Tiết Thế Luân lẳng lặng ngồi trong hoa viên không trung của hoàng triều giai uyển, nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng sau trưa, trên bàn đặt một cốc trà vẫn còn tỏa hơi nóng, Tiết Thế Luân rất hưởng thụ hiện tại, ánh mặt trời, trong không khí còn xen lẫn mùi hoa tươi, cỏ xanh.
Y nghe thấy tiếng bước chân, rất nhẹ nhàng, nhưng đầy tiết tấu, tựa hồ sợ hắn bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.
Tiết Thế Luân vươn tay ra, một bàn tay mềm mại nắm lây tay y, có người ngồi xuống bên cạnh y, nhẹ nhàng dí mặt lên lưng y, Tiết Thế Luân vươn bàn tay còn lại ra, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của cô ta.
Mở mắt ra, lập tức bắt được một dòng nhu tình trong mắt đẹp của Chương Bích Quân.
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Hoa viên này thật sự là không tồi, yên tĩnh trong ồn ào, có một loại cảm giác như nhìn tất cả đều nhỏ, giống như kinh thành ở ngay dưới chân.
Chương Bích Quân nói: Cái anh muốn không phải chính là loại cảm giác này ư?
Tiết Thế Luân lắc đầu: Cây cao gió cả, khi thực sự lên tới chỗ cao rồi, sẽ phát hiện đứng ở chỗ cao chưa chắc đã tốt.
Chương Bích Quân nói: Đã hiểu được như vậy thì vì sao vẫn không lựa chọn buông tay?
Tiết Thế Luân cười cười, cầm cốc trà trên bàn lên uống một ngụm: Anh muốn buông tay rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc!
Ánh mắt của Chương Bích Quân lộ ra ve mất máẻ, cô ta nói khẽ: Vấn đề đã giải quyết xong rồi, thấy dòng thác thì lui chưa chắc đã không phải là lựa chọn tốt nhất.
Tiết Thế Luân nói: Em thực sự cho rằng người chết thì tất cả sẽ xong ư?
Chương Bích Quân nhìn Tiết Thế Luân, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bối rối, cô ta nhìn không thấu nam nhân trước mắt, mấy năm nay, hắn càng lúc càng giống như một câu đố, khiến cô ta không thể nhìn thấu, nhưng cô ta lại không thể vứt bỏ tình cảm đối với hắn, càng lún càng sâu, không thể tự thoát ra được.
Tiết Thế Luân nói: Tình huống của Bắc Cảng sở dĩ phát triển tới loại tình trạng này là vì có người đang bố cục.
Chương Bích Quân nói: Anh là nói Tống Hoài Minh ư?
Tiết Thế Luân nheo mắt lại tựa hồ bị ánh sáng buổi chiều làm trói mắt, Chương Bích Quân trên bàn kính râm trên bàn lên đeo cho hắn, Tiết Thế Luân buông tách trà, kéo tay cô ta xuống ngồi bên cạnh mình rồi nói khẽ: Nếu anh ở vị trí của hắn thì anh nhất định cũng muốn có hành động. Hắn phái Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng, ý đồ rất rõ ràng, dấu vết diễn trò của Trương Dương và Cung Kì Vĩ quá rõ ràng, chuyện rõ ràng như vậy anh sao lại không nhìn ra cho được?
Chương Bích Quân nói: Hạng Thành đã chết rồi, cho dù bọn họ đoán được người phía sau màn có thể là anh thì bọn họ cũng bất lực. Bỏ đi, Thế Luân, tất cả nên kết thúc rồi.
Tiết Thế Luân lắc đầu, người hơi rướn về phía Chương Bích Quân, vươn tay ra nhéo nhéo mặt Chương Bích Quân: Chán rồi à?
Chương Bích Quân gật đầu: Thế Luân, hiện tại anh còn thiếu gì nữa? Tất cả những gì muốn cơ hồ đều có được rồi, anh còn có gì chưa thỏa mãn.
Tiết Thế Luân nói: Chuyện của Lưu Diễm Hồng không liên can tới anh, Tống Hoài Minh thực sự hạ quyết tâm muốn chỉnh đốn Bắc Cảng vẫn là bắt đầu từ sự kiện đó, em có phát hiện ra hay không, có người ở dưới cố ý chế tạo sự đoan, cố ý dẫn sự chú ý của người khác tới Bắc Cảng, tới người anh.
Chương Bích Quân nói: Anh cho rằng là ai?
Tiết Thế Luân lắc đầu nói: anh không biết, nhưng anh nhất định phải lôi người này ra.
Chương Bích Quân nói: Vì sao muốn nữ nhân đó xuất hiện?
Lông mày Tiết Thế Luân giật giật: Cô ta rất quan trọng!
Đối với anh ư?
