Người thanh niên kia nói xong liền móc ra một xấp tiền muốn nhét vào trong áo của Quan Chỉ Tình, Quan Chỉ Tình cố sức tránh ra, tất cả tiền đều rơi xuống đất, người thanh niên cả giận nói : " Tiện nhân, con mẹ mày không cho tao mặt mũi à"
Lúc này Chung Hải Yến cũng nghe được động tĩnh, vội vàng chạy đến, cô ta chạy đến trước mặt người thanh niên cười nói : "Thạch công tử, là ngài à, đây là bạn tốt của tôi, có phải ngài hiểu lầm không?"
Thì ra người thanh niên này chính là Thạch Thắng Lợi, con trai bảo bối của bí thư khu Thiên Hối, thường vụ phó thị trưởng Trần Hạo là cậu của hắn, tên nhóc này có xú danh rất nổi ở Nam Tích, ỷ vào bối cảnh trong nhà suốt ngày làm xằng làm bậy, người khác đều cố kỵ xuất thân của hắn, cho nên biểu hiện nịnh nọt gọi hắn là Thạch công tử, sau lưng thì không ngừng chửi bới về thái độ làm người của hắn, tổng giám đốc của khách sạn Hải Thiên Đoạn Kim Long cũng bất đắc dĩ với tên nhóc này, tên nhóc này bình thường đến ăn không trả tiền, trong lòng Đoạn Kim Long rất phiền, nhưng biểu hiện bên ngoài thì phải hầu hạ, làm cho người ta căm tức chính là, hắn đến ăn không trả tiền thì thôi, tay chân lại còn không thành thật, mỗi lần đến lại quấy rầy người phục vụ, ngay cả quản lý sảnh Chung Hải Yến cũng bị hắn chiếm tiện nghi không ít.
Chung Hải Yến vốn cố ý ẩn tránh Thạch Thắng Lợi, ngh mà nghe thấy động tĩnh thì cô phải ra xử lý, không ngờ rằng Quan Chỉ Tình lại bị Thạch Thắng Lợi cuốn lấy, Chung Hải Yến thầm kêu không ổn, cô ta vội vàng giải vây cho Quan Chỉ Tình.
Thạch Thắng Lợi vẫn cầm lấy tay của Quan Chỉ Tình không buông, hắn ta vốn rất cuồng ngạo, sau khi uống rượu càng không biết trời cao đất rộng, nhìn thấy Chung Hải Yến đến liền nói : "Chị Chung, đến đúng lúc lắm, chị nói cô ta là ai?"
Chung Hải Yến làm vẻ mặt khó xử nói : "Thạch công tử, ngài thả bạn của tôi ra đi"
Thạch Thắng Lợi nói : "Chị Chung, đây là chị sai, tiểu thư của Hải Thiên các người, tôi đã trả tiền rồi mà không chịu sao? Chị có ý gì? Khinh thường tôi? Có tin tôi đóng cửa chổ này không?"
Trong lòng Chung Hải Yến vừa bất đắc dĩ vừa kỳ quái, tên khốn này ngày hôm nay rốt cục bị cái gì thế? Cho rằng Quan Chỉ Tình là tiểu thư của Hải Thiên, Chung Hải Yến biết thân phận của Quan Chỉ Tình, cô ta cũng không muốn làm lớn chuyện này, liền kéo cánh tay của Thạch Thắng Lợi nói : "Thạch công tử, ngài buông cô ta ra trước đi, ngài uống say rồi, tôi đến uống với ngài vài ly"
Thạch Thắng Lợi nổi nóng nói : "Chị có ý gì? Tôi muốn cô ta, chị không cho tôi mặt mũi?"
Chung Hải Yến thấp giọng nói : "Cô ta là khách của chủ nhiệm Trương bên ủy ban thể dục"
Thạch Thắng Lợi nói : "Nói với hắn, tối nay cô ta theo tôi"
Quan Chỉ Tình tức đến nổi hận không thể cho tên khốn này một cái bạt tai, nhưng mà lúc này cô ta đã nhìn thấy được Trương Dương. Bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, Trương đại quan nhân không có khả năng không nghe thấy, lúc hắn đi ra thấy được tình cảnh trước mặt, trong lòng nhất thời nổi nóng, nhưng hắn vẫn có biểu hiện kìm chế, cười tủm tỉm đi qua nói với Quan Chỉ Tình : "Bạn của cô à?"
Quan Chỉ Tình thiếu chút nữa bị hắn chọc tức đến xỉu, thằng nhãi này ngày hôm nay hung hăng tức giận đánh phóng viên mà bây giờ lại nói câu này? Cái này không phải là sợ hãi tên Thạch công tử này chứ? Quan Chỉ Tình tức giận nói : "Không quen biết!" Cô ta thầm nghĩ, nếu như ngày hôm nay Trương Dương không cho một lời nói rõ ràng, thì cái đại sứ hình tượng gì đó, cô sẽ không đảm nhiệm nữa.
