Hai cha con Cố Doãn Tri cả đêm không ngủ được ngon, Cố Minh Kiện còn nằm trên giường chợp mắt được một chút, còn Cố Doãn Tri thì thức trắng cả đêm không ngủ, sự thật con trai bị tập kích suýt nữa thì chết khiến ông ta ý thức được chuyện này không phải là nhằm vào Trương Dương, Cố Doãn Tri bình tĩnh phân tích lại những đối thủ chính trị của mình trước đây, ông ta muốn từ đó tìm ra cái người đang đối phó mình, một khi để ông ta tra ra được chân tướng, ông ta sẽ bất chấp tất cả mọi giá, khiến đối thủ chết không có chỗ chôn.
Trời bên ngoài đã bắt đầu sáng dần, ngày mới đã tới, Cố Minh Kiện từ trên giường bò dậy, gã đi tới bên cạnh cha, ân cần bóp vai cho cha mình: "Cha, cha nằm nghỉ một lát đi!"
Cố Doãn Tri lắc đầu, trong tay vẫn cầm ảnh của con gái: "Không ngủ được!"
Cố Minh Kiện nói: "Cha, cha đang nghĩ gì vậy?"
Cố Doãn Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, nói khẽ: "Chị con là bị người ta mưu sát, tối hôm qua con lại thiếu chút nữa..."
Nhớ tới chiếc xe thể thao Mitsubishi tối hôm qua lao như điên vào mình, Cố Minh Kiện trong lòng vẫn còn sợ hãi, gã nói khẽ: "Cha, chiếc xe đó muốn đâm chết con, nếu không phải Trương Dương xuất hiện đúng lúc, con chỉ sợ đã xong rồi."
Cố Doãn Tri thở dài, ông ta cầm tay con trai, nói: "Minh Kiện, hôm nay con về nước đi, cha không muốn có chuyện gì xảy ra với con."
Cố Minh Kiện quật cường lắc đầu nói: "Không, thi cốt của chị con chưa lạnh, chính bởi vì chị ấy bị người ta mưu sát, cho nên con mới muốn ở lại điều tra chân tướng."
Ngữ khí của Cố Doãn Tri rất kiên định: "Phải đi, nơi này là nước Mỹ, ở lại đây thêm một ngày, nguy hiểm của con sẽ lại tăng thêm một phần."
"Còn cha?"
Cố Doãn Tri không nói gì.
Lúc này chuông cửa vang lên, Cố Minh Kiện ghé vào mắt mèo nhìn ra phía ngoài, xác định bên ngoài là nhân viên công tác của lãnh sự quán mới mở cửa phòng, nhân viên công tác của lãnh sự quán ghé vào tai gã thì thầm gì đó, Cố Minh Kiện nói: "Cho hắn vào!"
Gã đi tới bên cạnh cha: "Trương Dương sai người tới đây."
Không bao lâu sai nhân viên công tác của lãnh sự quán liền dẫn Đường Sơn bước vào, Đường Sơn lễ phép cười nói với Cố Doãn Tri: "Bí thư Cố, xin cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là bằng hữu của Trương Dương, tôi tên là Đường Sơn." Nói xong y cầm di động bấm số, sau đó đưa cho Cố Doãn Tri.
Cố Doãn Tri tiếp lấy điện thoại, nghe thấy giọng nói của Trương Dương vang lên: "Bí thư Cố, Đường Sơn là bằng hữu của cháu, bác có thể tin anh ta."
Cố Doãn Tri đứng lên, nói khẽ: "Trương Dương, đi cùng chúng tôi đi."
"Bí thư Cố, cháu muốn nhờ bác điều tra hai người."
"Ai?"
" Một Vương Quân Dao! Em gái của thính trưởng thính Công an Vương Bá Hành, cháu hoài nghi chuyện này có liên quan với cô ta."
Cố Doãn Tri ngây ra.
Trương Dương nói: "Cô ta và Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí từng là một bọn với nhau, cháu đã từng điều tra cô ta, nhưng không điều tra ra được quan hệ của cô ta và Hứa Thường Đức, còn một người là Đường Hưng Sinh, tiền bí thư ủy ban chính pháp và cục trưởng công an thành phố Nam Tích, chính là vì cháu mà hắn phải lưu vong hải ngoại, nghe nói hắn đang ở Canada, rất gần nơi này. Tối hôm qua Minh Kiện suýt nữa bị đâm, từ đó có thể người đứng sau màn không chỉ muốn đối phó cháu mà còn muốn lợi dụng chuyện của Giai Đồng dụ hai người tới nước Mỹ, những người này đều đáng hiềm nghi."
