Miệng Lưu Chiêu mấp máy, nhìn thấy Chu Hưng Dân cúi xuống, nhẹ nhàng đặt chén xuống, vì thế lại không nhịn được, thở dài: Tôi thừa nhận. Tôi trong xử lý vấn đề của Trương Dương đã nghĩ quá nhiều, chủ yếu là cân nhắc tới mặt mũi của bí thư Tống, lo sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, cho nên tôi không dựa theo trình tự bình thường để xử lý chuyện này, giờ tôi xin xin lỗi bí thư Tống. Lưu Chiêu cũng không phải là nhân vật tầm thường. Ngoài mặt thì xin lỗi, nhưng trên thực tế đã giao tất cả vấn đề cho Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nói: Thật ra trong vấn đề của Trương Dương, tôi cũng có trách nhiệm, lúc trước khi ý thức được Trần Cương có thể tồn tại vấn đề, tôi bảo anh ta nghĩ biện pháp tiếp cận Trần Cương, nghĩ cách đánh vào nội bộ phần tử hủ bại, tình huống cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm. Nhưng có một điểm không thể phủ nhận, trong vấn đề giải quyết quan viên hủ bại của Bắc Cảng, Trương Dương là lập công, quan hệ của tôi và Trương Dương quyết định. Tôi không thích hợp hỏi đến chuyện này, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể cho mọi người, cho anh ta công bình kết quả công bình. Tôi không hy vọng, chuyện này sẽ bị một số người hữu tâm lợi dụng. Chế tạo chướng ngại và mâu thuẫn giữa đồng chí của chúng ta. Đồng chí Lưu Chiêu là một lão đồng chí, tôi vẫn tin anh có năng lực giải quyết vấn đề này. Xử lý tốt chuyện này. Nếu như sự thật chứng minh Trương Dương là có tội, có trách nhiệm, Tống Hoài Minh tôi tuyệt đối không sẽ không bao che. Mà nếu như chứng minh anh ta trong sạch, nhưng các anh không thể trả lại anh ta sự trong sạch thì tôi cũng sẽ trả lại cho anh ta sự trong sạch.
Tống Hoài Minh nói xong những lời này, đứng dậy bước đi.
các thường ủy khác cũng đi, cuối cùng chỉ còn lại Lưu Chiêu ngồi ở đó, không ai nguyện ý đi cùng hắn, mọi người đều minh bạch, thằng cha này đã đắc tội với bí thư tỉnh ủy.
Tống Hoài Minh thông qua cuộc họp thường ủy lần này đã nhìn rõ tất cả vấn đề, sau khi y trở lại văn phòng, bảo Chung Bồi Nguyên mời thính trưởng công an Cao Trọng Hòa tới. Tống Hoài Minh mời Cao Trọng Hòa tới đây tuyệt đối không phải là để cám ơn, mà là có một số lời muốn hỏi trực tiếp.
Đối với những quan to cấp tỉnh này mà nói, trọng điểm sự kiện Trương Dương không ở chỗ tình tiết vụ án, sự phức tạp thực sự là một loạt những nước cờ về sau.
Hôm nay trên cuộc họp thường ủy, Cao Trọng Hòa đã rút kiếm đầu tiên, đương nhiên người rút kiếm không chỉ bản thân y, đa số thường ủy đều kiên định đứng bên phía Tống Hoài Minh.
Cao Trọng Hòa tới văn phòng của Tống Hoài Minh, đã đoán được Tống Hoài Minh muốn hỏi tới chuyện của Trương Dương.
Cảm giác Tống Hoài Minh tạo cho người ta vẫn là vững như Thái Sơn, mặc dù tình thế hiện tại đối với y thì không phải là có lợi, ngoại giới đã bắt đầu đồn thổi rất nhiều về Trương Dương, nhưng tất cả những cái này cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn tới Tống Hoài Minh.
Cao Trọng Hòa ngồi xuống: Bí thư Tống, ngài tìm tôi có chuyện gì?
Đề tài của Tống Hoài Minh không hề bắt đầu từ Trương Dương: Tôi nghe nói anh đã giao vụ án liên quan tới Bắc Cảng cho Văn Hạo Nam?
Cao Trọng Hòa nói: Không phải tôi giao cho hắn, là Vinh Bằng Phi, tôi vừa về, ngài chắc biết.
Tống Hoài Minh gật đầu: Văn Hạo Nam không thích hợp tham gia điều tra công tác lần này.
Cao Trọng Hòa nói: Tôi cũng cho rằng như vậy, anh ta và Trương Dương có thù riêng, trong quá trình điều tra biểu hiện quá mức gay gắt, hơn nữa tôi đã nắm giữ được một số chứng cớ, trong quá trình thẩm vấn anh ta tồn tại hành vi bức cung.
Tống Hoài Minh nói: Trên thế giới này quả nhiên có rất nhiều hận vô duyên vô cớ.
Cao Trọng Hòa nói: Bí thư Tống, ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý theo lẽ công bằng.
Tống Hoài Minh nói: Nghe nói Văn Hạo Nam xin từ chức?