Trương Dương lại cười tủm tỉm nói với Chung Hải Yến : "Bạn của cô à?"
Một câu nói rất rất bình thường hỏi Chung Hải Yến, cô ta không phải là bạn của Thạch Thắng Lợi, nhưng mà trước mặt của Thạch Thắng Lợi mà bị hỏi những lời này, nếu như cô ta thừa nhận cô ta là bạn của Thạch Thắng Lợi, như vậy thì tình huống hiện tại giải thích như thế nào? Chung Hải Yến nói : "Vị này chính là Thạch công tử"
Thạch Thắng Lợi thấy Trương Dương vẫn không chịu buông tay của Quan Chỉ Tình, hắn tràn ngập địch ý nhì Trương Dương, nói : "Mày là ai?"
Trương Dương nói : "Về nhà hỏi tía của mày đấy!"
Thạch Thắng Lợi sửng sốt, chưa có ai dám nói như vậy với hắn cả, hắn thả Quan Chỉ Tình ra, chỉ vào Trương Dương nói : "Đây không phải là chuyện của mày!"
Trương Dương nói :" Quản lý Chung, hắn là bạn của cô?"
Chung Hải Yến từ trong nụ cười trên mặt của Trương Dương đã cảm nhận được cái gì đó không ổn, cô ta cắn môi, không dám nói một lời nào.
Trương Dương nhìn cô ta, nói : "Làm bạn với tôi, thì phải hiểu được tôn trọng tôi, chỉ có tôn trọng tôi, thì tôi mới tôn trọng lại, Chung Hải Yến, hắn có phải là bạn của cô không?"
Giọng nói của Trương Dương tuy không lớn, nhưng làm cho Chung Hải Yến sợ đến giật mình, cô ta hoàn toàn bị khí thế của Trương Dương trấn trụ, cuống quít lắc đầu :" Không phải!"
Trương Dương nói : "Đã không phải, thì tôi và Quan tiểu tỷ đến đây ăn uống, gặp phải lưu manh quấy rầy, Hải Thiên các người có phụ trách không?"
Chung Hải Yến không nói gì cả, Quan Chỉ Tình đến chổ này bị quấy rầy, về tình về lý thì bọn họ đều phải phụ trách.
Thạch Thắng Lợi cười lạnh nói : " Con mẹ mày là ai thế? Ở đây có chổ cho mày nói chuyện sao?"
Chung Hải Yến nói : "Chủ nhiệm Trương, hiểu lầm, Thạch công tử uống say ... hiểu lầm ..." Ngay cả chính cô ta cũng cảm thấy không thể nói được.
Trương Dương quay lại hỏi Quan Chỉ Tình : "Là hiểu lầm sao?"
Quan Chỉ Tình lắc đầu, cô ta không nói gì cả, trong lòng rất tức giận, ai gặp phải chuyện này cũng không thể giữ được bình tĩnh cả.
Trương Dương nói : "Gọi bảo an hay công an, cô tự chọn đi!"
Thạch Thắng Lợi nghe thấy hắn nói vậy liền không nhịn được cười, lúc này, bạn của hắn ta cũng đi ra, đi theo phía sau Thạch Thắng Lợi giựt dây : "Anh Thắng Lợi, nó là ai vậy, tỏ vẻ nguy hiểm à? Để cho nó báo công an đi!"
Thạch Thắng Lợi ngẩng cao đầu lên đi về phía trước, lấy tay chỉ vào ngực của Trương Dương nói : "Biết tao là ai không? Con mẹ mày nên hỏi thăm đi, tao là Thạch Thắng Lợi, mày báo công an đi, kêu công an đến bắt tao đi!"
Trương Dương thở dài.
Quan Chỉ Tình cũng thở dài : "Không ngờ rằng trị an của Nam Tích lại rối loạn như vậy!"
Trương Dương nói : "Hiện tượng cá biệt, mấy con khỉ trên đường đúng lúc bị cô gặp phải!"
Thạch Thắng Lợi cả giận nói : "Con mẹ mày chửi ai đó?"
Trương Dương nói : "Tôi thật sự không muốn đánh cậu" Hắn quay lại hỏi Quan Chỉ Tình : "Quan tiểu tỷ, nếu tôi đánh người, cô không ngại chứ?"
Quan Chỉ Tình lắc đầu nói : "Không sao cả, dù sao thì ấn tượng mà anh cho tôi cũng rất là bạo lực!"
Trương Dương nói : "Vậy cô lùi lại một chút đi, đừng để máu dính lên người"
Chung Hải Yến biết chuyện xấu xảy ra, lúc này cô ta vội đi gọi điện thoại, gọi cho ai nhĩ? Gọi tổng giám đốc Đoạn Kim Long, nhìn thấy sắp xảy ra chuyện lớn, nhưng mà điện thoại của Đoạn Kim Long thì gọi không được, bên Thạch Thắng Lợi đã có hai người lao đến hướng của Trương Dương.