Hai hàng lông mày rậm của Cố Doãn Tri nhíu lại một chỗ, ông ta nhớ tới lúc trước chính là mình đã yêu cầu điều tra Hứa Thường Đức, mà Trương Dương ở trong đây có tác dụng mấu chốt, người ở trong bóng tối âm thầm đối phó ông ta và Trương Dương rất có thể là có liên quan tới vụ án của Hứa Thường Đức.
]Cố Doãn Tri nói: "Trương Dương, trước tiên quay về đã rồi nói."
"Bí thư Cố, cháu tra được một số manh mối, bây giờ vẫn chưa thể rời khỏi nước Mỹ được, bác và Minh Kiện mau rời khỏi đây đi, Đường Sơn sẽ để bảo vệ an toàn cho hai người."
Cố Doãn Tri nói: "Trương Dương, Giai Đồng đã chết rồi, tôi không muốn cậu lại hy sinh vô ích, cậu hiểu chứ."
Trương Dương nói khẽ: "Cho tới giờ cháu vẫn chưa làm được gì cho Giai Đồng, cháu đã coi cô ấy là vợ cháu, bí thư Cố, bác để cháu làm một chuyện cho cô ấy đi, chỉ một chuyện này thôi."
Cố Doãn Tri dùng sức mím chặt môi, tay trái của ông ta nắm chặt thành quyền, nhìn ra được ông ta đang gắng sức khống chế tình tự bi thương của mình.
Trương Dương nói: "Bác không đi, Minh Kiện cũng sẽ không đi, như vậy cháu không thể an tâm được, Giai Đồng nếu ở trên trời có linh thiêng, cô ấy cũng sẽ không an tâm, bí thư Cố, hai người ở lại nước Mỹ cũng không giúp gì được cho cháu cả, đối phương đã dùng loại thủ đoạn bỉ này để đối phó chúng ta, chúng ta mượn lực lượng của quan phương là vô dụng, chỉ có lấy răng trả răng thôi!"
Cố Doãn Tri nói: "Giai Đồng đã chết, Trương Dương, tôi không muốn tiền đồ và tương lai của cậu tất cả đều bị hủy diệt!"
Trương Dương trầm mặc trong chốc lát rồi nói khẽ: "Nếu Giai Đồng đã chết, tiền đồ và tương lai đối với cháu đã khôngcòn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, hiện giờ trong lòng cháu còn lại chỉ có hai chữ báo thù, bí thư Cố, chuyện trong nước giao cho bác, chuyện ở nước Mỹ thì để cháu!"
Cố Doãn Tri nói khẽ: "Trương Dương, bảo trọng!"
"Bí thư Cố bảo trọng!"
Cố Doãn Tri buông điện thoại, nói với Cố Minh Kiện: "Chúng ta rời khỏi nơi này!" Cố Doãn Tri trước giờ luôn là người quyết đoán, ông ta tuy rằng đã về hưu, nhưng vẫn có thể phán đoán rõ ràng đối với cục thế, nước Mỹ là một hồi loạn cục, bọn họ tiếp tục ở lại cũng không giúp được gì, muốn phá cục phải dựa vào sự vũ dũng của Trương Dương, có lẽ thật sự phải mở một đường máu, đúng như những lời mà ông ta lúc trước đã nói với Trương Dương, căn nguyên của chuyện này là ở quốc nội, chiến trường của ông ta là ở đó.
Đường Sơn đưa xe Ferrari cho Trương Dương cũng là có nguyên nhân, Tiểu Dã Chính Dương cũng làm sinh ý xe lậu như y, đối với loại xe thể thao xa hoa này rất có hứng thú, có chiếc xe Ferrari này yểm hộ, càng dễ dàng tiếp cận Tiểu Dã Chính Dương hơn, Trương Dương và Triệu Thiên Tài người tới người tới nhà máy sửa chữa và chế tạo ô tô ở khu tây bắc thành phố thác nước Niagara của Tiểu Dã Chính Dương.
