Trương Dương giản lược thuật lại ý tứ của Kiều Chấn Lương cho Cung Kì Vĩ, hắn nói khẽ: Thị trưởng Cung, tôi thấy chuyện này không nghiêm trọng như vậy đâu, việc cấp bách là phải tìm được Lý Đồng Dục, bảo đảm nhật báo Đông Nam bọn họ không viết linh tinh nữa, hai là phải để các xí nghiệp tài trợ tìm được một lý do hay, tôi đã cân nhắc kỹ rồi, đổi khoản tài trợ thành phí quảng cáo, như vậy bọn họ không bới móc được gì nữa.
Cung Kì Vĩ thở dài, y biết chiêu thức ấy của Trương Dương gọi là trộm đổi khái niệm, cũng chính là hồ lộng người ngoài nghề, chuyện đã xảy ra rồi, trừ phi người khác không truy cứu, nếu truy cứu, cách nói phí quảng cáo căn bản không thể nào chấp nhận được, nhưng y cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết nào khác, Cung Kì Vĩ nói: Tôi thấy Lý Đồng Dục đang cố ý trốn tránh chúng ta.
Trương Dương an ủi y: Thị trưởng Cung, chuyện Lý Đồng Dục để tôi, hay là ngài về Nam Tích trước, thu thập chuyện tài trợ của xí nghiệp, trăm ngàn lần đừng để cho nội bộ xí nghiệp xảy ra loạn gì, chuyện ở đây cứ giao cho tôi.
Cung Kì Vĩ cân nhắc một chút, vẫn đáp ứng.
Trương Dương cũng không biết đi đâu đi tìm Lý Đồng Dục, nhưng hắn biết đi đâu để tìm Lương Đông Bình.
Khi Lương Đông Bình tan sở, đẩy xe đạp vừa ra khỏi cửa lớn của tòa soạn báo thì nhìn thấy Trương Dương đứng ở cửa lớn, trong lòng hắn giật thót, tuy rằng Lương Đông Bình tự xưng là đấu sĩ vì sự chính nghĩa của giới tin tức, nhưng khi nhìn thấy Trương Dương vẫn hơi sợ, hắn lên xe đạp chuẩn bị rời khỏi nơi này thật nhanh, nhưng Trương Dương đã cản trước mắt hắn, tóm lấy tay hắn.
Lương Đông Bình hai chân chống xuống đất, nhìn chằm chằm vào tôi: Làm gì vậy? Anh muốn thế nào? Ánh mắt của hắn chiếu vào hai xe cảnh sát đi tuần cách đó không xa, ý bảo là, anh mà làm bậy là tôi gọi cảnh sát đó.
Trương Dương nhếch môi cười nói: Phóng viên Lương, chúng ta là lão bằng hữu nhiều năm như vậy lão bằng hữu tôi tìm anh để ôn lại chuyện xưa, không có ý gì khác.
Thái độ của Lương Đông Bình rất lãnh đạm: Không rảnh!
Trương Dương nói: Đừng thế mà, anh không phải đang đưa tin về chuyện tài trợ của xí nghiệp Nam Tích ư? Chuyện này tôi là người phụ trách chủ yếu, tới đây chủ động tiếp nhận phỏng vấn của anh, tư liệu sống trực tiếp tốt như vậy mà anh cũng không cần ư?
Lương Đông Bình nói: Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Trương Dương nói: Không làm gì cả. Chỉ là muốn tâm sự với anh thôi! Lương Đông Bình không chút khách khí nói: Tránh ra, anh mà dây dưa nữa là tôi gọi cảnh sát đấy!
Trương Dương nói: Tôi bảo này, con người anh sao nể mặt mà lại không cần mặt mũi như vậy?
Lương Đông Bình nghe hắn xuất khẩu đả thương người, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: Anh mắng ai đấy?
Trương Dương nói: Ở đây chỉ có hai chúng ta, tôi đương nhiên là mắng anh rồi. Lương Đông Bình, trước đây tôi tuy rằng không thích anh, nhưng vẫn bội phục anh có chút khí khái văn nhân, dám kiên trì chân lý, không sợ cường quyền, nhưng hiện tại nhìn xem, anh con mẹ nó chính là một con chó, để Lý Đồng Dục coi như súng của mình, là một tên tiểu nhân!
