Ngày Trương Dương trở lại Nam Tích đã làm ra một quyết định, trao quyền đưa tin độc quyền về vận hội tỉnh cho nhật báo Nam Tích, về phần nhật báo Đông Nam lúc trước suýt nữa đã quyết định, thì sẽ bảo họ cút được bao xa thì cút bấy nhiêu xa, hành vi bỉ của Lý Đồng Dục đã làm Trương Dương tức giận, hắn muốn làm thế nào thì Trương Dương không có hứng thú, nhưng hắn không thể xúc phạm tới Sở Yên Nhiên, làm thương tổn tới vợ chưa cưới của hắn, lần này Sở Yên Nhiên thiếu chút nữa thì quyết liệt với cha, may mà Tống Hoài Minh có chứng cớ, bằng không hai cha con không khéo sẽ cả đời không qua lại với nhau nữa, quân tử báo thù mười năm không muộn, nhưng Trương Dương cũng không coi mình là quân tử, hắn cũng không có tính nhẫn nại tốt như vậy, chuyện thứ nhất sau khi trở lại Nam Tích chính là gạch tên của nhật báo Đông Nam ra khỏi danh sách ưu tiên đưa tin vận hội tỉnh, cuối tuần sẽ công khai tuyên bố hợp tác truyền thông, Trương Dương lúc này đã thay đổi ý định.
Chủ nhiệm Thôi Quốc Trụ nói: Chủ nhiệm Trương, lúc trước không phải đã quyết định nhật báo Đông Nam ư? Hơn nữa bọn họ đã liên tục làm mấy kì chuyên đề đưa tin rồi, vì sao lại muốn gạch họ đi?
Trương Dương nói: Không vì sao cả, tôi chỉ không muốn hợp tác rồi với bọn họ mà thôi.
Thôi Quốc Trụ ngây ra một thoáng, y đương nhiên biết cá tính của vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này trước giờ luôn rất mạnh, liền thấp giọng nhắc nhở Trương Dương: Nhật báo Đông Nam là lựa chọn của thị trưởng Cung đó!
Trương Dương cười nói: Anh không cần phải quan tâm, chuyện này tôi sẽ giải thích với anh ta!
Thôi Quốc Trụ thầm thở dài, rất nhiều lúc Trương Dương làm việc khiến cho người ta không thể nào đoán được, hắn nghĩ gì, làm gì, người thường không thể nào hiểu nổi.
Sau khi Thôi Quốc Trụ rời đi không lâu, Thường Lăng Phong tới văn phòng của Trương Dương, gã là đặc biệt tới đây để hỏi chuyện của nhật báo Đông Nam, Thường Lăng Phong nói: Chủ nhiệm Trương, hợp đồng hợp tác với phía nhật báo Đông Nam đều soạn xong rồi, chỉ chờ anh về ký, bọn họ là tòa soạn báo lớn số một số hai của Bình Hải, sức ảnh hưởng trong tỉnh tương đối lớn, bọn họ nguyện ý hỗ trợ đưa tin vận hội tỉnh là chuyện tốt mà, vì sao muốn cự tuyệt hợp tác với bọn họ?
Trương Dương nói: Lý Đồng Dục đắc tội với tôi! Lý do này đã đầy đủ rồi, ở trước mặt vị lão hữu Thường Lăng Phong này, hắn cũng không cần phải giấu diếm.
Thường Lăng Phong nghe hắn nói như vậy, không khỏi bật cười, ngồi xuống đối diện Trương Dương: Sao? Lần này tới Tĩnh An phát sinh chuyện gì à?
Trương Dương nói: Tôi đã đính hôn với Yên Nhiên rồi!
Thường Lăng Phong cười nói: Chúc mừng! Chuyện tốt như vậy nên mở tiệc to để ăn mừng chứ.
Trương Dương nói: Lý Đồng Dục là tiểu nhân, hắn âm mưu phá hoại quan hệ của hai người cha con Yên Nhiên, nói nói tôi có thể ngồi yên không để ý đến ư? Tôi chẳng những muốn xóa hợp tác với hắn, hơn nữa trong lúc vận hội tỉnh diễn ra, không cho phép bất kỳ một phóng viên nào của nhật báo Đông Nam tiến hành đưa tin.
Thường Lăng Phong nói: Anh đừng quên, nhật báo Đông Nam là thị trưởng Cung mời đến, anh làm tuyệt tình như vậy, cũng khó ăn khó nói với thị trưởng Cung.
Trương Dương cười nói: Tôi chỉ cần nói đây là ý của tỉnh trưởng Tống là được rồi.