Chung Hải Yến vội vàng ngăn cản bọn họ lại : "Đừng, đừng đánh nhau, đều là người một nhà cả"
Thạch Thắng Lợi nói : "Chị Chung, chị tránh ra, quyền cước không có mắt, đừng làm chị bị thương!"
Chung Hải Yến bị một gã thanh niên khác đẩy ra ngoài, hai gã một trái một phải lao đến hướng của Trương Dương, trong tay chúng đều cầm một chai rượu, muốn đập cho Trương Dương sứt đầu mẻ tráng, giơ chai rượu lên, nghe thấy hai tiếng bùm bùm, chỉ tiếc là không có cơ hội đập chai rượu xuống, một đấm một đá của Trương đại quan nhân đã làm cho hai tên này gục nhã, hai chai rượu rơi xuống đất, phát ra hai tiếng nổ nhỏ.
Thạch Thắng Lợi còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì Trương Dương đã đi đến trước mặt hắn, Thạch Thắng Lợi giơ đấm lên muốn đánh, bị tay trái của Trương Dương chụp lại, sau đó một tiếng bốp vang lên, đầu của hắn bị đập một phát, lập tức cảm thấy trời đất thay đổi, quỳ cái rầm xuống đất, lúc này mới ý thức được là bị người ta tát cho hôn mê.
Trương đại quan nhân đưa chân phải ra, đạp lên ngực của Thạch Thắng Lợi một cái, Thạch Thắng Lợi trượt đi một khoảng gần năm mét mới dừng lại.
Bảo an chạy đến nơi, Trương Dương nói : "Đến đúng lúc lắm, bắt hắn lại cho tôi"!
Bảo an thấy người bị đánh là Thạch Thắng Lợi, cả đám đều ngơ ngác, Thạch Thắng Lợi là khách quen ở đây, ai mà không biết sự lợi hại của hắn, nhưng mà bình thường đều thấy Thạch Thắng Lợi khi dễ người khác, hôm nay mới là lần đầu tiên thấy Thạch Thắng Lợi bị người khác khi dễ.
Chung Hải Yến cuối cùng cũng gọi được cho Trương Đức Phóng, điện thoại vừa được chuyển, cô ta liền thất kinh nói : "Anh mau đến đây đi, Trương Dương và Thạch Thắng Lợi đánh nhau rồi"
Trương Đức Phóng ở bên đầu dây điện thoại cũng sửng sốt một chút, gã ta thật sự không ngờ rằng Trương Dương lại đụng phải Thạch Thắng Lợi, nhưng mà với tính tình của hai người, gặp nhau phát sinh xung đột là chuyện bình thường, Trương Đức Phóng im lặng không nói gì.
Chung Hải Yến nói : "Trương Dương nổi cơn rồi, đã đánh ngã vài người!"
Trương Đức Phóng vẫn không nói gì cả, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng : "Cứ đánh đi!" Nói xong liền cúp điện thoại.
Chung Hải Yến tức đến nổi thiếu chút nữa cầm điện thoại ném xuống đất, cô ta thấy Trương Đức Phóng có quan hệ thân thiết với Trương Dương, cho nên mới gọi cú điện thoại này, hy vọng Trương Đức Phóng đứng ra dẹp loạn chuyện này, nhưng không ngờ rằng Trương Đức Phóng lại làm rùa đen rụt cổ. Lúc này phía sau truyền đến một tiếng vỡ cửa kính, bên Thạch Thắng Lợi đã có một người bị Trương Dương túm cổ áo ném vào cửa sổ, rơi xuống bàn ăn bên trong phòng, cũng may là khách bên trong đã đi ra ngoài xem náo nhiệt hết rồi.
Trương Dương chỉ vào mấy tên bảo an mấy : "Con mẹ nó toàn bộ đều là phế vật, Hải Thiên nuôi các người để làm gì? Một chút tác dụng cũng không có" Khi đang nói, còn vung một tay lên đấm ngã một tên muốn đánh lén mình, bên Thạch Thắng Lợi có tổng cộng mười người, thấy loại tình huống này đã không còn ai dám liều mạng nữa.
Thạch Thắng Lợi quỳ gối đi ra, ôm bụng, hai gò má sưng phù lên, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại, nhìn thấy Trương Dương chậm rãi đi đến gần mình, trong đôi mắt lộ ra tia sợ hãi.
Trương Dương nói : "Bây giờ biết tôi là ai chưa?"
Thạch Thắng Lợi lắc đầu nói : "Thằng chó này, mày chờ đấy!" Đã bị thảm đến nổi này rồi, mà hắn ta còn dám nói như vậy.
Trương Dương vẫy vẫy một người bảo an, người bảo an có chút thấp thỏm đi qua : "Có chuyện gì?" Nghe giọng vùng Giang bắc, có chút giống Giang thành.
