Y Đạo Quan Đồ

Chương 1475: Chương 1475: Vòng vo. (1)




Thủ hạ của Chương Bích Quân triển khai hành động toàn diện, trong chuyện của Chương Duệ Dung, cô ta đúng là vẫn còn sơ sót, cô ta không nghĩ đến Tang Bối Bối sẽ bí quá hoá liều, hiện tất cả đã phát sinh, quyền chủ động cũng nằm trong tay Tang Bối Bối, không kịp bổ cứu nữa rồi.

Khi Tang Bối Bối dùng di động của Chương Duệ Dung gọi điện thoại tới, nhân viên kỹ thuật của Quốc An đã thành công định vị cô ta, nhưng khi bọn họ chạy đến hiện trường thì Tang Bối Bối đã đi rồi, từ trong thùng rác ở gần đó tìm được một cái di động, Thường Lăng Phong liếc một cái liền nhận ra dây là di động của Chương Duệ Dung, Thường Lăng Phong cầm di động lêm, sắc mặt biến đổi, sự quan tâm đối với Chương Duệ Dung đã khiến gã hoàn toàn mất đi sự trấn định, Thường Lăng Phong nói: Cô ta vì sao muốn bắt Duệ Dung...

Chương Bích Quân không trả lời câu hỏi này của gã mà cầm lấy di động, mở máy ra.

Kết quả điều tra của nhân viên kỹ thuật nhằm vào di động lập tức được đưa ra, trên di động đa số đều là vân tay của Chương Duệ Dung, đối phương rất cẩn thận, chắc là đi găng tay mà gọi điện thoại, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên di động.

Thường Lăng Phong không biết nên làm thế nào cho phải, có chút nản lòng ngồi ở cầu thang ven đường, hai tay ôm đầu.

Chương Bích Quân đi sang một bên, nói khẽ với thủ hạ: Phía Trương Dương có tin tức gì chưa?

Thủ hạ nói khẽ: Không nghe trộm được nội dung di động của hắn, di động của hắn chắc đã lắp thiết bị làm nhiễu.

Chương Bích Quân oán hận nói: Tôi sớm biết hắn có quỷ mà. Sự hoài nghi của cô ta đối với Trương Dương càng ngày càng nặng. Cân nhắc một chút rồi nói với thủ hạ: Giám thị nghiêm mật nhất cử nhất động của hắn.

Giám thị Trương Dương cũng là biện pháp bất đắc dĩ của Chương Bích Quân, cô ta hiện tại quả thực không có bất kỳ biện pháp nào, Tang Bối Bối là đặc công tinh anh do một tay cô ta huấn luyện ra, có năng lực phản theo dõi ưu tú, có thể nói, cô ta rất quen thuộc đối với thủ đoạn mà Quốc An thường dùng, chính bởi vậy muốn tìm được cô ta thì khó càng thêm khó. Điều mà Chương Bích Quân thực sự lo lắng là Tang Bối Bối sẽ mang tâm tư cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương, với sự hiểu biết của cô ta về Tang Bối Bối, cô gái này kiên nhẫn quả quyết, vào thời khắc mấu chốt tuyệt đối không nương tay, nếu cô ta bởi vì cái chết của anh trai mà giận chó đánh mèo lên Chương Duệ Dung, giết cô ta trước thì cũng có khả năng.

Hiện tại Chương Bích Quân ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng ở sâu trong lòng cô ta thì cũng không dễ chịu hơn Thường Lăng Phong được là bao. Nhưng cô ta cũng không có bất kỳ phương pháp hữu hiệu nào, điều có thể làm chỉ là chờ đợi, cô ta tin mục tiêu cuối cùng của Tang Bối Bối vẫn là mình, cô ta nhất định sẽ tìm tới mình.

Chương Bích Quân một mình đi tới góc quảng trường, ngồi xuống ghế đá, cách xe đám thủ hạ đang bận bịu làm việc, cô ta nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Thường Lăng Phong, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ Thường Lăng Phong thật lòng đối đãi với Chương Duệ Dung, chỉ cần Duệ Dung có thể bình an trở về, đáp ứng hôn sự của bọn họ thì có làm sao? Chương Bích Quân cảm thấy ở sâu trong lòng mình vẫn rất nhu nhược, cô ta cảm nhận được rõ ràng mình cần người khác an ủi, cô ta là một nữ nhân, vào những lúc như thế này, cô ta cần một bờ vai rộng lớn để dựa vào, Chương Bích Quân điện thoại lên, nhưng vừa ấn phím thi lập tức thay đổi chủ ý.

