Y Đạo Quan Đồ

Chương 276: Chương 276: Xử lý nhẹ nhàng




Hà Hâm Nhan một mực ngồi trong xe cảnh sát đợi hắn, nhìn thấy Trương Dương đi ra, liền lao vào lòng hắn. Trương Dương ông chặt lấy người cô ta, nâng cầm cô ta lên, phát hiện trên da thịt cô ta vẫn còn lành lạnh, liền nói: "Trước tiên rời khỏi đây đã."

Trương Dương dẫn Hà Hâm Nhan về nhà thuê của mình ở đối diện chính phủ thành phố.

Hà Hâm Nhan sau khi tắm xong, phát hiện Trương Dương ngồi lặng trước TV, tuy mắt nhìn lên màn hình nhưng ánh mắt lại mê mang, không biết hắn đang nghĩ gì.

Hà Hâm Nhan ngồi xuống cạnh hắn, nói khẽ: "Anh có đói không, em đi làm thức ăn cho anh nhé?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Em đi xem thử trong tủ lạnh ấy, chắc có không ít đồ ăn đâu."

Hà Hâm Nhan quay người đi.

Không lâu sau bên trong phòng bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm phức, Hà Hâm Nhan cứ lên phòng khách rồi lại vào phòng bếp, không lâu sau liền nấu xong bốn món ăn.

Trương Dương lấy ra một bình Thanh Giang Đặc Cung, tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc của hắn có chút hỗn loạn.

Hà Hâm Nhan rót một chén rượu cho hắn, nói: "Đừng uống nhiều, tâm tình của anh không được tốt, uống nhiều rất dễ say!"

Trương Dương nói: "Anh không sợ say!"

"Em sợ!"

Trương Dương không khỏi cười nói: "Em cũng quan tâm anh quá nhỉ!"

Hà Hâm Nhan xấu hổ nói: "Em là quan tâm tới mình thôi, sợ anh say rồi lại làm điều bất lợi với em!"

Trương Dương cầm chén rượu lên ực một cái uống cạn.

Hà Hâm Nhan há miệng trợn mắt nói: "Uống rượu kiểu gì thế?"

Trương Dương nói: "Rượu có thể làm loạn tính, em nói vậy, ngược lại còn thành nhắc nhở anh, anh nhịn em rất lâu rồi!"

Hà Hâm Nhan nói: "Em biết anh miệng thì nói xấu nhưng trong lòng lại rất thiện lương, anh không nhẫn tâm làm thương hại em đâu."

Trương Dương nghe xong mà to cả đầu: "Được! Coi như anh sợ em, anh nhường giường cho em, anh ngủ trên sàn nhà."

Hà Hâm Nhan cười nói: "Trương Dương, em càng lúc càng thích anh, anh càng lúc càng có phong độ thân sĩ!"

Trương Dương nhìn cái má lúm đồng tiền của Hà Hâm Nhan, nuốt nước bọt đến ực một cái, trong lòng thầm nghĩ: con mẹ nó, ta không muốn có phong độ thân sĩ đâu!"

Trương Dương nằm trên sàn nhà, Hà Hâm Nhan ngủ trên giường, đôi mắt long lanh nhìn Trương Dương.

Trương Dương có chút đau khổ quay người lại: "Cô bé, đừng có nhìn anh nữa, anh không chịu nổi giành vò như vậy đâu!"

Hà Hâm Nhan thò tay ra tắt đèn trên đầu giường, căn phòng lại rơi vào bóng tối, Trương Dương nghe thấy tiếng hô hấp khe khẽ của Hà Hâm Nhan, nói: "Ngủ sớm một chút đi!"

Hà Hâm Nhan ừ một tiếng, trầm mặc một lát rồi lại nói: "Trương Dương!"

"Gì vậy em?"

Hà Hâm Nhan lại trầm mặc, Trương Dương nghe thấy cô ta lét két bò xuống giường, sau đó cảm thấy Hà Hâm Nhan chui vào trong chăn của hắn, thân hình mềm mại từ phía sau ôm lấy mình: "Em lạnh!"

Trương Dương sờ sờ tay Hà Hâm Nhan, phát hiện da thịt của cô ta không lạnh, mũi ngửi thấy mùi thươm dụ người của Hà Hâm Nhan, tim không khỏi đập nhanh hơn. Trương Dương nói khẽ: "Anh có biện pháp điều trị cho em, không biết em có nguyện ý không."

Hà Hâm Nhan xấu hổ ừ một tiếng, miệng đã bị Trương Dương hôn lấy, trong lòng cô ta vừa xấu hổ lại vừa sợ, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy Trương Dương không chịu bỏ ra.

Trương Dương nói khẽ: "Đừng ôm chặt như vậy, anh cởi quần áo cho em nhé?"

"Không cho cởi..."

"Không cởi thì trị bệnh làm sao được?"

"Em tự cởi... đừng..."

