết, Ngưu Tuấn Sinh thích nhất là viết hai chữ bính bác. Hôm nay chữ mà y viết cũng vẫn là hai chữ bính bác này. Người trong nghề nhìn môn đạo, người ngoài nghề xem náo nhiệt, những khách khứa có mặt tại trường đa số đều là ngoại hành trong thư pháp, nhìn thấy Ngưu Tuấn Sinh viết hai chữ này làm lễ vật đáp tạ tập đoàn sắt thép Thái Hồng, đều trầm trồ khen ngợi! Tràng diện náo nhiệt phi phàm.

Triệu Vĩnh Phúc rất thích sưu tầm thư pháp, nhãn lực của y cũng rất không tầm thường, đương nhiên có thể nhìn ra bức tranh chữ này của Ngưu Tuấn Sinh cũng chỉ là tác phẩm bình thường, nhưng cái mà Triệu Vĩnh Phúc nhìn trúng không phải là bản thân thư pháp, mà là người viết thư pháp, Ngưu Tuấn Sinh và Ngưu gia quân mà y dẫn dắt rất nổi tiếng trong giới điền kinh, liên đới chữ của y cũng có giá trị theo.

Vốn Ngưu Tuấn Sinh viết chữ thì cũng không có gì, nhưng phía tập đoàn sắt thép Thái Hồng còn mời một vị lão gia tử của viện thi họa tỉnh tới đây bình luận, vị lão gia tử này run run đứng lên, từ chòm râu trắng ở dưới cằm mà nhìn thì chắc cũng có chút trình độ, nhưng không ngờ toàn nói ra những lời nịnh hót.

Khi lão bình luận, hiện trường yên lặng. Cho nên khi y tang bốc xong, có người phát ra tiếng cười chế giễu, tiếng cười này đặc biệt chói tai, cũng rất khiến người ta chú ý. Người phát ra tiếng cười chính là Trương Dương, Trương đại quan nhân, hắn vốn cũng muốn nhịn, nhưng thật sự là nhịn không được, lão gia tử này khen chữ Ngưu Tuấn Sinh là hiếm có trong nhân gian, thậm chí nói y đừng làm điền kinh nữa, đổi nghề đi viết thư pháp, chính là đại gia một phái, đã thế không ngờ còn so sánh Ngưu Tuấn Sinh và Thiên Trì tiên sinh, nói từ sau khi Thiên Trì tiên sinh qua đời, cũng chưa nhìn thấy thư pháp nào đầy phong cách như thế này. So sánh với người khác còn đỡ, lấy Thiên Trì tiên sinh ra so sánh, thế này không phải là vũ nhục Thiên Trì tiên sinh ư? Trương đại quan nhân tất nhiên là chịu không nổi.

Ánh mắt của Tất cả mọi người đều hướng về phía Trương Dương, vị lão tiên sinh râu bạc đó cũng nhìn: "Tiểu đồng chí, cậu có ý kiến bất đồng gì à?"

Trương Dương cười nói: "Chữ của Thiên Trì tiên sinh viết ông đã nhìn thấy chưa mà ở đây ăn nói lung tung? Chỉ với hai chữ này mà không ngờ dám cầm ra so sánh với Thiên Trì tiên sinh. Ông thế này là bất kính với Thiên Trì tiên sinh!"

Lão tiên sinh râu bạc mặt đỏ bừng, lão lớn tiếng nói: "Cậu cũng hiểu thư pháp ư?"

Trương Dương đứng dậy nói: "Tôi tuy rằng không hiểu. Nhưng hai chữ này, căn bản không thể vào được đại nhã chi đường!" Câu này khiến Ngưu Tuấn Sinh tức giận đến sắc mặt xanh mét, y nhận ra Trương Dương chính là người vừa rồi ở trên ô tô phát sinh xung đột với y, Ngưu Tuấn Sinh cầm lấy microphone, nói: "Tôi cũng không thấy chữ của mình viết đẹp, nhưng chữ của tôi không phải là cho người ngoài nghề xem!"