Thủ hạ của cô ta từ đằng xa chạy tới.

Chương Bích Quân nghe thấy tiếng chuông di động kêu, cô ta lập tức đứng dậy, sải chân chạy tới.

Lần này là di động của Chương Duệ Dung đổ chuông, Chương Bích Quân cầm lấy máy, nhìn số bên trên, sau đó liếc thủ hạ phụ trách theo dõi, cho đến lúc thủ hạ gật đầu xác nhận, cô ta mới bắt máy: Alo! dưới Tình huống như vậy, ngữ khí của Chương Bích Quân vẫn rất bình tĩnh, đủ thấy tâm thái của cô ta không hề tầm thường.

Giọng nói của Tang Bối Bối từ đầu kia điện thoại vang lên: Trong một giờ phải đưa thi thể của anh tôi tới nhà tang lễ ở tây giao!

Chương Bích Quân nói: Vì sao cô không tự mang hắn đi?

Tang Bối Bối nói: Cô không có tư cách hỏi vì sao, bắt đầu từ giờ, tôi nói cái gì thì cô làm cái đó, đúng rồi, gọi cho Trương Dương, bảo anh ta đưa thi thể của anh tôi đi hỏa táng.

Chương Bích Quân nói: Cô và hắn là đồng bọn.

Tang Bối Bối nói: Chuyện này không liên can gì tới anh ta, nhưng tôi tin tưởng nhân phẩm của anh ta!

Trương đại quan nhân nếu chính tai nghe thấy những lời này của Tang Bối Bối, khẳng định sẽ kích động đến nỗi ôm chầm lấy cô ta rồi xoay ba vòng, dù sao thế giới này người tin tưởng hắn nhân phẩm của tin tưởng hắn cũng không nhiều lắm. Đương nhiên, một chuyện khác là, Tang Bối Bối vô tình lại kéo hắn vào sự kiện này.

Vừa rồi Trương Dương muốn hỗ trợ nhưng Chương Bích Quân lại cự tuyệt hắn từ ngoài cửa, hiện tại biến thành Chương Bích Quân chủ động cầu Trương Dương hỗ trợ, Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để chế giễu Chương Bích Quân: Chương cục, chuyện này hình như không liên quan gì tới tôi mà?

Chương Bích Quân nói: Triệu Quân trước đây dù sao cũng từng cộng sự với anh, anh hỗ trợ tiễn hắn cũng là điều nên làm mà.

Trương Dương không làm khó dễ Chương Bích Quân quá mức, dù sao hắn cũng vô cùng quan tâm tới chuyện này, rất lo cho sự sinh tử của Chương Duệ Dung, cũng lo lắng cho sự an nguy của Tang Bối Bối, chỉ có gia nhập vào trong đó mới có thể liên hệ với Tang Bối Bối.

Hắn không trách Tang Bối Bối kéo hắn vào chuyện này, dưới tình huống trước mắt, Tang Bối Bối chỉ cô đơn một mình mà muốn chu toàn với đám người này của Chương Bích Quân thì là phi thường gian nan, cái mà cô ta cần không phải là Trương Dương sóng vai chiến đấu với cô ta, mà là hy vọng Trương Dương có thể giúp cô ta nghiệm chứng một việc.

Khi Trương Dương lái xe đến lò hoả táng, Chương Bích Quân đã sai người đưa thi thể của Triệu Quân tới, cái chết của Triệu Quân trên trình tự thì không hề có bất kỳ điểm nào đáng nghi, Chương Bích Quân có thể cung cấp chứng cớ hắn phản bội tổ chức thông đồng với nước ngoài, có thể chứng minh Triệu Quân chết cũng không hết tội, Chương Bích Quân nhìn thấy Trương Dương thì mặt mày thản nhiên nói: Không ngờ anh và Tang Bối Bối lại quen nhau!