Cao Trọng Hòa cười nói: Tôi lúc ấy đã phê chuẩn cho anh ta rồi, nhưng về sau lại có người biện hộ cho anh ta.
Tống Hoài Minh không hề truy hỏi là ai cầu tình, mà là cười nói: Coi cảnh sát là trò đùa à?
Cao Trọng Hòa lập tức minh bạch ý tứ của y. Nói khẽ Còn: Có một việc, con gái của Hà Trường An, Hà Vũ Mông bị Văn Hạo Nam chặn lại ở sân bay, nói cô ta mang theo dược phẩm cấm, chuyện này tôi đã tìm hiểu rõ rồi, có hiềm vu oan.
Tống Hoài Minh nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn: Đơn từ chức của hắn lát nữa mang cho tôi một bản.
Văn Hạo Nam nhìn Vinh Bằng Phi, hắn cho rằng mình đang nghe lầm: Gì? Bảo tôi đưa đơn từ chức?
Vẻ mặt Vinh Bằng Phi lộ ra có chút bất đắc dĩ: Hạo Nam, thính Cao kiên trì bảo anh đệ đơn từ chức!
Văn Hạo Nam nói: Hắn dựa vào gì? Từ chức ha không là việc của tôi, anh dựa vào gì?
Vinh Bằng Phi nói: Y nói anh trong quá trình tra hỏi Viên Hiếu Thương tồn tại hành vi dụ cung, còn nữa, vụ án của Hà Vũ Mông đã điều tra rõ rồi, dược phẩm cấm trong hành lý của cô ta có hiềm vu oan.
Nói tôi vu oan ư?
Vinh Bằng Phi nói: Băng ghi âm anh cung cấp cho Ủy ban kỷ luật cũng được xác nhận là qua cắt nối.
Văn Hạo Nam nói: Tôi không làm.
Vinh Bằng Phi nói: Hạo Nam, tôi hiện tại thực sự bất lực.
Văn Hạo Nam gật đầu: Minh bạch! Tôi minh bạch cả rồi.
Vinh Bằng Phi về nhà bao lâu thì bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tới, bọn họ đã quen nhau nhiều năm, nhớ từ khi Tống Hoài Minh đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy, bọn họ đã thường xuyên uống rượu nói chuyện phiếm với nhau, mấy năm gần đây bọn họ lại về cùng một thafh phố, nhưng đi lại với nhau lại không nhiều như trước đây, dù sao thân phận khác biệt, Tống Hoài Minh thân là bí thư tỉnh ủy Bình Hải, có rất nhiều việc phải xử lý.
Vinh Bằng Phi nhớ rõ lần trước Tống Hoài Minh đăng môn là ngày mình được gọi về tỉnh lị đảm nhiệm phó thính trưởng thính tỉnh, thoáng cái đã hai năm trôi qua rồi.
Nhìn thấy Tống Hoài Minh tới đây mình, Vinh Bằng Phi tươi cười nói: Bí thư Tống, ngài sao không báo trước một tiếng, để tôi chuẩn bị chút rượu và đồ ăn.
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Tôi ăn rồi, có thời gian không? Cùng nhau ra ngoài đi dạo.
Vinh Bằng Phi gật đầu, cấp dưới ở trước mặt lãnh đạo vĩnh viễn luôn rảnh.
Chỗ ở hiện tại của Vinh Bằng Phi cách tường thành cổ rất gần, vì thế hắn đề nghị tới tường thành cổ dạo.
Tống Hoài Minh vui vẻ gật đầu, hai người lặng lẽ đi dọc theo con đường nhỏ. Vinh Bằng Phi cố ý đi tụt sau Tống Hoài Minh nửa bước, trên thực tế hắn đã không nhớ rõ lần trước đi sóng vai với Tống Hoài Minh là khi nào, địa vị bất đồng vô hình trung đã kéo giãn khoảng cách giữa họ.
Tống Hoài Minh nói: Chúng ta quen nhau được hai mươi năm rồi nhỉ?
Vinh Bằng Phi gật đầu nói: Hai mươi lăm năm.
Tống Hoài Minh nói: Thời gian anh làm cảnh sát cũng lâu rồi.
Vinh Bằng Phi cười nói: Đúng.
Tống Hoài Minh nói: Khi tôi vừa vào công tác, tiền lương còn không cao bằng anh, thường thường đều là anh mời tôi ăn cơm.
Vinh Bằng Phi nói: Chuyện quá lâu, tôi cũng quên mất rồi.
Tôi không quên! Ngời ta trong cuộc đời có được mấy bằng hữu thật lòng cũng không dễ dàng gì, nhất là bằng hữu quen được khi nhân sinh trong cơn sóng nhỏ, sao có thể tùy tiện quên được. Tống Hoài Minh dừng chân, ngẩng đầu lên, nhìn tường thành cổ: Trước đây đứng trên tường thành luôn có thói quen hướng ánh mắt về phía xa, chỉ có đứng dưới tường thành mới có thể tập trung sự chú ý ở bản thân tường thành, tôi đến Đông Giang lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thưởng thức tường thành này ở cự ly gần.