“Cái gì?” Trương đại quan nhân mở lớn hai mắt nhìn lại.
Với người khác thì có lẽ đây là tin tốt mười phân, nhưng với hắn thì lại là tin xấu cả vạn phần. Tống Hoài Minh là ai chứ? Chẳng phải hắn ta là
cha của Yên Nhiên sao? Lại là nhạc phụ tương lai của mình! Giờ thì hay
rồi, hai vị nhạc phụ đại nhân đều chức cao vọng trọng như vậy, với một
tay đã khó, giờ với hai tay thì chỉ có nước chết.
Nghĩ đến đây Trương Dương không khỏi thở dài ngao ngán. Lúc ở Tĩnh An
hắn cũng đã được thỉnh giáo qua sự lợi hại của Tống Hoài Minh, còn lão
đại tỉnh Bình Hải - Cố bí thư thì không phải bàn. Nếu như cả hai vị đại
lão gia đều biết hắn có quan hệ lén lút không chỉ với hai người con gái
của họ, thì chắc chắn con tệp như hắn sẽ bị bọn họ đè cho dẹp lép, cả
đời này không thể ngẩng đầu lên được. Trên thực tế, bọn họ đều là người
có quyền lực tuyệt đối, lại thông minh cơ trí mà giấy thì không gói được lửa, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Bắt đầu thằng nhãi này mới thấy hối hận cái tính hoa tâm của mình, bắt đầu hắn mới cẩn thận suy
tính sau này phải làm gì để vẹn cả đôi đường.
Từ biểu hiện kinh sợ của Trương Dương, Cố Giai Đồng cũng nhận ra điều gì đó không ổn, vội nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Trương Dương ra chiều ảo não nói: “Vị tân thị trưởng này lại là cha của Sở Yên Nhiên!”
Biết sự thật này, Cố Giai Đồng cũng phải lấp bắp kinh hãi. Cũng bởi vì
từ trước tới nay Sở Yên Nhiên không hợp với cha, lại không sống cùng cha nên dù ở Bắc Nguyên cũng ít người biết được điều này, càng không nói
đến tỉnh Bình Hải. Đột nhiên Cố Giai Đồng cảm thấy lòng mình chaa xót
khó tả, nàng cũng sớm biết mối quan hệ của hắn với Sở Yên Nhiên, mà trên thực tế trong thâm tâm, nàng lại cho rằng nàng ta mới xứng đáng làm bạn gái của hắn. Bởi vậy cho đến giờ nàng mới nhẫn nhịn không nghĩ tới
chuyện này nữa. Thế nhưng nhẫn nhịn là đè nén xuống cứ không phải vứt bỏ nó đi, đến lúc này sự ủy khuất bị dồn nén lâu ngày như thuốc nổ bộc
phát. Hai mắt nàng đỏ hoe lên, nếu còn đối diện với hắn nữa thì nàng
cũng không kìm được nước mắt mình như mọi lần. Nàng vội vàng đứng dậy
rồi chạy ra ngoài sân.
Trương Dương cuống quýt đuổi theo, nhưng do bất ngờ nên đuổi không kịp.
Cố Giai Đồng cứ thế chạy hắn ra ngoài sân trong màn mưa lạnh giá. Trương Dương hét lớn, kéo tay ôm chặt nàng ta vào lòng: “Ngươi điên rồi!”
Cố Giai Đồng gào đến khản cả giọng: “Buông ta ra!” Nhưng cho dù nàng có
giãy dụa như thế nào đi chăng nữa cũng không thoát khỏi vòng tay của
hắn. Nàng giận dữ nắm chặt hai tay lại nện thùm thụp vào ngực hắn. Được
một lúc sau nàng lại vòng hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, đầu gục vào lòng
hắn khóc lớn.
Trương Dương vỗ về an ủi một chút rồi dìu nàng ta vào lại trong nhà. Cẩn thận đỡ Cố Giai Đồng ngồi xuống ghế sopha rồi vội chạy đi lấy cái khăn
tắm Chăm chút lau nước mưa trên thân thể nàng rồi hôn nhẹ nàng một cái,
thấp giọng nói: “Đều là ta sai!”
Cố Giai Đồng lắc lắc đầu, hai mắt vẫn rưng rưng nước mắt: “Không! Là ta sai, là ta không nên yêu ngươi!”
Trương Dương lại lau cho tóc nàng đỡ ướt một chút, rồi nhẹ nâng bàn tay
nhỏ bé lên hôn nhẹ một cái: “Ngươi có tin trên đời này có người mà trong lòng hắn có thể chứa được nhiều người không?”
Cố Giai Đồng nhẹ lắc lắc đầu, đương nhiên nàng không tin, trong lòng
nàng chỉ có mình hắn, nhưng trong lòng hắn nàng không phải là duy nhất.
Thực ra nàng lại thích được như bây giờ hơn, có lẽ do cuộc hôn nhân thất bại trước đây mà giờ nàng lại sợ hôn nhân, sợ lại bị trói buộc cả về
tâm hồn lẫn thể xác. Nhưng lúc nãy nghe hắn nói, chẳng hiểu sao nàng lại không thể khống chế được cảm xúc của mình, chẳng hiểu sao nước mắt cứ
thế tuôn rơi.
Một lúc sau tâm tình cũng ổn định lại được như trước, nàng mới nhận cái
khăn tắm trong tay hắn tự lau đi nước mắt của mình. Nhưng hai mắt với
mũi nàng vẫn đỏ lựng: “Xin lỗi! Ta cũng không biết tại sao lúc nãy lại
như vậy nữa!”
Cố Giai Đồng cũng biết tại sao lúc đó mình lại không kiểm soát được tình cảm của mình, đó là vì nàng dự cảm thấy Trương Dương sắp lâm vào tình
cảnh buộc phải chọn lựa một đường. Mà nàng lại không tin tưởng vào bản
thân, nên nàng sợ. Sợ hắn không cần mình, không thích mình nữa, nàng sợ
phải sống trong những ngày tháng đau khổ như trước kia.
Nói thực, Trương Dương thấy tâm tình mình lúc này cũng rối bời hơn cả Cố Giai Đồng Càng lúc hắn càng có cảm giác mua dây buộc mình, cho dù Sở
Yên Nhiên với Cố Giai Đồng có thể chấp nhận tính đa tình của hắn đi,
nhưng chắc chắn một điều, Cố Duẫn Trí cùng Tống Hoài Minh tuyệt đối
không chấp nhận chuyện một chồng nhiều vợ như vậy.
Sau khi khóc xong, Cố Giai Đồng liền khoác hai tay lên cổ hắn, rốt cuộc
nàng cũng phải nói ra điều này: “Thực ra cha ta cũng biết chuyện của hai chúng ta, người bảo ta phải chia tay ngươi!”