Trương Dương cười nói: Nhờ phúc của cô!

Chương Bích Quân lạnh lùng nói: Tôi hy vọng chuyện này không liên quan gì tới anh.

Trương Dương nói: Tôi cũng hy vọng là vậy, tôi không biết Tang Bối Bối vì sao lại tìm tới tôi, có điều, tôi dám cam đoan, tôi không liên quan gì tới việc Chương Duệ Dung bị bắt cóc.

Tang Bối Bối gọi điện thoại tới, Chương Bích Quân sau khi bắt máy thì đưa cho Trương Dương.

Tang Bối Bối nói: Tôi lại mang tới phiền phức cho anh rồi.

Trương Dương nói: Tang Bối Bối, Chương Duệ Dung không liên quan gì tới chuyện này, cô đừng làm vậy.

Tang Bối Bối nói: Tôi nên làm gì thì không cần anh chỉ bảo. Cô ta thở dài nói: Trương Dương, giúp tôi hoả táng anh tôi, anh ấy thích biển lớn, anh hãy mang theo tro cốt của anh ấy rồi rải xuống biển nhé.

Trương Dương gật đầu nói: Tôi đáp ứng cô, cô cũng phải đáp ứng tôi một chuyện, đảm bảo sự an toàn của Chương Duệ Dung, cô ta vô tội.

Tang Bối Bối nói: Rất vui vì được quen anh, anh không phải là người xấu. Nói xong cô ta gác máy.

Trương Dương dưa điện thoại cho Chương Bích Quân: Cô ta yêu cầu các cô hỏa táng thi thể của Triệu Quân, tro cốt thì đưa cho tôi bảo quản.

Chương Bích Quân khoát tay, bảo thủ hạ người đi làm chuyện này, chuyện mà người khác nhờ vả, Trương đại quan nhân ông đặc biệt đi nghiệm chứng một chút hình dạng của Triệu Quân, xác định không lầm mới tự mình đưa thi thể của Triệu Quân tới lò thiêu.

Khi Chờ đợi tro cốt, Trương Dương lại đi tới bên cạnh Chương Bích Quân: Chương cục, Triệu Quân và Tang Bối Bối là anh em à.

Chương Bích Quân nói: Đúng vậy! Hắn đánh cắp cơ mật quốc gia, phản bội tổ chức, Tang Bối Bối cũng vậy, trước mắt trong tay cô ta nắm giữ tình báo rất quan trọng, là mục tiêu truy nã hàng đầu của chúng tôi. Cô ta nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương, lại nói: Anh và cô ta có lén lút liên hệ gì không đấy?

Trương Dương lạnh lùng cười nói: Cô đang hoài nghi tôi thông đồng với cô ta.

Chương Bích Quân cười cười không tỏ ý kiến.

Trương Dương nói: Chương cục, tôi là người rất coi trọng tình cảm.

Lúc này thủ hạ của Chương Bích Quân đưa địa chỉ do theo dõi điện thoại của Tang Bối Bối tới, Chương Bích Quân nhìn nhìn rồi lập tức hạ lệnh cho người vây bắt cô ta, trên thực tế cô ta kiểu truy kích vây bắt này cũng không có chút hy vọng nào. Tang Bối Bối sớm đã học được sự tinh túy của cô ta, sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này, từ phạm vi Tang Bối Bối gọi điện thoại cho thấy, cô ta thủy chung di động, Chương Bích Quân trở về bên trong xe chỉ huy của mình, nhìn nhìn địa điểm của Tang Bối Bối được hiện trên màn hình, nói khẽ: Cô ta đi vòng theo chúng ta, nhưng cô ta không thể dẫn Duệ Dung chạy khắp nơi được, nói cách khác cô ta rất có thể đã giấu Chương Duệ Dung ở nơi nào đó. Chương Bích Quân cầm bút điện tử lênh vẽ một vạch nối từ địa điểm của cú điện thoại thứ nhất và cú điện thoại thứ hai của Tang Bối Bối, nói khẽ: Thời gian giữa hai cứ đầu tiên và cú thứ hai cách nhau khá dài, nếu tôi là cô ta, tôi sẽ lợi dụng khoảng thời gian này để giấu con tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.