Khi tia sáng đầu tiến chiếu vào trong phòng, thân hình dụ người của Hà Hâm Nhan vẫn quấn chặt lấy người Trương Dương. Trương Dương nâng cái cằm đẹp xinh của cô ta lên, hôn một cái lên khuôn mặt giống như hoa hải đường ấy.

Lông mi đen dài của Hà Hâm Nhan rung rung như bướm đập cánh, hai giọt lệ trong suốt thuận theo gò má chảy xuống.

Trương Dương nhìn thấy cô ta như vậy, cho rằng trong long cô ta đang rất khổ sở, không khỏi tự trách: "Xin lỗi, anh tối qua uống chút rượu, em lại quá hấp dẫn, cho nên mới..."

Hà Hâm Nhan véo lên tay hắn một cái, gắt: "Em có trách anh đâu, anh lấy đâu ra cái cớ hay thế, chút rượu đó đối với anh căn bản không đáng là gì cả!"

Trương Dương nói: "Cũng tại em quá hấp dẫn thôi."

Hà Hâm Nhan ôm lấy cánh tay của hắn, tựa sát vào lòng hắn rồi ôn nhu nói: "Trong lòng em sớm đã giao mình cho anh rồi!"

Trương Dương trong lòng nổi sóng, lúc đang định ôm lấy Hà Hâm Nhan rồi triền miên thêm một trận nữa thì điện thoại của hắn đổ chuông, nhớ ra hôm nay còn phải tới tham gia nghi thức hỏa táng của cha Đỗ Thiên Dã, hắn vội vàng đứng dậy, nói: "Hỏng rồi, hôm nay còn có nhiều chuyện phải xử lý!"

Hà Hâm Nhan nhìn thân hình trần truồng của Trương Dương, mặt càng lúc càng đỏ, giống như một đóa hoa hồng mang theo sương sớm, cô ta dùng chăn che mặt: "Không cho phép nhìn em!"

Trương Dương cười nói: "Em ở nhà đợi anh nhé, anh làm xong việc sẽ lập tức trở về!"

Hà Hâm Nhan ở trong chăn ừ một tiếng, cho tới tận sau khi Trương Dương đi rồi mới dám thò đầu ra, vừa lật chăn thì thấy những điểm đỏ ở trên ga trải giường trắng phau, trong lòng không lại vừa xấu hổ vừa hạnh phúc, từ ngày hôm nay mình đã thành nữ nhân của Trương Dương rồi.

...

Bởi vì Đỗ Thiên Dã đã đặc biệt dặn dò, cho nên tầng lớp lãnh đạo Giang Thành đối với chuyện này lần cố gắng xử lý một cách gọn nhẹ nhất, trừ mấy thường ủy và phó thị trưởng ra, không có bao nhiêu người tới tham gia nghi thức cáo biệt di thể.

Trong những cán bộ tham gia nghi thức ngày hôm nay, cấp bậc thấp nhất phải kể tới Trương Dương, phương pháp cáo biệt của Trương Dương khác với người ta, người ta thì cúi chào, hắn thì cung kính dập đầu với Đỗ Sơn Khôi ba cái, đây không phải là nịnh bợ, đây là bởi vì hắn cảm thấy quan hệ giữa mình và Đỗ Thiên Dã thân như anh em, nên dùng phương thức này để biểu đạt lòng kính trọng của mình đối với lão gia tử.

Khiến Trương Dương cảm thấy kinh ngạc là La Tuệ Ninh không xuất hiện trong nghi thức cáo biệt di thể ngày hôm nay. Có điều bà ta vẫn nhờ người mang vòng hoa đến.

Mấy người con trai con gái của Đỗ gia ngay đêm tới Giang Thành, tham gia nghi thức cáo biệt di thể của phụ thân, nhớ lần lần gặp cha cuối cùng, sức khỏe của Đỗ Sơn Khôi vẫn rất tốt, cho nên cái chết của ông ta đối với họ mà nói là vô cùng đột ngột, khiến họ rất là thương tâm.

Trong lòng Đỗ Thiên Dã còn khổ sở hơn bất kỳ ai, gã quy trách nhiệm cái chết của cha lên người mình, nếu như gã sớm nói chuyện của mình và Văn Linh cho cha biết, chuyện của Văn Linh và Thôi Chí Hoán cũng sẽ không kích thích cha mẹ, cũng sẽ không xảy ra thảm kịch tại trạm xe lửa. Đỗ Thiên Dã vốn muốn đem nội tình của chuyện này nói cho anh chị, nhưng mẹ lại kiên trì bảo gã giữ bí mật, sau khi Đỗ Thiên Dã suy nghĩ kỹ, cuối cùng cũng nghe theo ý kiến của mẹ.

Trần Sùng Sơn tới nơi trước khi Đỗ Sơn Khôi bị hỏa táng, ông ta bị cảnh sát chặn ngoài cửa, lúc Trương Dương ra ngoài nhìn thấy ông ta mới bảo họ thả cho ông ta vào.