Tiếng Anh của Triệu Thiên Tài rất tốt, gã nói cho Trương Dương biết, Tiểu Dã Chính Dương là phần tử hắc bang hung tàn nhất thành phố thác nước Niagara, cha của hắn là một trong những thành viên chủ yếu của Sơn Khấu Tổ Nhật Bản, vào năm năm trước trong hành động càn quét băng nhóm xã hội đen đã bị bắt hết, mẹ của hắn là con gái của lão đại Đông Phương xã, hắc bang Hàn Quốc, tuy rằng xuất thân từ một gia đình hắc bang như vậy, có điều cha mẹ hắn không muốn hắn trở thành phần tử xã hội đen, khi còn học trung học đã đưa hắn đến Mỹ học, có thể là tác dụng của gien quá mạnh, cho nên Tiểu Dã Chính Dương sau khi tới nước Mỹ không lâu liền bắt đầu làm hoạt động phi pháp, hắn hung tàn lãnh khốc, làm việc không từ thủ đoạn, mấy năm nay không ngờ ở nước Mỹ cũng đánh ra danh tiếng, chủ yếu là làm hoạt động buôn lậu giữa Mỹ và Canada, hoạt động ở thành phố thác nước Niagara là chuyện mấy năm gần đây, trước đây hắn chủ yếu mở oa điểm ở Buffalo, sự có mặt của hắn đã tạo thành ảnh hưởng cực lớn đến sinh ý của Đường Sơn. Đường Sơn mặc dù ở thành phố thác nước Niagara có thế lực nhất định, nhưng y đối với Tiểu Dã Chính Dương vẫn là có chút kiêng kị, dù sao bối cảnh của Tiểu Dã Chính Dương rất sâu, nếu diệt trừ Tiểu Dã Chính Dương có thể sẽ mang tới những phiền toái không cần thiết.
Nhắc tới Tiểu Dã Chính Dương, Triệu Thiên Tài hận đến nghiến răng nghiến lợi, em gái của gã ba tháng trước đến thành phố thác nước Niagara thăm gã, bị Tiểu Dã Chính Dương nhìn thấy, tên hỗn đản này đã lừa em gái gã lên xe, bắt cóc đến chỗ không người rồi cưỡng gian cô ta, khi cảnh sát phát hiện, cổ họng của em gái đã bị người ta cắt đứt, trên người không một mảnh vải, bị đâm hơn ba mươi nhát dao.
Triệu Thiên Tài nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nhất định phải giết chết tên hỗn đản đó."
Trương Dương nói: "Cảnh sát Mỹ mặc kệ sao?"
"Hắn không hề có chứng cứ có mặt ở đó, chỉ cần anh có tiền, muốn tìm người giúp anh làm bằng chứng giả là rất dễ dàng!" Mắt Triệu Thiên Tài đỏ lên.
Trương Dương nói: "Chúng ta hôm nay tới đây có hai mục đích, một là tra ra hắn vì sao lại xuống tay với Cố Minh Kiện, còn có một việc nữa là giúp anh báo thù."
Triệu Thiên Tài gật đầu, gã cũng tiến hành ngụy trang, có điều thay đổi so với Trương Dương thì ít hơn nhiều, trên mặt chỉ dán thêm râu quai nón.
Xe Ferrari xuyên qua ngã tư ở phía trước, đi tới bên ngoài nhà máy sửa chữa lắp ráp ô tô của Tiểu Đã, lập tức có bốn gã thanh niên da trắng thân hình to cao xông tới, từ cách ăn mặc của chúng có thể thấy được những người này đều là một số phần tử bất lương, một tên đại hán da trắng để đầu bờm ngựa hai tay chống lên nắp động cơ dùng sức huýt sáo một tiếng.
Triệu Thiên Tài thấp giọng nói với Trương Dương: "Là trợ thủ đắc lực của Tiểu Dã Chính Dương, con ngựa hoang Henry."
Con ngựa hoang Henry đi một phòng quanh chiếc Ferrari, nhếch môi, vẻ mặt dữ tợn nhìn Trương Dương, nói: "Xe không tồi, muốn bán à?"
Trương Dương lãnh ngạo nhìn, Triệu Thiên Tài nói: "Gọi ông chủ của các anh tới đây, chúng tôi muốn bàn một vụ làm ăn lớn với hắn."
Con ngựa hoang Henry cười nói: "Làm ăm lớn ư? Một chiếc Ferrari mà nói là làm ăn lớn à? Ông chủ của bọn tao nhiều việc lắm!" Hắn thô lỗ vỗ vỗ vai Trương Dương, nói: "Xuống xe, để tao đi thử chiếc Ferrari của mày."
Trương Dương nói với Triệu Thiên Tài: "Bảo hắn bỏ cái tay bẩn của hắn ra!"
Triệu Thiên Tài ngây ra một thoáng, vẫn theo ý Trương Dương phiên dịch lại.
Con ngựa hoang Henry nghe nói như thế nhất thời phát hỏa, há miệng chửi: "****..." CÒn chưa nói xong, Trương Dương đã tát cho hắn một cái, đại quan nhân quen nhất là câu này, cũng phản cảm nhất là người khác **** hắn. Con ngựa hoang Henry cao khoảng một mét chín, nặng một trăm cân, bị một cái tát của Trương Dương đánh cho quay mòng mòng tại chỗ. Trương Dương thuận tay mở cửa xe, nhấc chân hung hăng đá vào bụng dưới của con ngựa hoang Henry, khiến cho hắn lảo đảo lui về phía sau, lưng đụng vào cửa lớn của nhà xưởng ở phía sau, rầm một cái ngã xuống đất.
