Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 88: Chương 88: Phế hậu




Edit: ThienDa

Bỏ trốn?

Ninh Đại giống như phát điên, lập tức nhảy lên: “Thương Vương, ngươi nói dã nam nhân năm đó là ngươi, vậy cùng Bạch Nhan bỏ trốn là ai?”

Mấy năm này, Đế Thương vẫn luôn ở Lưu Hỏa quốc, nếu như hắn thực sự là dã nam nhân kia, vậy bỏ trốn là ai?

“Các ngươi tận mắt thấy Bạch Nhan cùng người bỏ trốn?” Đế Thương khẽ liếc mắt, khóe môi cong lên độ cong thị huyết.

Chúng đại thần đều ngốc ra.

Xác thực, năm đó bọn hắn chỉ là nghe người Bạch gia công bố Bạch Nhan cùng người bỏ trốn, cũng không có người tận mắt nhìn thấy, cho nên...

Trong này còn có nguyên nhân khác?

“Đủ rồi!” Nam Cung Nguyên vỗ bàn đứng dậy, “Hoàng hậu, ngươi còn lo chưa đủ mất mặt? Lập tức lui xuống đóng cửa hối lỗi cho trẫm, không có mệnh lệnh của trẫm, không cho phép bước ra Phượng Loan cung một bước!”

Sắc mặt Ninh Đại có chút tái nhợt, nàng cúi đầu xuống khuất thân nói: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Thời điểm nàng ta quay người muốn rời đi, một thanh âm khí phách quát lạnh ở phía sau truyền tới.

“Việc tứ hôn cho bổn vương cứ tính như vậy?”

Nam Cung Nguyên sững sờ, có chút khó khăn: “Thương Vương, Hoàng hậu dù sao cũng là mẫu hậu của Thái tử, nếu như phế hậu, đối với Thái tử rất bất lợi.”

Nam nhân giương môi, tàn nhẫn vô tình: “Cùng bổn vương có liên quan gì?”

Thái tử Lưu Hỏa quốc liên quan gì đến hắn?

Cho dù Lưu Hỏa quốc bị hủy diệt cũng không liên quan tới hắn.

Nam Cung Nguyên khẽ nhắm mắt, thật lâu mới mở ra, lạnh lùng mà nói: “Người tới, đem phế hậu kéo đi lãnh cung, từ này không được bước ra một bước! Đồng thời không cho bất cứ kẻ nào gặp mặt!”

Trong chớp mắt, bước chân Ninh Đại lảo đảo, kém chút nữa ngã xuống đất, nàng quay đầu không dám tin, thét to: “Bệ hạ!”

Bệ hạ thế mà nghe mệnh lệnh của Thương Vương, chuyện này... làm sao có thể?

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đem phế hậu kéo đi!” Nam Cung Nguyên không kiên nhẫn phất tay, lúc này mới quay sang Đế Thương, “Thương Vương, xử phạt như thế đã được chưa?”

Được?

Đế Thương cười lạnh một tiếng.

Hoàng hậu dám làm chủ hôn sự của hắn, chỉ là một phế hậu cũng muốn làm nguôi lửa giận của hắn?

Cho nên, hắn lạnh lùng thu hồi ánh mắt, phất tay áo đi tới vương tọa, nhanh chóng ngồi xuống.

“Đi Lam gia.”

Đàn sói tru lên một tiếng, nâng cả vương tọa lẫn người bay lên, hóa thành một đạo ngân quang bay về phía xa...

Nhìn Đế Thương đã đi khỏi, Nam Cung Nguyên cuối cùng thở dài một hơi, chẳng biết từ lúc nào mà trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi.

Có lẽ phát giác được ánh mắt khiếp sợ của chúng đại thần, Nam Cung Nguyên chậm rãi đứng dậy, thanh âm lạnh lùng nói: “Bãi triều!”

Dứt lời, hắn liền vội vã rời đi, từ đầu tới cuối không nói thêm câu nào.

Nhưng qua ngày hôm nay, chuyện Nam Cung Nguyên e ngại Đế Thương, đều sẽ truyền khắp Lưu Hỏa quốc, đồng thời, còn có Bạch Chỉ thân bại danh liệt...

...

Trước lúc bãi triều, Bạch Chỉ đã đem tin tức trở thành Thương Vương phi truyền khắp Lưu Hỏa quốc.

Đông đảo nữ tử đều ước ao ghen tị với nàng, hận không thể thay vào đó, nhưng ai bảo Bạch Chỉ có một người cha lợi hại, còn có một vị tỷ tỷ là Thái tử phi?

Bằng vào hai quan hệ này nàng ta đều danh chính ngôn thuận làm Thương Vương phi.

Lúc này, tại Lam gia, Bạch Nhan dựa vào ghế dài trong đình nghỉ mát, ngón tay nàng bắt một bồ câu đưa tin, trên đùi bồ câu còn cột một tờ giấy.

Bạch Nhan đem tờ muốn giấy hủy đi, liền nhìn thấy trên tờ giấy xoay xoay một hàng chữ méo mó.

“Mẫu thân, Bảo Bảo nghe nói cha muốn cưới một nữ nhân xấu của Bạch gia? Hắn ngay cả nữ nhân xấu cũng muốn, khẳng định không có mắt nhìn, Bảo Bảo vẫn cảm thấy cha nuôi tương đối tốt...”

Trên thư ký tên: Bảo Bảo đáng yêu nhất đẹp trai nhất tốt nhất.

Tiểu gia hỏa này, gần đây không cho hắn tới tìm nàng, cho nên, cũng chỉ có thể truyền tin cho nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.