Trương Dương nói: Hiện tại đã không còn nhiệt từ như trước kia nữa rồi, lúc trước anh một lòng chỉ muốn thăng quan, nhưng em nói đúng, quyền lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, anh hiện tại đã nghĩ nhiều hơn tới làm sao mới có thể làm tốt công việc, chứ không còn là thăng quan nữa.
Tần Thanh nói: Anh trên xử lý quan hệ với lãnh đạo vẫn còn khiếm khuyết nhiều lắm, chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu tuy rằng là chuyện tốt, nhưng anh cũng không phải là lần đầu tiên vòng qua phía Bắc Cảng, điều này sẽ khiến lãnh đạo thượng cấp của anh khó chịu, cảm thấy quyền uy của bọn họ bị khiêu chiến và miệt thị, sẽ bất lợi đối với việc khai triển công tác trong tương lai của anh.
Trương Dương cười nói: Nếu anh không vòng qua họ, để đám lãnh đạo Bắc Cảng đó chen vào, vậy thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu lần này cho dù là xin thành công thì có tám chín phần mười là không được đặt ở Tân Hải, chính sách hiện tại của Bắc Cảng nghiêng về cảng mới, từ sau khi cảng mới được dựng lên, cảng Phước Long của bọ anh bị khốn trong trạng thái bị lãnh đạo thành phố bỏ rơi, thời gian anh tới Tân Hải tuy rằng không dài, nhưng cũng nhìn ra trình độ quản lý chỉnh thể của đám lãnh đạo này rất thấp, trong việc thống trị Bắc Cảng làm ra không ít hôn chiêu, hơn nữa đám người này lòng dạ hẹp hòi, từ sau khi anh xin cho Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, trong lòng bọn họ liền tách Tân Hải ra ngoài Bắc Cảng, trên chính sách cũng tốt với các huyện khác hơn Tân Hải nhiều.
Tần Thanh nói: Năng lực cá nhân của anh quá mạnh mẽ, hơn nữa lòng ham muốn quyền lực cũng rất thịnh, làm lãnh đạo thượng cấp của anh cảm thấy quyền lực và địa vị của bọn họ bị uy hiếp, lạnh nhạt, thậm chí là phản cảm với anh cũng là bình thường.
Trương Dương nói: Anh thật sự không hiểu đám người này, có tinh lực để đấu tranh nội bộ, vì sao không quan tâm tới dân sinh một chút? Vì sao không đem tinh lực đặt ở quản lý, trình độ kinh tế của Bắc Cảng trước mắt ở Bình Hải thuộc loại kém nhất, chẳng lẽ vẫn không đáng để bọn họ nghĩ lại về công tác của mình ư?
Tần Thanh ôm vai Trương Dương, mặt dí sát vào mặt hắn, nói: Thật ra với tính cách của anh cũng không thích hợp với quan trường, nếu không phải là anh đủ mạnh, chỉ sợ đã bị đánh cho túi bụi rồi.
Trương Dương cười nói: Bí thư Kiều từng nói, anh chính là một cây gậy chọc cứt của quan trường, đi đến đâu là chọc chỗ đấy.
Tần Thanh cười nói: Các so sánh của ông ta cũng khá chuẩn xác, có điều anh lần này cần phải chuẩn bị tâm lý, khu bảo lưu thuế nhập khẩu là một khối thịt béo, tất cả mọi người đều sẽ nhìn chằm chằm, Tân Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chắc chắn sẽ trở thành trung tâm chú ý của mọi người, em thấy Tân Hải gần đây sẽ có một sự phát triển với tính bành trướng, anh nhất định phải nắm chắc, nhất định phải chí công vô tư, nắm trong tay cục diện chính trị là một môn học vấn rất lớn, trong quá trình này, nếu anh xử lý không thỏa đáng, rất có thể sẽ tạo thành sai lầm.
Trương Dương ôm eo nhỏ của Tần Thanh, để cô ta ngồi lên đùi mình, tay thò vào trong áo ngủ của cô ta, thưởng thức bộ ngực đẫy đà đó.
Hai điểm ở trước ngực Tần Thanh dưới sự vuốt ve của hắn rất nhanh liền phát sinh biến hóa, Tần Thanh nói: Nói chuyện tử tế đi.