Trương Dương mấp máy môi mà không nói được câu nào. Khó trách Cố bí thư
lại tỏ thái độ lạnh nhạt với mình như vậy, dù rằng đã bán mạng làm việc
giúp hắn vậy mà hắn cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, nguyên lai hắn
vì chuyện của mình với con gái mà tỏ ra khó chịu. Thực ra Trương Dương
cũng không để ý lắm xem mấy lão nhạc phụ này nghĩ gì, mà hắn chỉ quan
tâm đến cảm nhận của chính người mình yêu thương. Hắn thấp giọng nói:
“Vậy ngươi nghĩ sao?”
Cố Giai Đồng hơi cúi đầu để trán mình chạm vào trán hắn: “Ta không buông được, nhưng cũng không muốn cha ta vì ta mà tức giận!”
Trương Dương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt cười nhưng lại đượm vẻ đau khổ của Cố Giai Đồng
Hai mắt Cố Giai Đồng lại rưng rưng, nàng thấp giọng nói: ‘Trương Dương!
Ta thấy mình vô dụng quá, vẫn biết là hai chúng ta không thể có kết quả, nhưng ta lại không thể nào buông bỏ được ngươi! Ngươi! ...”Đoạn cuối
nàng chẳng thể nói tiếp được nữa, lại nhào vào lòng hắn khóc nức nở.
Nhìn gương mặt đẫm lệ của Cố Giai Đồng mà Trương Dương thấy áy náy. Hắn
cũng biết, hắn cũng đã từng nếm trải cái cảm giác lý trí bảo phải quên
đi nhưng không sao xóa đi những hình bóng đã in sâu vào tâm trí, trong
lòng lại luôn nhung nhớ khôn nguôi, một nỗi đau âm ỉ, tâm can luôn dằn
vặt, nhức nhối. Hắn không phải người của thời đại này nên hắn không chấp nhận cái gì gọi là một vợ một chồng, mà hắn cho rằng chỉ có mình mới
đem lại hạnh phúc, đem lại nụ cười cho các nàng.
Trương Dương nghiêm mặt lại, giọng trầm thấp nhưng thập phần kiên định:
‘Trên đời này không có bất kỳ kẻ nào có thể chia lìa được hai chúng ta!”
Cố Giai Đồng lại càng ôm chặt cổ hắn hơn, nàng khóc càng to hơn.
Một lúc sau nàng mới ngừng khóc, vừa thút thít vừa ghê sát miệng vào lỗ
tai hắn nhỏ giọng nói: “Ta cũng thế, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì. Bất kể ngươi đối xử với ta ra sao, cả đời này ngươi vẫn là Trương Dương của ta, nam nhận duy nhất của ta ...!”
Trương Dương quyết định sẽ không ở lại Đông Giang lâu nữa, dù sao ở đây
nhất cử nhất động của hắn đều bị không ít người chú ý. Mà Cố Giai Đồng
cũng chấp nhận với cha phân rõ giới hạn với hắn, từ nay không tiếp xúc
quan hệ nữa. Đương nhiên đây chỉ là diễn kịch bên ngoài, về sau quan hệ
của bọn họ phải chuyển sang hoạt động bi mật, mà cái kiểu lén lút ăn
vụng như vậy lại càng khiến hai người bọn họ khó dứt ra được hơn.
Còn Cố Giai Đồng là người từng trải nên rất nhanh đã khống chế được tâm
tìm mình, nàng lại phải đè nén sự mất mát trong lòng. Nàng yêu hắn thực
sự, nhưng nàng cũng biết hắn không phải là gã đàn ông biết giữ khuôn
phép. Mà kể cũng lạ, lúc trước nàng không thể nào chấp nhận Ngụy Chí
Thành có người khác bên ngoài, nhưng chẳng hiểu sao giờ nàng lại có thể
nhẫn nhịn, dễ dàng tha thứ để thằng nhãi này đi đến đâu cũng trêu hoa
ghẹo nguyệt, để đến giờ gặp bao chuyện rắc rối không giải quyết được.
Ngay cả chính nàng cũng hoài nghi, hay là thằng nhãi này bỏ bùa mê thuốc lú gì, chứ không sao mình lại yêu hắn mù quáng đến vậy?
“Không có! Tuyệt đối không có!” Trương Dương khắng định như đinh đóng
cột. Sau đó hắn lại dùng sức nâng lên nâng xuống đôi mông chắc nịch đẫy
đà của Cố Giai Đồng. Còn Cố Giai Đồng thì hai tay ôm chặt lấy cổ hắn,
đầu ghé sát vào tai hắn vừa thở dốc vừa thủ thỉ: “....Ngươi có ...
Ngươi... Nhất định ngươi có động tay động chân làm gì ta ...”
Trương Dương liền cười dâm tà: “Là động tay động chân, động toàn thân, từ trên xuống dưới ta đều động hết!”
Cố Giai Đồng hung hăng cắn tai hắn một cái nhưng sợ hắn đau nên lại chỉ
cắn nhẹ, sau đó hai cánh tay trắng muốt của nàng như những sợi dây
thường xuân, càng ôm cổ hắn chặt.
Thực ra học ở trường Đàng tỉnh là lý do của mấy gã lãnh đạo lấy để ngụy
trang việc Trương Dương mất tích. Họ vẫn tưởng rằng chân hắn gẫy thì
phải mất ít nhất 2 tháng mới khỏi hăn, nên kỳ học này cũng là tròn 2
tháng, nhưng tốc độ hồi phục của thằng nhãi này quả thực quá kinh người, chưa đầy 1 tháng mà đã ‘lành lặn, toàn vẹn’ ra ngoài chơi được rồi. Sau vụ việc của Hứa Thường Đức, Trương Dương cũng thấy mệt mỏi nên không
muốn về Giang Thành vội mà dùng thời gian ‘đang học’ còn lại để đi chơi
nghi ngơi dưỡng sức.
Nghĩ một lúc sau, Trương Dương liền quyết định tới Lam Sơn. Lam Sơn cũng khá gần Đông Giang, chỉ khoảng hơn 100 km, mà đường lại là đường cao
tốc, chạy xe thì khoảng hơn 2 tiếng là đến nơi. Lam Sơn là một thành phố nhỏ nằm ở phía nam tỉnh Bình Hải, cũng nằm trong số ba thành phố có nền kinh tế trọng điểm của toàn tỉnh. Giao thông phát triển, ngành giáo dục luốn có những bước tiến mạnh, trình độ dân trí cao. Phía bắc giáp Đông
Giang, phía nam nối liền với tinh Vân An, như vậy Lam Sơn là điểm mút
giao thương giữa hai tinh Bình Hải với Vân An.
