Mười hai giờ đêm hôm đó, trên con đường ở trước cửa lớn trung tâm thể dục mới ồn ào náo động, mấy chục dân công suốt đêm lao động hăng hái, ở đối diện cửa công trường khẩn trương thi công. Những công nhân này tất cả đều đến từ tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long. Nhiệm vụ của bọn họ chính là đêm nay ở đối diện cửa lớn của trung tâm thể dục dựng tòa nhà hoạt động.
Trương đại quan nhân ngồi dươi đèn xem bản vẽ quy hoạch trông rất ra dáng, Kiều Bằng Cử đứng ở bên cạnh hắn, cười tủm tỉm nhìn cảnh tượng xây dựng bận rộn.
Lương Thành Long tự mình chỉ huy thi công, sau khi an bài thỏa đáng, đi tới bên cạnh bọn họ, hắng giọng nói: "Trương Dương, không dựng bản lâu nữa à."
Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Dựng bản lâu phí sức lắm, dựng bản phòng đi, tổng cộng tám phòng, đúng trước mặt cửa lớn công trường."
Lương Thành Long nói: "Ở giữa lưu lại cự ly mười mét được không?"
Kiều Bằng Cử nói: "Nếu đã xây thì dứt khoát chặn luôn cửa lớn của họ đi."
Trương Dương cười nói: "Thôi lưu lại cự ly năm mét đi, để xe ô tô đủ đi vào là được rồi. Anh Kiều à, anh làm việc tuyệt tình quá, cứ như là có đại cừu ý."
Kiều Bằng Cử tức giận nhìn hắn: "Thằng ôn cậu đừng có không đủ gan mà cứ đòi gây chuyện? Tôi giúp cậu đổ dầu vào lửa mà."
Lương Thành Long vỗ vai Trương Dương, nói: "Người anh em, kiềm chế một chút, cẩn thận lại đốt cháy luôn mình đấy."
Kiều Bằng Cử cười nói: "Bí thư Từ sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Mấy người vừa cười cừa tán gẫu, xây dựng bên này làm tới khí thế ngất trời, bên kia công trường là một cảnh hoàn toàn khác, yên tĩnh hơn nhiều, rất nhiều người ghé tới cửa lớn xem náo nhiệt, bản phòng của Ủy ban thể dục thể thao dựng ngay trước cửa công trường, lần này còn tuyệt hơn, dứt khoát chiếm luôn mặt đường, đây căn bản không phải là xây nhà mà là bịt cửa.
Nhân viên tực ban ở hiện trường thấy bất diệu, vội vàng chạy đi liên hệ với Lý Trường Phong.
Lý Trường Phong vừa nghe thấy vậy liền hầm hầm nổi giận, thế này thì khi dễ người ta quá đáng, hắn trên giường ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa hét lớn: "Dùng máy ủi đẩy sập bản phòng của họ đi."
Công trường Trung tâm thể dục mới điều qua chiếc máy ủi đất tới, chuẩn bị hất đổ bản phong đang xây.
Máy ủi đất còn chưa ra khỏi được cửa lớn thì Trương Dương đã chỉ huy một chiếc xe chở đất cỡ lớn chắn ở cửa lớn của công trường trung tâm thể dục mới.
Khi Lý Trường Phong chạy tới hiện trường công trường thì hai bên đang ở trạng thái giằng co, một chiếc xe chở đất đang chắn ngang trước cửa lớn của họ, bịt kín cửa lại. Lý Trường Phong nhìn thấy Trương Dương đứng dưới đèn, hắn đẩy cửa xe lao lên, giận dữ hét: "Trương Dương, mày đừng khinh người quá đáng."
Trương Dương cười nói: "Tao đã nhắc nhở mày từ trước rồi, mày lại không chịu giúp tao sửa bản lâu, vậy tao chỉ đành tự mình động thủ thôi."
Lý Trường Phong nắm chặt quyền lại.
Trương Dương khinh thường nhìn hắn một cái, nói: "Sao? Muốn động thủ à? Tao khuyên mày hãy nghĩ cho kỹ đi, ngàn vạn lần đừng tự chuốc lấy đau đớn."
Lý Trường Phong oán hận gật gật đầu, hắn xoay người nhìn lại, thấy xe Hồng Kỳ của ông cậu Từ Quang Lợi, Từ Quang Lợi là nhận được điện thoại của hắn nên tới đây, có điều kỳ lạ là Từ Quang Lợi chậm chạp không xuống xe.