Ba gã da trắng khác nhìn thấy tình thế không đúng, cả đám rút gậy sắt ra.
Triệu Thiên Tài căn bản không ngờ Trương Dương lại một lời không hợp lập tức ra tay, đến bây giờ vẫn chưa thấy Tiểu Dã Chính Dương xuất hiện, gã vội vàng nhắc nhở Trương Dương: "Cái nhỏ không nhịn ắt hỏng cái lớn!" Biểu hiện của Trương Dương lúc này giống như là một tên mãng phu.
Trương Dương lạnh lùng cười: "Hắn không muốn ra, tôi làm ra một chút động tĩnh hắn ắt sẽ phải ra thôi." Nhìn ba gã da trắng đang tiếp cận mình, Trương Dương từ trong ngực rút ra một khẩu súng.
Mấy tên da trắng nhìn thấy súng lục thì trợn tròn mắt, ném gậy sắt trong tay quay đầu bỏ chạy vào trong nhà xưởng, vũ khí không cùng một cấp số, thằng nào ở lại thì thằng đó là thằng ngu.
Trương Dương khinh thường cười nói: "Nhìn thấy chưa, chủ nghĩa đế quốc Mỹ tất cả đều là hổ giấy!" Hắn lên xe, lái chiếc xe Ferrari màu đỏ đó ầm ầm tiến vào trong.
Đi tới khoảng trống trong nhà xưởng liền nghe thấy một tràng tiếng động cơ của xe thể thao, sáu chiếc xe thể thao từ các vị trí khác nhau vọt ra, vây xe Ferrari của bọn họ ở giữa.
Hơn mười thủ hạ của Tiểu Dã Chính Dương cầm vũ khí bao vây Trương Dương và Triệu Thiên Tài.
Triệu Thiên Tài chỉ là một kỹ sư, gã chưa từng trải qua trường hợp hung hiểm như vậy, trong lòng thầm kêu khổ, còn nói tới báo thù nữa à, chiếu theo cách làm này của Trương Dương, chỉ sợ chưa thấy mặt Tiểu Dã Chính Dương đầu đã bị người ta bắn cho nát bấy rồi.
Trương Dương mở cửa xe nhàn nhã bước xuống, Triệu Thiên Tài theo sát phía sau hắn, hơn mười khẩu súng chĩa vào họ. Trương Dương ung dung, sắc mặt vẫn trấn định, nói khẽ: "Bảo Tiểu Dã ra đây!"
Triệu Thiên Tài cố lấy hết dũng khí hét to tên của Tiểu Dã Chính Dương.
Một gã châu Á khoảng ba mươi tuổi từ cầu thang sắt ở đối diện đi xuống, vừa đi vừa sửa sang lại áo da trên người, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn chung quanh, cửa sổ sát đất ở tầng hai còn có một nữ lang tóc vàng mặc áo ngủ, đang ở đó uốn éo phong tình. Người châu Á mặc áo khoác da màu đen này chính là Tiểu Dã Chính Dương, hắn tuy rằng là người châu Á, nhưng đường nét trên mặt rất phân minh, gien con lai đã ban cho hắn vẻ ngoài anh tuấn, đáng tiếc cả người lộ ra vẻ âm hiểm, tạo cho người ta cảm giác đầy tà khí.
Tiểu Dã Chính Dương đi tới trước mặt Trương Dương, nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt hắn dừng trên chiếc xe thể thao Ferrari, bước tới nhấc chân lên, một cước đạp lên nắp động cơ của Ferrari, nên nói là dùng sức mà đạp mới đúng, nắp động cơ lõm xuống, Tiểu Dã Chính Dương chậm rãi nói: "Làm sinh ý với tao mà không ngờ lại dám đánh người của tao ư?"
Trương Dương nói: "Chó ngoan không cản đường, nhiều chó giữ cửa như vậy, người khác làm sao dám tìm mày bàn sinh ý?"
Lúc này con ngựa hoang Henry mặt xám mày tro cũng chạy tới đây, nhìn thấy Trương Dương, hắn hét lớn một tiếng rồi lao tới, Tiểu Dã Chính Dương dùng ánh mắt âm lãnh ngăn hắn lại, sau đó, quay sang Trương Dương, từ bên hông móc súng ra nhắm vào đầu hắn, nói: "Chỉ cần tao ra lệnh một tiếng, hơn mười khẩu súng này sẽ bắn cho đầu mày nát bấy."