Trước khi cái cách thì Lam Sơn chỉ là một thành phố nhỏ, mà phải gọi là
huyện thì đúng nghĩa hơn, nhưng từ khi cái cách thì kinh tế mỗi ngày
phát triên một khác, chỉ vài năm ngắn ngủi mà Lam Sơn từ một huyện nghèo khó trở mình vươn lên trở thành một trong ba viên dạ mình châu của tinh Bình Hải. Nhờ những chính sách đúng đắn thư hút đầu tư, nên hiện ở Lam
Sơn có rất nhiều nhà đầu tư của hơn 35 quốc gia với khoảng 2000 hạng mục sẽ được thực hiện vào thời gian tới, tổng đầu tư vượt con số 5 tỷ USD.
Có thể nói Lam Sơn là nơi có nguồn vốn quốc tế cao nhất toàn tỉnh, ngoại thương phát triển, kích thích nền kinh tế Lam Sơn phát triển nhanh
chóng. Bí thư thị ủy thành phố Giang Thành - Hồng Vĩ Cơ trước kia là bí
thư thị ủy Lam Sơn được điều động sang.
Đương nhiệm chức bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn là Chư Vũ Dương, cũng
là một trong những cán bộ trẻ được Cố Duẫn Trí coi trọng nhất. Chư Vũ
Dương năm nay 40 tuổi, tốt nghiệp trường công nghệ và kỹ thuật Bắc Kinh, con đường làm quan cũng rất thuận lợi, trước khi tiếp nhận chức vụ bí
thư thị ủy của Hồng Vĩ Cơ, hắn đã từng làm thị trưởng Lâm Bình 5 năm Hắn cũng được coi là ngôi sao sáng của tỉnh Bình Hài, vì năng lực, tài
thuyết pháp khá giỏi nên thư hút được không ít các khoản đầu tư lớn vào
tỉnh.
Tần Thanh tới Lam Sơn nhậm chức phó thị trưởng, chủ yếu chủ quản vấn đề
khoa học kỹ thuật, văn hóa thể thao, y tế, vệ sinh môi trường, giám sát
kiếm tra các vấn đề liên quan đến thuốc men, thực phẩm. Rồi thì quản lý
cả vấn đề liên quan đến truyền thông truyển hình, sổ sách văn thự làm
cầu nối liên kết giữa thị ủy và các cơ sở bộ ngành khác. Trông bản phân
công công tác thì nàng được quản lý rất nhiều phương diện, nhưng thực ra lại là người có quyền lực thấp nhất trong bảy vị phó thị trưởng Lam
Sơn.
Nàng cũng không phải là thành viên ủy ban thường vụ thành phố. Tuy rằng
ngoài mặt bọn họ vẫn tỏ ra nhiệt tình giúp đỡ, nhưng nàng vẫn có cảm
giác bọn họ chỉ đang giả vờ, thực chất trong lòng lại tỏ ra bài xích xem thường. Lẻ loi một mình ở nơi xa lạ, không thân thích, không quan hệ,
không quen biết, như vậy muốn đi vầo bộ máy cán bộ cao tầng thị ủy không phãi thời gian ngắn có thể làm được. Thị ủy cung cho nàng một khoảng
thời gian đầu để nàng có thể làm quen với công tác hiện tại, thế nhưng
trên cơ bản, hai ngày nay nàng đều phải nghe cấp dưới báo cáo công tác,
nhưng tất cả đều là số liệu trống không Từ trước tới nay nàng là người
cụ thể, nàng cực kỳ xem nhẹ những số liệu mà cấp dưới báo lên, chỉ khi
nào đích thân nàng tiến hành kiệm tra rà xoát lại thì lúc đó mới thực sự tin tưởng.
Các lãnh đạo thuộc các bộ ngành tương quan thành phố Lam Sơn đều đã đến
hỏi thăm qua vị tân nhiệm phó thị trượng mới. Nghe thì chức vụ rất cao
nhưng lại không có thực quyền trong tay, dù có tài năng đến mấy cũng khó có thể phát huy hết được. Mà chưa nói đến chuyện thể hiện mình, ngay
việc làm sao yên ổn vượt qua nhiệm kỳ trước mắt đã là việc khó rồi.
Thị ủy cũng cấp cho Tần Thanh một thư ký riêng, vì nghĩ đến tuổi tác
cùng thân phận nữ nhân của Tần Thanh nên cấp trên mới điều một nữ cán bộ trẻ tên Thường Hải Tâm. Nàng ta năm nay 21 tuổi, mới tốt nghiệp khoa
tiếng Trung của trường đại học Đài Bắc. Hơn nữa thân phận nàng ta khá
đặc biệt, nàng ta là con gái đương nhiệm thị trưởng thành phố Lam Sơn -
Thường Gia Hàn.
Sau khi biết thân phận của Thường Hải Tàm, bị cấp trên điều một người
‘tay trong’ như vậy làm thư kí riêng,Tần Thanh lại có cảm giác như mình
đang bị người ta giám sát, khắng định nhất cử nhất động của mình chẳng
mấy chốc là đến tai vị thị trưởng kia.
Thường Gia Hân năm nay 50 tuổi, là cán bộ người Lam Sơn, hắn giữ chức
thị trưởng Lam Sơn năm nay là năm thứ 10 liên tiếp. Tuy rằng người ta
vẫn tưởng hắn chỉ là người có quyền lực thứ hai ở Lam Sơn, nhưng thật ra uy tín cùng lực ảnh hưởng của hắn lại cực lớn, bất kể là tiền nhiệm bí
thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ, hay như tân bí thư thị ủy Chư Vũ Dương mới nhậm
chức mấy năm, đều phải tỏ ra tôn trọng hắn coi như người ngang hàng.
Phải biết rằng hắn là cán bộ bản địa từng bước từng bước đi lên, tuy
rằng có thể hắn ít có mối quan hệ với lãnh đạo cấp trên nữa, nhưng ở Lam Sơn thì hắn quan hệ cực rộng, gần như tất cả lãnh đạo các cấp ngành bộ
chủ quản đều có quan hệ với hắn. Nghe nói những năm gần đây hắn còn
thường xuyên tự tay để bạt những cán bộ cấp cao khác, như vậy thử hỏi uy quyển cùng lực ảnh hưởng của hắn ở Lam Sơn mạnh mẽ đến nhường nào?
Thường Hải Tâm là người sống kiểu nội tâm, mà có lẽ do xuất thân nên dù
nàng còn trê, lại mới ra trường nhưng lại khá giỏi về quan sát sắc mặt
cấp trên, hơn nữa nàng lại không có cái tính õng ẹo như gái mới lớn mà
làm việc cũng rất nhanh nhẹn hoạt bát, chịu khó tìm tòi học hói.
Nhìn đồng hồ Tần Thanh mới biết cũng sắp đến giờ tan tầm nghỉ trưa.
Thường Hải Tâm nói: ‘Tần phó thị trưởng, ngài định ăn cơm trong này hay
xuống căn tin? Hay là để tôi xuống căn tin mua cơm cho ngài!”
Tần Thanh cười nói: “Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, ta mới thấy phía đối diện mới mờ một quán McDonald, ta mời ngươi!”
