Chu Hưng Quốc và vợ chồng Tạ Khôn Cử đều đã đến, đang ngồi ở bên trong nói chuyện phiếm, nhìn thấy Trương Dương bọn họ tiến vào, Chu Hưng Quốc cười nói: Tam đệ, cậu đến muộn.
Trương Dương nói: Tắc đường, tôi đối với đường của kinh thành cũng không quen lắm.
Chu Hưng Quốc lại chào hỏi Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần, giới thiệu Tạ Khôn Cử và Trương Dương: Các anh chắc không cần tôi giới thiệu nữa.
Tạ Khôn Cử nói: Tôi và bí thư Trương đã gặp rất nhiều lần rồi. Hắn chủ động vươn tay về phía Trương Dương.
Trương đại quan nhân rất ghét Tạ Khôn Cử, nhưng Chu Hưng Quốc đã ra mặt, mình cũng đã đáp ứng không truy cứu nữa, tất nhiên biểu hiện ra vẻ rộng lượng, hắn mỉm cười bắt tay với Tạ Khôn Cử: Tôi và Tạ tổng đã rất quen thuộc rồi.
Triệu Nhu Đình mỉm cười nhìn cảnh Trương Dương và chồng bắt tay nhau, cảm thấy hai người đều dối trá, trên thế giới này người chân thật cũng không nhiều lắm.
Triệu Nhu Đình và Cố Dưỡng Dưỡng tối hôm qua đã gặp mặt một lần rồi, hôm nay rất nhanh liền làm quen, Cố Dưỡng Dưỡng thiên chân rực rỡ, không hề xảo trá, Triệu Nhu Đình cũng rất có thiện cảm đối với cô ta, so sánh mà nói thì cô ta rất ít nói chuyện với nhau với Liễu Đan Thần, dù sao trong mắt cô ta Liễu Đan Thần chỉ là một con hát, cô ta và Cố Dưỡng Dưỡng xuất thân giống nhau, đều là con cháu của cán bộ cao cấp, có thể tìm được đề tài chung.
Triệu Nhu Đình nói: Chuyện của Hội kinh mậu đã được điều tra rõ rồi, là Phương Vĩnh Đồng của công ty tôi sai người làm, tuy rằng vợ chồng chúng ta không biết, nhưng trong chuyện này chúng tôi cũng có trách nhiệm.
Trong lòng Trương đại quan nhân cười thầm, chuyện căn bản chính là Tạ Khôn Cử gây nên, hiện tại vợ chồng bọn họ xử lý nhất trí, đổ tất cả trách nhiệm lên trên người Phương Vĩnh Đồng, Phương Vĩnh Đồng này không nghi ngờ gì nữa phải gánh tội oan.
Trương Dương cố ý nói: Tôi không quen Phương Vĩnh Đồng này, cũng không biết hắn vì sao lại nhằm vào tôi?
Ánh mắt của Triệu Nhu Đình và hắn chạm nhau, có chút hoảng loạn, chỉ cảm thấy ánh mắt của Trương Dương cực kỳ sắc bén, tựa hồ nhìn thấu cô ta đang nói dối, Triệu Nhu Đình nói: Chuyện cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, đợi khi tìm được hắn thì tất cả tất nhiên sẽ tra ra manh mối.
Trương Dương cười cười, không hề tiếp tục truy hỏi.
Triệu Nhu Đình phân biệt xin lỗi Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần, từ điểm này cho thấy, hôm nay vợ chồng Tạ Khôn Cử rất có thành ý.
Trương Dương và Tạ Khôn Cử hàn huyên vài câu, trong lòng bọn họ biết rõ nhau, chuyện này rốt cuộc vì sao mà có, và vì sao trở nên gay gắt, hôm nay Chu Hưng Quốc ra mặt, không phải để giải quyết hiểu lầm, mà là để bình ổn mâu thuẫn, đúng như lời của Chu Hưng Quốc: Chuyện không vui cho qua đi, về sau mọi người đừng ai nhắc tới nữa.
Có chủ nhà Chu Hưng Quốc này, không khí hôm ấy vô cùng hòa hợp, khi mấy người tới sân ngựa chơi, Trương đại quan nhân không lên ngựa, mà ngồi ở khu nghỉ ngơi uống trà, người cũng không xuống chơi như hắn còn có Triệu Nhu Đình.
Hai người ngồi dưới ô che nắng, Triệu Nhu Đình cầm cốc trà lên nhấp một ngụm rồi nói: Bí thư Trương, những lời anh nói tối hôm qua tôi vẫn còn nhớ.
Trương Dương nói: Tôi thì quên rồi! Hắn sao mà quên được, ngày hôm qua hắn đã nói toạc ra chuyện Triệu Nhu Đình bị viêm cột sống tính tê cứng.
Triệu Nhu Đình nói: Chỗ bất đồng lớn nhất của người và động vật chính là người thích nói dối, thích đeo mặt nạ.
Trương Dương mỉm cười nói: Những lời này của Triệu tổng không phải đang quanh co lòng vòng mắng tôi đấy chứ?
Triệu Nhu Đình thở dài nói: Mỗi người đều rất dối trá, bao gồm cả tôi.