Trần Sùng Sơn tới tiễn Đỗ Sơn Khôi đoàn đường cuối cùng, nhìn dung nhan lão chiến hữu ngày trước cùng mình chiến đấu, Trần Sùng Sơn không nhịn được mà lệ già chứa chan, ông ta hôm nay mặc một bộ quân trang được tẩy trắng bệch, cung kích cúi chào Đỗ Sơn Khôi ba cái, sau đó hành quân lễ tiêu chuẩn.

Lúc người ta lễ, Phùng Ngọc Mai nắm chặt tay Trần Sùng Sơn: "Lão Trần... lão Trần..." Bà ta muốn nói gì đó, nhưng Trần Sùng Sơn lắc đầu, nói: "Chị, đừng nói gì cả, cố nén bi thương, chúng ta tiễn lão Đỗ!"

Phùng Ngọc Mai gật đầu, nước mặt lại rơi.

Lúc đưa Đỗ Sơn Khôi đi hỏa táng, Trương Dương bước tới Trần Sùng Sơn, hỏi nhỏ: "Bác Trần, bác có tới Bắc Kinh không?"

Trần Sùng Sơn lắc đầu, nói: "Tôi tới tiễn lão Đỗ đoạn đường cuối cùng, tôi không đi Bắc Kinh đâu!"

Trương Dương nói: "Tư lệnh Sở cũng sẽ tới Bắc Kinh, lúc đó tới tham gia lễ truy điệu của Đỗ lão nhất định có không ít chiến hữu của bác, tới gặp mặt họ đi."

Trần Sùng Sơn nói: "Tôi sống một mình ở trong núi lâu rồi, đã không còn tích ứng với trường hợp đông người, trong lòng có là được rồi, không cần hình thức gì cả!"

Trương Dương gật đầu, trong lòng thì hiểu rằng Trần Sùng Sơn có tám chín phần mười là bởi vì Đỗ Thiên Dã. Đỗ Sơn Khôi xương cốt chưa lạnh, Trần Sùng Sơn rõ ràng không muốn để Đỗ Thiên Dã biết quan hệ giữa bọn họ.

Trần Sùng Sơn nói: "Trương Dương, cậu là bí thư Đỗ là bạn bè, vào những lúc như thế này anh ta cần được người ta quan tâm nhất, cậu cố gắng khuyên bảo, giúp đỡ anh ta nhé!"

Trương Dương nói: "Cháu cũng không đi Bắc Kinh, bí thư Đỗ không muốn để chuyện trong nhà có ảnh hưởng quá lớn, anh ấy muốn xử lý chuyện này thật âm thầm, lãnh đạo thị ủy Giang Thành chúng cháu đa số cũng không đi tham gia lễ truy điệu!"

Trần Sùng Sơn nói: "Làm vậy là đúng!"

Đại thị trưởng Giang Thành Tả Viên Triêu và phó thị trưởng Viên Thành Tích, phó thị trưởng Vệ Ngạo Thương cùng bước ra. Tả Viên Triêu nhìn thấy Trương Dương liền vẫy tay với hắn.

Trần Sùng Sơn nói: "Tôi đi đây, các cậu bàn chính sự đi!"

Trương Dương vốn muốn tiễn ông ta, nhưng Trần Sùng Sơn xua tay, nói: "Không cần, tôi biết đường!"

Tả Viên Triêu không nhận ra Trần Sùng Sơn, nhìn ông đi xa liền hỏi Trương Dương: "Chiến hữu của Đỗ lão à?"

Trương Dương gật đầu: "Thị trưởng Tả tìm tôi có việc gì?"

Tả Viên Triêu chỉ chỉ sang bên cạnh,Trương Dương và ông ta đi sang một bên, vẻ mặt của Tả Viên Triêu ngưng trọng, kỳ thật thế này cũng là rất bình thường, tới nhà tang lễ, kiểu gì anh cũng thấy nặng nề. Nhưng vẻ nặng nề của Tả Viên Triêu lại không chỉ bởi vì cái chết của Đỗ Sơn Khôi, Ông ta nói nhỏ: "Tôi nghe nói con gái của phó thủ tướng Văn đang ở bệnh viện nhân dân số một à?"

Trương Dương không cảm thấy kỳ quái, dẫu sao viện trưởng Tả Ủng Quân của bệnh viên nhân dân số một là anh ruột của ông ta, Văn Phu nhân tới bệnh viện thăm con gái, chuyện lớn như vậy ông ta không thể không biết, Trương Dương gật đầu.

Tả Viên Triêu lại nói: "Lúc xảy ra tai nạn cậu cũng có mặt ở đó à?"

Trương Dương nói: "Chuyện này rất nhiều người đều nhìn thấy!" Hắn trả lời rất ba phải, đây là chỗ cao minh của hắn, tôi không chủ động nói rõ, ông thích hiểu thế nào thì hiểu.