Thường Hải Tâm cười nói: “Ngài nói vậy coi sao được? Là tôi mời ngài
trước mà? Với lại ngài cũng mới tới nhậm chức, tôi phải làm chừ nhà đãi
khách mới phải chứ!”
Tần Thanh cũng không khách khí gật đầu châp nhận, hai người thư xệp lại
một chút rồi ra ngoài dùng cơm. Vừa ra khỏi cửa tòa nhà chính phủ,
Thường Hải Tâm liền bung ô lên che nắng cho Tần Thanh. Tần Thanh cười
cười, tuy rằng cô nàng Thường Hải Tâm này cao cũng phải đến lm60 nhưng
so ra vẫn thấp hơn nàng không ít, bởi vậy mà nàng ta gần như phải giơ
tay hết cỡ ô mới không chạm vào đầu Tần Thanh. Tần Thanh cũng không cho
rằng nàng ta đang a dua nịnh hót lấy lòng mình, dù sao cha người ta là
thị trưởng, là cấp trên của mình, vậy thì việc gì phải nịnh bợ mình chứ?
Tần Thanh cười cười nói: “Không cần đâu, ta cũng thích sưởi nằng một chút!”
Thường Hải Tâm chăm chú nhìn làn da trắng nõn của Tần Thanh mà không
khỏi hâm một tán thường: “Tần phó thị trưởng có thật xinh đẹp a!”
Tần Thanh lắc lắc đầu gượng cười: “Điều quan trọng nhất của con gái
chính là tuổi thanh xuân, là vẻ đẹp hồn nhiên trong sáng, như ta thì còn đẹp gì nữa!”
“Ngài quá khiêm tốn rồi, tôi cũng sớm nghe nói ngài là đệ nhất mỹ nữ trên chính đàn tỉnh Bình Hài mà!”
Tần Thanh nở nụ cười không nói gì. Chỉ là lúc nàng quay đầu lại đã thấy
chiếc xe jeep quen thuộc kia đỗ ấy đó, lúc nhìn thấy khuôn mặt hắn nụ
cười trên mặt nàng liền cùng đờ lại.
Thằng nhãi kia chậm rãi đóng cửa xe rồi chắp tay sau đít cười hì hì tiến đến: “Tẩn phó thị trưởng đó à? Thật trùng hợp quá a, lại được gặp ngài ở đây!”
Thường Hài Tâm liếc nhìn khắp người Trương Dương một lượt, trong lòng
cũng thấy kỳ quái, không biết thanh niên trẻ tuổi này cỏ quan hệ gì tới
Tần phó thị trưởng nhi?
Nhìn thấy mặt hắn Tần Thanh không khồi thẩm mắng, đã nói hắn không nên
tới đây rồi, vậy mà vẫn cứ mò đến. Nhưng thủy chung thời gian gần đây
nàng vẫn luôn mong nhớ lo lắng cho hắn, hiện giờ thấy hắn bình an vô sự
nàng mới càm thấy an tâm Nàng cũng tỏ ra rất khách sáo, gật đầu chào lại rồi vui vẻ bắt tay: “Sao hôm nay Trương trường phòng lại rảnh rỗi đến
Lam Sơn chơi vậy?” Vạn biết hắn đến là muốn gặp mình nhưng nàng vẫn tỏ
ra không biết gì, giả vờ hỏi lại hắn.
Trước mặt người ngoài đương nhiên Trương Dương cũng không thể nói ra
những điều tận tâm can phế phừ được, mà vẫn phải giữ khoảng cách: “Tới
vì công việc thôi, vừa vặn lại gặp ngay ngài ở đây!”
Nói xong Truơng Dương lại chuyển ánh mắt sang nhìn Thường Hài Tâm, cười
tùm tim bắt chuyện: “Không biết tôi nên xưng hô với vị tiểu thư này thế
nào nhi?” Quả thực trông Thường Hải Tâm cũng khá xinh xắn đáng yêu,
Trương Dương cũng không phải thấy sắc nảy lòng tham mà hắn dùng chiêu
dương đông kích tây, chộng bắt chuyện là để phân tán sự chú ý của nàng
ta, không để nàng ta nàng ta suy đoán lung tung mối quan hệ của hắn với
Tần Thanh.
Thường Hải Tâm vui vẻ trả lời lại: “Ta là thư ký của Tần phó thị trưởng, tên Thường Hải Tâm!”
Trương Dương cười cười vươn tay phải ra, Thường Hải Tâm cũng nhiệt tình
bắt tay lại. Thằng nhãi này còn cố ý bắt tay lâu hơn một chút, căn bản
là muốn nắm bàn tay mềm mại kia một lúc nữa.
Tần Thanh cũng không biết động cơ với dụng tâm của hắn nhưng thấy hắn tỏ ra vui cười như vậy trong lòng cũng thấy không thoải mái. Nàng ho nhẹ
một tiếng, lúc này Thường Hải Tâm mới nhận ra, vội vàng rút tay về,
khuôn mặt nhỏ xinh xấu hồ mà đỏ ứng lên. Vậy mà thằng nhãi này vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, lại đánh trống làng đi: “Chắc là hai người cũng định đi ăn cơm trưa phải không? Đang định đi đâu ăn vậy?”
Tần Thanh chỉ cửa hàng McDonald phía đối diện.
Từ trước tới giờ Trương Dương chẳng thích mấy loại đồ. ăn nhanh này liền khoát khoát tay nói: “Mấy thứ đó ăn có gì ngon đâu? Không bằng đi đâu
đó ăn chút đặc sản địa phương còn ngon hơn.”
Tần Thanh lại nói: “Thời gian nghi trưa của ta cụng không được nhiều lắm nên chỉ đủ ăn mấy thứ ăn nhanh đó thôi!” Nói xong nàng chẳng cần Trương Dương phản bác lại liền kéo tay Thường Hải Tâm sang quán McDonald phía
đỗi diện.
Trương Dương cũng chẳng biết làm thế nào chỉ biết lắc lắc đầu, đành đi theo sau hai nàng sang đường.
Uống thêm một hợp coca cola ướp lạnh nữa, nhìn cái bánh mì kẹp thịt với
cái cánh gà rán trên đĩa, Trương Dương chẳng muốn ăn chút nào. Mấy cái
đồ có mùi chưa chưa này chắc chẳng ngon bằng đồ mình, thế mà hai nàng
Tần Thanh cùng Thường Hài Tâm lại ăn có vẻ rất ngon lành. Chỉ một loáng
sau Thường Hải Tâm đã ăn hết cái humberger to đùng cùng với cái gà rán,
giờ nàng ta lại ăn tiếp đến cốc kem ly. Thấy vật tật xấu của thằng nhãi
này lại nổi lên, hai mắt dán chặt vào cái miệng nhỏ xinh của Thường Hài
Tâm đang ăn kem có vẻ cực kỳ thích thủ. Thường Hài Tâm cũng nhận ra ánh
mắt bất thiện của gã kia đang nhìn mình, nàng vội vàng dừng lại không
dám ăn kem tiếp, hơi cúi đầu xuống, mặt củng đỗ hồng lên.
Liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến bên này, Tần Thanh liền giơ chân hung hăng dẫm mạnh vào chân hắn một cái. Tên đáng ghét này,
đánh nhiều như vậy rồi mà vẫn khôngbỏ được cái tật xấu xoi mới con gái
người ta
Lúc này Trương Dương mới thu hồi ánh mắt lại, cười cười nói lảng đi:
“Quên mất, ta vẫn chưa tự giới thiệu. Ta tên Trương Dương, đang công tác ở phòng quy hoạch và phát triển cục du lịch Giang Thành. Đây là danh
thiệp, sau này có chuyện gì xin chiếu cố nhiều hơn!” Vừa nói hắn vừa đưa cho Tần Thanh cùng Thường Hải Tâm mỗi người một cái. Tập danh thiệp này cũng là hắn mới đi làm, trên ghi số điện thoại mới của hắn.
Thường Hải Tâm xem qua một lượt rồi cất vào trong túi xách, xong nhẹ
giọng nói: “Gần đây tôi nghe nói Giang Thành mới khôi phục lại mấy lễ
hội lớn, cũng định tới đó chơi cho biết!”
Trương Dương cười cười tiếp lời: “Vậy khi nào tới thì báo ta một tiếng, ta sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho!”
Tần Thanh trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Này này, có phải ngươi đang dụ dỗ cán bộ trẻ của bọn ta trở nên hư hỏng không vậy?”
Trương Hải Tâm che miệng cười nói: “Ngài nói quá rồi chứ tôi đâu được
coi là cán bộ gì!” Nàng lại quay sang nói tiếp với Trương Dương: “Mà
Trương trưởng phòng tới Lam Sơn có việc gì vậy?” Cũng không phải nàng có chừ ý hỏi dò hắn mà chỉ thuận miệng mà thôi.
Trương Dương cũng chưa nghĩ ra lý do chính đáng nên hơi ngần người một
lúc: “Chẳng là ... Ta đang được nghỉ phép, lại nghe nói Lam Sơn có nhiều danh lam thắm cảnh bời vậy mới tới du lịch cho vui!”
Tần Thanh đạm nhiên hỏi ngược lại: “Dùng tiền công đi chơi sao? Ngươi cũng bắt xa đọa biến chất rồi đấy!”
“Không phải, ta tự bỏ tiền túi đi du lịch mà. Với lại từ trước tơi giờ ta chưa bao giờ ăn một phân tiền công của nhà nước!”
Nhìn bộ dạng dở khóc dở cười của Trương Dương, Thường Hải Tâm phải che
miệng khúc khích cười, nàng nhẹ giọng nói: “Quả thực Lam Sởn cũng có rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, để lúc nào rảnh rỗi tôi giới thiệu cho ngài một chút vậy.”
Trương Dương nhanh nhảu tiếp lời luôn: “Chọn ngày không bằng được ngày,
mai là cuối tuần rồi, nếu như không bận gì thì đi chơi luôn cho vui? Nhờ ngươi làm hướng dẫn viên du lịch một hôm. À mà Tần phó thị trưởng khống bận gì thì cũng cùng đi luôn, tất cả mọi phí tổn ta chịu, được chưa
nào!”
Lúc này Tần Thanh mới hiểu rõ ý định của thằng nhãi này, nhưng mà như vậy chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi sao?
Thường Hải Tâm nhìn phản ứng của Tần Thanh, rồi lại quay sang nhìn
Trương Dương một lúc. Nàng cũng không ngờ mới gặp lần đầu mà hắn lại
trực tiếp mời đi chơi như vậy. Mà thoạt nhìn quan hệ của hắn với Tần phó thị trưởng cũng khá thân thiết, nói chuyện cứ như hai người thân quen
vậy.
Tần Thanh hờ hững lấy giấy ăn lau lau miệng, lạnh nhạt nói: “Tốt thôi,
dù sao cuối tuần này ta cũng không bận việc gì, mai đi chơi một hôm cũng được!” Nói xong nàng liền đứng dậy cùng Thường Hải Tâm trở về trụ sở
thị ủy làm việc.
Ãn xong Trương Dương cũng không còn có làm phiền Tần Thanh làm việc nữa, nên đành phải đánh xe tới khách sạn Golden ở gần đó, đây là một trong
chuỗi các nhà hàng khách sạn của tập đoàn Thịnh Thế do Phương Văn Nam
xây dựng. Trước khi đến Lam Sơn, Trương Dương đã gọi điện báo cho Phương Văn Nam một tiếng, mà hắn ta cũng nhiệt tình bố trí an bài cho Trương
Dương một phòng hạng nhất ở khách sạn này.
Vừa mờ cửa phòng, đang định đi tắm rửa một chút thì Tần Thanh lại gọi
điện tới. Giọng điệu Tần Thanh có phần oán trách mắng nhẹ: “Không phải
ta đã nói thời gian đầu ta phải xử lý rất nhiều chuyện, không có thời
gian bồi tiếp ngươi được, vậy mà ngươi vẫn còn tới đây?”
Trương Dương cười hì hì nói lại: “Tại ta ngồi không mãi cũng thấy buồn
chán, đến Lam Sơn thứ nhất là muốn gặp ngươi, thứ hai là để giải khuây
cho đỡ buồn. Nếu như ngươi bận việc quá không đi được thì đành thôi vậy, kêu cô nàng thư ký xinh xắn kia bồi tiếp ta là được rồi.”
“Bồi tiếp cái đầu ngươi thì có! Ta nhắc nhờ lại cho ngưoi biết, nàng ta
là con gái của thị trưởng Lam Sơn, tốt hơn hết là ngươi dừng có chừ ý
xấụ xa với nàng ta!”
“Ngươi cho rằng ta là cái loại người đó saọ? Chẳng qua ta không muốn
nàng ta suy diễn lung tung nên mới già bộ mê đắm như vậy, yến tâm đi ta
chẳng có hứng thú gì với nàng ta đâu!”
“Ta cũng chẳng thèm quản ngươi nghĩ gi, tốt nhất là ngươi nên ngoan
ngoãn trở vể Gian Thành, dạo này ta có quá nhiều việc phải làm rồi,
ngươi đừng gây phiền toái cho ta nữa có được không?”
“Phải rồi, ta thì lúc nào cũng thương nhớ đến ngươi, bỏ công bỏ việc
chạy tới tận đây tìm, vậy mà không ngờ ngươi lại chăng thèm đếm xỉa đến
ta. Đúng là mặt nóng gặp mông lạnh mà!”
