Y Đạo Quan Đồ

Chương 1219: Chương 1219: Vẻ đẹp của người trưởng thành(2)




Biết rằng con gái đến, Tống Hoài Minh đã xin nghỉ làm nửa ngày, về nhà đợi trước, đã nhiều năm nay ông chưa vào bếp, mà hôm nay lại phá lệ đeo tạp dề đích thân xuống bếp nấu cơm.

Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Tống Hoài Minh vội vàng mở cửa, ngay cả tạp dề cũng chưa kịp tháo ra.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng xuất hiện trước mặt Tống Hoài Minh, nhìn đôi nam nữ đẹp đôi này, trong lòng Tống Hoài Minh vô cùng vui vẻ, liền nói một câu: “Yên Nhiên, con về rồi à!” Nhiều năm trên đấu trường chính trị, đã làm cho Tống Hoài Minh không dễ dàng biểu lộ thái độ vui buồn trên nét mặt, nhưng mặc dù vậy, ánh mắt của ông vẫn lộ ra sự xúc động.

Sở Yên Nhiên cười nói: “Cha! Cha mặc quần áo như thế này đẹp lắm!”

Tống Hoài Minh lúc này mới nhận ra mình vẫn đang mặc tạp dề, y cười ngượng ngùng, Sở Yên Nhiên cũng cười, Liễu Ngọc Doanh ôm Tiểu Khang Tân bước đến từ đằng sau, rồi cười nói; “Yên Nhiên! Trương Dương, mau vào đây đi! Lão Tống, ông đứng chặn ở cửa làm gì vậy?”

Tống Hoài Minh là do quá vui mừng.

Sở Yên Nhiên bước đến, ngay lập tức đã bị hấp dẫn bởi Tiểu Khang Tân, liền vỗ vỗ tay và nói: “Em trai ơi, đến đây nào, để chị bế một chút!”

Tiểu Khang Tân hơi sợ, cánh tay bép múp míp ôm lấy cổ Liễu Ngọc Doanh, Liễu Ngọc Doanh cười nói: “Đây là chị ruột của con, không cần sợ, không cần sợ!”

Sở Yên Nhiên lấy món quà mang đến ra, Tiểu Khang Tân nhìn thấy con gấu bông, ngay lập tức sáng mắt lên, ôm lấy con gấu ngồi xuống ghế sô pha, một lúc sau đã mở miệng ra cắn con gấu, Liễu Ngọc Doanh vội vàng lấy con gấu lại, tên này liền tủi thân khóc oa oa rất to.

Liễu Ngọc Doanh ôm cậu bé lên dỗ, cười nói với Sở Yên Nhiên: “Nó nghịch lắm, cả ngày chẳng lúc nào yên cả.”

Sở Yên Nhiên cười nói: “Trẻ con đều như vậy mà.”

Trương Dương thêm một câu: “Khóc lóc thì mới đúng là cuộc sống chứ.”

Sở Yên Nhiên thấy cha vào bếp, cô cười, rồi đứng dậy vào giúp.

Tống Hoài Minh đang rán cá, Sở Yên Nhiên đã ngửi thấy mùi thơm, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khi còn nhỏ, cô thích ăn nhất là món cá cha làm, chớp mắt đã hơn mười năm rồi, trong thời gian này, vì mẹ mất, giữa cô và cha đã hình thành một khoảng cách khá xa, đến tận khi ông nội từ trần, hai cha con cô mới thật sự hòa bình trở lại. Nghĩ lại nhiều năm như vậy, tính cách của mình đã làm cho cha chịu không ít đau khổ, cô cắn cắn môi, vành mắt đã hơi đỏ.

Tống Hoài Minh nói: “Yên Nhiên, con không cần vào đây làm đâu, để tự cha làm là được rồi, con đi nói chuyện với cô Liễu đi.” Sở Yên Nhiên cố gắng nén cảm xúc, rồi cười nói: “Cha, cha còn nhớ món con thích ăn nhất sao.”

Tống Hoài Minh nói: “Hơn mười năm rồi không vào bếp, cha không biết có thể rán được mùi vị như trước nữa không.”

