“Thần Nhi, người và Tiểu Mễ đi nghỉ trước, ta muốn chuẩn bị một chút để ứng phó với chuyện của ngày mai...” trong mắt Bạch Nhan lãnh quang lấp lóe, khóe môi câu lên một đường cong.
“Mẫu thân gặp lại sau.”
Bạch Tiểu Thần nhón chân lên, chụt một cái hôn lên má Bạch Nhan, hắn cầm cái đuôi Tiểu Mễ, đi ra khỏi thư phòng.
“Tiểu Mễ, chúng ta đừng quấy rầy mẫu thân, đi tìm tiểu vũ mao chơi đi.”
“Tiểu vũ mao là ai?”
“Là lễ vật tiểu cô cô tặng cho ta đó, một con phượng hoàng màu trắng, lông vũ của nó nhiều lắm, ta liền gọi nó là tiểu vũ mao...”
Khóe miệng Tiểu Mễ giật một cái, con Bạch Phượng kia? Tiểu vũ mao?
Nó đột nhiên đồng tình với Bạch Phượng, chợt nhớ đến tên mình, cũng đồng tình không nổi.
Tiểu vũ mao thì thế nào, còn mạnh hơn tên Tiểu Mễ nhiều...
...
Hôm sau.
Nắng sớm mới lên.
Bạch Nhan bị một trận ồn ào đánh thức, nàng nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa, lông mày khẽ nhíu một cái, chậm rãi mở mắt ra.
“Hoa La, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe hỏi, Hoa La từ ngoài đẩy cửa vào, gương mặt yêu mị lộ ra ý cười.
“Chủ tử, là một đám không đâu mà thôi, thuộc hạ đã cho người đuổi họ đi, sẽ không quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi.”
Bạch Nhan nhếch môi: “Có phải đám con cháu hoàng thất không? Ta đã sớm ngờ họ sẽ tìm đến ta, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, Hoa La, ngươi cho họ vào đi.”
Hoa La không kinh ngạc gì, nàng khẽ gật đầu: “Dạ, chủ tử.”
Dứt lời, đạo thân ảnh xinh đẹp quay người đi, bỗng chốc biến mất khỏi tầm mắt Bạch Nhan...
...
Đại sảnh.
Một đám người túm tụm vào nhau, nghị luận ầm ĩ, trên mặt họ mang theo phẫn nộ rõ ràng.
Đám người trông thấy dáng người khuynh thành theo nắng mà đến, khuôn mặt thêm tức giận.
“Bạch cô nương, không biết tôn nữ của ta làm sai chuyện gì? Sao người của ngươi lại muốn gây sự với nàng?”
“Còn có nữ nhi đáng thương của ta, đã bị đánh không xuống được giường! Chuyện này ngươi nhất định phải cho chúng ta một cái công đạo!”
“Không sai! Mặc dù ngươi là chủ nhân Phượng Lâu, thân phận địa vị cao, nhưng không thể vô cớ đánh người! Nếu ngươi không cho chúng ta một cái công đạo, chúng ta sẽ không bỏ qua!”
Bạch Nhan từ từ tiến vào, một bộ hồng y nổi bật hiện lên trước mắt mọi người, trong khoảng khắc đã ngồi vào vị trí chủ tọa.
Nàng vuốt tà áo đỏ, trên gương mặt tuyệt sắc hơi cười, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Sớm hôm nay thật đúng là náo nhiệt, nhiều người như vậy tới gây phiền phức cho ta sao?”
Giờ khắc này, nữ tử ngồi bá khí, lăng lệ, áp bách trên thân tỏa ra, để một số người sinh lòng rút lui.
Đây chính là chủ nhân Phượng Lâu, nữ nhân Thương Vương! Bọn họ đến gây sự với nàng, còn có thể toàn thân đi ra sao?
“Bạch cô nương.”
Một nam nhân trung niên trong đám người đi ra, một tay hắn chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo: “Người khác e ngại thực lực của ngươi, nhưng Trương Phi Dương ta không sợ! Ngươi là chủ nhân Phượng Lâu lại có thể dung túng người mình ngang ngược? Nếu ngươi không cho ta một cái công đạo, ta thề không bỏ qua đâu!”
Một tay Bạch Nhan chống cằm, hồng y nghiêng xuống, đẹp đến khuynh thành tuyệt diễm.
“Vậy ngươi muốn ta cho công đạo thế nào?”
“Người của ngươi đánh nữ nhi của ta, dù sao cũng phải có bồi thường, “ ánh mắt nam nhân trầm xuống, nói, “yêu cầu của ta không nhiều, cho ta mấy viên đan dược là được rồi.”
Nghe nói đan dược trên tay Bạch Tiêu, đều do Bạch Nhan cho, vậy chắc chắn nàng có rất nhiều đan dược, bọn họ sao không nhân cơ hội này mà bắt bớ chứ?