Trương Dương hôn cô ta một cái rồi nói: Thật ra anh phát hiện làm phó thủ cho em vẫn tốt hơn, nếu em làm bí thư thị ủy Bắc Cảng, anh bí thư huyện ủy Tân Hải thì tốt biết bao. Hắn chỉ nói thôi, sau khi có chuyện của nội thành mới Đông Giang, một tổ hợp như vậy đương nhiên là không thể có khả năng.
Tần Thanh nói: Anh hiện tại cánh cứng rồi, em không khống hế anh được nữa.
Trương Dương cười nói: Cánh cứng đến mấy ở trước mặt em cũng không giơ lên nổi, muốn cứng thì chỉ có cái đó cứng thôi.
Mông của tần thanh trên đùi hắn bỗng nhiên động một cái, vô ý ma sát cái chỗ cứng ngắc của hắn, cười nói: Anh đó, đúng là tinh lực tràn trề.
Trương Dương nói: Không có chút tinh khí thần thì sao có thể phục vụ được bí thư Tần thật tốt.
Tần Thanh nói: Lại nói linh tinh rồi.
Trương đại quan nhân cầm lấy tay cô ta, đặt ở trên bộ vị đang nhô lên như cái lều của mình: Xin bí thư Tần đề bạt!
Tần Thanh ném cho hắn một cái nhìn điên đảo chúng sinh, vươn tay ấn vào vai Trương Dương khiến hắn nằm xuống, ôn nhu nói: Vậy tôi sẽ đề bạt anh.
Sự đề bạt tận tâm hết sức của Bí thư Tần khiến Trương đại quan nhân tinh thần chấn hưng, ôn nhu xã mặc dù tốt, nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác, Trương đại quan nhân sáng sớm đã chuồn khỏi nhà gia môn, thằng cha này hiện tại đối với việc hành tung giấu kín đã ngựa quen đường cũ, buổi sáng tới trường đảng cầm một số tư liệu học tập, Trương đại quan nhân đã học nghiên cứu sinh, lăn lộn ở trong quan trường, không có bằng cấp thì nửa bước cũng khó đi.
Trở lại nhà khách chính phủ tỉnh, tới quầy lễ tân cầm vé xe nhờ họ đặt giúp, còn có một ngày ở Đông Giang nữa, hắn chuẩn bị tới chỗ mẹ, lại nhận được điện thoại của Lưu Diễm Hồng Lưu Diễm Hồng ngữ khí của Lưu Diễm Hồng tràn ngập trách cứ: Trương Dương, sao đến Đông Giang mà không tới chỗ tôi?
Trương đại quan nhân cười nói: Thính trưởng Lưu, chỗ ngài là thính giám sát, ngài là bí thư Ủy ban kỷ luật, tôi không phạm sai lầm, không có việc gì tới chỗ ngài để tìm xui xẻo à?
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu đến đây một chuyến, tôi có chuyện quan trọng muốn gặp cậu.
Trong lòng Trương Dương vẫn luôn coi Lưu Diễm Hồng là chị, Lưu Diễm Hồng chiếu cố hắn rất nhiều, đối với sự triệu kiến của Lưu Diễm Hồng, Trương Dương không thể ngồi yên không để ý đến, hắn ngoan ngoãn tới văn phòng của Lưu Diễm Hồng.
Lưu Diễm Hồng đã chuẩn bị trà.
Trương Dương vừa vào cửa liền nói: Ối chà, chị Lưu, chị trông trẻ quá, không được, cứ thế này mãi không được đâu, chị càng sống càng trẻ ra, lần sau tôi gặp chị phải gọi là em mất.
Lưu Diễm Hồng bị hắn trêu cho mặt mày hớn hở, gắt: Nhóc con, chẳng có tôn ti trật tự gì cả, ngồi xuống, lần sau không được gọi tôi là chị Lưu, phải gọi là cô!
Trương đại quan nhân nói: Tôi chưa hồ đồ đâu, tôi không thể nào gọi một nữ thanh niên chưa kết hôn là cô được.
Lưu Diễm Hồng nói: Hãy thành thật một chút cho tôi, ngồi xuống!
Trương Dương ngồi xuống sô pha, nhìn thấy trên bàn trà có trà và hạt dưa, cầm một hạt lên cắn, nói: Viên đạn bọc đường, thính trưởng Lưu, chị hôm nay có chủ ý gì à.