Trương Dương mỉm cười đi tới: "Nói tôi là người ngoài nghề, tôi thừa nhận, nhưng ngay cả người ngoài nghề như tôi nhìn mà cũng không thấy đẹp, lấy ra hồ lộng người trong nghề, có phải là có chút đáng bị cười chê hay không?"

"Cậu..."

Trương Dương nói: "Bức tranh chữ này của anh thoạt nhìn thì cũng giống như có một chút ý của Thiên Trì tiên sinh, tôi nghĩ anh chắc là rất sùng bái Thiên Trì tiên sinh, cho nên phỏng theo không ít bảng chữ mẫu của ông ấy, đáng tiếc, tôi chắc là anh cũng không có bao nhiêu cơ hội nhìn thấy. Những gì mà anh phỏng theo toàn bộ là tác phẩm khi ông ấy mới hơn ba mươi tuổi, cho dù là cảnh giới phỏng theo cũng phân ra rất nhiều loại, tác phẩm mô phỏng tốt thì có cả hình và thần, mà bức tranh chữ này thì chính là ứng với một câu." Trương đại quan nhân cố ý dừng lại, sự chú ý của mọi người lúc này đều tập trung lên mặt hắn, lão tiên sinh râu bạc tức giận đến nỗi râu vểnh lên, Ngưu Tuấn Sinh cũng tức giận đến nỗi mặt tái nhợt.

Trương Dương lớn tiếng nói: "Vẽ hổ không thành ngược lại giống chó!"

Lời vừa nói ra, tứ tọa giai kinh, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải Tạ Vân Phi trong lòng lộp cộp, thầm nghĩ tao hiện tại tính là nhận rõ mày rồi, mày chính là một Hỗn Thế Ma Vương, một Hỗn Thế Ma Vương chỉ sợ thiên hạ không loạn, sớm biết rằng Nam Tích phái mày tới đây, tao dù chết cũng không tới đâu, ai con mẹ nó nguyện ý giúp mày đỡ sét chứ!

Trong những người có mặt ở đây cũng có mấy người hiểu thư pháp, bọn họ cho rằng những gì mà Trương Dương nói quả thực rất có đạo lý, cũng là nói thật, chữ Ngưu Tuấn Sinh viết tối đa chỉ có thể tính là bình thường, vậy mà lão nhân râu bạc đó lại tâng bốc quá mơ hồ. Nhưng cho dù là vậy, Trương Dương anh cũng không nên ở nơi đông người vạch trần người ta, vị trí của Ngưu Tuấn Sinh hiện tại trong giới điền kinh có thể coi là đức cao vọng trọng, những lời này vừa rồi của Trương Dương không phải là tát hắn ở trước mặt mọi người ư?

Ngưu Tuấn Sinh lại là một người rất ưa sĩ diện, y bị những lời này của Trương Dương nói cho suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ, lửa giận của y trước giờ không nhỏ, sau khi nhận ra Trương Dương chính là tên tiểu tư ở trên xe cự tuyệt nhường chỗ, Ngưu Tuấn Sinh cho rằng thằng ôn này đứng ra nói những lời này là để trả thù mình, cũng có không ít người cho rằng Trương Dương là muốn là muốn khoe mẽ.

Trương Dương điểm xuất phát của Trương Dương rất đơn giản, Thiên Trì tiên sinh là ai chứ? Là một trong số ít người mà Trương Dương thật sự kính nể, Trương Dương đối với Thiên Trì tiên sinh vẫn luôn dùng lễ đệ tử, trong mắt hắn Thiên Trì tiên sinh chính là lão sư của hắn. Ngưu Tuấn Sinh anh hà đức hà năng, tùy tiện vẽ vài nét bút là có thể khệnh khạng đánh đồng với Thiên Trì tiên sinh ư, thế này không phải là vũ nhục đối với lão tiên sinh ư? Loại tâm lý này rất bình thường, nếu đổi lại là bất kỳ một vị đệ tử nào của Thiên Trì tiên sinh có mặt ở đây, cũng sẽ cảm thấy phản cảm với những lời a dua nịnh hót vừa rồi của lão nhân râu bạc, có điều có gan công nhiên đứng ra phản đối chỉ sợ cũng chỉ có một mình Trương Dương mà thôi.