Tả Viên Triêu cũng không phải là một người chuyện gì cũng đào gốc rễ lên mà hỏi, ông ta chỉ muốn thông qua Trương Dương để chứng minh Văn phu nhân quả thật đã tới Giang Thành. Tả Viên Triêu nói: "Thị lý có cần tới thăm hỏi không?" Ông ta hỏi rất hàm súc, trên thực tế là hỏi mình có cần tới thăm không.

Trương Dương nói: "Văn phu nhân không muốn chuyện này ầm ĩ ra ngoài, bỏ đi!"

Tả Viên Triêu gần đầu, thở dài: "Phiền phức thật sự là không ít."

Trương Dương nói: "Tôi còn nghe nói giám đốc Thôi Chí Hoán của tập đoàn An Đại Hàn Quốc bị bắt rồi, nghe nói là gián điệp Hàn Quốc."

Tả Viên Triêu lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, có chút kinh ngạc ồ một tiếng, sau đó lắc đầu nói: "Những chuyện này chúng ta không quản được!"

Trương Dương quay về phòng chiêu thương thì phát hiện có người đang đợi mình, người này là chủ tịch tập đoàn An Đại Lưu Dân Trí, Thường Lăng Phong đang nói chuyện với y trong phòng khách, thấy Trương Dương tới, gã đứng dậy, nói: "Chủ nhiệm Trương tới đúng lúc lắm, Lưu tiên sinh đợi anh lâu rồi."

Lưu Dân Trí vẻ mặt bất thiện, kỳ thực y vốn không muốn tới phòng chiêu thương, nhưng hôm nay các lãnh đạo chủ yếu của Giang Thành cơ hồ đều tới nhà tang lễ, y không tìm thấy chỗ có thể kháng nghị, cho nên mới tới phòng chiêu thương, Lưu Dân Trí nói: "Trương tiên sinh, tôi muốn hỏi anh, Thôi Chí Hoán rốt cuộc là phạm tội gì mà các anh muốn giam anh ta?"

Thường Lăng Phong giúp Lưu Dân Trí phiên dịch.

Trương Dương cười nói: "Lưu tiên sinh, chuyện này tôi cũng không được rõ lắm, có thể là có chút hiểu lầm, nghe nói là liên quan tới phương diện an toàn quốc gia."

Lưu Dân Trí nói: "Tôi thực sự là không hiểu, chúng tôi từ Hàn Quốc mang theo thành ý tới bàn việc hợp tác với các anh, phía Giang Thành các anh không có thành ý thì cũng thôi đi, còn dùng loại thủ đoạn này để đối phó với người của tôi, thật sự là khiến người ta lạnh lòng!"

Trương Dương nói: "Lưu tiên sinh, chúng tôi cũng rất có thành ý với tập đoàn An Đại, đối với mỗi một người khách tới Giang Thành đầu tư, chúng tôi đều hoan nghênh, chúng tôi sẽ không mang theo thành kiến mà nhìn người ta, càng không đặc biệt nhắm vào ai cả! Trung Quốc là một xã hội pháp trị, dưới tiền đề chưa có chứng cứ xác thực, chúng tôi không thể nào tùy tiện bắt người!"

Lưu Dân Trí nói: "Cái gọi là chứng của các anh rốt cuộc là gì? Từ tối qua tới hiện tại đã qua mười tiếng đồng hồ rồi, tới giờ vẫn chưa giải thích với phía chúng tôi!"

Trương Dương cười nhạt, nói: "Lưu tiên sinh tới Trung Quốc là để làm kinh tế, tôi không cảm thấy trừ phạm trù kinh tế ra thì còn cần giải thích với ngài điều gì?"

Lưu Dân Trí bị câu nói này của Trương Dương khiến cho tức giận: "Tôi coi như là biết thái độ đối đã với khách của người Trung Quốc các anh rồi!"

Trương Dương nghiêm mặt nói: "Ngài sai rồi, tôi chỉ đại biểu cho mình, lớn hơn một chút là đại biểu cho phòng chiêu thương Giang Thành, tôi không thể đại biểu cho Giang Thành, cũng không thể đại biểu cho tỉnh Bình Hải, càng không thể đại biểu cho Trung Quốc. Nếu như ngài muốn tôi nói một câu vượt qua phạm vị chức quyền của mình, tôi cũng không ngại nói cho ngài nghe. Dùng một câu tục ngữ đó là bạn bè tới thì có rượu ngon, còn nếu sài lang tới thì nghênh đón nó chỉ có súng săn, tôi coi Lưu tiên sinh ngài là bạn bè, nhưng Thôi Chí Hoán thì vừa hay thuộc phạm vi bị súng săn đả kích."

...

Trong cặp tài liệu của Thôi Chí Hoán có tư liệu quân sự cơ mật của Triều Tiên, tướng lĩnh Triều Tiên Lý Bỉnh Canh thông qua Thiệu Thành Nham trao tay cho Thôi Chí Hoán không ít tư liệu, đối với hành động gián điệp của người nước ngoài tại quốc nội, vốn không cần phải hưng sư động chúng như vậy, nhưng sự gia nhập của Triệu Thành Nham khiến cho cao tầng của Quốc An phẫn nộ, càng khiến cho người ta không thể nào chịu được là Thiệu Thành Nham cũng đồng thời cung cấp một số tư liệu nội bộ của Quốc An cho Thôi Chí Hoán.

