Edit: Tiêu Tiêu.
Nam Cung Dực cười xùy một tiếng.
Hắn tới khá muộn, không thấy cảnh Bạch Chấn Tường giao chiến với Tả hộ pháp, còn tưởng Bạch Chấn Tường tức giận tới thổ huyết.
Hiện tại nghe Bạch Nhan nói, nên liên tục cười lạnh: “Ngươi chỉ là một nữ nhân thanh lâu nho nhỏ, có thể không tha thứ cho ai đây? Nếu không phải ỷ vào Đế Thương, ngươi có thể làm mưa làm gió sao? Bây giờ nếu Đế Thương biết ngươi là hoa khôi Phượng Lâu, để xem hắn có còn muốn ngươi nữa hay không!”
Trước đây hắn còn muốn nạp nữ nhân này làm thiếp, thế nhưng một nữ nhân không có tự tôn tự ái, ngay cả làm nha hoàn cho hắn cũng không có tư cách!
“Ồ, vậy mà ta không biết cơ, từ bao giờ mà ngay cả hoa khôi Phượng Lâu là ai các ngươi cũng biết thế? Làm sao ta không biết Phượng Lâu có hoa khôi vậy?”
Âm thanh kiều mị truyền tới từ phía sau, pha chút lạnh lẽo, khiến lòng đám người run lên.
Bạch Nhan nhếch môi, từ lúc nàng tiếp quản Phượng Lâu, nữ tử Phượng Lâu đã không phân biệt mạnh yếu, đồng thời... danh hiệu hoa khôi cũng biến mất từ lâu.
Đám người tự động tránh thành một lối, cho nhóm người phía sau đi vào.
Dẫn đầu bọn họ là hai nữ tử mỹ mạo.
Thần sắc hai nữ tử đều yêu mị, nếu nói điểm khác nhau, nữ tử phía trước trong yêu mị mang theo chút lạnh lùng, người còn lại... chân chính mị hoặc lòng người.
“Sở Nương? Đó không phải Sở Nương của Phượng lâu sao? Tại sao nàng lại tới đây?”
“Vừa rồi Sở Nương ở trước mặt nói nữ nhân kia không phải hoa khôi Phượng Lâu là có ý gì?”
Mọi người đều giật mình, sững sờ nhìn nhóm người nhanh chân đi tới.
Phượng Lâu bỏ danh hiệu hoa khôi, chuyện này chỉ có nội bộ Phượng Lâu mới biết, cũng không thông báo ra bên ngoài, điểm duy nhất là, cuộc thi hoa khôi hàng năm không tồn tại nữa.
Chủ yếu là năm đó Bạch Nhan đã nói, hoạt động cốt lõi của Phượng Lâu là thu thập tình báo trong thiên hạ, không cần thiết lãng phí thời gian vào chuyện này, cho nên, Phượng Lâu mới bỏ đi cuộc thi hoa khôi.
Bàn tay đang vả mặt Vu Dung của Tả hộ pháp dừng lại, hắn từ từ đến trước mặt Hoa La, nửa quỳ cung kính trên mặt đất: “Thuộc hạ tham kiến Lâu chủ!”
Oanh!
Lâu chủ?
Mọi người bị danh xưng này dọa cho sợ, kinh ngạc nhìn sang Hoa La.
Nàng là Lâu chủ Phượng lâu, là vị ngang hàng với hoàng đế của Lưu Hỏa quốc?
Tuổi còn trẻ như thế sao?
Vẻ mặt Hoa La lạnh lẽo: “Bản Lâu chủ sai ngươi bảo vệ Bạch công tử, tại sao ngươi lại để Bạch công tử bị thương?”
Tim Tả hộ pháp run lên: “Thuộc hạ biết tội, xin Lâu chủ trừng phạt!”
“Người trừng phạt ngươi không phải ta, nhưng đoán là, bây giờ nàng cũng không rảnh mà phạt ngươi, “ Hoa La nhếch môi, đôi mắt quyến rũ xẹt qua tia lạnh băng, con ngươi liếc qua Bạch Chấn Tường đang khiếp sợ, “Bạch Chấn Tường, một kẻ ngu xuẩn như vậy, đúng là khiến ta được mở rộng tầm mắt.”
Một chút bằng chứng cũng không có, chỉ dựa vào một ít suy đoán, liền vũ nhục Bạch Nhan là hoa khôi Phượng Lâu, còn dám tuyên bố trước mặt mọi người?
“Hoa... Hoa lâu chủ...” Khoảnh khắc trông thấy Hoa La, Bạch Chấn Tường hơi cà lăm.
Đây là người mà khoảng thời gian này hắn muốn nịnh bợ, là người mà vô duyên gặp mặt.
Hiện tại cứ như thế sống sờ sờ đứng ngay trước mặt hắn.
Hắn còn chưa kịp thoát khỏi khiếp sợ, giọng nói lạnh băng của Bạch Nhan đã truyền tới: “Hoa La, trước mắt hãy trói hết người của Vu gia lại cho ta!”
Nàng... Đây là đang ra lệnh cho Lâu chủ Phượng Lâu làm việc cho nàng ư?
Bạch Chấn Tường thấy Bạch Nhan tìm chết mà ra lệnh cho Hoa La, lập tức cảm giác cơ hội đã tới, đứng dậy quát lớn: “Bạch Nhan, là ai cho ngươi cái lá gan nói chuyện với Lâu chủ Phượng Lâu?”