Y Đạo Quan Đồ

Chương 1131: Chương 1131: Vô sinh(1)




Ngày hôm sau, Trương Dương đã hạ cánh đến sân bay Gongar của Tây Tạng, thời tiết Lhasa vào tháng 11 rất lạnh, khí hậu cao nguyên làm cho rất nhiều người không thể thích ứng, Trương Dương sau khi xuống máy bay đã thấy mấy người được bê lên cáng rồi.

Trương đại quan nhìn thời gian, Trần Tuyết gần như xuất phát cùng thời gian với hắn từ kinh thành, nhưng đến Lhasa muộn hơn một tiếng, lần này hắn đã mang đến một ít thuốc, hắn lấy đồ ở chỗ gửi hành lý, rồi đợi Trần Tuyết đến

Nhưng chuyến bay từ kinh thành lại bay muộn, để Trương Dương đợi đến hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng Trương Dương đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Tuyết, cô mặc một bộ áo lông màu đỏ tươi, mái tóc đen nhánh được buộc gọn thành một cái đuôi ngựa, chiếc quần bò xanh kết hợp với giày thể thao, cô vừa đi vừa nói chuyện với một người bên cạnh.

Trương đại quan dù thế nào cũng không thể ngờ nổi, người bên cạnh Trần Tuyết lại là Tiết Vĩ Đồng!

Tiết Vĩ Đồng mặc một bộ quần áo bông màu xanh bộ đội, trên đầu đeo một chiếc mũ bộ đội, chân đi giày chiến đấu kiểu Mỹ, chiếc kính màu đen che hết gần nửa khuôn mặt, tay cô đẩy chiếc xe hành lý.

Trương Dương vẫy tay với họ từ đằng xa. Nhìn thấy Trương Dương, Tiết Vĩ Đồng cười, lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp, Trần Tuyết thì không có thái độ đặc biệt gì.

Hai người gặp Trương Dương, Tiết Vĩ Đồng hỏi: “Anh ba, anh không ngờ rằng em sẽ đến đúng không?”

Trương Dương cười ha ha rồi đáp: “Thật sự là không ngờ, sao em lại rảnh rỗi vậy?”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Năm nào em cũng đến Tây Tạng, ở đây có mấy trường tiểu học mà em quyên góp xây dựng, hơn nữa, nhà cô em lại ở Tây Tạng, đến đây có thể tiện đường thăm cô ấy luôn.”

Trương Dương giúp cô xách hành lý: “Chúng ta phải đi nhanh hơn, từ đây đến Nhật Sát Tắc còn phải lái xe đi nữa.”

Tiết Vĩ Đồng cười: “Lái xe à? Với điều kiện thời tiết thế này, lái xe không phải là cách đến nhanh nhất.”

Trương Dương nói: “Ngoài lái xe hình như chẳng còn cách nào khác tốt hơn, Nhật Sát Tắc đâu có sân bay.”

Khi nói đến đây, họ đã bước khỏi nhà chờ sân bay, một chiếc xe Jeep quân dụng đỗ bên cạnh họ, trên xe đi xuống một nữ quân quan xinh xắn, trông hơi giống Tiết Vĩ Đồng. Đó chính là cô của Tiết Vĩ Đồng, Tiết Anh Hồng, Tiết Anh Hồng và chồng đều làm trong quân đội của Tây Tạng, họ đã làm việc ở đây trọn mười năm. Tiết Vĩ Đồng giới thiệu Trương Dương và Trần Tuyết cho Tiết Anh Hồng.

Trương Dương cười nói: “Cháu và Vĩ Đồng là anh em kết nghĩa, vậy thì cháu cũng gọi cô là cô vậy.”

Tiết Anh Hồng cười nói: “Đó là điều đương nhiên rồi, mấy điều nghi lễ này không thể bỏ qua được đâu.”

Bà bảo cảnh vệ viên đưa hành lí của họ lên xe Jeep, sau khi lên xe, Tiết Anh Hồng cười nói: “Tối nay ở lại Lhasa đi.”

Trương Dương muốn nhanh chóng đến chỗ An Ngữ Thần, nên vội vàng từ chối: “Cô à, không cần đâu, cháu định nhanh chóng đến Nhật Sát Tắc.”

Tiết Anh Hồng nói: “Ở đây một đêm rồi hắng đi, sáng ngày mai cô sẽ bảo trực thăng đưa các cháu đến đó.”