Hành động lần này của Quốc An do cục bảy, cục tám liên hợp phụ trách, Chương Bích Quân vào tối ngày hành động thu lưới đã tới Giang Thành, cô ta là phó cục trưởng cục bốn, nhưng bởi vì Triệu Thành Nam từng là cựu bộ của cô ta, hơn nữa cả hành động đều do nhân viên cục bốn chấp hành, cho nên cô ta được phái tới toàn quyền phụ trách chuyện này.

Trương Dương vào trưa ngày hôm đó gặp mặt Chương Bích Quân, tâm tình của Trương Dương hôm nay không được thoải mái, không phải chỉ bởi vì cha của Đỗ Thiên Dã mới mất, còn bởi vì Văn Linh lại một lần nữa rơi vào mê man, căn cứ vào tin tức mới nhất mà phía bệnh viện truyền tới, Văn Linh đã thành người thực vật, La Tuệ Ninh từ tối hôm qua gặp mặt Trương Dương thì không liên lạc với hắn nữa, buổi sáng đã quyết định đưa Văn Linh về Bắc Kinh trị liệu.

Trương Dương đối với kết cục của Văn Linh thì cũng chẳng cảm thấy thương xót gì cả, có điều chuyện này dẫu sao cũng là do hắn một tay tạo thành, là hắn đánh cho Văn Linh trở lại nguyên hình, cho tới giờ hắn vẫn không rõ Văn Linh rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy?

Chương Bích Quân từ vẻ mặt của Trương Dương nhìn ra tâm tình của hắn không được tốt, mỉm cười nói: "Lần này anh lập được đại công, cấp trên chuẩn bị khen thưởng anh!"

Trương Dương cười cười, tự tìm một cái ghế rồi ngồi xuống: "Tôi lập công cũng là may mắn thôi, tôi hôm nay sở dĩ tới đây cũng là để hỏi rõ chuyện này!"

Chương Bích Quân nói: "Cục bảy của Quốc An phụ trách công tác thu thập tình báo gián điệp ngoại quốc, cục tám thì phụ trách công tác giám sát, điều tra, bắt giữ gián điệp ngoại quốc, người phát hiện và hoài nghi Thôi Chí Hoán làm công tác gián điệp sớm nhất là bọn họ, về sau lại hoài nghi Thiệu Thành Nham, bởi vì người này từng là cựu bộ của tôi, cho nên mới giao chuyện này cho cục bốn của chúng ta."

Trương Dương nói: "Thật đúng là phức tạp, xem ra nội bộ các cô nên thanh lý đi, nhiều nội gián như vậy, tập thể làm sao mà có sức chiến đấu?" Điều mà hắn quan tâm là chuyện của Văn Linh, liền hỏi nhỏ: "Văn Linh trong đây rốt cuộc là sắm vai gì? Chẳng lẽ cô ta cũng tham gia vào sư kiện gián điệp ư?"

Chương Bích Quân nói: "Tôi cũng rất lạ, theo lý mà nói thì Văn Linh chắc không biết những chuyện mà Thôi Chí Hoán làm, Thôi Chí Hoán ban đầu tiếp cận cô ta chắc cũng chỉ là muốn tìm một ô dù, thông qua sự điều tra của chúng tôi, phát hiện Văn Linh ở Hàn Quốc từng cùng với Thôi Chí Hoán tới mấy nơi!"

"Đi du lịch cùng hau thì không có gì là lạ cả!"

Chương Bích Quân lấy một bản dập ra: "Có nhận ra thứ này không?"

Trương Dương ghé vào nhìn, thấy trên bản dập vẽ một đồ phổ kinh mạch của cơ thể người, bên cạnh còn có từng dòng chữ nhỏ, tiêu đề là bốn chữ lớn "Nghịch chuyển càn khôn". Trương Dương nhíu mày, hắn chẳng có khái niệm gì về thứ này cả, có điều tử kiểu chữ và thủ pháp vẽ đồ hình thì bức đồ phổ này chắc là có từ thời đại Tùy.

Lúc Trương Dương xem ảnh, Chương Bích Quân lại quan sát vẻ mặt của hắn, nói khẽ: "Anh hình như rất hứng thú với thứ này?"

Trương Dương nói: "Tôi thích sưu tập đồ cổ!"

Chương Bích Quân cười cười, đưa tấm ảnh cho hắn: "Cầm đi, thứ này chúng tôi không cần!"

Trương Dương như lấy được chí bảo, tuy hắn không biết thứ này là gì, nhưng tối qua Văn Linh sở di coi trọng cặp tài liệu như vậy thì chắc là vì bản dập này, Trương Dương cẩn thận thu lại bản dập.