Lương Đông Bình trước giờ vẫn luôn tự coi mình là thanh cao, bị Trương Dương mắng cho thẹn quá hóa giận, hắn cũng không phải là loại dễ tính gì, tức giận đến nỗi cả người run rẩy, cầm lấy xe đạp đánh tôi: Mày nói thối lắm!
Với võ công của Trương đại quan nhân lẽ ra là không thể nào bị Lương Đông Bình làm bị thương, tuy rằng võ công hiện tại của hắn đã suy giảm, nhưng sau khi Lương Đông Bình ra tay, thằng ôn này không ngờ không tránh, bị xe đạp đập lên người, Trương đại quan nhân ái dà một tiếng, ôm bụng ngã vật xuống.
Bởi vì tòa soạn báo đang đúng vào lúc tan tầm, người chung quanh rất nhiều, vừa rồi hai người cãi nhau đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người, Lương Đông Bình vừa ra tay, rất nhiều người đều nhìn thấy, đúng là hắn ra tay trước, dùng xe đạp đập Trương Dương.
Bản sự giả chết của Trương đại quan nhân là nhất tuyệt, hắn hôm nay đến là muốn chọc giận Lương Đông Bình, Lương Đông Bình quả nhiên không biết nhẫn nhịn, trúng bẫy của hắn, Lương Đông Bình vốn đang cho rằng hắn giả vờ, mình xe đạp đánh hắn một cái, chẳng thể nào mà mạnh được, nhưng nhưng nhìn thấy Trương Dương nằm trên mặt đất, sắc mặt xanh mét, tay chân cũng run rẩy.
Đồng sự chung quanh vây tới, Lương Đông Bình đến nhật báo Đông Nam mặc dù đã được một đoạn thời gian, nhưng hắn không giao tiếp tốt với người chung quanh, hơn nữa sau khi tới hắn sau khi tới được tổng biên tập Lý Đồng Dục rất trọng thị, chính vì vậy, hắn chẳng những không được đồng sự công nhân, ngược lại còn gặp phải sự đố kỵ của không ít người, cho nên rất nhiều người nhìn thấy tình cảnh trước mắt không những không đồng tình mà có chút vui sướng khi người khác gặp họa: Hỏng rồi, đâm chết người rồi!
Lương Đông Bình nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương, cảm thấy chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, bị dọa cho ném xe đi, ngồi xổm xuống sờ sờ cổ tay Trương Dương, cảm thấy da chỗ tay chạm vào rất lạnh, mạch đập rất yếu, lại nhìn Trương đại quan nhân mặt từ xanh biến thành tím, Lương Đông Bình thầm kêu không ổn, vội vàng giải thích: Tôi chỉ dùng xe đạp... Huých anh ta nhẹ một cái thôi... Người làm công tác văn hoá đúng là người làm công tác văn hoá, dùng từ rất chú ý.
Đồng sự Chung quanh có người nói: Cái đó cũng phải nhìn xem là đụng vào chỗ nào, nếu không may đụng vào chỗ yếu hại là chết người đó.
Một nữ đồng sự nói: Anh hình như là đánh vào phía dưới của anh ta, chỗ dưới của nam nhân không thể...
Lập tức liền có người chỉ sợ thiên hạ không loạn đi báo cảnh sát, Lương Đông Bình hoang mang lo sợ, có người ở bên cạnh nói: Tôi nói này tiểu Lương, anh còn thất thần ra đó làm gì? Còn không mau đưa người ta tới bệnh viện đi!
Hai cảnh sát đi tuần nghe tin chạy đến, nhìn Lương Đông Bình vẻ mặt ủy khuất khóc không ra nước mắt, Lương Đông Bình giải thích: Tôi.... Thực sự là không làm gì anh ta cả...
Cảnh sát nói: Còn không mau đưa anh ta lên xe!
Lương Đông Bình vội vàng đi lấy xe đạp của hắn, cảnh sát tức giận nói: Xe bên kia!