Trương Dương cười lạnh nói, cười lạnh nói: "Mày có gan thì thử đi, trong xe Ferrari của tao chứa một quả bom, chỉ cần tao ấn thiết bị dẫn nổ, trong phạm vi trăm mét không ai có thể may mắn thoát khỏi."
Triệu Thiên Tài phiên dịch lại lời nói của Trương Dương, gã có chút kỳ quái, chiếc xe thể thao Ferrari này là gã phụ trách, bên trong đúng là có boom thật, có điều gã căn bản không nói cho Trương Dương biết, thằng ôn này sao biết được nhỉ?
Tiểu Dã Chính Dương nghe thấy trong ô tô có bôm, vẻ mặt của hắn rõ ràng có chút mất tự nhiên, nhưng lập tức lại bật cười ha ha: "Nói đùa à, bom? Tao sợ quá đi?"
Có điều mấy thủ hạ của hắn cũng bị dọa cho lui về phía sau, có tên còn nằm úp xuống nhìn gầm xe Ferrari. Gầm xe quả nhiên có gắn một cái hộp, có phải là boom hay không thì không biết, Trương Dương cũng không phải là chuyên gia gỡ bom gì, chỉ dùng băng dính dính một cái hộp rỗng ở bên dưới, tuy rằng là vậy nhưng cũng đọa cho đám người này sợ vãi đái.
Tiểu Dã Chính Dương nghe nói dưới gầm xe có gì đó, trong lòng không khỏi có chút hối hoảng, có điều hắn cũng nhìn quen sóng gió rồi, sắc mặt biến đổi cực nhanh, cười ha ha nói: "Đã là bàn sinh ý, được, chúng ta ngồi xuống bàn sinh ý." Hắn chủ động buông vũ khí xuống.
Trương Dương cũng đưa súng cầm trong tay cho Triệu Thiên Tài.
Tiểu Dã Chính Dương chỉ chỉ vào phòng khách ở tầng một, nói: "Chúng ta vào trong bàn!" Hắn cũng không dám chắc bên dưới xe Ferrari rốt cuộc có bom hay không, cho nên muốn cho nên muốn trước tiên lừa Trương Dương vào trong phòng nói chuyện đã.
Trương Dương không thèm nghĩ ngợi gì, lập tức đi cùng hắn, Triệu Thiên Tài không nhịn được liền cẩn thận nhắc nhở Trương Dương, đề phòng có trá. Nhưng Trương Dương trông như lờ đi lời nhắc nhở của gã, Triệu Thiên Tài bất đắc dĩ chỉ có thể theo hắn vào.
Tới văn phòng của Tiểu Dã Chính Dương, lập tức từ phía sau cửa có hai người lao ra, dùng súng nhắm vào đầu Trương Dương và Triệu Thiên Tài.
Tiểu Dã Chính Dương đắc ý nói: "Bàn điều kiện với tao à? Phóng mắt khắp toàn bộ địa khu Buffalo này, không ai dám bàn điều kiện với tao!"
Một người trong đó cướp lấy súng trong tay Triệu Thiên Tài, một người khác bắt đầu tiến hành lúc soát người bọn họ, Trương Dương nói: "Chiếc xe thể thao Mitsubishi bị nổ tối qua có phải của mày không?"
Tiểu Dã Chính Dương cảnh giác nhìn Trương Dương: "Vì sao hỏi như vậy? Mày không phải là tới bàn sinh ý với tao ư?"
Trương Dương nói: "Nói cho tao biết chiếc xe thể thao đó có phải của mày hay không dể làm điều kiện trao đổi, tao có thể nói cho mày biết ai đâm chiếc xe đó!"
Tiểu Dã Chính Dương mặt đầy hồ nghi nói: "Mày biết chân tướng ư?"
Trương Dương gật đầu.
Tiểu Dã Chính Dương giơ súng lên, dí vào trán Trương Dương: "Tao ghét nhất bị người khác bàn điều kiện, nói cho tao biết chân tướng, rốt cuộc là ai đâm hỏng chiếc xe đó của tao? Cho mày năm giây để suy nghĩ, nếu không mày sẽ vĩnh viễn mất đi năng lực suy nghĩ!"
Triệu Thiên Tài khẩn trương giải thích với Trương Dương, gã thật sự hối hận rồi, vì sao phải cùng thằng ôn này tới đây, hiện tại đừng nói là báo thù, ngay cả giữ mạng cũng khó, sớm biết như vậy vừa rồi cho nổ boom đồng quy vu tận với chúng rồi.
