Y Đạo Quan Đồ

Chương 1682: Chương 1682: Vây đánh (3)




Trương đại quan nhân liên tục hắt xì hai cái, hôm nay thật sự là bệnh đến như núi đổ, đến bây giờ đầu óc vẫn mông lung, nhưng đành chịu thôi, anhi bảo người ta chuyên nghiệp như vậy? Bệnh mà vẫn làm việc.

Năm tên bảo vệ khác cũng vây tới, tên bảo vệ to con đó thấy Trương Dương không có phản ứng, vươn tay ra đẩy vai hắn, người trong nước động thủ đều có thói quen, đó là trước tiên cứ đẩy một cái, thường thường trong lúc đẩy cơn tức mới bị chọc lên, tiến tới sẽ là đánh nhau.

Vừa rồi Sử Tiểu Minh đẩy Trương đại quan nhân đã bị hắn đánh cho một trận, hiện tại lại tới đám bảo vệ này, Trương đại quan nhân tất nhiên không để họ vào mắt, hắn hôm nay sở dĩ tới đây chính là để gây sự, Trương Dương đang chuẩn bị giở lại trò cũ thì nội tức tự nhiên từ trong đan điền phát ra, hắn không vận dụng nội lực còn đỡ, vừa dùng dùng một chút nội lực liền lập tức cảm thấy bụng đau như giao cắt, Trương đại quan nhân đã lâu rồi chưa từng có tình huống như vậy, sau khi tu luyện đại thừa quyết, hắn đối với vận dụng nội lực đã đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới, mặc dù là là dưới tình huống công lực hao tổn cực lớn cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn khôi phục lại. Mặc dù là hắn dính mưa bị cảm lạnh, mặc dù là đại thừa quyết của hắn sắp đột phá, cũng không đến mức suy yếu tới loại tình trạng này, loại cảm giác này bất đồng với tẩu hỏa nhập ma, không phải là chân khí rời rạc, mà là trong cơ thể có lực lượng vô cùng, nhưng không thể vận dụng được một chút nào.

Sự chậm chạp trên động tác của Trương đại quan nhân trực tiếp tạo thành đối phương đẩy lên người hắn, thân thể Trương đại quan nhân một cái lảo đảo một cái lảo đảo, liên tiếp lui về phía sau, lưng va vào cửa văn phòng, rầm một tiếng, cửa phòng không ngờ bị đúng cho tan nát, Trương Dương phía sau mất đi chỗ dựa, nện mông xuống đất, trong trí nhớ của hắn thì chưa bao giờ thảm hại đến vậy, nhưng nói ra cũng lạ, bị va như vậy, hắn không ngờ cảm thấy đau đớn lại giảm bớt, tựa hồ thư thái hơn một chút.

Triệu Thụy Hỉ nhìn thấy Trương Dương bị bảo vệ đẩy ra cửa, lo lắng hắn bị thương, vội vàng nói: Đừng động thủ chuyện gì cũng từ từ chuyện gì cũng từ từ...

Trương Dương phẩy bụi tren người, đứng lên nói: Thằng chó, mày giỏi đẩy tao xem cái nữa xem nào!

Tên bảo vệ đó cũng là hạng ngang ngược, nghe thấy Trương Dương mắng hắn, huống hồ hắn lại không biết thân phận của Trương Dương, cảm thấy có tổng biên tập chống lưng, liền như hung thần ác sát lao tới, đấm thẳng vào ngực Trương Dương, Trương đại quan nhân cũng không tránh, chịu một quyền này của hắn, gã bảo vệ này ra quyền rất nặng, tất cả mọi người nghe thấy tiếng quyền đầu va vào ngực Trương Dương, cực kỳ trầm trọng, Triệu Thụy Hỉ nghe thấy thanh âm này thì cũng không khỏi nhắm mắt lại, hắn biết chuyện hôm nay phiền rồi, Trương Dương có không phân rõ phải trái đến thế nào thì hôm nay cũng không ra tay trước, là đám người dưới tay hắn ra tay trước, bọn họ đều là người trong thể chế, đều là cán bộ quốc gia, đều là quân tử, bất kể là quân tử thật hay là quân tử giả, cho dù là quân tử giả thì cũng nên động khẩu không động thủ.