Sở Yên Nhiên gật đầu nói: “NHất định có thể mà, con thích ăn nhất là những món cha làm đó.”

Tống Hoài Minh cười nói: “Vậy thì được, đợi mấy năm nữa cha nghỉ hưu rồi, ngày nào cũng ở nhà nấu cơm cho con ăn.”

Sở Yên Nhiên đáp: “Con chẳng có cấp bậc cao như vậy đâu, làm sao có thể để tỉnh trưởng đại nhân vào bếp nấu cơm cho con được chứ!”

Tống Hoài Minh nói: “Người khác thì không có đặc quyền như vậy, nhưng con gái của cha thì có!”

Trong lòng Sở Yên Nhiên đột nhiên trở nên ấm áp lạ kỳ.

Tống Hoài Minh nói; “Yên Nhiên, tại sao bà ngoại lại không về cùng với con?”

Sở Yên Nhiên nói: “Bà không muốn đi đường dài quá, nên đã cùng với cô Lâm đến suối nước nóng Xuân Khang Cốc để trị liệu rồi.” Tống Hoài Minh gật đầu nói: “Bà dạo này thế nào rồi con?”

“Vẫn khỏe cha ạ, lần này Trương Dương đã bốc ít thuốc cho bà, bà ngoại tính tình rất cởi mở, giờ đây bà dành nhiều thời gian để ở bên ông ngoại.”

Nghĩ tới bà cụ đáng kính đó, trong lòng Tống Hoài Minh không khỏi cảm khái. Ai cũng rồi đến lúc phải chết, đây là hiện thực không ai có thể tránh khỏi, con người khi còn sống, chỉ cần được sống, được yêu, được đi, thì còn gì hối tiếc nữa chứ? Y lại hỏi con gái về chuyện hôn sự giữa cô và Trương Dương. Dù sao thì Sở Yên Nhiên và Trương Dương đã không còn nhỏ tuổi nữa, đã đến lúc hai người phải suy tính đến chuyện lập gia đình rồi.

Sở Yên Nhiên cười nói: “Tạm thời vẫn chưa xác định chính xác thời gian cha ạ. Có điều muộn nhất cũng không quá hai năm đâu, anh ấy đang bận làm việc xây dựng khu đô thị mới ở Đông Giang, con lại đang bận phát triển hạng mục của tập đoàn Bối Ninh ở bên ngoài, đợi hai chúng con làm xong mọi việc, rồi sẽ đến lúc chúng con kết hôn.”

Cả nhà ngồi lại với nhau, vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên, với Tống Hoài Minh, đây là việc y mong chờ từ hơn mười năm nay, y không ngừng gắp thức ăn cho con gái. Trương đại quan nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cảm thấy thật sự xúc động, từ nhỏ, Sở Yên Nhiên đã thiếu thốn sự quan tâm của cha, giờ đây có thể quy về một mối với cha, với cô mà nói đây là một việc tốt rất lớn. Thiếu thốn tình thân làm cho cuộc đời của cô không hề hoàn chỉnh, có sự quan tâm chăm sóc của cha, cuộc đời của Sở Yên Nhiên đã trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều.

Trong bữa cơm, Liễu Ngọc Doanh đã hỏi đến hôn sự của hai người họ, Liễu Ngọc Doanh nói: “Trương Dương, cháu và Yên Nhiên định khi nào thì kết hôn vậy?” Sở Yên Nhiên đỏ mặt nhìn sang Trương Dương.

Trương Dương cười nói: “Sắp rồi ạ, trước tết mẹ cháu định đến Đông Giang một chuyến, chính thức xin dâu với nhà mình, còn về ngày tháng cụ thể, thì còn cần phải xem ý kiến của hai bên gia đình đã.”

Liễu Ngọc Doanh nói: “Tốt quá, tốt quá, cô đang mong được uống rượu mừng của hai đứa đây, lần này chắc chắn rồi.”

Sở Yên Nhiên nói: “Em đã đồng ý chưa?”

Trương Dương cười nói: “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hai chúng ta có đồng ý hay không không quan trọng, mấy vị người lớn sắp xếp đâu vào đấy rồi, chúng ta chỉ cần bái đường là được.”

