Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 94: Chương 94: Tiểu Thần Nhi bại lộ?




Edit: ThienDa

Lam Tiểu Vận rất ủy khuất đi sau lưng Lam lão gia tử.

Nàng đi hai ba bước thì quay đầu lại, lúc nhìn thấy Bạch Nhan, vội vàng hướng một ánh mắt cổ vũ, ý kia là để Bạch Nhan mau tóm được Đế Thương.

“Ngươi...” Bạch Nhan vừa quay đầu lại, một đôi môi đỏ lạnh băng chụp lên, đưa lời nàng muốn nói đè lại.

Tay nam nhân ôm thật chặt eo nàng, hai thân ảnh quấn lấy nhau, lúc này hoa vừa rơi xuống, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Lúc lâu sau Đế Thương mới buông lỏng nữ tử trong ngực, môi khẽ giương, nụ cười bá khí mà yêu nghiệt: “Ngươi còn thiếu bổn vương bảy cái hôn.”

“Đế Thương!” Bạch Nhan hơi tức giận, “Rốt cuộc là ngươi tới làm gì?”

“Tác hôn.”

Nam nhân trả lời không chút xấu hổ, hắn tận lực đè thấp thanh âm còn mang theo mê hoặc: “Nếu để cho bổn vương tra ra ngươi giấu nhi tử của bổn vương... Vậy ngươi cần trả vốn mười nhi tử!”

Mười nhi tử?

Gia hỏa này xem nàng là heo mẹ hay sao?

Bạch Nhan cười lạnh một tiếng: “Lấy thân phận của ngươi chắc chắn có nhiều người muốn sinh nhi tử cho ngươi, ngươi cần gì phải dây dưa đến ta?”

“Cho đến nay... chỉ có ngươi mới không làm bổn vương sinh ác cảm.”

Cũng là nữ nhân này... mới làm cho hắn có phản ứng sinh lý!

Trong mắt Bạch Nhan hiện lên tia lạnh lẽo, nam nhân này tiếp cận nàng, chỉ vì... nàng không khiến hắn sinh ác cảm?

“Trên đời này nữ tử rất đông, ngươi chỉ tiếp xúc một bộ phận nhỏ, liền nói rằng chỉ có ta không khiến ngươi sinh ác cảm, vậy nếu sau này lại có nữ nhân như vậy thì sao?” Bạch Nhan châm chọc cười một tiếng, “Vậy ngươi muốn ta hầu chung một chồng? Đáng tiếc, Bạch Nhan ta thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, tuyệt đối sẽ không cùng người hưởng chung nam nhân!”

Nói xong, nàng cũng không nhìn nam nhân phía sau một chút, xoay người đi về hậu viện Lam gia.

Đế Thương chăm chú nhìn hướng Bạch Nhan rời đi, hơi nhíu mày: “Bổn vương nói sai cái gì sao?”

Nữ nhân này... tính tình không nhỏ.

Hắn lúc nào thì nói để nàng hầu chung một chồng?

Thị vệ đứng một bên cúi đầu không nói lời nào.

Hắn thực rất muốn nói cho Vương gia nhà mình, theo đuổi nữ nhân không phải như vậy, ngươi bởi vì không sinh ác cảm với nàng, cho nên muốn cưới nàng làm phi? Cái này nói cho bất kỳ nữ nhân nào cũng không đồng ý a.

“Vương gia...”

Đột nhiên, trong không gian bỗng xuất hiện một nam tử mặc áo đen, cung kính nói: “Thuộc hạ vừa điều tra được, Bạch gia đại tiểu thư cùng Lâu chủ Phượng Lâu Hoa La có quan hệ thân thiết, nghe nói mấy năm trước, Bạch gia đại tiểu thư đã cứu mạng Hoa La, từ đó về sau Hoa La thề trung thành với nàng.”

Chuyện này là do hắn lao lực khổ tâm mới tra ra được, dù sao biết chuyện này cũng chỉ có người bên cạnh Hoa La.

“Với lại...” hắc y nam tử nói tiếp, “Khoảng thời gian trước Hoa La ở Lưu Hỏa quốc mua một tòa viện.”

Ánh mắt Đế Thương chợt lóe, cười lạnh nói: “Bạch Nhan, lần này để xem ngươi còn có gì để nói...”

...

Trên đường phố phồn hoa, Bạch Chấn Tường đứng bên ngoài một tòa cổ trạch, ánh mắt bức thiết nhìn xung quanh.

Không lâu sau, một thị vệ bước ra, lạnh lùng nói: “Mời Bạch gia chủ trở về đi, tiểu chủ tử nhà ta không đồng ý gặp ngươi.”

Sắc mặt Bạch Chấn Tường có chút thất vọng.

“Chuyện này... ta có thể hỏi một chút, tiểu chủ tử nhà ngươi có phải nhi tử của Hoa La cô nương không?”

Mấy ngày trước hắn biết người Phượng Lâu mua tòa viện này, mà người mua lại là hộ pháp bên người Lâu chủ Phượng Lâu Hoa La! Không cần nghĩ cũng biết ở trong nhà này là người có thân phận gì rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.