Edit: Tiêu Tiêu
Bổn vương đã nói chờ ngươi...
Bạch Nhan rũ mắt, che giấu ánh nhìn phức tạp: “Nhưng ta không thích ngươi.”
“Không ngại, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ yêu bổn vương.”
Giọng nói nam nhân cuồng ngạo tự tin, làm cho Bạch Nhan hận không thể đánhvmột quyền vào bản mặt của hắn.
Gặp qua tự luyến, nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy tự luyến tới mức độ này, thế nào mà hắn có tự tin rằng nàng sẽ yêu hắn?
...
Lúc này, tại ngõ nhỏ cách vương phủ không xa, một cái đầu nhỏ thập thò bên ngoài, dáo dác nhìn ngó xung quanh.
“Tiểu chủ nhân, ngươi thực sự cần làm như vậy?” Tâm Tiểu Mễ đang run rẩy: “ Chuyện này... Ta có thể rời khỏi không?”
“Không được!”
Bạch Tiểu Thần vỗ vỗ đầu Tiểu Mễ: “Ngươi phải suy nghĩ một chút, tên bại hoại kia khi dễ mẫu thân như thế nào rồi.”
Tiểu Mễ muốn khóc, nhưng tên bại hoại kia là phụ thân ngươi nha, không phải ngươi nói để phụ mẫu ngươi sinh muội muội sao?
Bạch Tiểu Thần đương nhiên đoán được suy nghĩ của Tiểu Mễ, nâng cằm nói: “Đó là kế sách tạm thời của ta, bằng không, tên bại hoại kia không thả ta khỏi nhà thì làm sao bây giờ? Ta ra như thế nào được?”
“Với lại...” Bạch Tiểu Thần dừng một chút: “Ngươi cũng thấy, ta đánh không lại bại hoại, lại không thể để hắn tiếp tục quấy rối mẫu thân, vì vậy, ta mới quyết định bí quá hóa liều.”
“Không phải ngươi cảm thấy hắn không ghê tởm như thế sao?” Vẻ mặt Tiểu Mễ như đưa đám.
Tiểu chủ nhân là nhi tử Đế Thương, chắc chắn Đế Thương sẽ không bắt hắn, nhưng mình khẳng định sẽ thành pháo hôi.
Bạch Tiểu Thần rối rắm: “Đúng là ta không chán ghét hắn, nhưng hắn khi dễ mẫu thân là không đúng, còn muốn lợi dụng Bảo Bảo! Bảo Bảo thích muội muội, nhưng Bảo Bảo thích mẫu thân hơn.”
Dù sao, khi dễ mẫu thân đều là bại hoại.
“Thế nhưng...”
Tiểu Mễ còn muốn nói, đã bị Bạch Tiểu Thần chặn miệng lại.
“Ngươi đừng nói chuyện, bây giờ chúng ta lập tức hành động.”
Hắn lén lút đi ra từ trong ngõ hẻm, từ từ đi tới vương phủ.
Vì Bạch Tiểu Thần một mực quan sát địa hình xung quanh, nên không chú ý tới người phía trước, không cẩn thận đụng vào.
Hắn lui về sau mấy bước, mà người bị hắn đụng phải thì đặt mông ngồi dưới đất.
“Ngươi...” Thiếu nữ ngã trên đất đang tính đứng dậy, bỗng dưng nhìn thấy gương mặt phấn điêu ngọc trác của Bạch Tiểu Thần, lập tức nổi giận đùng đùng, “Là ngươi?”
Bạch Tiểu Thần mê man chớp mắt to: “Đại thẩm biết ta à?”
“Ngươi gọi ai là đại thẩm?” Thiếu nữ từ dưới đất bò dậy, lửa giận ngập trời gầm lên: “Bản công chúa là hoàng hoa đại khuê nữ chưa xuất giá, ngươi dám gọi ta là đại thẩm?”
Công chúa?
Bạch Tiểu Thần đảo mắt, nàng là công chúa Lưu Hỏa quốc?
“Mau lăn đi cho bản công chúa!” Lục công chúa phẫn nộ.
Nàng không nghĩ đến ở chỗ này thế mà gặp phải nhi tử Bạch Nhan, đúng là xúi quẩy!
Vừa nhớ đến ngày đó trong hoàng cung, nàng trốn sau cây trông thấy Đế Thương bảo vệ tên oắt con này, nàng hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà, đối với Đế Thương động muốn chút là chặt tay chặt chân người, Lục công chúa sợ hãi từ trong nội tâm, đến mức trong khoảng thời gian này không dám đi tìm Đế Thương.
Nàng không chiếm được tình yêu của Đế Thương, nhưng Bạch Nhan dựa vào cái gì mà có được? Nữ nhân kia có gì ưu tú hơn nàng chứ?
“Đại thẩm, Thần Nhi không lăn, hay là, trước hết ngươi làm mẫu cho Thần Nhi xem một chút đi?”
Mặt Bạch Tiểu Thần phấn nộn, đáng yêu nhìn chằm chằm Lục công chúa, trong mắt chứa sự mong đợi.
“Câm miệng!”
Tiểu gia hỏa này mở miệng ra là đại thẩm, gương mặt xinh đẹp của Lục công chúa tức tới xanh xám: “Ngươi gọi thêm một câu, bản công chúa liền cho người xé rách cái miệng của ngươi!”