Trương Dương nói : "Anh ở chổ nào?"
Bảo an thành thật đáp : "Giang thành huyện Xuân Dương"
Trương Dương cười nói : "Đồng hương à, anh biết tôi chứ?"
Người bảo an gật đầu.
Trương Dương nói : "Anh ở chổ này làm mỗi tháng kiếm được bao nhiêu"
"Hai trăm?"
Trương Dương chỉ chỉ đống tiền trên mặt đất, phỏng chừng đại khái là khoảng hai ngàn đồng, Trương Dương nói : "Anh giúp tôi một chuyện, tát hắn một bạt tai, một trăm đồng sẽ là của anh, nếu anh muốn tất cả, thì cứ việc tát nhiều lên"
Người bảo an này nhìn thấy tiền đầy đất, có chút động tâm, nhưng vẫn không dám ra tay.
Trương Dương nói : "Anh yên tâm, nếu Hải Thiên đuổi anh, tôi sẽ tìm công tác cho anh, Nam Tích, Giang thành, tùy anh chọn!"
Người bảo an cắn cắn môi, trong lòng suy tính, tôi đến đây làm gần một năm rồi, mà ở chổ này làm cả năm cũng chẳng có được bao nhiêu tiền, loại cuộc sống bảo an như vậy căn bản là đừng mong sống lâu dài, hắn đi qua, vung bàn tay lên tát cho Thạch Thắng Lợi một cái, dù sao thì hắn cũng có chút khiếp đảm nên không dám đánh mạnh.
Chung Hải Yến kêu lên : "Đừng ..."
Trương Dương lại cười nói : "Đánh nhẹ quá!"
Người bảo an nhặt tiền dưới đất lên, sau đó lại đi qua, bốp! Một cú tát khác vang lên, lúc này dùng nhiều lực hơn, đánh cho Thạch Thắng Lợi kêu đau thành tiếng, thằng nhãi này bị Trương Dương đánh đến nổi không còn sức chống cự luôn.
Người bảo an tiếp tục nhặt một trăm đồng thứ hai.
Các bảo an khác thấy hắn ta kiếm tiền dễ như vậy, cả đám đều động tâm, trong lòng nói tự nhiên được đánh người, lại còn có thể kiếm tiền, chuyện tốt đều bị tên kia cướp hết.
Trương Dương vẫy vẫy tay với một gã bảo an khác : " Anh đến đi, tôi thấy không có cạnh tranh, các anh không chịu ra sức, từ giở trở đi, ai đánh mạnh hơn, thì tiền của người đó, hơn nữa ai lấy được nhiều tiền nhất, tôi còn cho thêm mười ngàn"
Hai gã bảo an vừa nghe thấy liền dũng cảm lên, chỉ cần lấy được mười ngàn, liều mạng làm phần công việc này, sau đó cầm tiền rời đi, đến chổ khác tìm việc mà làm.
Có cạnh tranh, ắc có nhiệt tình, hai gã bảo an cứ người đánh ta tát, đánh cho mặt của Thạch Thắng Lợi sưng lên như một cái trống, trong nháy mắt hai ngàn đồng nằm trên mặt đất đã được hai gã bảo an lấy hết.
Trương Dương nói : "Biểu hiện không tồi, buổi sáng ngày mai đến ủy ban thể dục tìm tôi lấy tiền!" Hắn vỗ vỗ vai người đồng hương, nói : "Anh mười ngàn, anh ta năm ngàn!"
Đám bảo an đứng ngoài không dám xông liền nghe như vậy, không khỏi có chút hối hận, sao mình vừa rồi không xông lên, đánh Thạch Thắng Lợi một trận, rồi cầm tiền rời đi.
Hiện trường có rất nhiều người vây xem, thấy Thạch Thắng Lợi bị đánh thành đầu heo nhưng không ai dám cười cả, ác danh của Thạch Thắng Lợi rất nổi, nhưng mà ngày hôm nay hắn ta đã gặp phải một kẻ còn hung ác hơn hắc, đánh cho hắn thành bộ dạng này.
Bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe công an, công an đúng là có phản ứng chậm thiệt, sự việc xảy ra lâu như vậy, bây giờ bọn họ mới mò đến.
Trương Dương trở lại bên cạnh Quan Chỉ Tình, cười áy náy nói : "Xin lỗi, tối nay đã làm cho cô mất hứng!"
Quan Chỉ Tình nói : "Không sao cả, thấy được sự tích anh hùng trừ bạo, đã làm cho tôi có chút tự tin về trị an trong nước!"
Hai người đều cười hiểu ý.