Lời của hắn làm cho Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Doanh đều cười.

Sở Yên Nhiên nói: “Chẳng phải anh còn định xây dựng khu đô thị mới sao?”

Trương Dương nói: “Xây dựng thì xây dựng, nhưng hai việc đâu có mâu thuẫn gì với nhau cơ chứ, trách nhiệm của chú Tống còn nặng nề hơn anh rất nhiều kìa, mà cũng đâu có thấy chú ấy lỡ việc gia đình vì công việc đâu.”

Tống Hoài Minh trong lòng thầm chửi, tiểu tử thối, dám lấy y ra làm ví dụ, nhưng trên miệng thì cười ngọt: “Trương Dương nói đúng lắm, những tư tưởng phải lập nghiệp trước mới có gia đình đều là vớ vẩn cả, những người đàn ông có trách nhiệm thật sự, thì sẽ phân rất rõ ràng giữa lập nghiệp và thành gia, và sẽ xử lý rất tốt.”

Sở Yên Nhiên nói: “Cha à, sao cha lại nói về anh ấy như vậy, chẳng lẽ con gái của cha không gả được cho ai nữa sao? Sao con cứ cảm thấy cha một mực muốn đẩy con ra khỏi nhà vậy.”

Liễu Ngọc Doanh cười nói: “Ai nói như vậy chứ, Yên Nhiên nhà chúng ta là một cô gái tốt khó tìm đấy, không biết bao nhiêu nhân sĩ thành công muốn mà không được kìa, Trương Dương, cô nói với cháu nhé, cháu đừng có mà không biết trân trọng Yên Nhiên nhà chúng ta, giờ đây cô nói thẳng ra như vậy đấy!”

Trương đại quan nhăn nhở nói: “Cô đừng chứ, ai nói cháu không trân trọng vậy kìa, chẳng biết cháu đã trân trọng biết bao nhiêu, Yên Nhiên vừa giàu có, vừa xinh đẹp, lại có một người cha là tỉnh trưởng, một người vợ thế này, cháu có xách đèn đi tìm cũng không tìm thấy, cháu không trân trọng cô ấy thì còn trân trọng ai nữa ạ?”

Sở Yên Nhiên mắng: “Hóa ra từ trước đến giờ anh là nhìn trúng vào tiền của em, và một người cha là tỉnh trưởng của em à.”

Trương đại quan cười nói: “Người như anh rất thực tế, anh nói hết toàn bộ ưu điểm của em ra, thật ra em gả cho anh là chuyện rất bình thường đương nhiên, từ khoảnh khắc anh cứu em lên từ bờ vực, em đã được định trước là vợ của anh rồi, em nghĩ mà xem, anh đã cứu tính mạng của em, ân cứu mạng như biển lớn, Yên Nhiên, lý do này có đầy đủ không?” Hai vợ chồng Tống Hoài Minh vẫn không biết câu chuyện giữa hai người họ, hèn chi Sở Yên Nhiên lại chung tình với Trương Dương như vậy, Tống Hoài Minh nhìn con gái của mình, tiểu tử Trương Dương này ưu tú thì ưu tú, chỉ là liệu hắn có thể nào chung thủy được hay không, những lời lẽ không hay về chuyện tình cảm của hắn ở bên ngoài thật sự hơi nhiều, nói thật ra, Tống Hoài Minh vẫn cảm thấy không yên tâm lắm về Trương Dương.

Sở Yên Nhiên thở dài nói: “Xem ra em chỉ có thể miễn cưỡng gả cho anh rồi, ai bảo em nợ anh một mạng sống cơ chứ.”

Trong lòng cô thật ra rất hạn phúc vui vẻ, cô khoác lấy tay Trương Dương và nói: “Trương Dương, cha, con nói với mọi người một chuyện, con dự định từ năm nay sẽ gia tăng đầu tư vào trong nước, lần này đến Đông Giang, không chỉ là để thăm mọi người, còn nữa, con cũng muốn đến thăm khu đô thị mới, xem có hạng mục thích hợp để đầu tư hay không.”