Tiết Thế Luân lắc đầu: Đối với đại cục!
Em không hiểu cái gọi là đại cục của anh, theo em thấy, anh đang chơi một trò chơi không hề có ý nghĩa.
Tiết Thế Luân nói: Nếu đã bắt đầu thì nói sao cũng cần một kết cục hoàn mỹ, anh là người trước sau vẹn toàn.
Chương Bích Quân nói: Em muốn anh là người tòng nhất nhi chung!
Tiết Thế Luân bật cười: Biết anh tối nay gặp mặt ai không?
Chương Bích Quân lắc đầu, cô ta không đoán được suy nghĩ của y.
Tiết Thế Luân nói khẽ: Bí thư tỉnh ủy Bình Hải Tống Hoài Minh.
Sở Yên Nhiên đề xuất muốn tới tiệm xe sang xem, chiếc Bias mà Trương Dương lái tới đã khơi dậy sự hứng thú đối với xe của cô ta.
Khiến Trương đại quan nhân không ngờ là Hắc Quả Phụ cũng ở đó, cô ta tới xem xem, Trương đại quan nhân nhìn thấy cô ta ở đó thì thiếu chút nữa vả vào miệng mình mấy cái, nghĩ thầm mình thế này không phải là phạm tiện ư? Sao lại nghĩ tới nơi này? Trốn cô ta còn không kịp mà không ngờ lại đụng phải ở đây, thế này không phải là oan gia bất tụ đầu ư, hắn và Hắc Quả Phụ quen nhay tuy rằng không lâu, nhưng đối cũng có chút hiểu cô ta, Hắc Quả Phụ không phải nhân vật bình thường, không có gì cô ta không dám làm, cũng không có gì cô ta không dám nói, nếu cô ta giũ ra tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, chỉ sợ Sở Yên Nhiên lần này thật sự muốn nhất đao lưỡng đoạn với mình lắm.
Nhưng đã đến rồi thì Trương đại quan nhân cũng chỉ có kiên trì mà đỡ, hiện tại muốn tránh cũng không còn kịp rồi.
Hắc Quả Phụ nhìn thấy Sở Yên Nhiên lái xe máy chở Trương Dương tới thì hai mắt sáng rực.
Sở Yên Nhiên không biết Hắc Quả Phụ, nhưng từ ánh mắt nhìn Trương Dương của Hắc Quả Phụ cô ta lập tức đoán ra, Trương Dương quen nữ nhân này. Sự thật cũng rất nhanh chứng minh điểm này, Hắc Quả Phụ hô: Trương Dương!
Trương đại quan nhân giả bộ thản nhiên như không cười nói với cô ta: Khéo vậy?
Hắc Quả Phụ nhìn thoáng qua Sở Yên Nhiên, mỉm cười nói: Nếu tôi không nhận lầm thì vị này chính là vợ chưa cưới của anh - Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên nói với Trương Dương: Còn không mau giới thiệu cho em.
Lần này thì cho Trương đại quan nhân một nan đề rồi, hắn căn bản cũng không biết Hắc Quả Phụ tên là gì, vốn cho rằng hôm nay khó tránh khỏi lòi đuôi rồi.
Hắc Quả Phụ chủ động vươn tay về phía Sở Yên Nhiên: Tôi tên là Thiệu Minh Phi, mới quen Trương Dương từ tối hôm qua.
Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng lập tức lại nghe Hắc Quả Phụ bổ sung: Chúng tôi có thể nói là không đánh nhau thì không quen nhau, anh ta đua xe với tôi, kết quả thắng tôi một chiếc Ferrari.
Trương đại quan nhân thầm thở phào, mẹ nó, nữ nhân này định chơi mình à?
Sở Yên Nhiên có chút kinh ngạc nói: Đua xe ư? anh ta cũng biết đua xe ư? Lái máy kéo thì đúng hơn.
Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi bật cười: Sở tiểu thư đúng là hài hước, có điều tôi tối hôm qua thua không phục lắm, hôm nay nếu gặp Trương tiên sinh, anh có nguyện ý cho tôi một cơ hội để gỡ lại hay không.
Trương Dương nói: Thật sự xin lỗi, nhật trình của tôi đã kín rồi, thực sự không rảnh đua xe với Thiệu tiểu thư.
Thiệu Minh Phi nói: Vậy thì tiếc quá. Cô ta cũng không có ý làm khó Trương Dương, xoay người bước đi.
Thiệu Minh Phi đi rồi mới nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng từ bên trong đi ra, Tiết Vĩ Đồng bởi vì Sở Yên Nhiên đến mà vô cùng cao hứng, xông lên rất nhiệt tình ôm cô ta một cái.
Trương đại quan nhân có chút buồn bực nói: Sao vậy? Cô ta không ngờ còn tìm tới chỗ em?