Thường Lăng Phong nói: Ông ta chính là nhạc phụ tương lai của anh, anh không ngờ dám đẩy trách nhiệm lên người ông ta ư?
Trương Dương nói: Nếu là nhạc phụ tương lai của là tôi, phải từng thời từng khắc chuẩn bị gánh vác trách nhiệm cho tôi!
Cách làm của Trương Dương tuy rằng khiến Cung Kì Vĩ có chút không thoải mái, nhưng sau khi Trương Dương đưa ra lý do của ra bản thân, Cung Kì Vĩ cũng đành bất lực, ý của tỉnh trưởng Tống mà.
Tống Hoài Minh thật ra không hề bảo Trương Dương làm như vậy, nhưng thằng con rể này vẫy cờ hiệu của y, dựa theo suy nghĩ của Trương đại quan nhân, cái này gọi là lợi dụng tài nguyên hữu hiệu, lúc trước Cung Kì Vĩ giới thiệu nhật báo Đông Nam tới đây, là xuất phát từ hảo ý, y cũng muốn giúp Trương Dương, làm tốt vận hội tỉnh lần này, Trương Dương sở dĩ tìm ra lý do này cũng là vì không muốn Cung Kì Vĩ khó xử.
Cung Kì Vĩ đương nhiên không biết oán hận chất chứa giữa Tống Hoài Minh và Lý Đồng Dục, càng không thể nghiệm chứng chuyện này, nếu Trương Dương đã quyết định làm như vậy, y cũng không tiện nói gì nữa.
Cung Kì Vĩ nói: Nếu tỉnh trưởng Tống nói như vậy thì chỉ đành làm vậy thôi.
Trương Dương nói: Thật ra trao quyền đưa tin độc quyền về vận hội tỉnh cho truyền thông bản địa của Nam Tích chúng ta thì phù hợp với lợi ích của bản thân thành thị chúng ta hơn.
Cung Kì Vĩ nói: Lực độ và sức ảnh hưởng của tuyên truyền khẳng định sẽ giảm đi không ít.
Trương Dương nói: Nhưng chúng ta nắm dễ hơn, trên dư luận sẽ không xuất hiện vấn đề có tính phương hướng.
Cung Kì Vĩ bật cười, hắn đoán được sau lưng chuyện này khẳng định có nội tình, bằng không tỉnh trưởng Tống Hoài Minh sẽ không hỏi đến một chuyện nhỏ như vậy. Cung Kì Vĩ nói: Chúc mừng cậu đã đính hôn với con gái của tỉnh trưởng Tống!
Trương Dương cười nói: Không phải đính hôn, là phục hôn, chúng tôi trước đây đã có hôn ước, bởi vì chút mâu thuẫn cho nên mới giải trừ, hiện tại chỉ là khôi phục lại thôi.
Cung Kì Vĩ nói: Bất kể là như thế nào thì cũng phải chúc mừng cậu, lúc nào thì kết hôn? Đến lúc đó nhất định phải nhất định phải mời tôi uống rượu mừng đó!
Trương Dương nói: Yên tâm, không thể thiếu phần đại lễ của anh đâu, có điều tạm thời vẫn chưa nhanh như vậy, tôi còn muốn làm ra chút thành tích rồi mới cưới vợ, vả lại Yên Nhiên hiện tại bận rộn quản lý công ty của bà ngoại cô ta, không thể vứt bỏ nghiệp vụ của công ty mà theo tôi về làm nội trợ được.
Cung Kì Vĩ cười nói: Tuy nói nữ nhân kết hôn thì nhất định phải ở nhà làm việc nhà, nhưng sau khi kết hôn vẫn có thể có sự nghiệp của mình mà.
Trương Dương nói: Tôi chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, cũng không có nghĩa là tôi nghĩ như vậy, tôi trước giờ đều rất tôn trọng nữ tính!
Cung Kì Vĩ nói: Hợp đồng của tập đoàn Hối Thông lúc nào thì chính thức ký?
Trương Dương nói: Kiều Mộng Viện tới Hongkong rồi, chắc sau khi từ Hongkong về có thể ký kết hợp đồng chính thức.
Cung Kì Vĩ nói: Chờ tiền ký quỹ vào tài khoản, thị lý sẽ chuyển cho các cậu một khoản tiền, để cung cấp cho các cậu tiến hành công tác trù bị vận hội tỉnh.
Cám ơn thị trưởng Cung đã ủng hộ công tác của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi!