Trương đại quan giờ mới biết những điều Tiết Vĩ Đồng nói có nghĩa là gì, Tiết gia quả nhiên không phải hạng vừa, dù là ở đây, quyền lực của họ vẫn có thể với đến được, mặc dù Tiết Anh Hồng đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng vẫn trẻ trung, và nói chuyện rất thoải mái. Trương Dương cuối cùng đã tìm được căn cứ lý luận cho tính cách của Tiết Vĩ Đồng, hóa ra tính của cô cô ấy là như vậy, có điều nếu so sánh ra thì tính cách của Tiết Vĩ Đồng vẫn cực đoan hơn.

Trương đại quan vô tình nhìn vào ngực của Tiết Anh Hồng, phát hiện ra ngực của vị cảnh quan này có thể dùng từ sóng dào dạt để hình dung, về điểm này, bộ ngực sân bay phẳng lỳ của Tiết Vĩ Đồng thật là khó hiểu.

Một tiếng đồng hồ sau, họ đã đến doanh trại phía Tây Nam của thành Lhasa, doanh trại nằm ở vị trí hơn 4000 mét so với mực nước biển, bờ phía nam của sông Yarlung Zangbo, cao nguyên mùa thu, bầu trời trông rất cao, nhìn về phía đằng xa, dưới màu trời xanh đậm, dường như cây cối càng xanh hơn, tất cả đều đẹp như tranh, làm say đắm lòng người.

Trần Tuyết từ lúc sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên đặt chân lên cao nguyên, đã say đắm cảnh sắc nơi đây, trong đôi mắt đẹp của cô lộ ra vẻ ngạc nhiên và thích thú chưa từng có, Trương Dương nhìn thấy con mắt như hồ nước đầy của Trần Tuyết, không ngừng thay đổi góc nhìn, liền cười nói: “Cô cảm thấy thế nào?”

Trần Tuyết nói: “Cái gì thế nào?”

Trương Dương hít vào một hơi rồi nói: “Đây là cao nguyên, cô có cảm thấy khó chịu không?”

Trần Tuyết lắc lắc đầu, cười nói: “Vẫn ổn, tôi cảm giác không khí ở đây trong lành hơi nở nội địa nhiều.”

Tiết Anh Hồng ngồi ở đằng trước quay đầu lại, bà cười nói: “Đúng là còn trẻ có khác, thể chất của các cháu đều rất tốt, hầu hết mọi người lên đến cao nguyên đều cảm thấy khó chịu.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Cô à, điều này đâu có liên quan gì đến trẻ hay không đâu, chủ yếu là do thể chất con người thôi, lần trước khi cháu đến chơi cùng với cha, ông cũng đâu có phản ứng cao nguyên.”

Tiết Anh Hồng nói: “Người như cha cháu đâu có so với người thường được, ông ấy cứ rỗi là lại đi leo núi, trên thế giới này, mấy ngọn núi hơi cao cao một chút đều bị ông ấy leo đến phẳng cả rồi.”

Tiết Vĩ Đồng cười nói: “Ông ấy đến Newzeland leo Cook rồi.”

Tiết Anh Hồng nói: “Ngọn Cook thì có là gì? Có bản lĩnh thì leo đỉnh Everest, ở Tây Tạng chúng ta dù có chọn bừa một ngọn núi nào cũng cao hơn ngọn núi đó.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Đâu có phải cô không biết đâu, cha cháu kị với ngọn Everest, ngọn nào ông ấy cũng dám leo, nhưng chỉ có ngọn Everest là không động đến, theo điều ông nói, thì đặt chân lên ngọn Everest là không còn gì hối tiếc nữa rồi, vì vậy ông phải để ngọn Everest đến cuối cùng, coi như đó là mục tiêu cuối cùng của cuộc đời mình, nếu không thì leo xong ngọn Everest, mất đi thử thách của mình, cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa?”

Tiết Anh Hồng cười lắc lắc đầu, chiếc xe quân dụng lái vào một cánh cửa.

Trương Dương hạ cửa xe xuống nhìn ra ngoài, thì nhìn thấy một người lính cầm súng đứng yên ở cửa.

Sau khi đi vào cánh cửa thứ nhất, chiếc xe Jeep tiếp tục đi lên, đi thẳng vào con đường ở giữa bãi cỏ, khoảng một cây số sau mới vào đến bên trong doanh trại, một đám chiến sĩ hô khẩu hiệu chạy qua chỗ họ. Có một vài chiến sĩ còn để ý đến Trần Tuyết ở trong xe, ở cao nguyên tuyết phủ này rất ít khi nhìn thấy phụ nữ, cô gái xinh đẹp như Trần Tuyết lại càng khó kiếm hơn, vì thế rất nhanh sau đó ánh mắt của các chiến sĩ đã đều dồn về phía này.

