Edit: Tiêu Tiêu
Bạch Triển Bằng khẽ gật đầu: “Không sai, ta mười năm trước, quả thật bị người làm bị thương.”
“Vậy được rồi, mười năm trước, có luyện đan sư cho ngươi dùng đan dược, mặc dù luyện đan sư kia cứu được mạng của ngươi, nhưng, lúc ngươi trọng thương đã để lại một ít chân khí, mười năm qua, chân khí vẫn luôn phá hủy lục phủ ngũ tạng của ngươi, khiến thân thể ngươi càng ngày càng lụi bại.”
Bạch Triển Bằng khẽ giật mình, cười khổ nói: “Những lời ngươi nói, đều có luyện đan sư nói cho ta biết rồi, chỉ là nếu cưỡng ép hủy đi đạo chân khí này, sẽ làm tổn thương kinh mạch của ta, lúc đó, hiển nhiên ta sẽ thành một phế vật! Đã như vậy, không bằng ta chết có tự tôn.”
“Ai nói với ngươi bài trừ chân khí sẽ tổn thương tới kinh mạch vậy?”
Bạch Nhan cong môi cười, mắt đen nhìn tiểu Bạch Hổ đang phơi nắng phía xa, ánh mắt hơi lóe: “Tiểu Mễ, cho ngươi một nhiệm vụ đây.”
Tiểu Mễ vút một tiếng nhảy vào ngực Bạch Nhan, nó từ trên cao nhìn xuống Bạch Triển Bằng, đáy mắt hiện lên tia ghét bỏ.
Nhân loại này cũng không phải đại mỹ nhân, vậy cũng muốn nó hút chân khí còn lưu lại ra, nó không muốn!
“Hai bàn thịt Đông Pha.”
Bạch Nhan cắn răng, nói.
Tiểu Mễ hừ hừ, nó không muốn vì hai bàn thịt Đông Pha mà bán tôn nghiêm.
“Cộng thêm một con heo sữa quay.” Bạch Nhan tiếp tục nói.
Ánh mắt Tiểu Mễ hơi lóe, ồ, nó phải suy nghĩ.
“Một tháng cơm của ngươi, ta tự mình xuống bếp!” Bạch Nhan quyết tâm.
Mắt Tiểu Mễ sáng rực lên, giơ móng vuốt nhỏ đập tay Bạch Nhan.
Thành giao!
Tôn nghiêm cẩu thí gì đấy, đứng trước mỹ thực, tất cả đều là vớ vẩn!
Vì một tháng không cần ngược đãi dạ dày, không phải là... hút chân khí thôi à, có gì đặc biệt hơn người đâu.
Bạch Nhan quay đầu nhìn Bạch Triển Bằng: “Ngươi đi với Tiểu Mễ một chuyến, nó sẽ hút chân khí trong cơ thể ngươi ra.”
Bạch Triển Bằng và lão giả rất ngạc nhiên.
Tất cả người trong Dược Môn đều không có cách hút chân khí ra, dăm ba câu của nàng đã có thể giải quyết rồi?
“Bạch cô nương, “ Khóe môi Bạch Triển Bằng nhếch lên nụ cười khổ sở, “Đạo chân khí này đã ở trong cơ thể ta mười năm, thân thể ta đã tổn hại vạn phần nghiêm trọng, dù chân khí bị bài trừ, ta cũng chỉ sống được thêm mấy năm thôi.”
Bạch Nhan nhíu mày: “Ta đã nói, vậy đương nhiên có biện pháp giúp thân thể ngươi hồi phục như cũ, nếu ngươi tin ta, ngươi lập tức đi cùng nó đi.”
“Thiếu gia!”
Lão giả hoảng hốt, hắn biết, nếu để thiếu gia lựa chọn, khẳng định sẽ tin tưởng nha đầu không rõ lai lịch này.
“Thiếu gia, người không thể không đề phòng.”
Bạch Triển Bằng liếc lão giả, cười nhạt: “Ta vốn không còn mấy ngày để sống, nếu vậy, tin nàng một lần thì có sao?”
Dứt lời, hắn nói với Tiểu Mễ: “Dẫn đường đi.”
“Meo.”
Tiểu Mễ kêu một tiếng, đáy mắt mang theo ý ghét bỏ.
Trước lúc đi khỏi, Bạch Nhan âm thầm liếc Tiểu Mễ một cái, Tiểu Mễ nháy nháy mắt với nàng, tỏ rõ đã hiểu ý.
“Thiếu gia!”
Lão giả hoảng hốt muốn đi theo, nhưng chưa đi được vài bước, đã bị Bạch Nhan tự mình ngăn lại.
“Ngươi...” Đáy mắt lão giả toàn là phẫn nộ, “Nếu để thiếu gia xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!”
Bạch Nhan không để ý lão giả phẫn nộ, nhanh chân đi tới giữa đình nghỉ mát, phất tay áo ngồi xuống, nàng nhìn sang thị vệ bên cạnh, hỏi: “Tiểu công tử vẫn chưa về sao?”
“Tiểu công tử nói đi chơi với bằng hữu, đoán chừng trời tối mới quay về.”