Trương Dương nói: Cô là nói chuyện của Phương Vĩnh Đồng cũng không phải là thật ư?
Triệu Nhu Đình chậm rãi đặt chén trà xuống: Quan trọng ư? Thật ra giữa chúng ta vốn không có mâu thuẫn gì.
Trương Dương nói: Lời nói của Triệu tổng tôi nghe không hiểu.
Triệu Nhu Đình nói: Bị bệnh bị bệnh rất nhiều năm rồi, hơn nữa bệnh tình thủy chung không có chuyển biến tốt, một năm gần đây tôi cảm giác bệnh biến của mình càng lúc càng nghiêm trọng, theo anh thấy, tình huống của tôi liệu có tiếp tục chuyển biến xấu hay không?
Trương Dương nói: Triệu tổng vẫn chưa nói cho tôi biết, phương thuốc của cô là ai kê?
Triệu Nhu Đình nói: Gần đây đều là giáo thụ Trần Đình Đông kê cho tôi.
Trương Dương nói: Cô uống bao lâu rồi?
Triệu Nhu Đình nói: Một năm rồi, phương thuốc này hiện tại được điều chỉnh chưa tới một tuần.
Trương Dương nói: Tôi tuy rằng có thể đoán được thành phần của thuốc Đông y, nhưng không thể biết được phối phương cụ thể.
Triệu Nhu Đình từ trong túi lấy ra một đơn thuốc rồi dưa tới, cô ta hôm nay là có chuẩn bị mà tới.
Trương đại quan nhân cầm phương thuốc rồi xem, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, một lát sau hắn nói khẽ: Cô thân với Trần Đình Đông này lắm hả?
Triệu Nhu Đình nói: Hắn là bằng hữu của Khôn Cử.
Trương Dương nói: Thuốc này nếu cô tiếp tục uống thì chỉ sợ sống không quá nửa năm.
Trên mặt Triệu Nhu Đình lộ ra vẻ ưu thương, cô ta trầm mặc, một lát sau mới nói: Bí thư Trương, xin hãy giữ bí mật cho tôi?
Trương đại quan nhân nhìn Triệu Nhu Đình, cảm thấy được sâu sắc điều gì đó, hắn nói khẽ: Phương thuốc này người thường không nhìn ra được môn đạo đâu, đối với viêm cột sống tính tê cứng chắc có một số hiệu quả trị liệu, nhưng cách phối dược vật thì tồn tại vấn đề, cho nên cô dùng dùng sẽ có trăm hại chứ không có lợi nào cho cơ thể của cô. Giáo thụ Trần Đình Đông tôi cũng từng nghe nói tới rồi, danh khí trong giới trung y trong nước cũng rất lớn, một người có thanh danh như vậy theo lý thuyết thì chắc không phải là lang băm, cho nên...
Triệu Nhu Đình mấp máy môi, nói khẽ: Anh hoài nghi hắn là cố ý làm vậy?
Trương Dương mỉm cười nói: Tôi vốn không quen biết với giáo thụ Trần Đình Đông này, hơn nữa với quan hệ trước mắt của chúng ta, tôi cũng không thích hợp bình phán chuyện này. Trương đại quan nhân đã nắm chắc được chỗ vi diệu trong đó, chẳng lẽ quan hệ giữa vợ chồng Triệu Nhu Đình không hòa thuận giống như ngoài mặt, nếu Triệu Nhu Đình dựa theo phương thuốc này mà tiếp tục dùng thì như vậy trong vòng nửa năm tất nhiên sẽ đi đời nhà ma, dựa theo lời nói của Triệu Nhu Đình thì quan hệ của cô ta và Trần Đình Đông cũng là quan hệ bình thường, ngược lại Tạ Khôn Cử và Trần Đình Đông thì quen thuộc hơn. Như vậy vấn đề liền xuất hiện, Tạ Khôn Cử rốt cuộc có biết về phương thuốc này hay không? Nếu hắn biết. Phương thuốc phương thuốc có hại cho thân thể của Triệu Nhu Đình, vì sao còn để cô ta uống thuốc, chẳng lẽ... Trương đại quan nhân nghĩ đến đây thì trong lòng không khỏi rét run.
Triệu Nhu Đình nói: Theo ý kiến của anh, tôi còn tôi còn sống bao lâu? Khi hỏi, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào bên trong sân ngựa, nhìn thấy chồng đang cưỡi một con tuấn mã màu đen rong ruổi trên đường băng, chơi với Chu Hưng Quốc rất vui vẻ.
Trương Dương nói: Triệu tổng tuy rằng bị viêm cột sống. Nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Điều kiện tiên quyết là từ giờ trở đi ngừng uống thuốc, kê lại một phương thuốc khác cho bệnh tình của cô.
Triệu Nhu Đình nói: Buổi chiều Hôm nay tôi phải tới chỗ giáo thụ Trần để tái khám, bí thư Trương có muốn đi cùng tôi không? Cô ta nói xong thì Áy náy nói bảo: Tôi biết, yêu cầu của tôi có chút mạo muội, nhưng tôi hoàn toàn không biết gì cả đối với y thuật.