Edit: Tiêu Tiêu
“Đổng Nhược Lan chỉ đang giả bộ bệnh mà thôi, cũng chỉ có các ngươi mới ngớ ngẩn, có thể vì nàng lãng phí đan dược.”
Dù sao Đổng Nhược Lan lại không chết được, cần gì lãng phí tiền tài?
“Ngươi...” Đổng Thiên Lăng tức đến run rẩy cả người, “Trong tay ngươi cầm dược liệu của bản gia chủ, lại dùng một viên đan dược giả lừa gạt bản gia chủ, bản gia chủ lúc ấy thật sự là ngu xuẩn, thế mà tin ngươi.”
Hắn nắm thật chặt nắm đấm, hít sâu một hơi: “Người tới, đi chuẩn bị một phong hưu thư, bản gia chủ chủ trương thay con bỏ vợ!”
Phó Bảo Vân lập tức mở to hai mắt nhìn, hắn thế mà muốn bỏ ả ư? Sao dám?
“Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?” Sắc mặt Phó Bảo Vân trắng bệch.
Ả gả cho Đổng gia vốn là gả cho, hắn còn muốn bỏ ả ư?
“Cha!” Vẻ mặt Đổng Nhược Cần biến đổi, “Bảo Vân những năm này bị ủy khuất còn ít sao? Ngươi lại muốn vì một ngoại nhân mà đuổi nàng.”
Thân thể Đổng Thiên Lăng cứng đờ, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Cũng may sau khi Nhược Lan tỉnh, hắn liền để Tiểu Vận bồi bên, cũng không có để nàng rời phòng.
Nếu không, để Nhược Lan biết những lời này của Đổng Nhược Cần, nàng sẽ thương tâm đến nhường nào?
Đây chính là đệ đệ nàng đau nhiều năm, bảo vệ nhiều năm đấy.
“Mẫu thân, “ Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu, trong đôi mắt thiên chân vô tà tràn đầy mê mang, “Cữu nãi nãi là Đổng gia lão gia gia nhặt được sao?”
“Vì sao nói như vậy?”
“Nếu như cữu nãi nãi là nữ nhi thân sinh của Đổng gia lão gia gia, vậy hắn mới thật sự là người một nhà, nhưng các nàng một ngụm một câu đều nói ngoại nhân, không phảì nói rõ cữu nãi nãi là bị nhặt được? Nếu là thật sự như vậy, cữu nãi nãi cũng quá đáng thương.”
Giọng của bánh bao nhỏ làm khu viện ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Ánh mắt Đổng Nhược Cần rất không kiên nhẫn nhìn Bạch Tiểu Thần, “Tỷ tỷ của ta tự nhiên là nữ nhi thân sinh của cha ta, nhưng nàng đã gả đi, liền xem như ngoại nhân.”
“Hóa ra là thế, “ Bạch Tiểu Thần cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, giọng hắn mười phần ngây thơ, thiên chân khả ái, “Lúc cữu nãi nãi xuất giá, có phải cần thay máu hay không? Nếu không, trong cơ thể nàng có huyết mạch của Đổng gia lão gia gia, làm sao cũng không thể thành ngoại nhân.”
Nói đến đây, Bạch Tiểu Thần vô cùng đáng thương cắn cắn ngón tay: “Mẫu thân, lúc thay máu có đau hay không? Sau này Thần nhi thành gia, có phải cũng cần thay máu không.”
Nếu như người khác nói lời này, Đổng Nhược Cần khẳng định sẽ quát tháo hắn giả vờ giả vịt.
Nhưng hôm nay, nói ra lời ấy chính là một hài tử năm tuổi, khiến hắn làm sao cũng nghĩ không ra đối phương là cố ý giả bộ như không hiểu.
Hắn chỉ có thể kìm nén một hơi, dùng đôi mắt bất mãn nhìn về phía Bạch Nhan, giống như đang chỉ trích nàng không giáo dục tốt con của mình.
Bạch Nhan hơi giương môi, hạ con ngươi, nhẹ nhàng sờ đầu Bạch Tiểu Thần.
“Bị thay máu không phải cữu nãi nãi ngươi, mà một người hoàn toàn khác, cho nên, trong mắt hắn, cữu nãi nãi ngươi không có dòng máu giống hắn, dĩ nhiên chính là ngoại nhân.”
“Thần nhi hiểu rõ, cữu nãi nãi và Đổng gia lão gia gia là người một nhà, hắn mới thật sự là ngoại nhân.”
“Hiểu rõ liền tốt, sau này không hiểu cứ phải hỏi.”
Đôi mẫu tử không coi ai ra gì nói chuyện, khiến sắc mặt phu thê Phó Bảo Vân cùng nhau đại biến, ánh mắt nhìn Bạch Nhan chuyển thành phẫn nộ.
“Cha, mẹ!” Đổng Nhược Cần trừng mắt nhìn Bạch Nhan, quay đầu nhìn Đổng gia Nhị lão, “ Tại sao Lam Tiểu Vận đưa loại nữ nhân không hiểu cấp bậc lễ nghĩa về đây vậy? Ngay cả nhi tử nàng cũng không dạy dỗ, tự nhiên không phải loại tốt đẹp gì.”