Trương Dương ở đó đang vật lộn với tên bảo vệ đó, với võ công của Trương đại quan nhân vốn nên miểu sát đám bảo vệ mới đúng, nhưng tình huống thực tế lại không phải như vậy, hắn và tên bảo vệ kia đang vật lộn như hai tên mãng phu, tay đấm chân đá linh tinh, thậm chí có thể nói là Trương đại quan nhân rõ ràng đang ở vào thế yếu, hắn đánh ra một quyền thì tên bảo vệ kia thường thường sẽ đánh trả ba quyền, huống chi bên này vừa đánh, năm tên bảo vệ còn lại cũng xông lên, sáu người vây quanh Trương Dương đấm đá một hồi, ngay cả Sử Tiểu Minh vừa rồi bị Trương Dương đẩy ngã lúc này cũng lao lên, hắn ra quyền độc hơn bất kỳ ai, có thù không báo không phải là quân tử, hiện tại có cơ hội, nhất định phải rửa hết sỉ nhục lúc trước. Lúc ban đầu Trương đại quan nhân còn đánh trả được vài quyền, đến cuối cùng căn bản là chỉ có thể chống đỡ, thằng cha này chủ yếu là bảo vệ mặt, mặt là mặt tiền cửa hàng của mình, Trương đại quan nhân bảo vệ bộ vị này là chính, Trương Dương không phải kẻ ngốc, nếu song quyền nan địch tứ thủ thủ, hắn bỏ chạy là được, nhưng thằng cha này căn bản không có ý định đi, tuy rằng đan điền đau đớn, nhưng nếu muốn chạy thì chẳng ai giữ hắn lại được cả, kỳ quái là, quyền đầu của đối phương đánh lên người hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa hồ cứ ăn một đấm là đau đớn liền giảm bớt một phần, nói trắng ra, Trương đại quan nhân hiện tại căn bản chính là đang muốn ăn đòn.

Trương đại quan nhân thì thoải mái, nhưng mấy người kia thì đánh đến mệt lắm rồi, Triệu Thụy Hỉ ở bên cạnh cũng xông lên khuyên can, hắn sợ xảy ra chuyện lớn, mấy người này nhân cơ hội dừng tay, một đám đứng đó thở hổn hển.

Trương Dương nhìn thấy đám người này không đánh nữa, hắn ngược lại thành lo, nhắm chuẩn cơ hội tóm lấy tóc Triệu Thụy Hỉ mà kéo, nhưng không ngờ Triệu Thụy Hỉ lại đội tóc giả, giật tóc xuống thì chỉ còn lại cái đầu hói, không đạt được mục đích.

Triệu Thụy Hỉ vừa thẹn vừa giận, xoay người muốn chạy, Trương đại quan nhân há có thể để hắn chạy, dang tay ra ôm lấy hắn đè xuống đất.

Đám bảo vệ kia vốn mệt lắm, vốn cũng muốn dừng tay, nhưng vừa nhìn thấy tổng biên tập bị Trương Dương chế trụ, cả đám vội vàng ào lên, vậy quanh Trương Dương mà đánh tiếp.

Trương đại quan nhân cúi mặt xuống dưới, lưng cong lên, nhóm người này đa số công kích lên lưng hắn, tiếng chân tay chạm vào cơ thể không ngừng vang lên, Trương đại quan nhân cảm thấy đan điền theo sự công kích cũng hơi hơi chấn động, chấn động rất thoải mái, đau đớn tựa hồ giảm bớt đi nhiều, chỉ tiếc lực lượng của đám người này thật sự quá nhỏ.

Phó tổng biên tập Lưu Quang Tường nhìn mà kinh hãi, nếu đánh nữa là xảy ra án mạng đó, chuyện này sẽ hỏng bét, hắn tiến lên khuyên: Đừng đánh, đừng đánh, đều là người một nhà... Phải nói là thằng cha này đến khuyên cũng không biết khuyên, cái gì mà người một nhà? Người một nhà có thể đánh nhau đến thế này à?

Lời nói của Lưu Quang Tường hiển nhiên không mang tới tác dụng gì, đám người này vẫn ở đó đánh nhau. Lúc này bên ngoài đã có một đống người vây lại, tiếng ồn ào từ bên này hấp dẫn không ít người của tòa soạn báo, Thường Hải Tâm cũng tới, cô ta mặc dù chờ ở bên trong xe, nhưng nhìn thấy không ít người chạy lên lầu, biết là xảy ra chuyện rồi, Trương Dương hôm nay tới đây chính là để khởi binh vấn tội, với tính tình của Trương Dương chưa biết chừng sẽ một lời không hợp ra tay táng nhau, nếu là bình thường Thường Hải Tâm khẳng định sẽ không lo lắng, sức chiến đấu cường hãn của Trương Dương cô ta cũng biết rõ, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay trạng thái thân thể của Trương Dương không tốt, cô ta lo lắng Trương Dương sẽ chịu thiệt, cho nên vội vàng mở cửa xe chạy tới.