Chương Bích Quân nói: "Tôi đã gặp tài xế xe khách đó, y một mực chắc chắn là Văn Linh là lúc bị cậu truy đuổi không cận thận mới va phải xe!"

Trương Dương cười khổ, nói: "Tôi quả thật là có đuổi theo cô ta, lúc đó tôi không hiểu cô ta vì sao lại cầm tài liệu bỏ chạy, hơn nữa các cô đã dặn dò rồi, bất kể là như thế nào cũng phải đoạt lại mớ tài liệu này."

Chương Bích Quân nói: "Từ trên một loại ý nghĩa nào đó, cậu đã phải chịu oan ức thay cho Quốc An chúng tôi!" Cô ta vẫn rất đồng tình với Trương Dương, Văn Linh là con gái của phó thủ tướng, Trương Dương lại là con nuôi của phó thủ tướng Văn, từ tình hình nắm được hiện tại cho thấy, chuyện của Văn Linh Trương Dương rõ ràng phải chịu trách nhiệm chủ yếu, tuy La Tuệ Ninh hiệu tại chưa tỏ ý muốn truy cứu trách nhiệm của Trương Dương, nhưng chuyện này ắt sẽ là ảnh hưởng tới quan hệ giữa bà ta và Trương Dương.

Trương Dương nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, nói gì cũng vô dụng!"

Chương Bích Quân bảo: "Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng giúp cấp thoát khỏi trách nhiệm, đương nhiên Văn gia không truy cứu chuyện này thì sự việc sẽ dễ giải quyết hơn."

Trương Dương nghe ra ý ngầm trong lời nói của Chương Bích Quân, nếu như Văn gia truy cứu chuyện này, e rằng thân phận của mình sẽ gặp nguy hiểm bị bại lộ.

Chương Bích Quân an ủi Trương Dương: "Cho dù chuyện phát triển tới mức xấu nhất thì anh cũng vẫn còn có con đường Quốc An mà, nếu thực sự không được thì tôi sẽ điều anh tới công tác ở Hương Cảng."

Trương Dương cười nói: "Đến nỗi thế cơ à? Chuyện này không nghiêm trọng như cô tưởng tượng đâu, tôi tin tất cả đều sẽ được giải quyết thuận lợi!" Sau cùng hắn đề xuất vấn đề đã quấy nhiễu mình suốt hai hôm nay: "Văn Linh rốt cuộc có phải là gián điệp không?"

Chương Bích Quân lắc đầu, nói: "Cô ta chắc là không biết gì về chuyện này, tôi tới giờ cũng chưa rõ, cô ta rốt cuộc là thực sự thích Thôi Chí Hoán, hay là muốn từ trong tay Thôi Chí Hoán đoạt được thứ gì đó?"

...

Văn Quốc Quyền nhìn khuôn mặt trắng bệch con gái, cả người ngây đơ ra đó, ông ta thực sự không tin vào những gì ở trước mặt, con gái đột nhiên lại biến thành bộ dạng như trước đây, ngủ say không tỉnh, chẳng lẽ đây là số mệnh của nó ư.

La Tuệ Ninh nhẹ nhàng vỗ vai chồng, so với Văn Quốc Quyền thì bà ta có thể tiếp nhận hiện thực trước mắt hơn.

Văn Quốc Quyền nói: "Trương Dương vì sao lại đuổi theo tiểu Linh?"

La Tuệ Ninh nói: "Chuyện này không trách Trương Dương, là em bảo nó theo sát tiểu Linh!"

Văn Quốc Quyền nắm chặt bàn tay lạnh toát của con gái, nói nhỏ: "Trương Dương chắc là có biện pháp cứu nó!"

La Tuệ Ninh lắc đầu, nói: "Em nhìn ra, Trương Dương hiện tại chắc cũng bó tay!"

"Tại sao?" Văn Quốc Quyền quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Hắn đã có thể cứu nó một lần, vậy thì có thể cứu lần thứ hai! Hắn có năng lực này mà!"

La Tuệ Ninh nói: "Lần trước Trương Dương cứu Văn Linh cơ hồ là phải lấy mạng bù vào, lần này nó chắc sẽ không lấy sinh mạng ra mạo hiểm nữa đâu. Hơn nữa anh đừng quên, lần trước nó là vì Đỗ Thiên Dã, mà lần này..."

Văn Quốc Quyền mỉm chặt môi, ông ta cẩn thận đặt lại tay con gái, đứng dậy nói: "Cái chết của Đỗ Sơn Khôi là bởi vì tiểu Linh ư?"

La Tuệ Ninh nói: "Đỗ gua không lộ ra chuyện này, em vốn muốn tham gia lễ cáo biệt di thể của ông ta, nhưng tiểu Linh lại xảy ra chuyện, về sau em nghĩ kỹ lại, có lẽ em không thích hợp xuất hiện ở đó."