Cục trưởng phân cục công an khu Thiên Hối Lâm Quang MInh tự mình mang đội đến, trước khi đến Hải Thiên, gã đã hỏi thăm tình huống nơi này, nghe nói hai bên phát sinh xung đột một là con trai của bí thư khu ủy Thạch Thắng Lợi, người kia là chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương, đầu của gã nổ cái đùng, Thạch Thắng Lợi khó chơi thì gã đã lĩnh giáo nhiều lần rồi, Trương Dương thì cũng không yếu kém, gần đây có danh tiếng rất lớn trong thể chế của Nam Tích, hai người này gã chẳng thể trêu vào ai cả. Nhưng thân là quan trị an của khu vự cna2y, gã không đến không được, nếu như chỉ cho lính đến, thì lại có vẻ là gã không coi trọng việc này.
Trước khi Lâm Quang Minh đến thì nghĩ rằng đây là ẩu đả hai bên, đợi đến khi gã đến hiện trường rồi mới biết được, cục diện căn bản là ẩu đả một bên. Nếu như không phải là Thạch Thắng Lợi kêu một tiếng cục trưởng Lâm, gã cũng không nhận ra thằng đầu heo kia chính là Thạch công tử xưa nay kiêu ngạo.
Lâm Quang Minh không quen với Trương Dương, nhưng mà uy danh của Trương Dương thì gã đã nghe nói rất nhiều, thấy một mình Trương Dương đánh ngã sáu người, hơn nữa không bị tổn thương lông tóc gì cả, không khỏi cảm thán về sức chiến đấu cường hãn của Trương Dương. Lâm Quang Minh đi đến trước mặt của Chung Hải Yến hỏi thăm chuyện hôm nay rốt cục là thế nào, Chung Hải Yến đem tinh hình thực tế kể lại một lần.
Quan Chỉ Tình đã cho lời khai xong, cũng không có hứng thú tiếp tục ở chổ này, đứng dậy rời đi. Trương Dương đương nhiên là đi theo cô ta, Lâm Quang Minh liền gọi hắn lại : "Chủ nhiệm Trương, xin mời dừng bước!"
Trương Dương nhíu nhíu mày, chỉ là hắn cũng nghe ra trong lời nói của Lâm Quang MInh có chữ mời, Trương Dương nói : "Có việc gì?"
Lâm Quang Minh nói : "Tôi là cục trưởng cục công an khu Thiên Hối, muốn tìm hiểu về tình huống ngày hôm nay!"
Quan Chỉ Tình nói với Trương Dương : "Tôi đi trước, ngày mai lên máy bay, muốn nghỉ ngơi sớm"
Trương Dương cười lễ phép.
Lâm Quang Minh nói : Quan tiểu tỷ, có thể hỗ trợ chúng tôi điều tra, chúng tôi còn có một số chuyện muốn ..."
"Không thể!" Quan Chỉ Tình lạnh lùng cắt đứt lời gã, nói xong xoay người bước đi.
Trương Dương nói : "Ở đây có rất nhiều nhân chứng, anh muốn hỏi thì cứ việc hỏi người ta"
Thật ra Lâm Quang Minh cũng đã hiểu rõ quá trình sự việc này rồi, chuyện này làm cho gã cảm thấy tương đối vướng tay, căn cứ theo tình huống mà xe, là Thạch Thắng Lợi gây chuyện trước, nếu như không phải hắn quấy rầy Quan Chỉ Tình, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện tối hôm nay.
Trương Dương nhìn thời gian một chút, đã là bảy giờ ba mươi tối, hắn nói với Lâm Quang Minh : "Cục trưởng Lâm, anh hẳn là biết thân phận của Quan tiểu tỷ?"
"Hình như là quán quân trượt băng" Lâm Quang Minh cũng không có hứng thú trong mấy chuyện này"
"Đúng là quán quân trượt băng, cũng là đại sứ hình tượng của đại hội tỉnh của Nam Tích chúng ta, vừa mới ký kết xong, hồi nãy tôi mời cô ta ăn, tên khốn này chạy đến quấy rầy người ta, đùa giỡn lưu manh, hắn không chỉ đánh mất tính người, mà còn bôi đen hình tượng của thành phố Nam Tích chúng ta, cục trưởng Lâm, chuyện này anh dự định xử lý như thế nào?"
Lâm Quang Minh ho khan một tiếng, nói : "Hắn uống say, chúng tôi mang hắn về phân cục xử lý"
Trương Dương nói : "Hắn có uống say hay không tôi không biết, nhưng mà hắn quấy rầy người ta thì tôi nhìn thấy rất là rõ ràng, các người xử lý như thế nào tôi mặc kệ, nhưng nếu như xử lý bất công, tôi sẽ không bỏ qua"
Lâm Quang Minh nói : "Chủ nhiệm Trương yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý công bằng" Gã dự định đè chuyện này xuống, về phần chuyện giải quyết tốt hậu quả, thì sẽ có người làm, ông già của Thạch Thắng Lợi là bí thư khu ủy Thạch Trọng Hằng, cậu của hắn là thường vụ phó thị trưởng Trần Hạo, cho dù Thạch Thắng Lợi có làm sai chuyện, bọn họ cũng không mở to mắt ra nhìn hắn bị bắt, Trương Dương ngoài miệng thì mạnh mẽ, nhưng mà hắn cũng không thể không cho những người này mặt mũi, trong lòng Thạch Thắng Lợi nói, tôi chỉ muốn đưa Thạch Thắng Lợi an toàn trở về cục, chuyện này sẽ không còn liên quan đến tôi nữa, tôi có cái để ăn nói với cấp trên rồi, tôi cũng không cần phải phát sinh xung đột với Trương Dương cậu. Qua đêm nay, ngày mai các người muốn chơi thế nào thì tùy các người.