Nghe hắn oán trách kể lể, Tần Thanh nhịn không được nở nụ cười nhẹ:
“Ngươi nói cứ như oán phụ mất chồng không bằng, ta bận việc thật mà! Vừa mới tới đã phải tiếp nhận một đống công tác, đã vậy lại còn phải mất
không ít thời gian để làm quen với công tác của các ban ngành liên quan. Mà hơn hết chỗ này toàn người xa lạ, nhất cử nhất động đều có người
nhìn chằm chằm vào, ta không muốn người khác nghĩ không tốt mối quan hệ
của chúng ta Ngươi có hiểu điều ta nói không?”
“Rồi rồi. Thế còn chuyện ngày mai thì sao?”
“Cứ để Thường Hải Tâm bồi tiếp ngươi đi, mai ta còn phải tăng ca xứ lý nốt mấy việc nữa!”
Trương Dương cũng biết Tần Thanh khó xử nhiều điều nên cũng không gượng
ép quá đáng, chỉ nhẹ giọng nói: “Dạo này ta cũng không bận việc gì, có
lẽ ở lại Lam Sơn độ hai ngày nữa, nếu lúc nào được thì liên lạc lại cho
ta!”
Cúp điện thoại xong, đột nhiên Trương Dương lại cảm thấy hối hận, lần
này tới Lam Sơn là để gặp Tần Thanh chứ đâu phải đi chơi ngắm cảnh? Một
người đi chơi thì còn vui vẻ cái nỗi gì nữa? Hắn đang nghĩ xem có nên
trở lại Đông Giang không thì di động lại reo vang, nhìn dãy số trên màn
hình, hắn cũng thấy kinh ngạc không ít, di động mới đổi sao cô nàng Hà
Vân Nhạn này lại biết số nhỉ? Nhưng mà đang lúc buồn chán lại có người
quen gọi đến, Trương Dương liền hứng khởi mở lời trước: “Thật xin lỗi a, dạo trước ta phải xử lý ít chuyện cơ mật cho nên không gọi điện báo cho ngươi biết được. Với lại ta mới đổi di động được có hai ngày, số cũ mất hết rồi nên chưa kịp báo lại cho ngươi biết!”
Hà Vân Nhạn không để ý đến lời Trương Dương nói mà trực tiếp hỏi thắng: “Ngươi đang ở đâu vậy?”
“Lam Sơn!”
“Chỗ nào Lam Sơn?’
“Phòng 509 khách sạn Golden của tập đoàn Thịnh Thế, sao vậy?”
“ừm! Vậy ngươi chờ một chút, ta qua đó!”
Trương Dương vẫn không hiểu sao nàng ta. lại nói vậy liền vội vàng nói
với lại: “Chờ chút, ta cũng sắp xong rồi, có gì thì hẹn gặp ở .. Trương
Dương còn chưa nói hết thì Hà Vân Nhạn đã ngắt điện thoại rồi.
Nhìn chiếc di động, Trương Dương chỉ biết lắc đầu cười khổ. Mùa hè ở
vùng núi Lam Sơn vừa oi bức vừa nóng nực. Trương Dương không chịu được
nữa phải đi tắm một chút. Vừa mới tắm xong, đang mặc dở cái quần đùi
liền nghe tiếng có người gõ cửa, hắn liền vội vàng mặc nốt rồi chạy ra
mỡ cửa. Cửa vừa mở Trương Dương thấy hơi ngạc nhiên, mới đó mà Hà Vân
Nhạn đã đến đây rồi, nàng ta mặc áo T-shirt ngắn màu trắng, kết hợp với
quần zip bò để lộ ra cặp đùi trắng muốt no tròn. Có lẽ nàng ta vội vàng
tới đây nên giờ vẫn còn thờ gấp, khuôn mặt trắng mịn cũng hơi ửng hồng
lên, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chặp hắn, ánh mắt lại toát lên niềm
vui sướng hân hoan.
Trương Dương cũng không ngờ nàng ta lại xuất hiện trước mặt mình, nên
giọng có vẻ hơi ngạc nhiên đôi chút: “Sao ngươi cũng ở Lam Sơn à?”
Hà Vân Nhạn không nói gì mà nhào vào lòng hắn, vòng hai tay ôm chặt lấy hắn: “Trương Dương ... Ta nhớ ngươi...!”
Bị nàng ta tập kích bất ngờ như vậy, Trương Dương cũng phải giật mình
hoảng hốt, sau đó lại cảm giác ngực mình trơn trớt, hóa ra nàng ta đang
nức nở khóc. Hắn vẫn tường một cô gái quật cường như Hà Vân Nhạn lại có
thể dễ dàng bật khóc như vậy, hắn chậm rãi vòng hai tay ôm lại nàng rồi
vỗ về an ủi: “Không phải ta đã trở lại rồi sao ... ? Mà giờ ta mặc độc
mỗi cái quần đủi, người khác trông thấy lại tưởng ta có ý đồ xấu xa với
ngươi thì sao?”
Nghe hắn nói vậy Hà Vân Nhạn giờ mới nhận ra hắn để ngực trần, khuôn mặt nhỏ xinh vì xấu hổ mà đò bừng lên, nàng vội vàng đẩy hắn ra, rồi chạy
vội vào toilet rừa mặt xóa đi hai hàng lệ lúc nãy. Trương Dương cũng
tiện đó đi mặc quân áo chinh tề vào. Tuy răng vừa rồi nàng mới biểu lộ
chân tình với hắn, nhưng thủy chung hắn không thể quên được cái đêm mưa
gió ở núi Thanh Thanh lúc đó, đến giờ mà ký ức vẫn như mới hôm qua.
Lần đầu Trương Dương mới biết quê của Hà Vân Nhạn lại là Lam Sơn, mà từ
trước tới nay nàng cũng chẳng mấy khi kể về gia đình cho hắn biết. Hơn
nữa thường ngày toàn thấy nàng ta ở Đông Giang, bởi vậy mà Trương Dương
cứ nghĩ nàng ta là cộ nhi chứ.
Thực ra cha mẹ Hà Vân Nhạn ly hôn từ lúc nàng còn bé, sau khi ly hôn bọn họ lại không ai chịu nhận nuôi nàng, cuối cùng tòa phân xử nàng sẽ sống với cha. Nhưng cha nàng lại đem trách nhiệm nuôi con đùn cho mẹ già,
bời vậy mà từ nhỏ nàng không càm nhận được tình thương của cả cha lẫn
mẹ, từ đó nàng cũng châng có tình cảm gì với hai người đang tâm bò rơi
con mình. Rồi đến khi nàng vừa nhập học năm thứ nhất của học viện nghệ
thuật Đông Giang thì bà nội lại qua đời, từ đó đến nay nàựg vẫn sống một mình, trên đời này gần như không còn người thân nào nữa.
Nghe vậy Trương Dương không khỏi thở dài buồn bực, xe ra mỗi nhà đều có
hoàn cảnh khó khăn, mỗi người đều có những mất mát nhất định. Hai người
hàn huyên chốc lại rồi Trương Dương mới hỏi vì sao nàng lại biết số di
động của mình?