Văn Quốc Quyền nói khẽ: "Bất kể là như thế nào, lễ truy điệu của ông ta chúng ta đều phải tham gia, người ngoài đều biết quan hệ giữa hai nhà chúng ta, tiểu Linh đã thành như thế này rồi, chúng ta cũng phải tỏ ý trước mặt người ta!"

La Tuệ Ninh nuốt lệ nói: "Quốc Quyền, anh có phát hiện ra không, con gái từ sau khi tỉnh dậy, nó đã không còn là đứa bé trước kia nữa, nó đã thay đổi rồi, không chỉ là thay đổi với Đỗ Thiên Dã, mà nó đối với em, với anh, đối với người nhà chúng ta cũng đều thay đổi!"

Văn Quốc Quyền quay người lại nhìn con gái: "Có lẽ tất cả đều chưa hề thay đổi..."

La Tuệ Ninh nặng lẽ suy ngẫm lời nói của hồng, ánh mắt nhìn lên mặt con gái. Đúng vậy! Tất cả lại quay lại như xưa, không có gì thay đổi cả.

Tuy Đỗ Thiên Dã đã đáp ứng mẹ giữ kín sự thực cha là bởi vì Văn Linh mà tức giận đến nỗi xuất huyết não rồi đột tử, nhưng gã cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng nổi áp lực tâm lý và sự giày vò, dưới sự tra hỏi của anh chị đã đem tiền nhân hậu quả nói ra rõ ràng.

Người của Đỗ gia trên dưới đều nảy sinh oán niệm cực lớn đối với Văn gia, bọn họ thậm chí còn tỏ ý đòi đến nhà Văn gia nói chuyện, vào thời khắc quan kiện vẫn là Phùng Ngọc Mai đứng ra, bà ta rất lý trí, rất lạnh lùng nói một câu: "Chuyện này không trách được ai cả, mẹ tin cha các con nếu ở ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không truy cứu, nếu như các con còn tôn trọng người mẹ này, vậy thì đừng ai nhắc tới chuyện này nữa!"

Phùng Ngọc Mai nói xong câu này liền bảo: "Những người khác đi ra đi, mẹ muốn nói chuyện riêng với Thiên Dã!"

Sau mọi người lui ra, Đỗ Thiên Dã đi tới ngồi cạnh mẹ, nhìn mẹ càng ngày càng nhiều tóc bạc, Đỗ Thiên Dã trong lòng cũng không khỏi thấy chua xot, run giọng gọi: "Mẹ!"

Phùng Ngọc Mai nắm chặt tay con trai, hiền lành nói: "Thiên Dã, con biết mẹ vì sao muốn giấu con chuyện của Văn Linh không?"

Đỗ Thiên Dã nói khẽ: "Con biết, mẹ sợ con khó xử, sợ các anh chị sẽ oán trách con!"

Phùng Ngọc Mai lắc đầu, nói: "Thiên Dã, tính cách của con tất cả mọi người đều biết, Đỗ gia chúng ta không một ai oán trách gì con, chuyện của cha con đích xác là có nguyên nhân của Văn Linh, lúc đó mẹ cũng rất tức giận, nhưng xong chuyện bình tĩnh nghĩ lại, chuyện này cũng không oán trách được người ta, chuyện tình cảm đều là hai bên tình nguyện, Văn Linh và con quá khứ rất yêu nhau, nhưng nhiều năm đã trôi qua rồi, tất cả đều thay đổi, tim của người ta đã không còn đặt trên người con trai mẹ, con trai mẹ cũng nghĩ thông rồi. Con nói xem, vậy thì cha mẹ có gì mà phải tức giận?"

Đỗ Thiên Dã biết mẹ sở dĩ nói vậy là muốn khiến mình đỡ day dứt, là để mình không phải chịu quá nhiều áp lực, gã nghẹn ngào nói: "Mẹ, con hiểu rồi!"

Phùng Ngọc Mai vỗ mu bàn tay con trai, nói: "Con không hiểu đâu, chuyện của cha con cũng không ai ngờ tới được, lễ truy điệu ngày mai sẽ có rất nhiều lão chiến hữu, lão bằng hữu của ông ấy tới, nói tới cùng chuyện lần này cũng là chuyện nhà, mẹ không muốn làm to chuyện, càng không muốn bị người hữu tâm lợi dụng."

Đỗ Thiên Dã nghe tới đây mới hiểu mẹ mình đang lo lắng điều gì, chuyện của Văn Linh có rất ít người biết, nhưng một khi bị tiết lộ ra, ắt sẽ khiến một số lão chiến hữu của cha mình nghĩa phẫn điền ưng, có lẽ sẽ vì thế mà nảy sinh oán niệm đối với Văn gia, đây rõ ràng là chuyện mà mẹ không muốn nhìn thấy.

Phùng Ngọc Mai, nói: "Mẹ vừa nghe nói Văn Linh bị tai nạn, đã được đưa về Bắc Kinh rồi!"

Đỗ Thiên Dã hơi ngây người, từ sau khi cha chết, gã một mực ở rong nhà, không để ý tới chuyện của Văn Linh, không ngờ cô ta cũng xảy ra bất trắc.

