Nguyên Hòa Hạnh Tử bất kỳ lúc nào cũng rất cao quý thanh lịch, nghi thái vạn phương, váy dài màu hoa hồng, lay động theo gió, dáng người rất đẹp, như ẩn như hiện trong gió đêm, nhìn thấy Trương Dương, cô ta lộ ra nụ cười đủ để điên đảo chúng sinh, hai mắt sáng ngờ hiện lên một tia long lanh động lòng người.
Trương Dương cũng cười, đứng tại chỗ chờ Nguyên Hòa Hạnh Tử đi tới, nói khẽ: Khéo vậy?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Cơ hồ là mỗi ngày tôi đều sẽ tản bộ dọc theo bờ cát bên này.
Trương Dương đưa mắt nhìn lại phía cô ta đi đến, lúc này mới ý thức được cách đó không xa chính là khách sạn Dục Loan, Trương Dương nói: Tân Hải là tòa thành nhỏ, chỗ nào cũng có thể gặp người quen.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu, sửa lại những lọn tóc bị gió biển thổi rối.
Trương Dương nói: Hôm nay sao đi một mình? Trong ấn tượng của hắn, Nguyên Hòa Hạnh Tử chỉ cần xuất hiện bên cạnh luôn luôn có bảo tiêu cùng đi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Đa số thời gian tôi đều là một mình, Trương tiên sinh không biết đấy thôi.
Trương Dương bật cười: Thật ra trị an của Tân Hải rất tốt, phu nhân không cần lo lắng cho vấn đề an toàn mình.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: Thật vậy chăng? Nếu trị an của quý phương thực sự giống như lời của Trương tiên sinh thì cũng sẽ không phát sinh chuyện khu làm công của chúng tôi bị trộm. Nguyên Hòa Hạnh Tử xem ra không hề định nể mặt hắn.
Trương đại quan nhân ngượng ngùng cười nói: Sự kiện đó được chúng tôi coi trọng rất cao, trước mắt đang giải quyết.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Thật ra tối hôm qua trong khách sạn tôi ở cũng mất vài thứ.
Trương đại quan nhân ra vẻ kinh ngạc nói kinh ngạc nói: Thật sự có chuyện này ư? Phu nhân nói cho tôi biết rốt cuộc là mất cái gì vậy? Tôi lập tức phái người đi tìm! Hắn đoán chắc Nguyên Hòa Hạnh Tử không thể nói ra chuyện mất băng vệ sinh.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhẹ giọng thở dài: Không có gì quan trọng cả, tôi chỉ là cảm giác Tân Hải không hề thái bình như tưởng tượng của tôi lúc trước, có chút hối hận vì đã đến đây.
Trương Dương nói: Phu nhân sở dĩ quyết định đầu tư vào Tân Hải cũng là bởi vì nhìn trúng ưu điểm của Tân Hải, tôi thừa nhận tòa thành thị này còn có rất nhiều chỗ không vừa ý, nhưng tổng thể mà nói thì khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Anh là người lãnh đạo của nơi này, con mình thì đương nhiên là càng nhìn càng yêu.
Trương Dương nói: Tôi hy vọng phu nhân đừng bởi vì một số việc gần đây mà sinh ra cái nhìn không tốt về Tân Hải, toàn thể cán bộ của Tân Hải chúng tôi đều sẽ đem hết toàn lực phối hợp với công tác của phu nhân.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu, cô ta bỗng nhiên nói: Tôi và Cố Giai Đồng có phải thực sự rất giống nhau hay không.
Trương Dương chăm chú nhìn vào mặt của cô ta, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu mà thâm tình, Nguyên Hòa Hạnh Tử dưới cái nhìn chăm chú của hắn không ngờ lại hơi hoảng loạn, mắt nhìn ra mặt biển, xảo diệu lảng tránh ánh mắt của Trương Dương. Trương Dương nói: Rất giống, cơ hồ giống nhau như đúc.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi có thể cảm thấy anh rất yêu cô ta.
Dùng cái gì để thấy được?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Từ ánh mắt anh khi lơ đãng lộ ra, ánh mắt của một người không thể lừa được người ta.
Trương Dương nói: Đáng tiếc tôi sẽ không còn được gặp lại cô ta.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Cô ta chết như thế nào?
Trương Dương nói: Chết vì mưu sát! Có người trước khi cô ta chết đã gọi điện thoại tới cho tôi... Nhớ lại, khiến nội tâm Trương Dương cảm thấy đau như dao cắt.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Cừu nhân của anh!
Trương Dương nói: Nếu để tôi tìm được người đó, tôi sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhẹ giọng thở dài: Tôi nhớ rõ quý quốc có câu tục ngữ, oan oan tương báo khi nào mới dứt, cừu hận là một con dao hai lưỡi, không chỉ tra tấn kẻ địch của anh, còn có cả chính anh nữa, cho dù có một ngày anh tìm được cừu nhân đó, báo thù cho Cố Giai Đồng, anh cũng chưa chắc có thể chân chính cởi bỏ được khúc mắc này, báo thù không có nghĩa là kết thúc, chỉ có buông bỏ mới có thể kết thúc.
Trương Dương nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, nói: Tôi chỉ sợ cả đời này cũng không buông bỏ được.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói: Tôi bắt đầu có chút hiểu anh rồi.
Trương Dương cười nói: Hiểu tôi thế nào?
Hiểu anh là người thâm tình.
Trương Dương không nói gì, vẫn nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn sinh ra một loại ảo giác, giống như Cố Giai Đồng đã sống lại về bên cạnh hắn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi cũng không tin trên đời này thực sự có tình yêu.