Từ Quang Lợi ngồi trong xe nhìn tỉnh cảnh ở trước mặt, y nhìn thấy rất rõ ràng, y không ngờ là Trương Dương thật sự dám chạy đến công trường của y xây nhà, bản phòng hoạt động ba gian đã được dựng thẳng trước cửa lớn của công trường, người ta nói được làm được, Từ Quang Lợi lúc này ngược lại rất bình tĩnh, y bắt đầu nghĩ lại, chuyện hôm nay vì sao lại phát triển đến mức này, cháu ngoại Lý Trường Phong trêu chọc Trương Dương, Trương Dương là mượn đề tài để nói chuyện của mình, tối nay lúc ăn cơm, y nhất thời không nén được giận là buột miệng chửi Kiều Bằng Cử, đắc tội với con trai của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương. Từ Quang Lợi vốn nghĩ bọn họ cũng chỉ dọa vậy thôi, không ngờ người ta lại đã nói là làm, thật sự chạy tới công trường của y xây nhà.
Ở Nam Tích, trước giờ đều là Từ Quang Lợi khi dễ người khác, nhưng hôm nay y cuối cùng cũng được nếm thử tư vị bị người khác khi dễ, Từ Quang Lợi cố gắng khống chế lửa giận trong lòng, y bắt đầu ý thức được bối cảnh và thực lực của đám người này, chuyện đã lớn tức mức này, y căn bản không thể khống chế được, Từ Quang Lợi nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lúc rồi mới ấn số gọi điện thoại cho đại ca của y.
Giọng nói của Từ Quang Nhiên dầy vẻ không vui, y vốn ngủ không được ngon, khó khăn lắm mới ngủ say được thì lại bị cú điện thoại của thằng em làm tỉnh giấc, nhưng khi Từ Quang Nhiên nghe xong những gì mà Từ Quang Lợi nói, y liền trở nên trầm mặc.
Từ Quang Lợi hậm hực nói: "Đại ca, hắn căn bản không để vị bí thư ủy như anh vào mắt."
Từ Quang Nhiên không hề tức giận, y đi dép vào rồi xuống giường, đi đi lại lại ở trong phòng mấy bước, Trương Dương không phải là kẻ ngốc, biết rõ hành vi này sẽ chọc giận mình, nhưng hắn vẫn làm vậy, rốt cuộc là có mục đích gì? Từ Quang Nhiên rất nhanh liền nghĩ ra, Trương Dương là biết khó mà lui, thân là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, chuyện vận hội tỉnh hắn bụng làm dạ chịu, Trương Dương rõ ràng không muốn gánh vác trách nhiệm này, nhưng vị trí của hắn hiện tại lại quyết định hắn phải giơ đầu ra mà gánh, cho nên Trương Dương đã nghĩ một chiêu này, hắn muốn chọc giận mình, nếu giận dữ xuống tay đối với hắn, thằng ôn này vừa hay có thể thuận dốc xuống lừa, thành công vứt bỏ cái gánh nặng vận hội tỉnh này, nếu mình nhịn cục tức này, thanh danh của hắn ở trong thể chế Nam Tích cũng sẽ bởi vì vậy mà được xác lập. Thằng ôn này tính toán hay lắm! Từ Quang Nhiên không tin Trương Dương dám cả gan khiêu chiến quyền uy của mình, y cho rằng sau lưng Trương Dương nhất định có người chống lưng cho hắn, nếu không thì hắn cũng sẽ không dám làm lớn chuyện như vậy, làm một cách tuyệt tình như thế. Bí thư thị ủy dù sao cũng là bí thư thị ủy, suy nghĩ vấn đề so với người bình thường thì sâu xa hơn nhiều. Từ Quang Nhiên đầu tiên nghĩ tới Hạ Bá Đạt, nhưng y rất nhanh liền phủ định suy nghĩ này, Hạ Bá Đạt căn bản không thể chống lưng được cho Trương Dương.
Căn cứ vào tình huống mà thằng em mình phản ảnh, gây sự không chỉ có Trương Dương, còn có cả Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long, Từ Quang Nhiên bỗng nhiên nhớ tới người lúc trước đưa Trương Dương tới Nam Tích là thư ký trưởng Diêm Quốc Đào, Diêm Quốc Đào là trợ thủ đắc lực của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, chẳng lẽ người thực sự đứng sau lưng Trương Dương là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương ư? Từ Quang Nhiên càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, biến động nhân sự gần đây đã chứng minh Kiều Chấn Lương đang lợi dụng quyền lực trong tay y để làm ảnh hưởng tới kết cấu lãnh đạo của Lam Sơn và Nam Tích, Thường Lăng Không được điều đến Nam Tích cũng không phải là ngẫu nhiên, Từ Quang Nhiên mơ hồ ý thức được được bí thư Kiều có thể là có gì đó bất mãn với mình.
Từ Quang Lợi ở đầu dây bên kia thấy đại ca mình mãi không nói gì, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: "Đại ca, anh nói đi, rốt cuộc em phải làm thế nào?"
Từ Quang Nhiên nói: "Cậu bịt cửa lại, mở cửa lớn ở chỗ khác."
"Cái gì?" Từ Quang Lợi quả thực không thể tin được vào tai mình."
