Edit by Tiêu Tiêu <<Ren>>
“Ta đã thông báo với chủ nhân, rất nhanh thôi nàng sẽ tới, sau này ngươi tuyệt đối không được động thủ.” Tiểu Mễ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Xem ra sau này nó không nên tách khỏi tiểu chủ nhân, nếu không rất dễ xảy ra sự cố.
“Yêu thú?”
Lúc này, Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn sang Tiểu Mễ, lông mày khẽ cau lại: “Không nghĩ tới trong tay ngươi lại có yêu thú... Nhưng yêu thú dù mạnh, cũng không thể đối đầu với Cầm Âm cốc chúng ta.”
Cầm Âm cốc?
Lam lão gia tử sầm mặt lại, nữ nhân này là người Cầm Âm cốc? Nhan Nhi đụng tới người Cầm Âm cốc bao giờ?
“Vị cô nương này, ngươi luôn miệng nói phải tìm cháu gái ngoại của ta, ngay cả một lý do cũng không nói, vậy mà ngươi còn muốn ta gọi Nhan Nhi ra gặp sao?”
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh nhạt, khóe miệng cười lạnh: “Ta nghe nói, Bạch Nhan là nữ nhân của Đế Thương? Vì thế, ta chỉ hiếu kỳ tới nhìn một lần mà thôi.”
Nàng nói một câu kia, khiến cho mọi người có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là một nữ nhân ái mộ Đế Thương...
“Tiểu Mễ, lão cha bại hoại đúng là toàn trêu chọc ra hoa đào, xem xét lại hắn không hề phù hợp với mẫu thân, “ khuôn mặt Bạch Tiểu Thần phấn nộn, đôi mắt to phá lệ sáng tỏ, “Vì thế, để mẫu thân an toàn, ta muốn suy nghĩ một chút xem có nên nhận cha này hay không...”
Đáng thương cho Đế Thương, cũng bởi nguyên nhân này, để con đường truy thê của hắn thêm dài, mà hắn ngay cả Mộ Khinh Ca là ai cũng không biết...
Ánh mắt Mộ Khinh Ca xẹt qua tia lạnh lẽo, lạnh như băng nhìn Bạch Tiểu Thần: “Mẫu thân ngươi dạy dỗ ngươi như thế? Nếu vậy, ta không ngại dạy ngươi đạo đức lễ nghi!”
Nàng không chiếm được Đế Thương nên ghi hận trong lòng? Thực là buồn cười, nàng chỉ không thuận mắt khi có nữ nhân dây dưa hắn mà thôi!”
“Meo.” Tiểu Mễ liếm móng vuốt, uể oải nhìn Mộ Khinh Ca, đáy mắt kia rõ ràng ẩn chứa khinh thường.
Mắt thấy sắc mặt Mộ Khinh Ca càng lúc càng lạnh, Lam lão gia tử thấy Đổng Nhược Lan vẫn chưa về, ánh mắt bắt đầu lo lắng, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Lam lão phu nhân.
Lão phu nhân ngầm hiểu, đi nhanh đến bên cạnh Bạch Tiểu Thần, kéo Bạch Tiểu Thần vào trong ngực mà an ủi, lo hắn bị Mộ Khinh Ca dọa sợ.
Bà một bên đau lòng ôm Bạch Tiểu Thần, một bên nhìn Mộ Khinh Ca.
“Trước khi ngươi tìm cháu gái ngoại của ta, không hỏi thăm thân phận của nàng sao? Cháu gái ngoại của ta là chủ tử Phượng Lâu, lâu chủ Phượng Lâu là chủ tử của nàng, Cầm Âm cốc các ngươi và Phượng Lâu đều là môn phái tam lưu, nếu thật sự đánh ai thắng ai thua còn chưa xác định.”
Mộ Khinh Ca nheo mắt, khí thế trên người trái lại đã vơi đi rất nhiều, đôi mắt đẹp hiện lên tia lạnh lẽo, vẫn nở nụ cười lạnh: “Hoa La? Một nữ tử phong tình mà thôi, ta còn không để trong mắt.”
Nhưng mà... Bạch Nhược dám che giấu nàng chuyện này, không thể tha thứ!
“Ha ha, “ Lục y nữ tử cười châm chọc hai tiếng, nàng lau gương mặt vừa bị Tiểu Mễ cào, ánh mắt tràn đầy đùa cợt, “Ngươi còn so sánh Phượng Lâu và Cầm Âm cốc chúng ta! Nữ tử Cầm Âm cốc chúng ta đều thanh lệ thoát tục, trinh tiết vô cùng quan trọng, chốn phong lưu như Phượng Lâu, làm sao có thể so sánh với nơi tiên cảnh như Cầm Âm cốc?”
Ngụ ý, nữ nhân Phượng Lâu đều là kẻ phong tình, mà mỗi người Cầm Âm cốc đều là tiên nữ! Nếu như lựa chọn, thế nhân đương nhiên sẽ chọn Cầm Âm cốc!
“Tiểu Mễ, cào nàng!”