Trương Dương nhìn bộ dạng vất vả của Thạch Thắng Lợi, gật đầu nói : "Cháu trai à, chuyện này không qua dễ dàng vậy đâu, ngày hôm nay chỉ là một bắt đầu!"
Thạch Thắng Lợi thấy công an đến, dũng khí cũng tăng lên, nghiến răng nói : "Con mẹ mày chờ ..." Còn chưa nói xong, Trương Dương đã vọt lên vung cho hắn một cái tát tai, đánh cho Thạch Thắng Lợi kêu thảm một tiếng, đặt mông ngã xuống đất, tất cả công an đều sửng sốt, không ai nghĩ rằng vị chủ nhiệm Trương này ngay trước mặt của nhiều công an nhân dân như vậy mà dám ra tay đánh người, sự cường thế và kiêu ngạo của người này đúng là hơi quá.
Hai gã công an tiến đến ngăn cản trước Trương Dương, tránh để cho hắn lại ra tay, Lâm Quang Minh nói : "Chủ nhiệm Trương, cậu đừng làm khó tôi ..."
Thạch Thắng Lợi ôm cái miệng đầy máu, kêu lên : "Hắn đánh tôi, bắt hắn, bắt hắn!"
Trương Dương nói : "Tôi ghét nhất là bị người khác chửi tôi, còn dám nói lung tung, tôi tát cậu tiếp đấy!"
Lâm Quang Minh khuyên can Trương Dương mãi, nói đơn giản cái gì mà đừng xúc động này nọ, tất cả giao cho công an xử lý, lại cho người mang Thạch Thắng Lợi đi, thật ra là đang bảo vệ cho Thạch Thắng Lợi.
Bên công an vừa bỏ đi, tổng giám đốc của khách sạn Hải Thiên Đoạn Kim Long chạy đến, ông ta chạy đến hỏi Chung Hải Yến về tình huống, Chung Hải Yến tức giận nói : "Ông đừng hỏi tôi, ông đi hỏi Thạch Thắng Lợi đi"
Lúc này Trương Dương đã rửa sạch vết máu trên tay, à, máu này đều là của người khác, bị dính lên quần áo của hắn, chậm rãi đi ra khỏi toilet, phàm là người nhìn thấy Trương đại quan nhân, đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn. Thằng nhãi này vừa nãy uy phong lẫm liệt, đại sát tứ phương, thật đúng là làm chấn động nhân tâm, người đến khách sạn Hải Thiên có không ít là nhân vật có uy tín danh dự, ngày hôm nay những người này đã nhớ kỹ tên của Trương Dương.
Chung Hải Yến chủ động đi qua hướng của Chung Hải Yến, áy náy nói : "Chủ nhiệm Trương, chuyện hôm nay, thật là xin lỗi"
Trương Dương cũng không còn hòa nhã với cô ta, lạnh lùng nói : "Ngay cả vấn đề an toàn của khách mà cũng không bảo đảm được, cũng không biết cái bằng năm sao của Hải Thiên các người làm sao mà lấy được"
Đoạn Kim Long cũng đã đi đến, tuy rằng trong lòng ông ta hận Trương Dương thấu xương, nhưng mà ngoài mặt thì vẫn giả bộ thân mật, nói : "Chủ nhiệm Trương không sao chứ?"
Trương Dương không phản ứn gông ta.
Đoạn Kim Long ngượng ngùng nói : "Chủ nhiệm Trương, chúng tôi cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy, hắn rất có bối cảnh"
Trương Dương nói : "Không nói về người khác, nhìn chính mình đi, phương diện quản lý của Hải Thiên các người có vấn đề" Nói xong hắn đi đến hướng cửa thang máy, Đoạn Kim Long cho Chung Hải Yến một ánh mắt, Chung Hải Yến hiểu ý, vội đuổi theo Trương Dương, giải thích : "Chủ nhiệm Trương, ngài đừng nóng giận, khách sạn chúng tôi sẽ có bồi thường tinh thần cho Quan tiểu tỷ"
Trương Dương nói : "Tên Thạch Thắng Lợi kia là con trai của bí thư khu ủy Thạch Trọng Hằng sao?"