Từ Quang Nhiên không nói gì thêm nữa, gác điện thoại, đi đến phía trước cửa sổ, vén mành ra, nhìn ra bóng đêm yên tĩnh ở bên ngoài cửa sổ, tâm tình lại lên xuống như thủy triều.
...
Từ Quang Lợi cuối cùng cũng mở cửa xe bước xuống, Lý Trường Phong đi tới bên cạnh y, lòng đầy căm phẫn nói: "Con mẹ nó khi dễ người ta quá, không ngờ lại dám bị cửa của chúng ta lại, cháu con mẹ nó phải liều mạng với chúng."
Từ Quang Lợi tràn ngập oán độc nhìn về phía bọn Trương Dương, tuy rằng không nhìn rõ vẻ mặt của bọn Trương Dương, Kiều Bằng Cử, nhưng Từ Quang Lợi tưởng tượng được, giờ phút này bọn họ nhất định đang rất đắc ý.
"Cậu." Lý Trường Phong lớn tiếng thúc giục y mau chóng hạ quyết định.
Từ Quang Lợi cắn cắn môi, gian nan nói ra một câu: "Bịt cửa lớn lại, mở cửa khác ở phía đông." Lý Trường Phong nhìn ông cậu với vẻ không thể tin được, hắn vốn nghĩ rằng cậu mình sẽ tức sùi bọt mép sắn tay áo lên làm lớn một trận với bọn Trương Dương, nhưng không ngờ y lại lặng lẽ thu quân, Lý Trường Phong giận dữ nói: "Cậu, chúng ta nếu nhận thua chúng, sau này làm sao mà lăn lộn ở Nam Tích nữa?"
Từ Quang Lợi thật ra cũng đầy một bụng tức, nhưng đại ca đã bảo y bịt cửa, y cũng chỉ đành làm theo thôi, Từ Quang Lợi nói: "Nhẫn nhất thời thì gió êm sóng lặng, lui một bước là trời cao biển rộng, chúng ta là người làm ăn, dĩ hòa vi quý, viêc gì phải tranh đua với người ta." Lý do của Từ Quang Lợi đến ngay cả bản thân y nói ra mà cũng không thấy thuyết phục.
Lý Trường Phong nói: "Cậu, chúng ta sợ gì hắn? Đây là Nam Tích, cậu cả là..."
Từ Quang Lợi thở dài nói: "Chính cậu cả của mày bảo chúng ta phải làm như vậy, đừng nhiều lời nữa, quyết định vậy đi, lập tức triệu tập công nhân, bảo họ làm suốt đêm bịt cửa này lại, mở một cửa lớn khác ở phía đông.”
Lý Trường Phong tuy rằng không tình nguyện nhưng dù sao cũng phải nghe theo cậu. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, muốn đòi lại sĩ diện chỉ đành để sau hẵng nói.
Nhìn thấy phía Từ Quang Lợi triệu tập công nhân dùng gạch bịt cửa lại, Kiều Bằng Cử không nhịn được mà bật cười, gã nói với Trương Dương: "Nhìn thấy chưa, người ta quyết định làm con rùa rút đầu rồi."
Lương Thành Long nói: "Không ngờ Từ Quang Lợi lại nhún nhường như vậy, người ta không tranh đấu với cậu nữa rồi."
Vẻ mặt của Trương đại quan nhân lúc này cũng không hề có vẻ đắc y, hắn gãi gãi đầu nói: "Thật sự là nhịn được à?"
Lương Thành Long nói: "Sớm biết như vậy lúc trước sao lại làm thế, y phái người sửa lại nhà cho cậu cũng được mà."
Kiều Bằng Cử ngáp một cái nói: "Chơi chả vui gì cả, tôi không ở cùng với hai tên điên các cậu nữa, về ngủ một giấc đây, ngày mai còn có một nghiệp vụ phải bàn." Gã đi được hai bước lại quay đầu lại nói với Trương Dương: "Đừng quên chuyện cậu đã đáp ứng tôi đấy."
Trương Dương cười nói: "yên tâm, tôi mai sẽ liên hệ giúp anh!"
Lương Thành Long từ trên mặt của Trương Dương thấy được vẻ mất mát, một trận thắng lợi dễ dàng như vậy rõ ràng là không khiến Trương đại quan nhân cảm thấy hưng phấn, thật ra chuyện này không khó lý giải, Trương Dương sở dĩ dày vò người thành vậy, mục đích chính là muốn chọc giận Từ Quang Nhiên, như vậy có thể ném củ khoai lang nóng phỏng tay vận hội tỉnh đi, nhưng Từ Quang Lợi lại lựa chọn né tránh, một đòn của Trương đại quan nhân đánh vào khoảng không, một loạt những hành động tiếp theo đã được chuẩn bị trước của hắn còn chưa kịp đánh ra.
Lương Thành Long nói: "Xem ra Từ Quang Lợi không định chơi cùng cậu rồi."
Trương Dương thở dài nói: "Thật hi vọng y là một người cứng cỏi."