Cửa văn phòng tổng biên tập bị vây kín ba tầng ngoài ba tần trong, ngay cả ngay cả chen chân vào cũng không được, có người hiểu chuyện đã bấm 110 báo cảnh sát.

Thường Hải Tâm căn bản không chen vào được, dưới tình huống trước mắt cô ta cũng chỉ có thể gọi điện thoại, cô ta gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, bởi vì cô ta biết Trương Dương hiện tại cơ hồ thành kẻ thù chung của cả Bắc Cảng, người bên này sẽ không ai giúp hắn, Trình Diễm Đông nghe nói Trương Dương ở nhật báo Bắc Cảng đánh nhau với người ta thì thật sự là dở khóc dở cười, thằng cha này đã là bí thư thị ủy rồi, sao không để ý tới thân phận như vậy? Hắn bảo Thường Hải Tâm đừng sợ, mình lập tức đi ngay. Thật ra Trình Diễm Đông cũng biết rõ đạo lý nước ở xa không giải được cái khát ở gần, mặc dù là hiện tại hắn đi ngay thì cũng chưa chắc đã tới kịp.

Người chạy đến đầu tiên là cảnh sát Bắc Cảng, đồn công an địa phương nghe nói người gây sự là bí thư thị ủy Tân Hải, vội vàng báo cáo với cấp trên, Trương Dương hiện tại thật sự là rất có tiếng ở hệ thống công an Bắc Cảng, lúc trước hắn dẫn cảnh sát cục công an Tân Hải vượt địa bàn phá án, khiến cảnh sát Bắc Cảng biến thành mặt xám mày tro, không ngờ hắn dám một mình đánh tới nhật báo xã Bắc Cảng.

Mấy cảnh sát khó khăn lắm mới tách được hai bên đang hỗn chiến ra, Trương đại quan nhân trước giờ chưa từng thảm hại như vậy, quần áo trên người cũng bị người ta xé rách, giầy cũng bị người ta lột mất một chiếc, cũng may mà mặt hắn vẫn bình thường, trải qua trận hỗn chiến này, Trương đại quan nhân ra một thân mồ hôi, thở hồng hộc, có điều thân thể cũng thoải mái hơn.

Tổng biên tập của nhật báo Bắc Cảng Triệu Thụy Hỉ so với Trương Dương thì càng thảm hại hơn, tóc giả bị Trương Dương giật đứt, trên mặt cũng ăn mấy cái tát, vết ngón tay vẫn chưa mất đi, vừa rồi khi một đám người hỗn chiến, y bị đè xuống dưới, thiếu chút nữa thì bị đè cho ngạt thở.

Nếu so sánh thì đám bảo vệ không bị tổn thất gì, chỉ là thể lực cạn kiệt, cảm thấy có chút mệt mỏi, có điều nhớ tới vừa rồi đánh đau Trương Dương một trận, chút mệt này cũng đáng. Khiến bọn họ kỳ quái là, Trương Dương tuy rằng thảm hại, nhưng vẻ mặt không hề có chút đau đớn nào, trên thực tế Trương Dương trải qua trận hỗn chiến này thì thoải mái hơn so với vừa rồi, có điều hắn vẫn muốn hắt xì, đứng đó liên tiếp hắt xì.

Lúc này Thường Hải Tâm từ trong đám người chen vào, đưa cho hắn một chiếc khăn tay, Trương đại quan nhân lau lau mũi, Thường Hải Tâm nhìn bộ dạng thảm hại của Trương Dương thì vừa đau lòng lại vừa buồn cười: Bí thư Trương,anh không sao chứ?

Trương Dương nói: Không sao! Khụ khụ khụ...

Tiếng còi cảnh sát bên ngoài vanglên, là cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công tự mình chạy tới, đồn công an phản ánh chuyện này lên phân cục, phân cục nghe nói liên quan tới vị thái tuế gia Trương Dương này thì không dám tự tiện làm chủ, lại bẩm báo lên cục trưởng Viên Hiếu Công, cho nên Viên Hiếu Công tự mình chạy đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.