Chung Hải Yến gật đầu :" Hải Thiên chúng tôi nằm trong khu Thiên Hối này, làm sao dám đắc tội với hắn"
Trương Dương nở nụ cười : "Đang yên đang lành vì sao hắn lại đi quấy rầy Quan tiểu tỷ, Hải Thiên các người có phục vụ trong phương diện này sao?"
Mặt của Chung Hải Yến nóng rần lên, cô ta cũng không biết nên trả lời Trương Dương thế nào.
Trương Dương nói : "Mong rằng chỉ là một hiểu lầm, nhưng mà chuyện lần này không kết thúc dễ dàng như vậy, cô giúp tôi chuyển lời cho Đoạn Kim Long, chuyện xảy ra tại Hải Thiên đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng chính phủ, kêu ông ta tự suy nghĩ nên làm cái gì thì làm"
Chung Hải Yến thấp giọng nói : "Rõ rồi!"
Trương Dương đi rồi, Chung Hải Yến đi đến phòng quản lý, Đoạn Kim Long đang ở đó chờ cô.
Chung Hải Yến vừa vào cửa liền giận dữ nói : "Đoạn tổng, vừa rồi lúc xảy ra chuyện ông đi đâu? Gọi điện thoại vì sao ông không nghe?"
Đoạn Kim Long cười nói : "Cô đó, càng ngày càng lợi hại, người khác không biết còn tưởng rằng cô là tổng giám đốc tôi là quản lý nữa"
Chung Hải Yến ủy khuất nói : "Tôi cũng không phải là vì Hải Thiên sao, Đoạn tổng, tôi đã sớm nhắc nhở ông phải chú ý đến thằng nhóc Thạch Thắng Lợi này rồi, hắn căn bản là một thằng khốn, ông gặp gỡ hắn có chổ tốt gì?"
Đoạn Kim Long châm một điếu thuốc lá, lại rút một điếu đưa cho Chung Hải Yến, Chung Hải Yến cầm lấy, ghé vào bật lửa của Đoạn Kim Long mà châm mồi, dùng sức hút một hơi, phun ra một ngụm khói dầy đặc, thấp giọng nói : "Trương Dương không dễ trêu chọc, tuy rằng tối hôm nay người gây chuyện là Thạch Thắng Lợi, nhưng mà ông cũng nhìn ra, ngay cả Hải Thiên chúng cũng bị hắn oán hận theo"
Đoạn Kim Long nói : "Có liên quan gì đến chúng ta? Hắn có mâu thuẫn với Thạch Thắng Lợi, chúng ta không xen vào"
Chung Hải Yến nói : "Đoạn tổng, ông nói nghe dễ quá, chuyện xảy ra tại Hải Thiên, hơn nữa người con gái mà Thạch Thắng Lợi quấy rầy chính là Quan Chỉ Tình, là đại sứ hình tượng với mới ký kết của Nam Tích chúng ta, và còn là quán quân trượt băng thế giới, chuyện này không thể nói bỏ qua là bỏ qua, nếu như thật sự muốn truy cứu, chỉ sợ chúng ta cũng phải có trách nhiệm liên quan"
Đoạn Kim Long hít vào một hơi lạnh, ông ta thật không ngờ rằng cô gái kia lại chính là Quan Chỉ Tình, chuyện tối nay thật ra là do Đoạn Kim Long khơi mào, ông ta vẫn đều ghi hận Trương Dương trong lòng, lúc Quan Chỉ Tình ra ngoài gọi điện, Đoạn Kim Long cùng Thạch Thắng Lợi đi ra khỏi toilet, là ông ta ám chỉ với Thạch Thắng Lợi rằng Quan Chỉ Tình là tiểu thư của Hải Thiên, cho nên Thạch Thắng Lợi mới đi quấy rầy Quan Chỉ Tình, gây ra sóng gió khi nãy. Đoạn Kim Long vốn muốn mượn Thạch Thắng Lợi để cho Trương Dương một bài học, nhưng thật không ngờ Thạch Thắng Lợi lại yếu kém như vậy, hắn mang đến nhiều người như thế mà cũng đều thua trong tay của Trương Dương. Thấy được sự cường hãn của Trương Dương, trong lòng Đoạn Kim Long cũng không khỏi có chút thấp thỏm, giả như chuyện mình xúi giục Thạch Thắng Lợi bị Trương Dương biết, sợ rằng Trương Dương sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chung Hải Yến cũng nhìn ra biểu tình khác thường của Đoạn Kim Long, nhẹ giọng nói : "Ông làm sao vậy?"
Đoạn Kim Long thở dài nói : "Không sao cả, chỉ hơi phiền thôi, đang yên đang lành lại đột nhiên xảy ra chuyện" Ông ta hít vào một hơi thuốc, rồi lại phà ra, nói : "Cô liên hệ với cục trưởng Trương một chút, chuyện này tốt nhất là không nên liên lụy đến Hải Thiên chúng ta" Lúc này ông ta đã có chút sợ.