Lương Thành Long nói: "Muốn gây chuyện cũng không nên kéo Kiều Bằng Cử vào, cậu kéo gã vào, chuyện sẽ trở nên phức tạp, người khác tự nhiên sẽ nghĩ đến bí thư Kiều, bí thư Từ ở trước mặt bí thư Kiều thì chỉ có nước cúi đầu cong lưng thôi."
Trương Dương nói: "Tôi có một loại dự cảm, vận hội tỉnh khẳng định sẽ rơi xuống đầu tôi."
Lương Thành Long nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, Từ Quang Lợi cũng không phải là dạng tốt tình, chuyện tối nay, y khẳng định sẽ bẩm báo lên bí thư Từ, chủ ý bịt tường nà có tám chín phần mười là bí thư Từ nghĩ ra, cậu có khệnh hơn nữa thì cũng chỉ là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, nơi này là Nam Tích, bí thư Từ có quyền lên tiếng tuyệt đối, cậu cho rằng chọc giận y xong, y sẽ đối phó với cậu, như vậy cậu có thể nhân cơ hội chuyển sang nơi khác ư?"
Trương Dương cười tủm tỉm nhìn Lương Thành Long: "Anh cũng hiểu tôi nhỉ!"
Lương Thành Long nói: "Lúc ban đầu, tôi thật sự bị cậu lừa, cho rằng cậu thật sự muốn làm lớn một trận ở Nam Tích, muốn gánh vác tổ chức vận hội tỉnh, nhưng khi cậu ra tay đối phó với Từ Quang Lợi tôi liền phát hiện được bàn tính như ý của cậu, hiện tại xem ra cậu căn bản không muốn ở lâu tại Nam Tích, ngồi chưa nóng đít đã muốn đi rồi."
Trương Dương thở dài nói: "Thật ra tôi vừa tới Nam Tích cũng tính yên tĩnh một đoạn thời gian, vốn chức Ủy ban thể dục thể thao là một cái chức nhàn nhã, đối với tôi mà nói quá độ giữa đường là một chuyện tốt, nhưng không lâu sau tôi liền phát hiện cái chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này cũng không dễ làm."
Lương Thành Long không nói gì, nhìn cửa lớn của công trường đã bị bịt một nửa.
Trương Dương nói: "Bí thư Từ cũng không hoan nghênh tôi tới đây, từ lúc ban đầu đã tách tôi ra khỏi đảng chính rồi, đây cũng không tính là việc gì lớn, nhưng về sau tôi lại phát hiện chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tuy rằng không có thực quyền gì, nhưng về sau nhất định sẽ là người phải gánh tiếng xấu."
Lương Thành Long nói: "Dùng mông để nghĩ cũng hiểu mà, hiện tại tài chính Nam Tích gặp khó khăn, nào có nhiều tiền dư như vậy để làm vận hội tỉnh, đại hội thể dục thể thao không làm tốt thì sao? Đương nhiên muốn bắt chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao ra khai đao, cậu không muốn chịu tiếng xấu, cho nên liền tìm cách chọc giận Từ Quang Nhiên, muốn để y đá cậu ra khỏi Nam Tích."
Trương Dương nói: "Tôi thật sự không ngờ lòng dạ của bí thư Từ lại rộng rãi như vậy."
Lương Thành Long nói: "Cậu không nên kéo Kiều Bằng Cử vào cục diện này, có gã nhúng vào, người khác sẽ nghĩ tới nhân tố của bí thư Kiều, tôi thật sự không hiểu, cậu sao lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy."
Trương Dương nói: "Tôi không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác, cũng không muốn đi như vậy, trong lòng thật sự rất mâu thuẫn."
Lương Thành Long nói: "Hiện tại người ta không so đo với cậu, cậu tính sao đây? Đắc tội với Từ Quang Nhiên là chắc chắn rồi, y nhịn cậu nhất thời, không có nghĩ là nhịn cậu vĩnh viễn, vận hội tỉnh chính là một cái hố sâu không thấy đáy, cậu chỉ cần hơi sơ ý, sẽ bị ngã vào trong, nói không chừng sẽ bởi vì vậy mà kết thúc sinh nhai chính trị đó."
Trương Dương nói: "Từ Quang Nhiên bài xích tôi, là vì y thấy tôi là cán bộ mà Hạ Bá Đạt đề bạt, y coi tôi thuộc phái hệ của Hạ Bá Đạt."
Lương Thành Long cười nói: "Tôi biết là cậu không phải, Hạ Bá Đạt cũng biết cậu không phải, nhưng bí thư Từ lại không nghĩ như vậy."
Trương Dương nói: "Những chuyên gia chơi chính trị đều có thói quen này, thường thường sẽ chia quan viên hạ cấp ra làm hai loại, người của ta và người của hắn."
Lương Thành Long nói: "Từ Quang Nhiên khẳng định sẽ không coi cậu là người của mình."