Hà Vân Nhạn thành thực trả lời lại: “Là lúc chị Như Yến mời ta đến hát
cho hộp đêm của chị ấy nhưng ta từ chối không làm, trong lúc vô ý chị ấy nói cho ta biết chuyện của ngươi.” Kế đến đây nàng lại cảm thấy lòng
mình chưa xót, giọng có phần ai oán: “Mất tích lâu như vậy mà không thèm báo ta một tiếng nào cả!”
Trương Dương cười cười nói: “Là ta sợ ngươi gặp phiền phức thôi.”
Hà Vân Nhạn lại càng thấy ủy khuất hơn, vành mắt cũng đỏ hoe lên hỏi
lại: “Còn chưa biết ai gây tai họa cho ai nữa! Mà sao ngươi lại không sợ chị Như Yến gặp phiền phức?”
“Ta với nàng ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!”
‘Thế còn chúng ta thì sao?”
“Thì chúng ta vốn dĩ là bạn bè mà, nhưng kể từ cái đêm mưa gió kia, thì
bỗng nhiên ta lại có chút ... có chút cái kia ...” Vừa nói ánh mắt hắn
lại chuyển dân xuống bộ ngực cao vút của Hà Vân Nhạn.
Biết hắn có chủ ý xấu nàng liền lấy tay che ngực lại, hung hăng lườm hắn: “Ngươi dám! Cẩn thận ta đá chết ngươi luôn đó! ”
Trương Dương hăng hắc cười đều nói: “Ta sao dám. Nhưng nếu ngươi bức
bách ta quá, với thân thủ của ta mà muốn ... thì ngươi cũng chỉ có thể
cam chịu số phận bi thảm mà thôi!”
Hà Vân Nhạn cắn cắn môi, giọng cũng dịu đi chút ít: “Không đánh lại ngươi thì tố cáo ngươi!”
“Tố cáo gì ta? Tố cáo ta cưỡng ...”
“Không nghe ngươi nói nữa!” Mãi đến lúc này Hà Vân Nhạn mới nhận ra,
trong đầu hắn toàn nghĩ đến mấy chuyện xấu xa. Cô nam quả nữ ở chúng
phòng kín, lại cứ đề cập đến chuyện mập mờ khiến bầu không khí càng lúc
càng khiến người ta khó kiểm xoát được mình hơn. Nàng biết không được
tiếp tục như vậy nữa, bằng không... Nàng vội vàng chuyển đề tài: “Ngươi
đã ăn gì chưa?”
Bị hỏi đến Trương Dương mới để ý thấy bụng thấy hơi đoi đói, dù sao mấy thứ đồ ăn nhanh sao no lâu bằng cơm gạo được.
Hà Vân Nhạn chuyển ánh mắt nhìn xunh quanh phòng một chút rồi nói: “Xem
ra ngươi tới Lam Sơn không phải đi chợi du lịch, nếu như muốn du lịch
thì sẽ không đến chỗ phố xá đông người này, lại càng không nên ở khách
sạn, tuy rằng điều kiện khá tốt nhưng lại không cảm nhận được gió núi
hương thơm cỏ cây.”
“Vậy theo ngươi ta nên đến đâu ngắm cảnh?”
Hà Vân Nhạn liền hứng khởi giới thiệu: “Đến Lam Sơn thì phải đi Cừu
Giang, tốt nhất là nên ở lại một ngày một đêm, khi đó mới có thể cảm
nhận được phong vận cảnh sắc vùng sông nước, tuyệt nhất là ngắm cảnh
sông nước Cưu Giang về đêm. Bốn bề xung quanh là nước, thuyền bè đi lại
tấp nập, nhà của hai bên bờ sông mọc san sát, vừa có nét cổ kính xưa
kia, lại vừa có sự mới mẻ hiện đại, hàng quán du thuyền thùy hải sản thì độc đáo có vị ngon riêng. Hơn nữa muốn xem Giang Nam tiều kiều nước
chảy thì nhất định phải đến Cừu Giang
Nghe Hà Vân Nhạn giới thiệu một thôi một hồi mà Trương Dương cảm giác
chóng mặt hoa mắt, vội vàng cắt ngang: “Nha đầu này, ta cũng từng nghe
qua cảnh sắc Cừu Giang rồi, nhưng giờ nghe ngươi giới thiệu như vậy ta
không đi không được rồi. Hay là ... Hai ta cùng đi đi?”
Hà Vân Nhạn cười nói: “Trước khi nhân lúc nghỉ hè ta cũng từng làm hướng dẫn viên du lịch ở Cừu Giang, ngươi mời ta đi thì phí hướng dẫn du lịch giảm một nửa cho ngươi đó! ”
Hai người nói đi là đi, mà Cừu Giang cách nội thành Lam Sơn có 15km, lại có Hà Vân Nhạn khá rành đường xá nơi đây nên chẳng mấy chốc là tới nơi. Hà Vân Nhạn chỉ cho Trương Dương đánh vào bãi đậu xe qua một cánh cồng
nhỏ phía bên cạnh, ở đây thường có người bán địa nhận trông xe, như vậy
có thể tránh được tiền gửi xe nhưng lại phải nghỉ lại nhà trọ của bọn
họ.
Vốn dĩ Trương Dương cũng chẳng tiếc gì mấy đồng lẻ đó, nhưng Hà Vân Nhạn lại nói tiết kiệm được chút nào hay chút đấy, nên Trương Dương cũng
chiều theo ý nàng. Gửi xe xong hai người sang một nhà trọ ven bờ sông
thuê hai phòng, tuy rằng Trương Dương cứ kêu phải tiết kiệm không được
lãng phí, thuê một phòng là được rồi. Nhưng Hà Vân Nhạn kiên quyết không chịu, bảo rằng phải mỗi người một phòng mới bảo đảm được an toàn cho
nàng. Gian kế không thành, Trương Dương chỉ đành ngậm ngùi tiếc nuối.
Sau khi thuê phòng trọ xong, Hà Vân Nhạn dẫn Trương Dương đi dạp một
vòng quanh phố cổ, đồng thời giảng giải chó hắn biết những cảnh sắc nhà
cửa nơi đây. Trương Dương cũng không mấy hứng thú lắm vơi cái thị trấn
nhỏ vùng Giang Nam này, chỉ cỡi ngựa xem hoa đi dạo một vòng thấy so với những gì Hà Vân Nhạn giới thiệu lúc trước thì kém xa Được cái hiện giờ
khách du lịch cũng không nhiều lắm, nơi đây lại có khá nhiều cây cổ thụ
lâu năm, đi dạo dưới bóng cây mát bên bờ sông cũng có cái thú riêng của
nó.
Quán đậu hủ Lão Tứ là quán ăn có tuổi đời lâu nhất ở đây, tuổi đời cũng
phải gần trăm năm, xa xa Trương Dương đã ngửi thấy mùi thơm, cái bụng
đói lại sôi lên ùng ục.