Trương Dương mỉm cười nói: "Xem ra chiếc xe thể thao Mitsubishi đó đúng là của mày!" Hắn nhanh như tia chớp nắm lấy tay Tiểu Dã Chính Dương, Tiểu Dã Chính Dương nhấn cò, dưới sự tác động của Trương Dương, họng súng nhắm đúng vào một tên thủ hạ của hắn, tên thủ hạ bị bắn trúng ngực, nằm im dưới đất, một người khác vốn đang chĩa họng súng vào Triệu Thiên Tài, nhìn thấy tình huống đột nhiên sinh biến, liền chuyển súng sang muốn bắn chết Trương Dương, Trương Dương kéo tay Tiểu Dã Chính Dương bắn ra viên đạn thứ hai, liên tục hai phát, hai người bị mất mạng.
Triệu Thiên Tài nhặt súng lên, nhắm ngay đầu Tiểu Dã Chính Dương.
Thủ hạ của Tiểu Dã Chính Dương ở bên ngoài nghe thấy tiếng súng, cả đám ùa vào trong văn phòng.
Trương Dương đẩy Tiểu Dã Chính Dương lui về phía sau, Triệu Thiên Tài mở cửa sau của văn phòng, Trương Dương lôi Tiểu Dã Chính Dương ra hành lang bên ngoài, vừa mới đi ra ngoài, một gã thủ hạ liền nhấc súng bắn, Trương Dương lợi dụng góc tường để yểm hộ, một phát súng bắn đối phương ngã xuống đất, tuy rằng bình thường cơ hội chạm vào súng không nhiều lắm, nhưng thương pháp của Trương Dương vẫn bách phát bách trúng.
Tiểu Dã Chính Dương nghiến răng nghiến lợi. Nói: "Mày là ai?"
"Ông nội mày!" Trương Dương đấm một phát vào mũi gã, sau đó dùng súng bắn vỡ khóa của cửa phòng phíasau, cùng Triệu Thiên Tài lôi Tiểu Dã Chính Dương vào.
Bên ngoài vang lên tiếng súng.
Nơi này là là phòng điểu khiển, từ cửa sổ phía sau nhìn ra ngoài, phía dưới là phân xưởng nhà máy sửa chữa và chế tạo ô tô, kết cấu nhà xưởng của nơi này cũng gần giống như khu làm công và nhà xưởng của Đường Sơn.
Triệu Thiên Tài đẩy tủ chứa đồ ra chặn cửa phòng, rồi nói với Trương Dương: "Làm sao bây giờ?"
Trương Dương dùng súng ấn vào vai Tiểu Dã Chính Dương, lạnh lùng nói: "Chiếc xe thể thao Mitsubishi đó có phải là của mày không?"
Tiểu Dã Chính Dương giống như dã thú căm tức nhìn Trương Dương: "Mày sẽ chết rất!"
Bùm một phát, Trương Dương bắn ra một phát súng, đạn xuyên thấu qua vai Tiểu Dã Chính Dương, hắn đau đến mức rên lên một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Trương Dương dí súng vào giữa hai chân hắn: "Phát tiếp theo sẽ bắn vào đây!"
Phòng tuyến nội tâm của Tiểu Dã Chính Dương bị đánh tan, hắn run giọng nói: "Là của tôi..."
Trương Dương tức giận nói: "Ai bảo mày giết Cố Minh Kiện? Nói!"
Ngoài cửa đã truyền đến tiếng đập cửa, Triệu Thiên Tài vừa cầm súng hướng ra cửa, vừa khẩn trương phiên dịch lại cho Trương Dương. Tiểu Dã Chính Dương không nói gì, Trương Dương mất kiên nhẫn, lại bắn một phát vào chân trái của Tiểu Dã Chính Dương, hắn đối với Tiểu Dã Chính Dương cũng không khách khí, một phát súng này bắn đúng vào xương đùi, Tiểu Dã Chính Dương đau đến mức hét thảm như lợn bị chọc tiết, hắn ý thức được mình đã gặp ông một sát thủ máu lạnh vô tình, Tiểu Dã Chính Dương nói: "Clarkson..."
Trương Dương dùng súng ấn vào chỗ vết thương của hắn, Tiểu Dã Chính Dương kêu thảm thiết nói: "Clarkson.... Hắn mua không ít xe từ chỗ tôi, bảo tôi giúp hắn đâm chết một người Hoa. Hắn cho tôi tiền... Cho tôi một khoản tiền..."
"Ai là Clarkson?"
Tủ công cụ đã bị hất cho đổ xuống đất, Triệu Thiên Tài nhắm ra ngoài cửa mở nổ súng, lớn tiếng nói: "Chúng ta nhảy ra từ cửa số, bên dưới có một chiếc xe Hummer!"
Tiểu Dã Chính Dương kêu thảm thiết: "Đừng bắn, đừng bắn..." Đáng tiếc thanh âm của hắn đã bị tiếng súng át đi.