Trương Dương nói: "Tôi đánh giá thấp sự nhẫn nại của bí thư Từ rồi, xem ra rất khó thoát thân."
Lương Thành Long cười nói: "Chuyện àm tôi có thể nhìn thấu, y đương nhiên cũng có thể nhìn thấu, cậu dính vào nhiều phiền phức như vậy, khi dễ em trai của y, y liệu có tha cho cậu được không? Đừng có nằm mơ, tôi nghĩ y sẽ từ từ thu thập cậu ở Nam Tích. Thằng ôn cậu trong lòng không vững tâm, cho nên kéo Kiều Bằng Cử vào, khiến lão Từ nghĩ rằng chỗ dựa sau lưng cậu chính là bí thư Kiều."
Trương Dương nói: "Tôi hiện tại trong lòng rất vững."
Lương Thành Long kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Thật ư?"
Trương Dương gật đầu, nói: "Thật, tôi sẽ định làm tiếp, sẽ thật thà làm tốt vận hội tỉnh."
Lương Thành Long nói: "Khó lắm!"
Trương Dương Trương Dương: "Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, sáng mai tôi phải đi tìm bí thư Từ."
"Đi giải thích à?"
Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Đòi quyền!"
Quan chức càng cao, long dạ càng thâm sâu, khi Trương Dương tìm tới Từ Quang Nhiên, đã thể hội được hết hàm nghĩa chân chính của những lời này." Vốn Trương Dương đã chuẩn bị bị sập cửa vào mặt, nhưng không ngờ Từ Quang Nhiên lại đón tiếp hắn rất vui vẻ, chẳng những gặp hắn, hơn nữa vẻ mặt của bí thư Từ giống như gió xuân thổi vào mặt vậy, đối đãi với Trương Dương ấm áp giống như mùa xuân.
Từ Quang Nhiên nói: "Tiểu Trương à, tôi cũng đang muốn tìm cậu đây!"
Trương Dương cười nói: "Bí thư Từ, có chuyện gì xin cứ phân phó."
Từ Quang Nhiên cười tủm tỉm nhìn Trương Dương, trong lòng thì lại có chút căm tức, hảo tiểu tử, mày biến pháp chọc giận tao, nếu như mày đã bất nhân thì đừng có trách tao bất nghĩa, Từ Quang Nhiên nói: "Vẫn là chuyện vận hội tỉnh."
Trương Dương nói: "Tôi đang tích cực chuẩn bị, bước đầu tiên muốn khiến cho chiêu bài của vận hội tỉnh thật vang dội, trước tiên tạo ra thanh thế và ảnh hưởng."
Từ Quang Nhiên nói: "Tôi không phải muốn nói tới chuyện này, tháng mười sang năm vận hội tỉnh sẽ khai mạc, bởi vì lúc trước chúng tôi nắm không đủ vững công tác của phương diện này, cho nên trong việc xây dựng công trình có chút chậm chạm."
Trương Dương thầm nghĩ, việc xây dựng trung tâm thể dục mới chậm như vậy là vì ông dùng người không khách quan, để em trai mình nhận thầu công trình, công ty xây dựng Thế Kỷ Mới căn bản căn bản không có loại thực lực này. Nhưng Trương Dương không rõ vì sao Từ Quang Nhiên lại nói với mình những lời này, chẳng lẽ là vì chuyện mình xung đột với Từ Quang Lợi ư? Trương Dương nói: "Bí thư Từ, Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi cũng không tham dự vào thi công xây dựng, chuyện này tôi cũng không có biện pháp nào cả."
Từ Quang Nhiên nói: "Thời gian cấp bách quá, vài thường ủy chúng tôi đã thảo luận một chút, nhất định phải phải nắm vững việc xây dựng trung tâm thể dục mới, nếu không thì khó mà hoàn công đúng hạn."
Trương Dương nói: "Công trình là công ty xây dựng Thế Kỷ Mới làm, bọn họ trên quản lý có thể có chút vấn đề." Trước mặt Từ Quang Nhiên chỉ ra công ty của em trai y tồn tại vấn đề về quản lý. Trương Dương rõ ràng đang khiêu khích quyền uy của y.
Từ Quang Nhiên vẫn không hề tức giận, vẻ rộng lượng mà y thể hiện ra khiến Trương Dương bội phục vô cùng, người mà có thể làm được tới mức này, trừ phi là đại hiền đức, nếu không thì là kẻ đại gian, đương nhiên Trương Dương không phải là nói bí thư Từ là đại gian thần, mà cho rằng lòng dạ của y sâu không thể lường.
Từ Quang Nhiên nói: "Cho nên ta muốn để cậu tham dự vào việc thi công thực tế."
Trương Dương ngây ra, hôm nay hắn tới vốn là muốn đề đòi quyền thi công, không ngờ hắn còn chưa kịp đề xuất, mà Từ Quang Nhiên đã chủ động trao quyền cho hắn. Trương đại quan nhân lúc này cuối cùng cũng biểu hiện ra một chút khiêm tốn, hắn lắc lắc đầu nói: "Bí thư Từ, tôi sợ là... sợ là khó có thể gánh vác được!"