Lưu Diễm Hồng đặt một chồng tài liệu tố cáo lên bàn trà, Trương đại quan nhân nhìn lướt qua: Lại tới nữa à, chị nói xem, các chị cả ngày làm mấy cái này không chán à, không bị đố kỵ là hạng tầm thường, tôi nếu thực sự phạm sai lầm, chị nếu có chứng cớ, cứ còng tôi lại, song quy tôi, vấn đề là tôi không lần, lần sau gặp những thứ vỡ vẩn này thì chị mau đốt đi giúp tôi, nếu không mang bán phế liệu cũng được.
Lưu Diễm Hồng nói: Ruồi bọ không bâu trứng không thủng, cậu nếu làm việc gì cũng quang minh chính đại thì sẽ không có nhiều người tố cáo cậu như vậy.
Trương Dương nói: Tố cáo lần này có sáng ý gì không?
Lưu Diễm Hồng nói: Danh tiếng của cậu trong lãnh đạo Bắc Cảng cũng không được tốt lắm.
Trương Dương nói: Chuyện này để bộ tổ chức quản đi!
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu đó, tôi gọi cậu tới không phải là để dạy cậu, mà là để nhắc nhở cậu, đừng có đắc tội với nhiều người như vậy, làm quan thì cũng phải chú trọng quan hệ tốt với đồng sự.
Trương Dương nói: Có phải có cán bộ Tân Hải tố cáo tôi không?
Lưu Diễm Hồng nói: Chuyện của cậu và Hồng Thi Kiều sao được đưa tới chỗ tôi nhanh như vậy?
Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: Vương bát đản, lát nữa tôi sẽ tìm mấy kẻ bọn chúng tính sổ.
Lưu Diễm Hồng nói: Lại thế nữa, cái tính xấu của cậu lúc nào mới có thể sửa được.
Tôi mà thay đổi thì tôi còn là tôi không?
Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương, cậu đã xem qua một bộ phim truyền hình chưa?
Gì cơ?
Cảnh sát mặc thường phục! Cậu nếu mặc cảnh phục đi trên đường, ăn trộm trên đường nhìn thấy cậu khẳng định sẽ không dám gây án, nhưng nếu cậu mặc thường phục, ăn trộm sẽ tưởng là an toàn, bắt đầu vươn tay ra.
Trương Dương minh bạch ý tứ của cô ta, cười nói: Chị là nói tôi sau khi tới Tân Hải, có một số tham quan ô lại cũng không dám vươn tay ra, thế không phải vừa hay chứng minh tôi là một thanh quan ư?
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, làm việc gì cũng đừng lộ liễu quá, có đôi lúc mưa to ào ào ngược lại không giải quyết được tình hình hạn hán, bởi vì đất không kịp hấp thu nước thì nước đã chảy đi mất rồi, mưa xuân thấm vật không tiếng động mới là căn bản chi đạo để giải quyết vấn đề.
Trương Dương cầm cốc trà lên uống một ngụm rồi nói: Nói đi nói lại, chị vẫn muốn tôi nằm vùng cho chị ở Tân Hải.
Lưu Diễm Hồng nói: Chỉ là bảo cậu hiệp trợ công tác của tôi thôi.
Trương Dương nói: Rốt cuộc là chị muốn tôi làm gì?
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu hiện tại bất kể là với Tân Hải hay là Bắc Cảng đều có chút không hợp nhau, muốn tra ra vấn đề nhất định phải dung nhập vào trong đó.
Trương Dương cười nói: Chị muốn nói, bọn họ tham ô thì tôi cũng phải tham ô theo?
Lưu Diễm Hồng nói: Không phải ý này, cậu phải để cho người khác tín nhiệm cậu, tiếp nhận cậu, để đạt được mục đích này, cậu có thể làm ra một số thay đổi, làm người góc cạnh phân minh quá cũng không phải là một chuyện tốt.'
Nếu thực sự có người tặng quà cho tôi, chị bảo tôi nhận hay không nhận?
Lưu Diễm Hồng nói: Vậy phải xem có cần thiết hay không, nếu có thể thông qua những chuyện này để tra ra vấn đề của Bắc Cảng, như vậy cậu có thể nhận, chỉ cần thông báo đúng lúc cho tôi, thì sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Trương Dương nói: Chị yên tâm đi, tôi sẽ làm hết sức.
Lưu Diễm Hồng nói: Quên chúc mừng cậu, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, đây chính là chuyện tốt.