"Ai là Clarkson?"
"Tôi biết địa chỉ của hắn.... Hắn ở Buffalo... Đường Downing..."
Hai thủ hạ đã lao vào trong phòng, Trương Dương giơ súng lên, liên tục bắn hai phát triệt hạ chúng, tóm lấy người Tiểu Dã Chính Dương dùng sức đập vỡ cửa sổ rồi trực tiếp ném hắn từ trên xuống, Tiểu Dã Chính Dương kêu thảm từ cửa sổ ngã xuống, Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Triệu Thiên Tài, sau khi hai người bắn trả vài phát cũng từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Tiểu Dã Chính Dương từ dưới đất bò dậy, Trương Dương tóm lấy cổ áo hắn kéo tới một chiếc Hummer ở gần đó, Triệu Thiên Tài khởi động động cơ, lái xe lao về phía trước, một địch nhân cầm súng bắn vào xe, Triệu Thiên Tài cúi đầu xuống, viên đạn bắn ra một cái lỗ ở kính chắn gió, Triệu Thiên Tài giậm chân ga, xe Hummer đâm vào tên địch nhân không kịp tránh đó, đâm cho hắn bay vút lên trên rồi rơi xuống đất, không đợi hắn bò dậy, xe Hummer đã nghiền qua thân thể hắn.
Tiểu Dã Chính Dương người đầy máu, hắn hét lên: "Mày là ai? Vì sao phải đối phó tao?"
Trương Dương giơ súng lên, nện ở báng súng vào mặt hắn, đánh ngất Tiểu Dã Chính Dương.
Triệu Thiên Tài lớn tiếng nói: "Ngồi cho vững, thắt dây an toàn vào, chúng ta phải phá cửa mà ra!" Gã giậm chân ga hết cỡ, Trương Dương đã thắt dây an toàn, động cơ của xe Hummer phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, phá tan cửa cuốn chống trộm ở phía trước, từ trên bậc thang đi xuống.
Thủ hạ của Tiểu Dã Chính Dương nhìn thấy ông chủ bị bắt, cả đám vội vàng lên xe đuổi theo.
Triệu Thiên Tài quặt manh tay lái, đâm chệch hướng một chiếc xe thể thao BMW, xe Hummer tiếp tục tiến tới, đâm luôn một chiếc xe thể thao Ferrari đỗ trên đường, chiếc xe đó chính là xe bọn họ lái tới. Phía sau có bẩy chiếc ô tô đuổi theo. Triệu Thiên Tài nói với Trương Dương: "Dẫn nổ boom của anh đi!"
Trương Dương nói: "Tôi lấy đâu ra boom, chỉ là một cái hộp rỗng thôi."
Triệu Thiên Tài nói: "Trên chìa khóa, ở dấu hiệu Ferrari, anh ấn liền tục ba lần, mỗi lần cách nhau ba giaây!"
Trương Dương tìm ra chìa khóa xe, dựa theo lời Triệu Thiên Tài nói ấn mấy cái, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên phía sau, sóng khí khiến cho xe Hummer của khiến bọn họ nảy lên, Triệu Thiên Tài vững vàng cầm lái, tránh cho ô tô mất phương hướng sau vụ nổ. Trương Dương xoay người nhìn lại, đã thấy chiếc Ferrari đó đã bị chìm trong khói và lửa, hắn cả kinh nói: "Anh thật sự đặt một quả boom trong xe Ferrari à?"
Triệu Thiên Tài nói: "Khi cần thiết nhất định phải hủy diệt chứng cớ." Thật ra hắn là mang ý định đồng quy vu tận với Tiểu Dã Chính Dương, Trương Dương làm sao không rõ đạo lý trong đó, hiện tại nghĩ đến thật sự là toát mồ hôi lạnh, suýt nữa thì bị thằng ôn này cho nổ chết một cách không minh bạch.
Khi xe cảnh sát nghe thấy tin chạy đến, bọn họ đã bình yên rời khỏi nhà máy sửa chữa và chế tạo ô tô, Triệu Thiên Tài không dám tiếp tục ở lại thành phố thác nước Niagara, điều khiển xe Hummer rời khỏi thành thị, sau khi ra khỏi thành thị, lái xuống quốc lộ, đỗ xe ở trong một một rừng cây, Trương Dương lôi Tiểu Dã Chính Dương từ trong xe ra, Tiểu Dã Chính Dương dự cảm được tình huống cho tới giờ có chút không ổn, hắn hoảng sợ nói: "Đừng, chuyện này không liên quan gì tới tôi... Tất cả đều là Clarkson... là Clarkson sai tôi làm.. Tôi có thể cho các người tiền, rất nhiều tiền..." Hắn run rẩy lấy ví ra, bên trong để không ít đô la.