Từ Quang Nhiên nói: "Thân là một cán bộ trẻ tuổi, phải có dũng cảm gánh vác trách nhiệm, trung tâm thể dục mới Nam Tích so sánh với sân bay mới của Giang Thành, công trình nào lớn hơn? Cậu có thể làm tốt công tác chỉ đạo sân bay mới Giang Thành, trung tâm thể dục mới nhất định không có vấn đề."
Trương Dương nói: "Bí thư Từ, tôi chính là trong việc xây dựng sân bay mới Giang Thành để xảy ra vấn đề, cho nên bí thư Đỗ mới thu hồi quyền chỉ huy của tôi."
"Ngã ở đâu thì phải đứng dậy ở đó, lần này vừa hay là cơ hội để cậu chứng minh mình, chỉ cần thành công xây dựng được trung tâm thể dục mới, có thể chứng minh với mọi người năng lực của cậu, cũng có thể để bí thư Đỗ của Giang Thành nhìn thấy, anh ta để một cán bộ có năng lực như cậu đi là điều đáng tiếc, ha ha ha!" Từ Quang Nhiên cười sang sảng. Nhưng Trương Dương ở trong làm lại cảm thấy lạnh toát cả người, Từ Quang Nhiên từ lúc ban đầu đã không muộn cho hắn quyền lực, tới hiện tại lại trao cho hắn trọng trách nặng nề, trong thời gian ngắn ngủn mà thay đuổi nhiều như vậy, nguyên nhân chỉ có một, quyền lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn, bí thư Từ đã ý thức được công trình trung tâm thể dục không thể kéo dài được nữa, nếu không thay đổi được hiện trạng, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề, có vấn đề thì sẽ có người phải gánh trách nhiệm. Trương Dương ý thức được Từ Quang Nhiên đang không ngừng gia tăng trách nhiệm cho hắn, chung quy có một ngày sẽ hoàn thành một kích trí mệnh của y. Trương Dương nói: "Thị lý không phải đã ký hợp đồng với Thế Kỷ Mới ư?"
Từ Quang Nhiên nói: "Hợp đồng có thể thay đổi, tiến độ thi công của bọn họ khiến tôi rất không hài lòng, có thể suy nghĩ để công ty xây dựng khác gia nhập, xây dựng đồng bộ, cố gắng nửa đầu sang năm hoàn thành toàn bộ công trình trung tâm thể dục mới."
Trương Dương nói: "Chỉ cần thị lý trả thù lao thống khoái, tất cả đều dễ làm thôi."
Từ Quang Nhiên nói: "Tình trạng tài chính của Thị lý hiện tại cậu cũng không phải không biết, Trương Dương, tôi sở dĩ giao chuyện trọng yếu như vậy cho cậu cũng là vì coi trọng năng lực của cậu, chuyện năm đó cậu đặt kế hoạch sây dựng sân bay mới Giang Thành mọi người đều biết, bản sự chiêu thương dẫn tư của cậu là quá rõ ràng, tin rằng lần này cậu cũng sẽ không khiến tôi thất vọng."
Trương Dương trong lòng thầm nghĩ, Từ Quang Nhiên à Từ Quang Nhiên, ông là muốn đào một cái lỗ to để tôi nhảy vào.
Từ Quang Nhiên mỉm cười nhìn nhìn, thầm nghĩ trong lòng: "Thằng nhóc, mày không phải là thích nhảy ư? Ta để mày chính thức nhảy cho tao xem, muốn chọc giận tao à, muốn đùn đẩy trách nhiệm à, không có cửa đâu, mày không phải là muốn quyền lực ư? Tao cấp cho mày đây, không tin không đè chết được mày."
Trương Dương nói: "Bí thư Từ, tôi sợ tôi không lo được nhiều chuyện như vậy."
Từ Quang Nhiên cười nói: "Đừng khiêm nhường, nhân lúc còn trẻ tuổi làm chút chuyện cho nhân dân đi, thành tích trước đây của cậu tôi đã nhìn thấy rồi, hi vọng cậu ở Nam Tích có thể làm ra nhiều chuyện hơn so với ở Giang Thành, thân là lãnh đạo của cậu, trách nhiệm của tôi chính là kích phát tiềm năng của các cậu, để cậu có bao nhiêu sức thì sử dụng ra hết bấy nhiêu sức."
Trương Dương nửa nói đùa: "Bí thư Từ, ngài thâm quá rồi!"
Từ Quang Nhiên mỉm cười nói: "Muốn trống vang phải dùng dùi to mà gõ, làm cho tốt vào, tôi rất xem trọng cậu đó."
Trương Dương nói: "Muốn bắt ngựa chạy nhưng lại không cho ngựa ăn no, người làm lãnh đạo các ông đều như vậy."
