Edit: Tiêu Tiêu
Sau đó, hắn đem báo cáo của ám vệ trước đó từng cái nói cho Phó lão.
Cuối cùng, hắn còn nói một câu: “Mấy năm này vì ta không muốn nhìn thấy Phó Bảo Vân, liền lạnh nhạt Đổng gia, từ giờ phút này bắt đầu, ta dự định trọng dụng khối u Đổng Nhược Cần này.”
Đổng Nhược Cần là con độc đinh của Đổng gia, chẳng phải là khối u của cả nhà?
Trước khi Đổng Nhược Lan chưa bị Phó Bảo Vân đánh bất tỉnh, quả thật là như thế, nhưng Phó Thiên Tề bởi vì chán ghét Phó Bảo Vân, cũng không có coi trọng Đổng gia, tự nhiên không biết chuyện mấy ngày nay của Đổng gia...
Sắc mặt Phó trầm xuống: “Đổng Nhược Lan là cữu mẫu Bạch Nhan, Đổng gia Nhị lão lại là phụ mẫu Đổng Nhược Lan, đến lúc đó ngươi đánh tiếng một chút cho Phó Bảo Vân, để nàng thu liễm một chút tính tình!”
“Phụ hoàng, ngươi bảo ta nói với nàng những điều đó để làm gì? Lấy tính cách của Phó Bảo Vân, dù cho ta nói ra thân phận Bạch Nhan, nàng ta cũng sẽ tự cho là đúng cho là ta đang lừa gạt nàng! Cùng nàng nhiều lời vô dụng, ta cần gì lãng phí miệng lưỡi?”
Mày kiếm Phó Thiên Tề khẽ nhíu, hắn chỉ cần vừa nghĩ tới sau khi trọng dụng Đổng gia, Phó Bảo Vân lại lắc lư trước mặt hắn, cũng cảm thấy buồn nôn.
Phó lão khẽ gật đầu: “Vậy trước hết ngươi lấy lòng Đổng Nhược Cần, năm đó ta đã nghe nói Đổng Nhược Lan rất thương yêu đệ đệ duy nhất này, chỉ cần Đổng Nhược Cần mở miệng, hắn tất nhiên sẽ nói vài lời hữu ích về ngươi trước mặt Bạch Nhan.”
“Vâng, phụ hoàng, nhi thần còn cần làm việc công, liền cáo lui trước.”
Sau khi Phó Thiên Tề hồi bẩm xong với Phó lão, được lão thái giám cung tiễn đi ra biệt viện, chậm rãi xuống dưới chân núi.
...
Dưới núi, Tam hoàng tử Phó Như Lâm đi qua đi lại chờ, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng liếc hướng về trên núi, vừa định muốn lên trước hai bước, liền bị kia hai thị vệ thần sắc lạnh lùng chắn đường.
“Tam hoàng tử điện hạ, Thái Thượng Hoàng có lệnh, ngoại trừ Hoàng Thượng, ai cũng không cho phép bước vào phía sau núi.”
Phó Như Lâm ngượng ngùng thu chân về, an tĩnh đứng ở phía sau chân núi chờ, bộ dáng của hắn có chút bứt rứt bất an, ánh mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm đường núi phía trước.
Một lúc sau, một thân ảnh màu vàng ra hiện trong mắt hắn, cũng là để cặp mắt của hắn bỗng dưng sáng lên.
“Phụ hoàng!”
Một tiếng gọi này, làm bước chân chậm chạp của Phó Thiên Tề dừng lại.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” sắc mặt Phó Thiên Tề trầm xuống, nghiêm nghị hỏi.
“Phụ hoàng, nhi thần đến đòi tiểu thiếp, trước đó hoàng cô hứa hẹn với ta, phụ hoàng sẽ ban thưởng cho ta tiểu thiếp, nhưng ta chờ mấy ngày cũng không đợi được thiếp, lúc này mới tìm đến phụ hoàng hỏi thăm.” Phó Như Lâm trông mong nhìn qua Phó Thiên Tề, nói.
Khuôn mặt Phó Thiên Tề một mảnh xanh xám: “Trẫm khi nào hứa hẹn cho ngươi tiểu thiếp? Thiếp hầu trong phủ Tam hoàng tử còn ít hay sao?”
Phó Như Lâm mộng, hắn thưa dạ đáp: “Nhưng... nhưng đây là Vân hoàng cô nói với ta, nhưng nàng để cho ta kiên nhẫn chờ tin tức của nàng, ta thực sự đợi không được, mới đến tìm phụ hoàng.”
Phó Bảo Vân tính toán rất hay, nàng ta muốn để Lam Tiểu Vận trở thành tiểu thiếp Phó Như Lâm, lại không dám ngông cuồng đưa ra quyết định, vì thế, nàng ta mới có thể bức bách Đổng Nhược Lan, để Đổng Nhược Lan tìm Phó Thiên Tề đưa ra yêu cầu này.
Thân là mẫu thân mà Đổng Nhược Lan đề nghị yêu cầu, Phó Thiên Tề lại sao có thể cự tuyệt?
Nhưng nàng ta làm sao cũng không nghĩ tới, Phó Như Lâm sẽ ngu xuẩn trực tiếp tới tìm Phó Thiên Tề.
“Phó Bảo Vân? Lại là nàng? Nàng ta hứa hẹn đưa ai làm thiếp cho ngươi?” Phó Thiên Tề cắn răng hỏi.
“Là ngoại tôn nữ Đổng gia Lam Tiểu Vận.”