Hà Vân Nhạn cũng biết hắn đang ngóng ngóng quán ăn đằng xa liền cười
cười rồi kéo tay hắn vào quán. Hai người tùy tiện ngồi xuống một bàn rồi gọi một đĩa đậu phụ thối với hai món cá. Thấy trong quán cũng có bán
bia tươi, Trương Dương liền kêu hai cốc. Trương Dương nâng cốc lên cụng
với cốc Hà Vân Nhạn một cái rồi cười cười nói: “Nào, vì sự gặp mặt sau
lâu ngày xa cách của hai ta ... Chúng ta cùng ôn lại mộng uyên ương...”
Hà Vân Nhạn trừng mắt mắng nhẹ: “Lăn qua một bên đi, ai với ngươi ôn lại mộng uyên ương?”
Hai người vừa cười trêu đùa vừa ăn, lúc này Trương Dương mới quên đi hai ngày buồn bực vừa qua. Kỳ thật hắn thật chẳng muốn làm gì cả, việc gì
suốt ngày phải tính toán lo toan hết cái này đến cái khác, ngày ngày
nhàn nhã hưởng thụ thú vui nhân gian là tuyệt nhất.
Trương Dương lại uống một ngụm bia lớn, nhìn Hà Vân Nhạn rồi cười tủm
tỉm nói: “Lúc trước ở khách sạn ngươi nói câu đó là thực sao?”
Hà Vân Nhạn lại nhớ tới lúc nãy mình có hơi thất thố, khuôn mặt xinh xắn không khỏi đỏ hồng lên một chút, chẳng hiểu sao trước mặt hắn nàng lại
không còn cái tính rộng rãi cùng trấn tĩnh như trước kia nữa, mà càng
lúc nàng lại càng thấy thương nhớ hắn nhiều hơn. Điều này khiến nàng
thấy hạnh phúc, cũng làm nàng thấy do dự, nhưng bản chất nàng vẫn là một cô gái cứng cỏi, dám làm dám chịu. Nàng nhẹ gật gật đầu.
Trương Dương thấp giọng nói: “Ngươi thích ta thật sao?”
Hà Vân Nhạn lại nhẹ gật gật đầu không nói gì.
Ánh mắt Trương Dương trìu mến, giọng cũng ôn nhu hơn: “Ta cũng thích ngươi!”
“Chỉ tiếc rằngngười ngươi thích lại có quá nhiều!”
Trương Dương thở dài cảm thán: “Vậy ngươi có cho rằng ta là kẻ xấu xa tệ bạc hay không?”
Hà Vân Nhạn vội vàng lắc lắc đầu: “Không có, nhưng ngươi cũng không phải là người tốt!”
Trương Dương cười khểnh nói: “Nếu ... Ta nói là nếu thôi nhé. Nếu như ta nói ta thích thật lòng một vài người nữa, vậy theo ngươi ta phải làm gì bây giờ?”
Hà Vân Nhạn cũng không trả lời ngay mà chậm rãi uống thêm một hợp bia
nữa: “Dù sao ngươi cũng phải chọn ra người mà ngươi yêu thương nhất.”
“Nhưng ai ta cũng yêu thương nhất, ai ta cũng quý mến nhất, bảo ta buông bỏ người nào cũng không thể được ...”
Hà Vân Nhạn trợn tròn hai mắt mắng lớn: “Đồ ngốc, ngươi làm như thời đại bây giờ giống như phong kiến không bằng? Ngươi tưởng rằng có thể có năm thê bảy thiếp được sao? Mà ngươi có chịu nổi không đã?”
“Ta chịu được chứ!” Lúc nói ra mấy lời này bầu nhiệt huyết của hắn lại sôi trào mạnh.
Chẳng hiểu sao Hà Vân Nhạn lại đỗ mặt, giọng cũng lí nhí hẳn đi: “Không
biết xấu hồ! Ai thèm quan tâm ngươi chứ? Đồ hoa tâm, đồ sắc lang, đồ..
Trương Dương cười tủm tim thấp giọng nói: “Đã biết ta sắc lang, biết ta hoa tâm thế sao lại còn thích ta?”
Hà Vân Nhạn mấp máy môi mãi một lúc sau mới thốt thành lời được: “Ta vẫn đợi ngươi, đợi sự lựa chọn của ngươi, vẫn biết chỉ là xa vời nhưng
không hiểu sao ta vẫn cứ nguyện ý âm thầm chờ ngươi ...” Nói đến đây
nàng cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, vội vàng quay mặt
đi.
Trên bầu trời mây đen dày đặc, một trận mưa nhỏ không báo trước bất chợt rơi. Càng lúc mưa càng rơi nạng hạt hơn, cả khu phố cổ Cửu Giang như
được bao trùm bởi một màn mưa bụi trắng xóa, không gian chợt trở nên
tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi rào rào, mấy chiếc du thuyền cũng cập
bến lặng lẽ đừng trong màn mưa, khung cảnh trước mắt tuyệt diệu như bức
tranh thuỳ mạc vẽ cảnh sắc Cừu Giang trong màn mưa.
Tuy rằng đến Cừu Giang không ít lần, thế nhưng Hà Vân Nhạn vẫn ngắm nhìn đến thất thần cảnh đẹp mông lung của Cừu Giang trong :mản mưa. Trương
Dương nhẹ thò tay vòng qua cái eo nhỏ của nàng thấp giọng ngâm: “Lạc hoa nhân độc lập. Vi vũ yến nhất khởi phi ...” Đây là hai câu mở đầu của
bài từ nổi tiếng nhưng Trương đại quan cũng chỉ nhớ được từng đó, từ lúc được trọng sinh lại đến nay đây là lần đầu hắn mới có lại nhã hứng ngâm thơ.
Chỉ ngắn ngủi hai câu nhưng Hà Vân Nhạn nghe vào lại xúc cảnh sinh tình, đột nhiên trong lòng nàng lại dâng trào cảm xúc muốn được gắn bó, được ở bên hắn suốt đời. Nhưng mộng vẫn chỉ là mộng, sự thật thì hắn vẫn không thể ở bên nàng suốt cuộc đời này được, hai giọt nước mắt trong suốt
lặng lẽ rơi xuống
Gió nhẹ thổi bay những giọt nước mắt xuống mu bàn tay Trương Dương, hắn
vừa cúi đầu xuống nhìn định lau đi thì chực nhớ ra đang ngồi trong quán
thì sao có nước mưa được. Lúc nhìn lại Hà Vân Nhạn đang nhìn hắn, hai
hàng lệ đã lặng lẽ rơi tự lúc nào. Đột nhiên hắn cảm giác tội lỗi, có lẽ từ trước tới nay hắn chỉ muốn lấp đầy lòng tham của mình nhưng lại
không để ý đến cảm nhận của các nàng ấy. Phải chăng trên vấn đề tình
cảm, hắn đã quá ích kỷ?