Từ Quang Nhiên cười ha ha nói: "Chờ cậu lên tới vị trí của tôi rồi, cậu cũng sẽ đối đãi với cấp dưới như vậy, tiểu Trương à, chuyện trung tâm thể dục mới tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, sẽ sửa lại hợp đồng lúc trước, để công ty xây dựng Thế Kỷ Mới tiếp tục chịu trách nhiệm xây dựng sân thể dục chính, dưới tiền để đảm bảo chất lượng thi công, nắm tốt chuyện này, còn những sân khác và cảnh quan bên ngoài thì có thể tiến hành đấu thầu một lần nữa, tôi giao tất cả những quyền lực này cho cậu."
Từ Quang Nhiên đã nói tới nước này, đã không còn đường cho Trương Dương cự tuyệt nữa rồi. Trương Dương cuối cùng cũng hiểu, kế hoạch mình chọc giận Từ Quang Nhiên coi như xôi hỏng bỏng không rồi, Từ Quang Nhiên đào cho hắn một cái hố to, thuận nước đẩy thuyền đẩy hắn xuống, vận hội tỉnh nếu làm thành công thì còn dễ nói, nếu xảy ra vấn đề, người đầu tiên mà Từ Quang Nhiên lôi ra trách tội sẽ là hắn.
Trương đại quan nhân là người có gan đối diện với hiện thực, nếu biết đã không có đường lui, hắn sẽ biết khó mà lên, tự tìm ra một con đường, chỉ cần chuyện mà Trương đại quan nhân muốn làm, không có gì là không làm được.
Lúc Trương Dương rời khỏi thị ủy, ở bãi đỗ xe gặp Từ Quang Lợi cũng vừa dừng xe, Từ Quang Lợi và Trương Dương nhìn nhau, không ai nói gì, Từ Quang Lợi hiện tại đối với Trương Dương có thể nói là hận thấu xương, ngay cả cả chào hỏi cũng không muốn.
Biểu hiện của Trương Dương lúc này lại khá rộng rãi, chủ động chào Từ Quang Lợi: "Từ tổng, đến tìm bí thư Từ à?"
Từ Quang Lợi lạnh lùng ừ một tiếng.
Trương Dương nói: "Đi mau đi, bí thư Từ muốn tìm ông có chuyện quan trọng đấy.
Từ Quang Lợi không biết Trương Dương nói những lời này là có ý gì, mang theo vẻ mê hoặc đi tới văn phòng của bí thư thị ủy. Từ Quang Lợi trước khi gặp đại ca y, ngàn vạn lần không ngờ rằng đại ca gọi y tới đây là để nói với y rằng muốn thay đổi hợp đồng xây dựng trung tâm thể dục mới.
Từ Quang Lợi lớn tiếng nói: "Vì sao?"
Từ Quang Nhiên lạnh lùng nói: "Vì sao ư? Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi vì sao à? Cậu nhìn tiến độ công trình của mình xem, còn không tới một năm nữa mà sân vận động chính còn chưa xây xong, thế lắp đặt thiết bị hậu kỳ thì làm thế nào?"
Từ Quang Lợi nói: "Đại ca, tài chính thị lý không theo kịp, giữa đường xảy ra chút vấn đề, cho nên mới chậm trễ, có điều em đảm bảo trước tháng chín có thể hoàn công toàn bộ."
Từ Quang Nhiên nói: "Ai biết được cậu sau này có để xảy ra vấn đề gì không? Trên hợp đồng đã viết rõ ràng rồi, trước tháng mười một năm sau phải hoàn công, cậu căn bản là không làm kịp."
Từ Quang lợi nói: "Em có thể án chiếu theo hợp đồng mà bồi thường!"
Từ Quang Nhiên nói: "Bồi thường thì có ích lợi gì? Làm chậm trễ tiến độ sân thể dục, cậu gánh được trách nhiệm này không? Làm ăn thì đừng có tham quá, tôi hiện tại nhìn rõ rồi, cậu căn bản là không có thực lực lo công trình lớn như vậy, miễng cưỡng ngồi tiếp đối với cậu cũng không có ích lợi gì, hiện tại cậu chuyên tâm làm cho tốt công trình sân vận động chính đi, tiền tuy kiếm ít một chút, nhưng dẫu sao cũng không phải chịu mạo hiểm lớn." Từ Quang Nhiên nghĩ vô cùng chu toàn, với tiến độ trước mắt của công ty xây dựng Thế Kỷ Mới, căn bản không thể hoàn công theo kỳ hạn của hợp đồng, nếu không thể bàn giao công trình. Khẳng định sẽ có người lấy việc này ra để chọc ngoáy, lúc trước là nhờ có ý nên Từ Quang Lợi mới có thể nhận thầu hạng mục trung tâm thể dục mới, người khác sẽ nói y dùng người không khách quan, sẽ nói y chiếu cố người nhà, không xảy ra chuyện gì thì thôi, nhưng nếu xảy ra chuyện rồi, tất cả những điều này sẽ trở thành lý do để công kích y.