Trương Dương nói: Cô yêu hắn ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử hơi ngẩn ra, những lời này của Trương Dương hỏi có chút không đầu không đuôi: Ai cơ?
Trương Dương cười nói: Chồng của cô, Nguyên Hòa Chân Dương!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Không yêu!
Lần này đến phiên Trương đại quan nhân giật mình, hắn không ngờ Nguyên Hòa Hạnh Tử thẳng thắn như vậy.
Trương Dương nói: Nhưng cô đã gả cho hắn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Trên đời này hơn phân nửa hôn nhân cũng không phải kết hợp vì tình yêu, hôn nhân của tôi và hắn chỉ là vì lợi ích, cũng giống hợp tác giữa chúng ta thôi, không phải bởi vì quan hệ của chúng ta tốt, mà là vì ở cảng Phước Long chúng ta tìm được lợi ích chung, anh nói đúng không?
Trương đại quan nhân không thể không thừa nhận, Nguyên Hòa Hạnh Tử vô cùng thẳng thắn, những lời này của cô ta nói là thật, điều này khiến cho Trương Dương bỗng nhiên sinh ra vài phần thiện cảm với Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn thích người thẳng thắn thành khẩn, Trương Dương nói: Kết hôn với người không yêu cũng rất cần dũng khí.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi thật ra không phải là một người kiên cường.
Trương Dương nói: Ấn tượng của cô tạo cho tôi không phải là như vậy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh tin cuộc sống có thể thay đổi một người không?
Tin!
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Tôi chính là là người bị cuộc sống thay đổi.
Trương Dương nói: Cô có từng yêu? Câu hỏi này có chút đường đột, đổi thành trước lần gặp mặt hôm nay, Trương đại quan nhân bất kể là như thế nào đều sẽ không đề xuất vấn đề kỳ quái này với Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: Tôi không tin vào tình yêu!
Trừ phi từng trải qua, nếu không thì sao lại không tin?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi bỗng nhiên phát hiện anh vô cùng cảm thấy hứng thú với tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác.
Trương đại quan nhân nói: Tôi có hứng thú với cô là vì Giai Đồng, rất nhiều lúc tôi luôn lảng tránh gặp mặt cô, bởi vì tôi sợ nhìn thấy cô sẽ gợi lên nỗi đau khổ trong lòng tôi, nhưng tôi lại chờ mong được nhìn thấy cô, nhìn thấy cô, tôi lại sẽ được sinh ra một số ảo giác và ảo tưởng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử chớp chớp mắt: Anh coi tôi trở thành cô ta?
Trương Dương lắc đầu: Cô không phải cô ta!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: Chỗ bất đồng lớn nhất của chúng tôi là ở đâu?
Trương Dương nói: Cô ấy nhìn thế giới với ánh mắt tràn ngập cảm ơn và quan ái, cô thì nhìn thế giới với ánh mắt tràn ngập đạm mạc.
Đôi môi đỏ mọng của Nguyên Hòa Hạnh Tử cong lên vẽ ra một đường cong ôn nhu, cô ta thở dài: Anh tôi nói như vậy, không sợ tôi không vui à?
Trương Dương nói: Tôi chỉ ăn ngay nói thật.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh chán ghét tôi!
Tôi thưởng thức sự thẳng thắn thành khẩn của cô! Trương đại quan nhân tạm dừng một chút rồi lại nói: Tôi không thể chán ghét cô, bởi vì trên người cô có bóng dáng của Giai Đồng. Trương đại quan nhân nói xong câu đó liền xoay người rời đi, hắn không hề nói lời từ biệt với Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không bởi vì hắn ra đi không từ giã mà sinh ra suy nghĩ hắn không lịch sự, nhìn bóng dáng đi xa của Trương Dương như có chút đăm chiêu.
Chuyện Trương Dương đánh Giang Nhạc rất nhanh liền ầm ĩ tới tỉnh lý, Ủy ban kỷ luật tỉnh coi trọng chuyện này, nghe nói là Tống Hoài Minh sau khi biết được chuyện này thì rất giận dữ, tự mình lên tiếng muốn Ủy ban kỷ luật tiến hành truy trách Trương Dương, phía Ủy ban kỷ luật sau khi châm chước nhiều lần. Quyết định xử phạt cảnh cáo trong đảng Trương Dương, xử phạt này kể ra thì không đau không ngứa, nhưng Hạng Thành sau khi quyết định nhận được sau khi quyết định xử phạt thì vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, hắn gọi bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương vào văn phòng của mình.
Trần Cương biết quyết định xử phạt của tỉnh lý, cười cười: Bí thư Hạng, ngài tìm tôi vì chuyện này à?
Hạng Thành nói: Tôi không phải đã nói rồi ư, chuyện này tốt nhất là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, gặp riêng nói lời xin lỗi là được rồi. Giải quyết nội bộ là được, là ai truyền ra ngoài.
Trần Cương ho khan một tiếng rồi nói khẽ: Bí thư Hạng, tôi cảm thấy đó là một cơ hội tốt. Nếu giữa Trương Dương và Cung Kì Vĩ nóng lên, chúng ta không ngại lửa cháy đổ thêm dầu.
Hạng Thành chỉ bảo hắn, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Trần Cương thì Thở dài: Tội gì phải vậy, ầm ĩ đến cuối cùng, còn không phải là tổn thương tới mặt mũi của đoàn đội lãnh đạo chúng ta ư? Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại đồng ý với cách làm của Trần Cương.