Mặc dù Trần Tuyết rất trấn tĩnh nhưng cũng bị những ánh mắt đó làm cho giật mình, vội vàng hạ cửa sổ xe xuống, Tiết Anh Hồng nói: “Đám chiến sĩ này đúng là háo sắc, vừa đúng tuổi thanh xuân, nên cứ dán mắt vào gái đẹp.”

Tiết Vĩ Đồng ngước đầu về phía cửa xe, hạ cửa sổ xuống, rồi vẫy vẫy tay với đám chiến sĩ: “Chào các đồng chí!”

“Chào thủ trưởng!” Đám chiến sĩ đáp vang trời, trên mặt họ là nụ cười rạng rỡ.

Trương Dương vừa nghe vậy cũng nói theo: “Các đồng chí vất vả quá!”

Yên lặng, một màn yên lặng, không ai đáp lại.

Tiết Vĩ Đồng nói: “Các đồng chí vất vả rồi!”

“Phục vụ cho nhân dân!”

Trương đại quan rất ngán ngẩm, đám chiến sĩ này cách xa như vậy làm sao có thể phân biệt được hắn và Tiết Vĩ Đồng chứ, ít nhất hắn cho rằng Tiết Vĩ Đồng càng giống đàn ông hơn, có lẽ là do đám chiến sĩ này vì nhìn thấy phụ nữ ít, nên mới có thể có khả năng quan sát tốt như vậy.

Chiếc xe ô tô lại đi qua hai chiếc cửa, mới đến khu nhà ở, nơi Tiết Anh Hồng ở là một tòa nhà nhỏ hai tầng, trên đỉnh đặt đặt các thiết bị năng lượng mặt trời, ở chỗ này, lợi dụng ánh nắng mặt trời là điều rất phổ biến.

Mấy người cùng xuống xe, Tiết Anh Hồng bảo người phục vụ đưa hành lý của họ vào vườn, khu vườn rất rộng, khoảng gầm nửa mẫu đất, hai người chiến sĩ đang giết dê, đây là để chuẩn bị cho việc tiếp khách.

Trong tòa nhà vang lên một âm thanh rất lớn: “Vĩ Đồng đến rồi à!”

Tiết Vĩ Đồng cười nói: “Chú!”

Một người quân sĩ dáng người cao lớn bước từ trogn ra, ông ấy là chú của Tiết Vĩ Đồng, Nghiêm Tuấn Cường, phó bộ trưởng bộ trang bị quân khu Tây Tạng, vì thường xuyên sống ở cao nguyên, nên da của ông rất đen, thô ráp, lông mày rộng, mắt lớn, toàn thân đều toát lên khí phách lạ thường, ông cười hà hà bước đến vỗ vỗ vai Tiết Vĩ Đồng, Tiết Vĩ Đồng giới thiệu Trương Dương và Trần Tuyết cho ông.

Nghiêm Tuấn Cường chủ động giơ tay ra với Trương Dương.

Trương Dương bắt tay với ông, cảm giác như bàn tay của Nghiêm Tuấn Cường đầy những sâu gai vậy, rất thô ráp. Bàn tay đầy chai, có thể khẳng định rằng Nghiêm Tuấn Cường là một người thường xuyên vận động luyện tập, người làm việc chân tay thời gian dài cũng có bàn tay thô ráp như vậy, có điều với thân phận và địa vị của Nghiêm Tuấn Cường, ông ta không thể nào là người lao động chân tay được, Trương Dương chú ý đến bàn tay đầy chai này, có lẽ Nghiêm Tuấn Cường là một người luyện võ, võ công có lẽ không tồi.

Tiết Vĩ Đồng nói: “Chú à, Trương Dương là anh ba kết nghĩa của cháu!”

Nghiêm Tuấn Cường cười ha ha nói: “Vĩ Đồng, khí chất giang hồ của cháu ngày càng sâu đậm rồi.”

Tiết Vĩ Đồng nói ra việc Trương Dương muốn đến Nhật Sát Tắc, Nghiêm Tuấn Cường nói: “Tối nay không được đi đâu cả, đã giết xong dê rồi, thịt bò cũng hầm xong rồi, ở lại uống chút rượu, đợi đến sáng ngày mai, chú sẽ cho người lái trực thăng đưa các cháu qua đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.