Edit: ThienDa
“Biểu tỷ...”
Lam Tiểu Vận đứng bên cạnh Bạch Nhan, hai mắt phát sáng nhìn tiểu hồ ly trong ngực nàng.
Ánh mắt kia làm Bạch Tiểu Thần khẽ run lên, vội vàng rúc vào ngực mẫu thân.
“Ngày sau ta tìm cho ngươi một con hồ ly, nó thì không được.”
Bạch Nhan không bao giờ nghĩ đem Thần Nhi tặng cho người khác, nên khi thấy ánh mắt của Lam Tiểu Vận, nàng trực tiếp cự tuyệt.
“Được.”
Ánh mắt Lam Tiểu Vận hiện lên vẻ thất vọng, lưu luyến không rời mắt khỏi Bạch Tiểu Thần trong ngực Bạch Nhan: “Bất quá, ngươi tìm hồ ly cho ta, cũng phải xinh đẹp như vậy.”
Đẹp như Thần Nhi?
Bạch Nhan thuận miệng nói: “Đến lúc đó rồi nói sau, Vận Nhi, ngươi đem Bạch Chỉ ném ở cổng là được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Biểu tỷ, ngươi không tìm biểu ca sao?” Lam Tiểu Vận ngạc nhiên.
Biểu tỷ không phải lo lắng cho biểu ca sao? Vì sao đến cổng rồi lại muốn hồi phủ?
“Hắn rất an toàn.”
Khóe môi Bạch Nhan cong lên một đường cong nhè nhẹ, đôi mắt lạnh lẽo âm u.
Sau này, có người Phượng Lâu bảo hộ, Bạch Tiêu tuyệt đối sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào!
Nàng cũng có thể yên tâm đi làm chuyện của nàng!
“Tiểu Mễ, ngươi mang Thần Nhi quay về.”
Bạch Nhan vừa dứt lời, móng vuốt Bạch Tiểu Thần bấu chặt lấy ống tay áo nàng, đôi mắt khẽ nâng, nước mắt đầm đìa nhìn Bạch Nhan.
Ánh mắt này làm lòng Bạch Nhan mềm nhũn, bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Mễ, ngươi về trước đi, ngày mai ta sẽ đưa Thần Nhi về nhà.”
“Meo.”
Tiểu Mễ kêu một tiếng, mắt nhìn Bạch Nhan cùng Bạch Tiểu Thần, quay người về hướng bóng đêm mà đi, rất nhanh, liền biến mất trên đường cái...
“Đi, về nhà.”
Bạch Nhan ôm tiểu gia hỏa trong ngực, lại kéo tay Lam Tiểu Vận, đi về Lam gia.
Về đến nơi, Lam Vũ vẫn chưa về, lúc đó nàng để Lam Vũ đi tới Bạch gia tìm Bạch Tiêu, đồng thời dặn Tiểu Mễ cũng đi nhìn xem.
Bất quá, với tình hình này, Lam Vũ có lẽ chưa về được...
Lam Tiểu Vận vốn dĩ tưởng cùng Bạch Nhan về phòng, cho dù không cách nào có được ngân hồ, thì trêu chọc nó cũng tốt.
Nhưng mà, Bạch Nhan nóng lòng muốn biết phát sinh chuyện gì, phịch một tiếng đem cửa phòng đóng lại, kém chút nữa đập vào mũi Lam Tiểu Vận.
Edit: ThienDa
Lam Tiểu Vận sờ sờ lên mũi, biểu tình ủy khuất, nàng nghĩ đến Bạch Nhan đã đáp ứng nàng, trong lòng lập tức thông suốt.
“Dù sao biểu tỷ đã đáp ứng ta đem hồ ly cho ta chọn lựa, ta nhất thời không cần nóng lòng.”
Tâm tình nàng thật tốt, nhìn cửa phòng đã đóng, sau đó quay người rời đi.
...
Chờ bước chân Lam Tiểu Vận đã đi xa, Bạch Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đặt tiểu hồ ly lên bàn.
Tiểu hồ ly khẽ động phát sáng, thân thể dần biến hóa, nháy mắt, một tiểu oa nhi xuất hiện trước mặt nàng.
“Thần Nhi, cữu cữu ngươi thế nào?” trong lòng Bạch Nhan đầy lo lắng, mở miệng hỏi.
“Mẫu thân, cái phôi nữ nhân kia thật ghê tởm!” khuôn mặt nhỏ nhắn Bạch Tiểu Thần thở phì phò, “Cữu cữu ngã bệnh, cũng không mời y sư cho hắn, còn đem hắn nhốt lại! Ta còn nghe lén được nàng ta nói xấu mẫu thân và cữu cữu.”
“Sau đó thì sao?”
“Cái phôi nữ nhân kia muốn sinh bảo bảo cho người khác, mẫu thân, người cũng sinh thêm bảo bảo bồi Thần Nhi đi.” Bạch Tiểu Thần hai mắt phát sáng không chớp nhìn Bạch Nhan.
Bạch Nhan xấu hổ ho khan hai tiếng: “Ngươi ngay cả phụ thân còn không có, nương làm sao sinh?”