Edit: Tiêu Tiêu
Sắc mặt Bạch Nhan tối sầm: “Sở Y Y đưa Lam Tiểu Vận ra ngoài gây chuyện thị phi?”
“Mẫu thân, người nói oan cho Sở tỷ tỷ rồi, lần này không phải Sở tỷ tỷ kéo biểu di đi gây chuyện, mà là biểu di đưa nàng đi.”
Bạch Tiểu Thần chu cái miệng nhỏ, kéo ống tay áo Bạch Nhan, vô cùng đáng thương: “Ghê tởm hơn chính là, bọn họ đi gây chuyện mà không đưa Thần Nhi theo.”
Nói nửa ngày, sở dĩ bọn họ khiến Bạch Tiểu Thần bất mãn là gì, loại chuyện gây rắc rối cho người khác, sao có thể quên hắn?
Sắc mặt Bạch Nhan càng đen hơn, khẽ cốc lên đầu Bạch Tiểu Thần: “Ngươi an phận một chút cho ta, có gì chờ ta giải quyết xong rồi hãy nói.”
Sở Y Y gây chuyện chưa từng xem xét đúng sai, nhìn ai khó chịu liền đánh người đó, thanh niên tài tuấn trong thánh địa từng bị nàng đánh nhiều vô số.
Nhưng tính tình Lam Tiểu Vận không như thế, nếu nàng cầm đầu, vậy trong đó chắc có nguyên nhân mà nàng không rõ...
“À, đúng rồi, “ Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu, đôi mắt to sạch sẽ một mảnh tĩnh lặng, “Mẫu thân, người có nhớ lời của phụ thân trước khi đi không?”
“Nhớ, “ Bạch Nhan gật đầu, “Hắn nói muốn đi tìm muội muội.”
“Thần Nhi nhớ ra còn chuyện muốn nói chính là nó đó, “ Bạch Tiểu Thần xoắn xuýt nửa ngày, “Cô cô nàng...”
“Biểu tỷ!”
Đúng lúc này, giọng mừng rõ của Lam Tiểu Vận truyền đến, đồng thời cắn ngang lời Bạch Tiểu Thần.
Bạch Nhan ngẩng đầu, sau khi thấy Lam Tiểu Vận đứng trước sân viện, liền có một thân ảnh nhanh hơn gió, vọt tới chỗ Bạch Nhan...
Đáy mắt Bạch Nhan hiện lên tia cảnh giác, thân thể phản ứng theo bản năng, nàng trực tiếp giơ chân, “bịch” một tiếng đá vào thân thể người nọ.
Lam Tiểu Vận và Sở Y Y đều chấn kinh há hốc mồm, trơ mắt nhìn thân thể thiếu nữ hóa thành một đạo hình cung bay ra ngoài, lại chật vật ngã từ trên không xuống, nằm chổng vó trên đất.
Có lẽ nàng còn choáng váng, đôi mắt to xinh đẹp mở lớn, nằm trên đất thật lâu chưa có phản ứng...
“Ngươi là ai?” Bạch Nhan sầm mặt lại, lạnh giọng hỏi.
“Mẫu thân, “ Bạch Tiểu Thần ở sau lưng kéo áo Bạch Nhan, mắt nhìn thiếu nữ trên đất chứa vẻ đồng tình, “Kia là tiểu cô cô...”
“Tiểu cô cô?” Bạch Nhan nhíu mày.
“Chính là... Muội muội của phụ thân bại hoại đó.”
Bạch Nhan khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn thiếu nữ còn mơ màng dưới đất: “Ngươi là cô cô Thần Nhi?”
Cô cô Thần Nhi sao lại ở chung với bọn Sở Y Y?
Đế Tiểu Vân rốt cuộc cũng rời khỏi trạng thái mơ màng, nàng lắc đầu mạnh, bò dậy từ dưới đất, phủi bụi trên ống tay áo.
“Tẩu tử...” Nàng bĩu môi, ủy khuất sắp rơi nước mắt, “Ngươi thật ác, ta chỉ muốn ôm ngươi mà thôi, thế mà ngươi lại đá ta...”
Đầu lông mày Bạch Nhan giãn ra: “Ta cho là ngươi muốn đánh lén ta.”
Cho dù ai trông thấy người xa lạ đột nhiên vọt tới, đều sẽ không thu tay, hành động chào hỏi của Đế Tiểu Vân thật thiếu đánh.
“Tẩu tử...” Bộ dạng Đế Tiểu Vân vô cùng đáng thương, “Hiện giờ ta không có nhà để về, ngươi có thể thu nhận ta không?”
“Ca của ngươi đang tìm ngươi khắp nơi, ngươi có thể tới tìm hắn.”
Nghe nói lão ca ở khắp nơi tìm nàng, Đế Tiểu Vân nhịn không được sợ run cả người, nàng rụt cổ một cái, cười ha hả: “Tẩu tử, ta tự ý bỏ nhà, ca ca ta bắt được sẽ đánh chết ta, ta cảm thấy nơi này tương đối an toàn, ngươi cho ta ở lại đi.”