Phùng Ngọc Mai nói: "Thiên Dã, bỏ đi, chuyện này đến đây là kết thúc! Đáp ứng với mẹ được không?"

Đỗ Thiên Dã nhìn ánh mắt đầy chờ mong của mẹ, cuối cùng cũng gật đầu thật mạnh.

...

Lúc Trương Dương nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Dã thì đang ở sân bay tiễn Hà Hâm Nhan, cô ta phải tới Bắc Kinh làm đại diện cho hãng mỹ phẩm, Trương Dương bảo cô ta thuận tiện tới tham gia lễ truy điệu Đỗ Sơn Khổi, giúp mình tặng vòng hoa.

Hà Hâm Nhan quyến luyến không nỡ rời xa vẫy tay với Trương Dương, bước vào cửa đằng ký. Sau khi cô gái biến thành đàn bà, luôn sản sinh ra tình quyến luyến với nam nhân của mình.

Trương Dương vừa nhận điện thoại vừa vẫy tay với Hà Hâm Nhan.

Giọng nói của Đỗ Thiên Dã có chút khàn khàn: "Trương Dương, Văn Linh bị sao rồi?"

Trương Dương nói: "Văn phu nhân bảo tôi theo cô ta, tôi cũng không biết cô ta vì sao lại muốn chạy, kết quả không cẩn thận va phải xe khách, mạng thì vẫn còn, nhưng lại thành người thực vật rồi, tôi đã kiểm tra cho cô ta, lần này so với trước kia còn nghiêm trọng hơn một chút, tôi cũng chịu rồi!" Trương Dương chặn luôn yêu cầu mà Đỗ Thiên Dã có thể đề xuất, hắn sợ Đỗ Thiên Dã lại cầu mình đi cứu Văn Linh, với nội lực hiện tại của hắn căn bản không thể cứu tỉnh được Văn Linh, nếu như lại dùng chiêu kim châm châm huyệt, tám chín phần mười là phải góp thêm các mạng của mình vào. Vả lại, cho dù hắn có năng lực cứu Văn Linh thì hắn cũng không muốn cứu, Văn Linh cả người tỏa ra vẻ quỷ dị, Trương Dương thậm chí còn hoài nghi, cô ta có phải cũng xuyên qua giống như mình không, nếu không tại sao lại có thể biết Âm Sát Tu La chưởng? Cùng với một loạt những chuyện đầy thần bí xung quanh Văn Linh, Trương Dương hiện tại đã liên hệ tất cả rất nhiều chuyện đã xảy ra với Văn Linh, có một điểm hắn vẫn nghĩ không thông, Văn Linh vì sao lại muốn làm vậy? Làm những chuyện đó rốt cuộc là có lợi ích gì cho cô ta? Theo sự hôn mê của Văn Linh, có lẽ rất nhiều chuyện sẽ không được giải quyết.

Đỗ Thiên Dã lần này không yêu cầu Trương Dương làm gì, y thức được Trương Dương bởi vì chuyện của Văn Linh là tình cảnh hiện giờ cũng không tốt, chuyện này khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với quan hệ giữa Trương Dương và Văn gia, trong mắt Đỗ Thiên Dã, Trương Dương đi tìm Văn Linh lý luận có tám chín phần mười là vì hắn, Đỗ Thiên Dã trong lòng có chút cảm định, gã nói khẽ: "Đừng nghĩ nhiều, chuyện rồi nhất định sẽ được giải quyết."

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, tôi không sao cả, anh cứ lo tang sự cho lão gia tử cho xong đi!"

"Ừ!"

Trương Dương gác điện thoại thì nhìn thấy cách đó không xa có một người đang nhìn mình, thì ra là quản đốc nhà máy trang phục số 1 Giang Thành, Tiết Minh.

Tiết Minh theo lời mời của Lâm Thanh Hồng vừa từ Bắc Kinh tham gia cuộc biểu diễn tới trang quốc tế, vừa xuống máy bay thì nhìn thấy Trương Dương, có điều Trương Dương vừa rồi nghe điện thoại cho nên Tiết Minh không làm phiền hắn.

Đợi khi Trương Dương gác điện thoại, Tiết Minh mới cười cười bước về phía hắn, nói: "Chủ nhiệm Trương, có cần long trọng vậy không, còn đặc biệt tới đón tôi nữa!" Y cũng chỉ là cố ý nói đùa.

Trương Dương đương nhiên không phải tới đón y, liền cười nói: "Đừng có mà tự tác đa tình, tôi đi tiễn người!"

Tiết Minh nói: "Hà Hâm Nhan! Minh tinh quảng cáo phải không?"

Trương Dương lúc này mới biết y ở bên cạnh mình nhìn rất lâu, rất âm hiểm cười nói: "Có những lời không nên nói thì đừng nói, cẩn thận tôi diệt khẩu đó!"

Tiết Minh cười ha ha: "Được! Tôi không thấy gì cả!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.