Trương đại quan đương nhiên không có ý kiến gì, Sở Yên Nhiên đồng ý đầu tư đương nhiên là một việc quá tốt, điều đó có nghĩa là, thành tích chính trị của hắn lại có thể được vẽ thêm một nét đẹp nữa.

Phản ứng của Tống Hoài Minh lại nằm ngoài dự đoán của họ, y lắc lắc đầu nói: “Cha phản đối!”

Sở Yên Nhiên hơi ngớ người, Tống Hoài Minh nói: “Yên Nhiên, mặc dù con có quyền tự do về hạng mục đầu tư, nhưng con vẫn nhắc nhở con một câu, tình hình trong nước không giống với nước ngoài, thể chế xã hội không giống nhau, đã tạo thành rất nhiều điểm không hay…”

Tống Hoài Minh dừng một lúc rồi nói: “Quốc gia đã có quy định rồi, cấm con cái của các cán bộ lãnh đạo kinh doanh, nhưng trong thật tế, từ trên đến dưới, từ khi điều lệnh này ban bố ra, chẳng ai làm theo cả, Yên Nhiên, cha chưa từng giúp gì được cho con trong chuyện kinh doanh, nhưng, cha không muốn vì quyền lực của cha, mà lại làm tổn hại đến sự nghiệp của con, ta làm quan không có gì đi trái lại với lương tâm, cha rất thanh bạch, nếu như con đầu tư vào Bình Hải, dù là cha không nói gì, cha không chăm sóc gì cho con, thì người khác nhất định cũng giành sự thuận lợi cho con. Cha nói những điều này, không phải là vì sợ rằng việc con đầu tư vào Bình Hải sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ và danh tiếng của cha, chỉ là cha không muốn người khác hiểu lầm con, đánh giá thấp về con!”

Sở Yên Nhiên gật đầu nói: “Cha, con hiểu rồi!”

Tống Hoài Minh nhìn con gái một lúc lâu rồi nói: “Yên Nhiên, cha đã không lãnh trách nhiệm chăm sóc con từ nhỏ đến lớn, tất cả những gì con có được ngày hôm nay, không hề có bất cứ sự trợ giúp nào của cha, ông bà ngoại đã nuôi dạy con, con có thể gánh vác cả một gia tài lớn như thế này, đó cũng là do sự thông minh và cần cù của con, cha tin rằng tập đoàn Bối Ninh nhất định sẽ tiếp tục vững bước phát triển.”

Điều Tống Hoài Minh nói làm cho Trương Dương nghĩ ngợi rất nhiều, từ trước đến giờ, Trương Dương chưa từng nghi ngờ về sự thanh liêm của Tống Hoài Minh, y phản đối kiên quyết việc Sở Yên Nhiên đầu tư vào Bình Hải nhưu vậy, còn một lý do quan trọng nữa, đó là vì sự nhận thức tinh tường về thế cục chính trị trong nước, Tống Hoài Minh đã nhìn thấy rất nhiều điều xấu của quan hệ giữa kinh tế và quan trường, dù là y không thể nào thay đổi được tình hình chính trị trong nước, nhưng y có thể bắt đầu làm từ chính bản thân mình, y muốn triệt để phân khai giữa quyền lực của mình và việc kinh doanh của con gái!

Liễu Ngọc Doanh đã thu dọn xong phòng ốc cho Sở Yên Nhiên, mặc dù Sở Yên Nhiên không muốn ở lại, nhưng thấy ánh mắt của cha, lại thấy rằng Liễu Ngọc Doanh nhiệt tình như vậy, cô thật sự ngại không muốn từ chối, thật ra, Trương Dương đã mượn một tòa biệt thự từ chỗ Lương Thành Long rồi, những tính toán của hai người đã không thực hiện được, biết rằng Sở Yên Nhiên quay về, đám bạn của Trương Dương xếp thành hàng muốn tiếp đãi Sở Yên Nhiên, nhưng chẳng ai nghĩ được rằng, người bạn đầu tiên Sở Yên Nhiên hẹn gặp ở Đông Giang lại là Tần Thanh, tất cả những điều này Trương Dương đều không biết cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.