Triệu Thiên Tài cầm lấy súng lục, dí lên trán hắn: "Nhớ cô gái ba tháng trước bị mày sát hại không?"
]Đồng tử Tiểu Dã Chính Dương bởi vì sợ hãi mà nở to ra, hắn run giọng nói: "Anh... Anh là gì của cô ta..."
"Tao là anh trai của nó!" Triệu Thiên Tài giơ súng lên bùm một phát bắn vào giữa hai chân Tiểu Dã Chính Dương, Tiểu Dã Chính Dương đau đớn hét lên: ".... Tôi..."
Triệu Thiên Tài lại giơ súng lên, phẫn nộ trút hết đạn lên ngực hắn.
Thân thể Tiểu Dã Chính Dương ngã xuống, ngực hắn bị bắn cho nát bấy, thân thể ở trên mặt đất không ngừng co giật, Trương Dương đi tới, nhắm vào đầu Tiểu Dã Chính Dương bắn một phát, cho hắn quy tiên.
Triệu Thiên Tài hai tay cầm súng, nước mắt tuôn rơi, từ sau khi em gái chết, cừu hận của gã vẫn luôn được giấu trong lòng, hôm nay dưới sự trợ giúp đỡ của Trương Dương cuối cùng có thể chính tay giết chết đại cừu, trong nhất thời Triệu Thiên Tài vui buồn lẫn lộn, tình tự không thể khống chế được.
Trương Dương giật súng từ tay gã, nói: "Đi thôi, rất nhanh cảnh sát sẽ tìm tới đây đó."
Triệu Thiên Tài gật đầu.
Mặt trời giữa trưa rất gắt, chiếu lên thi thể đầm đìa máu, quỷ dị và thê thảm khôn tả, dưới ánh mặt trời, một chiếc xe jeep Hummer đang lái tới mục tiêu kế tiếp của bọn họ - Buffalo.
Trương Dương mở radio, bên trong truyền đến một bài hát dân ca phương tây, cũng làm hòa hoãn đi bầu không khí trong xe, Triệu Thiên Tài đã thôi khóc, có điều mắt gã vẫn đỏ, nói khẽ: "Cám ơn!"
Trương Dương nói: "Anh cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện, về sau có tính toán gì không?"
Triệu Thiên Tài nói: "Giúp anh làm xong chuyện của anh!"
Trương Dương nói: "Rất nguy hiểm đó."
Triệu Thiên Tài nói khẽ: "Mạng của tôi là của anh, chỗ Đường tiên sinh tôi không về được nữa, ở nước Mỹ đã không còn có chỗ cho tôi dung thân nữa rồi, đi một bước tính một bước thôi."
Trương Dương gật đầu, Triệu Thiên Tài tuy rằng hơi văn nhược, nhưng vẫn có thể xem là một cái hán tử nhiệt huyết.
Triệu Thiên Tài nói: "Chúng ta ở phía trước bỏ xe Hummer đi, chiếc xe này là một manh mối, cảnh sát sẽ theo manh mối này tìm được chúng ta."
Trương Dương nói: "Súng và những chứng cứ khác cũng phải xóa."
Triệu Thiên Tài nói: "Không thành vấn đề!" Bọn họ bỏ xe Hummer lại ở chỗ không người, dùng xăng đốt cháy nó.
Vừa rồi Trương Dương thuận tay cầm bóp da của Tiểu Dã Chính Dương, bên trong trừ thẻ tín dụng ra, còn có năm vạn đôla tiền mặt, đối với bọn họ hiện tại mà nói, chỗ tiền này là một khoản tài phú không nhỏ.
Ở Mỹ đi nhờ xe rất dễ dàng, hai người đi nhờ xe tới thị trấn lloque cách Buffalo không xa, hai người ở thị trấn mua một chiếc Ford cũ, chỉ mất có bốn ngàn đô. Lại ở trong siêu thị của thị trấn mua hai chiếc di động, một số đồ dùng hàng ngày và y phục cho hai người, sau khi thay xong liền ném toàn bộ quần áo cũ đi.
Trương Dương lợi dụng điện thoại công cộng trong trấn gọi cho Đường Sơn.
Đường Sơn lúc này đang ở sân bay, khi y nhận điện thoại của Trương Dương, máy bay mà cha con Cố Doãn Tri ngồi đã cất cánh, Đường Sơn nghe nói Tiểu Dã Chính Dương đã chết, cũng rất vui mừng, y cười ha ha nói: "Làm rất đẹp, xem ra trong mấy ngày này thành phố thác nước Niagara sẽ không được thái bình rồi."