Bí thư khu ủy khu Thiên Hối Thạch Trọng Hằng đang ngồi trong phòng khách, trên mặt u ám, nghe thấy tin tức con trai Thạch Thắng Lợi xảy ra xung đột với Trương Dương ngay tại khách sạn Hải Thiên, ông ta cũng không cách nào bình tĩnh được, đồng hồ báo thức đã chỉ chín giờ, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô, qua một hồi, Thạch Thắng Lợi được cục trưởng cục công an phân khu Lâm Quang Minh mang vào.
Thạch Trọng Hằng thiếu chút nữa đã không nhận ra con trai, ông ta vừa thương vừa giận, xông lên phía trước, vung tay tát cho Thạch Thắng Lợi một cái tát : "Mày lại gây sự cho tao!" Lâm Quang Minh vội vàng ngăn cản ông ta lại, vợ của ông ta Trần Phượng Lan cũng vọt đến ôm lấy cánh tay của ông ta : "Lão Thạch, ông làm gì vậy?"
Trần Phượng Lan nhìn thấy bộ dạng của con trai, vốn muốn trách cứ, nhưng nhất thời lại biến thành đau lòng, kéo tay của Thạch Thắng Lợi, nước mắt chảy xuống, Thạch Trọng Hằng không nhịn được phất tay nói : "Mau mang thằng khốn nạn này về phòng, đừng ở đây làm xấu mặt nữa"
Trần Phượng Lan mang Thạch Thắng Lợi đi vào, Thạch Trọng Hằng thở dài, mời Lâm Quang Minh ngồi xuống.
Lâm Quang Minh lấy một gói thuốc trong người ra, nhưng Thạch Trọng Hằng đã lấy gói thuốc Trung Hoa trên bàn trà đưa qua, nói : "Hút của tôi đi!"
Hai người đều rút thuốc tự châm lửa, không ai nói gì cả, ngồi ở chổ kia, yên lặng hút thuốc, Lâm Quang Minh sau một hồi mới mở miệng :" Tôi mang Thắng Lợi đến bệnh viện kiểm tra, chỉ là bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng cả"
Thạch Trọng Hằng ừ một tiếng.
Lâm Quang Minh nói : "Người đánh hắn là chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương!"
Thạch Trọng Hằng nói : "Trách ai đây?"
Lâm Quang Minh nói : "Thắng Lợi uống say, thấy một người con gái đi qua, không ngờ rằng người con gái đó lại cùng ăn với Trương Dương" Lâm Quang Minh nói những lời này tương đối uyển chuyển, thật ra hành vi tối hôm nay của Thạch Thắng Lợi không chỉ đơn giản như vậy.
Thạch Trọng Hằng nói : "Như vậy thì hắn liền đánh người?"
Lâm Quang Minh nói : "Người con gái ấy là Quan Chỉ Tình!"
Thạch Trọng Hằng có chút kinh ngạc kêu lên : "Quan Chỉ Tình?"
Lâm Quang Minh nói : "Ngài biết sao?"
"Quán quân trượt băng thế giới, người Hoa quốc tịch Mỹ, là đại sứ hình tượng của đại hội tỉnh lần này!" Lúc nói ra những lời này, Thạch Trọng Hằng cảm thấy phiền muộn không thôi, thằng con trai hư đốn này, ai không chọc, lại đi chọc ngay đúng người này, con trai có cái tật gì, Thạch Trọng Hằng cũng rất rõ ràng. Ngày thường thằng con đã gây cho ông không ít chuyện rồi, nhưng mà lần này lại khác, chọc vào đại sứ hình tương, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ông đúng là không thể ăn nói được.
Lâm Quang Minh nói : "Bên Thắng Lợi có mười người, có sáu người bị thương, Trương Dương là một cao thủ, một mình đánh cho bọn họ không thể trở tay"
Thạch Trọng Hằng nói : "Không biết trời cao đất rộng!"
Lâm Quang Minh sửng sốt một chút, không biết bí thư Thạch đang nói về Trương Dương hay là nói về con trai của ông ta.
Thạch Trọng Hằng nói : "Nếu nó không hiểu chuyện, sớm muộn gì cũng sẽ có hại!"
Lâm Quang Minh lúc này mới hiểu được là Thạch Trọng Hằng đang nói về Thạch Thắng Lợi.
Lâm Quang Minh nói : "Bí thư Thạch, tôi thấy bên Trương Dương chưa chắc đã chịu thôi, hắn có thể sẽ truy cứu chuyện này"
Thạch Trọng Hằng nói : "Người bị hắn đánh rồi, có hậu quả này, hắn còn muốn làm cái gì nữa?"
Lâm Quang Minh không nói gì cả.
Thạch Trọng Hằng thở dài nói : "Cậu trở về nghỉ ngơi sớm đi, chuyện này để tôi xử lý"