Ngưu Tuấn Sinh chỉ vào Trương Dương, hét lớn: "Cậu thì biết cái gì, cậu biết thư pháp không?" Nếu không phải bận tâm đến thân phận địa vị hiện tại của y, Ngưu Tuấn Sinh hận không thể xông lên, một quyền đấm vỡ mặt Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Có biết hay không không phải cứ nói là được!" Hắn từ tốn bước lên đài chủ tịch.

Phóng viên ở hiện trường bắt đầu trở nên hưng phấn, đối với bọn họ mà nói, càng là xung đột thì càng hấp dẫn, càng có tin tức có giá trị, ánh sáng huỳnh quang liên tiếp lóe lên. Đa số vẫn tập trung trên người Ngưu Tuấn Sinh. Đương nhiên cũng có số ít chĩa vào Trương Dương.

Triệu Vĩnh Phúc lẳng lặng nhìn Trương Dương, tuy rằng y và Trương Dương chưa có tiếp xúc trực tiếp gì, nhưng vì chuyện của con trai, y cũng biết được rất nhiều chuyện của người trẻ tuổi này.

Phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Quốc gia Lưu Thành Bình trên mặt đã lộ ra vẻ không vui, ngày hôm qua thằng ôn này ở trước mặt mọi người đâm vào đại giá của mình, hôm nay lại làm náo loạn ở đây, thật sự là vô tổ chức vô kỷ luật, ánh mắt của Lưu Thành Bình liếc về phía Tạ Vân Phi ngồi ở phía dưới.

Tạ Vân Phi từ trong mắt của Lưu Thành Bình lập tức lĩnh hội được ý tứ trách cứ và không vui, trong lòng cũng khổ không nói nổi, xem ra Lưu Thành Bình lại ghi món nợ này lên đầu mình rồi, lần này đi công tác thật sự là gặp xui xẻo.

Trương Dương đi tới bên cạnh Cơ Nhược Nhạn, cười cười với cô ta: "Cơ tổng, tôi cũng tặng cô hai chữ nhé!" Những lời này của Trương Dương vừa ra khỏi miệng, bên dưới có không ít người đều bật cười. Nguyên nhân bật cười rất đơn giản, mọi người đều cho rằng Trương Dương không thức thời, anh trong giới thể dục thể thao Nam Tích còn có thể tính là nhân vật số một, nhưng ở trong loại trường hợp này, một cán bộ cấp ban như anh thì tính là gì, căn bản là không đáng được chú ý, anh cho rằng người nào lên đây cũng có thể đề chữ à? Cái đó phải nhìn vào thân phận địa vị, Ngưu Tuấn Sinh có thể đề chữ, Lưu Thành Bình có tư cách đề chữ, nhưng cho dù là phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải Tạ Vân Phi của các vị cũng chưa có tư cách này, thằng ôn anh thì tính là gì?

Cơ Nhược Nhạn cười cười. Cô ta nói khẽ: "Được, để chúng tôi được thưởng thức mặc bảo của chủ nhiệm Trương!"

Ngưu Tuấn Sinh lạnh lùng nhìn Trương Dương, y thầm nghĩ trong lòng, mày là tự chuốc lấy nhục nhé. Ngưu Tuấn Sinh cũng hiểu rõ thư pháp của mình trong giới thư pháp cũng không tính là đại gia gì cả. Nhưng y luôn cho rằng mình là một người viết chữ đẹp nhất trong giới thể dục thể thao.

Trương Dương mỉm cười đi tới trước thư án. Hắn nhìn nhìn hai chữ bính bác đó, cười nói: "Chữ tôi viết thì không ra sao cả, có điều khi ở kinh thành, may mắn được Thiên Trì tiên sinh chỉ điểm, trong lòng tôi, sớm đã coi Thiên Trì tiên sinh là lão sư của tôi, có điều khi Thiên Trì tiên sinh còn sống nhất quyết không nhận tôi làm đồ đệ, sợ chữ tôi viết quá xấu, làm ô danh lão nhân gia, vừa rồi nghe vị lão tiên sinh này luôn miệng nói hai chữ này đã vượt qua Thiên Trì tiên sinh, tôi cảm thấy lão tiên sinh già rồi, mắt hoa rồi, cho nên tôi viết mấy chữ để chứng minh một chút, viết gì bây giờ?"