Từ Quang Nhiên dự kiến trước những ảnh hưởng không tốt do chuyện này mang lại, y phải giải quyết ẩn hoạn này trước khi vấn đề lớn ra, thay đổi hợp đồng, ngoài mặt thì là khiến em trai gặp tổn thất, nhưng thật ra lại là bảo hộ y, cũng là bảo hộ chính mình. Đồng thời bảo hộ được phía mình lại có thể đẩy trách nhiệm này cho Trương Dương, nếu như Trương Dương không làm được chuyện này, mình sẽ có đủ lý do để tiến hành trừng phạt hắn, ở Nam Tích, Từ Quang Nhiên có thể cho người khác nắm quyền lực, cũng có thể trong một đêm thu hồi lại toàn bộ quyền lực, lời nói của y có quyền tuyệt đối.
Những gì mà Từ Quang Nhiên nghĩ, Từ Quang Lợi không hiểu được, y cho rằng đại ca của mình là dưới áp lực của Trương Dương nên lựa chọn nhún nhường, Từ Quang Lợi giận dữ nói: "Đại ca, anh là bí thư thị ủy, Trương Dương hắn chỉ là một thằng trẻ con nhảy nhót lung tung, em thật sự không hiểu, anh cố kỵ cái gì? Hắn tối hôm qua ở trước cửa lớn công trình của em xây nhà, ở mặt ngoài là nhằm vào em, nhưng trên thực tế là không nể mặt anh, y căn bản không quan tâm tới vị bí thư thị ủy là anh, anh chẳng những không ra mặt trừng phạt hắn, ngược lại còn bảo em đổi cửa, đại ca, chuyện này sẽ thành trò cười cho người ta mỗi lúc rỗi rãi nói chuyện."
Từ Quang Nhiên nói: "Tôi giao quyền chỉ huy xây dựng trung tâm thể dục mới giao cho Trương Dương, về sau hắn chính là lãnh đạo thượng cấp của cậu."
Từ Quang Lợi lớn tiếng nói: "Hắn xứng sao? Chỉ là một tên lưu manh mà thôi, không biết kiếp trước tu được gì mà có thể ngồi lên vị trí hiện tại. Đại ca, anh không thể thả lỏng hắn như vậy được, anh càng nể mặt hắn, hắn càng không biết trời cao đất rộng là gì.
Từ Quang Nhiên nói: "Đủ rồi, cậu đừng có cả ngày chỉ biết bới móc khuyết điểm của người ta, cậu hãy nhìn lại chính mình đi, tôi có cho cậu cơ hội không? Công trình Trung tâm thể dục mới lớn như vậy tôi cũng giao cho cậu, cậu nhìn lại xem hiện tại cậu làm thành cái gì? Toàn bộ Nam Tích, ai chẳng biết cậu là em trai tôi, tôi là bí thư thị ủy thành phố Nam Tích, Nam Tích có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn tôi, cậu là em trai của tôi, cậu cũng bị chú ý như vậy, cho nên cậu phải làm tốt công trình, để người khác thấy là cậu thực sự có thực lực này chứ không phải là nhờ tôi mà nhận được công trình, nhưng cậu lại làm ngược lại, không những không khiến tôi mở mày mở mặt mà ngược lại còn khiến tôi mất mặt, cậu cả ngày nói tôi phải tin cậu, nhưng cậu có tư cách gì để tôi tin cậu? Tiếp tục giao công trình cho cậu làm, tới khi vận hội tỉnh bắt đầu chỉ sợ là ngay cả khán đài cũng chưa có, công trình hình tượng của chính phủ không phải là chuyện đùa, làm công trình khác, cậu sai hẹn cùng lắm là bồi thường chút tiền, nhưng loại công trình này nếu cậu làm không kịp sẽ phải gánh trách nhiệm lớn, đừng cảm thấy tôi là anh hai của cậu thì có thể bảo vệ được cậu, Quang Lợi, cậu tỉnh lại đi, mắt đừng có chỉ nhìn chằm chằm vào tiền, phải biết cách nhìn về phía trước, chỉ có nhìn xa thì sinh ý mới có thể càng làm càng lớn, làm người, làm sinh ý hay làm quan kỳ thực đều phải theo đạo lý này, người không lo xa thì tất gặp phiền gần!"
Từ Quang Lợi nghe xong những lời này, cả người như quả bóng xì hơi, một lúc sau mới nói: "Anh, nhưng tên hỗn đản Trương Dương đó quá ngông ngênh, anh hoàn toàn có thể không dùng hắn mà!"
Từ Quang Nhiên nói: "Hắn không phải thấy mình có năng lực ư? Tôi sẽ cho hắn một cơ hội để thể hiện, nếu hắn thật sự không có bản sự đó thì lần này tự chuốc lấy nhục thôi."