Một gã cảnh sát mở xe bánh mỳ mà họ dùng để đi tuần ra, Lương Đông Bình lúc này mới tỉnh ngộ, hắn đi tới, cẩn thận ôm Trương Dương lên, dưới sự trợ giúp của cảnh sát đỡ Trương Dương lên xe, khi cõng Trương đại quan nhân lên, hắn cảm thấy người trên lưng như một ngọn núi, mà chẳng những trên người, trong lòng cũng cảm thấy nặng trĩu, lúc trước hắn đã bị đi giáo dục lao động một lần, mỗi khi hắn nhớ tới kinh lịch của giáo dục lao động, luôn cảm thấy một loại khuất nhục nói không nên lời, hắn là người nhã nhặn, hắn không nên đi tới loại địa phương đó, ngày hắn từ bên trong đi ra, hắn từng thề, đời này không bao giờ vào đó nữa, nhưng hôm nay hắn giống như lại nhìn thấy cảnh cứa của nông trường lao động cải tạo đang kêu gọi mình, hắn đặt Trương Dương ở trong xe, nhìn thấy Trương Dương vẫn đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt đau khổ nói: Tôi.. chỉ đụng nhẹ anh ta một chút thôi...
Một gã cảnh sát trong đó lấy giấy tờ trong túi Trương Dương ra, lập tức phát hiện người trẻ tuổi bị đâm xe tới hôn mê này không ngờ là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, là cán bộ quốc gia! Tên cảnh sát lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, lấy còng tay ra còng Lương Đông Bình lại.
Lương Đông Bình giọng run run: Tôi không phạm pháp... Vì sao phải còng tay tôi...
hừ, nếu người ta chết thì anh chính là mưu sát đó!
Một gã cảnh sát cầm điện thoại báo cáo cho thượng cấp: Đội trưởng... trước cửa trụ sở Nhật báo Đông Nam xảy ra tai nạn xe cộ, một gã phóng viên lái xe đạp đụng vào chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích!
Xe hiệu gì?
Tên cảnh sát đó nhìn Lương Đông Bình: Xe hiệu gì?
Vĩnh Cửu!
Xe đạp xà ngang Vĩnh Cửu 26 màu đen!
Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng cười, sau đó tên đội trưởng mắng: Thằng ôn cậu đùa tôi đấy à? Xe đạp mà gây ra tai nạn, cậu có lầm không đó!
Tên cảnh sát kia rất nghiêm túc nói: Chuyện rất nghiêm trọng, tình huống của người bị đâm rất không ổn, chúng tôi đang đưa anh ta tới bệnh viện, không khéo phải có nguy hiểm tới tính mạng!
Đội trưởng nghe thấy tình huống nghiêm trọng như vậy, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc: Lập tức giữ người gây tai nạn lại!
yên tâm đi, người gây tai nạn đã bị chúng tôi bắt rồi! Lương Đông Bình trong lòng tràn ngập sợ hãi và bi ai, lúc ban đầu hắn nghĩ rằng Trương Dương đùa dai thôi, là hắn cố ý giả chết để dọa mình, nhưng vụ tai nạn xe cộ này đã qua được hơn mười phút rồi, Trương Dương vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa sắc mặt từ xanh biến thành tím, hắn nào có biết rằng, sắc mặt của Trương đại quan nhân tím tái là hắn cố ý làm vậy, tình huống trước mắt hắn là người rõ nhất, nếu không phải cố nén thì lúc này đã cười ra tiếng rồi.
Cảnh sát cầm di động của Trương Dương, tùy tiện tìm một số rồi bấm, vừa hay là gọi cho Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện cho rằng là Trương Dương gọi, nhưng vừa bắt mày thì một giọng nói xa lạ vang lên, nghe cảnh sát báo lại xong, sắc mặt Kiều Mộng Viện lập tức thay đổi, cô ta chẳng kịp nói với người nhà một tiếng nào đã lái xe tới bệnh viện nhân dân khu Bạch Sa.
Xe cảnh sát dừng lại trước phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân khu Bạch Sa, nhân viên cấp cứu của phòng cấp cứu đẩy xe tới trước xe cảnh sát, đỡ Trương Dương từ trên xe xuống, Lương Đông Bình hai tay bị còng nên không giúp được gì, hắn cũng không muốn chờ ở trong xe, Trương Dương sống hay chết vẫn chưa biết, sự sống chết của Trương Dương hiện tại tương quan chặt chẽ với lợi ích của bản thân hắn, Lương Đông Bình thầm cầu nguyện trong lòng, khi nhân viên cấp cứu đẩy Trương Dương vào phòng cấp cứu, Lương Đông Bình cũng đi theo.'