Bên dưới có người hiếu sự gào lên: "Cũng viết hai chữ bính bác đi!"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Đều viết bính bác thì không có ý tứ gì cả, anh đã bính bác rồi, tôi sẽ viết chữ mới!" Thằng ôn này cầm bút lông, sau khi chấm vào mực, xoẹt xoẹt xoẹt, vừa nhìn động tác cầm bút và vận bút của hắn , hiện trường nhất thời im ắng.

Người đầu tiên im lặng chính là vị lão gia tử râu trắng đó, lão đã nhìn ra rồi, cậu thanh niên này không thể coi thường được, chỉ từ khí thế vận bút mà nhìn đã biết là luyện gia tử rồi, tuyệt đối không đơn giản.

Trương Dương viết xong, đặt bút lông lên giá bút.

Cơ Nhược Nhạn ghé tới, nhìn hai chữ mà Trương Dương viết, trong lòng mắng thầm, thằng ôn anh đúng là hổn đản.

Chỉ thấy trên giấy tắng rồng bay phương múa viết hai chữ to "bác khởi (dựng lên)!"

Lão tiên sinh râu bạc của viện thi họa đó khi nhìn thấy hai chữ này, cả người giống như ngây đơ ra đó, người của giới thư pháp chưa từng kiến thức mặc bảo của Thiên Trì tiên sinh cơ hồ là tìm không thấy, lão vừa rồi tâng bốc Ngưu Tuấn Sinh quả thực có chút quá lố, có điều hôm nay lão là tới cổ động, cổ động cũng có phí cát xê, phí dịch vụ mà phía tập đoàn Thái Hồng chi trả rất hậu đãi, lão tiên sinh cao hứng nên ra sức khen Ngưu Tuấn Sinh, nhưng không cẩn thận khen quá đà, lão cũng không ngờ ở hiện trường lại có một người có nguồn gốc sâu xa với Thiên Trì tiên sinh. Nhìn thấy hai chữ này của Trương Dương, cảm thụ trong lòng lão chỉ có thể dùng hai từ chấn hám để hình dung, cả đời lão cũng đừng hòng viết ra nổi hai chữ này, đừng nhìn lão cả đời viết thư pháp, nhưng vẫn chưa tới được cảnh giới của Trương Dương.

Ánh mắt của Lưu Thành Bình và Triệu Vĩnh Phúc lúc này cũng dính lên bức tranh chữ đó, nhìn thấy hai chữ bác khởi , trong lòng hai người đều mắng thằng ôn này là đồ hỗn đản, nhưng bọn họ lại không thể không thừa nhận, hai chữ này viết thật sự rất đẹp.

Bên dưới trở lên ồn ào, mọi người đều nhao nhao đòi dựng hai chữ mà Trương Dương viết cho mọi người xem, Cơ Nhược Nhạn có chút khó xử nhìn về phía Triệu vĩnh Phúc.

Triệu Vĩnh Phúc nháy mắt, Cơ Nhược Nhạn lúc này mới gọi hai cô gái lễ tân lên, dựng bức tranh của Trương Dương lên trước mặt mọi người.

Khi bức tranh chữ của Trương Dương được dựng bên cạnh bức của Ngưu Tuấn Sinh, mặc dù là người ngoài nghề cũng đều nhìn ra, hai bức tranh này hơn kém nhau không phải một bậc hai bậc.

Mặt của Ngưu Tuấn Sinh lúc này biến thành như gan lợn, rất khó coi, con mẹ nó rất khó coi, đây không phải là tát y ở trước mặt mọi người, mà đánh xong còn nhổ nước bọt lên mặt y nữa.

Ánh đèn máy ảnh liên tục lóe lên, hoàn toàn ghi lại bộ dạng xấu hổ của Ngưu Tuấn Sinh.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.