Cung Kì Vĩ bật cười: Nên là tôi cảm tạ cậu đã ủng hộ công tác của chúng tôi mới đúng, Trương Dương, vận hội tỉnh và hội kinh mậu lần này nếu có thể tổ chức thành công, cậu sẽ có công từ đầu tới cuối, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ xin thị lý tiến hành ngợi khen cậu!
Trương Dương nói: Nhất định sẽ thành công! Tuần này sẽ quyết định toàn bộ chuyện trao quyền đưa tin, ngay sau đó quảng cáo chiêu thương sẽ khẩn cấp tiến hành, bắt đầu từ trung tuần tháng tư, công tác tuyên truyền của chúng ta sẽ chính thức khai triển trong phạm vi toàn quốc, tranh thủ toàn diện châm đuốc vận hội tỉnh!
Cung Kì Vĩ rất thưởng thức năng lực công tác của Trương Dương, cũng rất có lòng tin với hắn, y gật đầu nói: Tôi tin cậu nhất định có thể thành công làm tốt chuyện này. Còn nữa, chuyện hội kinh mậu cũng không thể lơ là được, không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, nhất định phải khiến vận hội tỉnh và hội kinh mậu lần này cùng thành công rực rỡ.
Trương Dương nói: Phương hướng của hội kinh mậu đã rất rõ ràng, kế sạch cụ thể đã giao cho Thường Lăng Phong tiến hành, bởi vì Bình Hải chúng ta không muốn làm hội nghị chuyên môn, cho nên phải tham chiếu rất nhiều thứ trong ngoài nước, một số tiêu chuẩn và lưu trình đều là lần đầu tiên sắp xếp, cho nên thời gian chuẩn bị sẽ khá dài.
Vạn sự khởi đầu nan, tôi tin chỉ cần mọi người cùng cố gắng, nhất định có thể khắc phục được bất kỳ khó khăn nào. Cậu thanh niên Thường Lăng Phong này tôi đã từng tiếp xúc, rất có năng lực! Bên trong tiểu đoàn đội của cậu ngọa hổ tàng long, về sau đều là lương đống của Nam Tích chúng ta!
Trương Dương nói: Chúng tôi chỉ là một đội quân ô hợp, chẳng qua cũng may là mọi người đều đồng tâm hiệp lực, đều muốn làm tốt hai đại nhiệm vụ mà thị lý giao cho.
Cung Kì Vĩ cười nói: Có thể buộc một nhánh quân ô hợp thành chuỗi, có thể đoàn kết mọi người lại cùng nhau làm việc, chứng tỏ năng lực lãnh đạo của cậu rất mạnh, làm cho tốt đi!
Trương Dương nghe thấy Cung Kì Vĩ công nhận năng lực lãnh đạo của mình, trong lòng cũng lâng lâng, thật ra hắn cũng biết nhược điểm của mình, nhưng ai cũng thích nghe khen, lãnh đạo nếu phê bình hắn, hắn rất khó chấp nhận, không khéo sẽ ầm ĩ tới mức hai bên trở mặt, nhưng lãnh đạo nếu khích lệ hắn, trong lòng hắn sẽ rất thoải mái. Trương đại quan nhân hai đời làm người, nhưng phương diện này vẫn có chút khiếm khuyết, có điều hắn hiện tại đã học được khiêm tốn rồi: Thị trưởng Cung, cá nhân tôi không làm gì cả, chủ yếu là ngài lãnh đạo có phương pháp, ủng hộ chúng tôi hết mình.
Cung Kì Vĩ cười nói: Ôi! Học được khiêm tốn rồi à?
Trương Dương nói: Không phải học được, thật ra tôi trước giờ vẫn đều rất khiêm tốn, có điều sự khiêm tốn của tôi luôn bị người ta bỏ qua.
Cung Kì Vĩ nói: Thật ra người thật sự có năng lực không cần phải khiêm tốn, nên như thế nào thì sẽ như thế, khiêm tốn quá độ thật ra chính là dối trá!
Trương Dương nói: Vì những lời này của ngài, về sau tôi sẽ không khiêm tốn nữa.
Cung Kì Vĩ bật cười ha ha bật cười lúc này thư ký của y tới đây thông tri y phải đi tham gia hội nghị công tác chính phủ, Trương Dương đứng dậy cáo từ.
Trương Dương rời khỏi văn phòng của Cung Kì Vĩ, ở hành lang gặp tổng biên tập Lý Đồng Dục của nhật báo Đông Nam và một phóng viên của tòa soạn báo.
Lý Đồng Dục như không có chuyện gì đi tới cười cười với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, anh về từ khi nào vậy?