Q.1 - Chương 3: Trời Sinh Phế Vật
Dung Khuynh Nhan chậm rãi bò lên từ trên mặt đất, cố gắng chịu đựng cơn đau trên người, từ từ bước vào phòng.
Nàng tiến vào phòng, nhìn thấy bên trong bài trí rất đơn sơ, không có một tia ghét bỏ, rất nhanh đến bên giường ngồi xuống.
Nửa dựa vào mép giường, khóe miệng Dung Khuynh Nhan gợi lên một nụ cười ý vị thâm trường. Không nghĩ tới, ngã xuống từ nơi cao hơn 10 tầng, nàng không những không ngã chết, ngược lại đã xuyên qua đến thời đại này.
Bất quá, tuy rằng là xuyên qua đến thời đại này, chính là tình cảnh của nàng tựa hồ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Ở thời cổ đại này, người mạnh mẽ sẽ được tôn vinh, nàng một phế vật, quả thật là không tốt. Giờ phút này nàng đã không còn là Dung Khuynh Nhan, mà là tiểu thư con vợ cả của Mộ Dung thế gia ở đại lục Thánh Hồng —— Mộ Dung Khuynh Nhan.
Phụ thân của Mộ Dung Khuynh Nhan là con trai thứ ba của vợ cả gia chủ Mộ Dung thế gia Mộ Dung Hùng —— Mộ Dung Hi Chiếu. Nói đến Mộ Dung Hi Chiếu, chính là nổi danh thiên tài trên đại lục Thánh Hồng, lúc ấy chỉ mới hơn 16 tuổi đã đạt tới dung hợp kỳ (giai đoạn hội nhập). Đến thời điểm năm 18 tuổi, được học viện Thanh Long nổi danh trên đại lục tuyển nhận, sau đó biểu hiện xuất sắc trong tỷ thí của tứ đại học viện, càng được môn phái coi trọng, trở thành đệ tử của môn phái.
Có thể nói, Mộ Dung Hi Chiếu rất nổi bật, không ai có thể so sánh. Mộ Dung thế gia nhờ vào sự tồn tại của Mộ Dung Hi Chiếu, khí phách càng thêm hăng hái, nâng cao một bước.
Mà mẫu thân của Mộ Dung Khuynh Nhan, lại không người biết được lai lịch của nàng. Chỉ biết, có một ngày, Mộ Dung Hi Chiếu đem người mang về. Mẫu thân của Mộ Dung Khuynh Nhan —— Lâm Nhược Thủy, cũng giống như tên của nàng, là một nữ nhân bình thường. Vẻ đẹp của nàng, so với đệ nhất mỹ nữ năm đó trên đại lục, còn muốn đẹp hơn vài phần. Hơn nữa, thực lực của Lâm Nhược Thủy rất mạnh, so với Mộ Dung Hi Chiếu cũng không kém cỏi chút nào, thậm chí có thể nói là mạnh hơn vài phần.
Đối với Lâm Nhược Thủy, trong lòng Mộ Dung Hùng tuy rằng rất không vừa lòng, nhưng cũng không nói gì thêm, cuối cùng vẫn đồng ý cho cuộc hôn nhân này.
Có một cặp cha mẹ với thực lực cường đại như vậy, lúc trước khi Mộ Dung Khuynh Nhan còn chưa được sinh ra, đã được người gửi gắm hy họng vô tận.
Đáng tiếc, hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn.
Sau khi Mộ Dung Khuynh Nhan được sinh ra, bên trái của khuôn mặt liền có một khối bớt vinh quang tột đỉnh. Theo thời gian trôi qua, khối bớt này không những không hề biến mất, ngược lại càng ngày càng lớn, cuối cùng thậm chí chiếm cứ một nửa má trên mặt trái của Mộ Dung Khuynh Nhan. Chính vì thế cũng làm khuôn mặt của nàng thoạt nhìn thập phần quỷ dị.
Bất quá, đây cũng không phải là điều quan trọng nhất.
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm. Ngay thời điểm khi Mộ Dung Khuynh Nhan 3 tuổi, đã bị thử nghiệm ra, kinh mạch bị tắc nghẽn, là một phế vật không có cách nào tu luyện.Phải biết rằng, ở trong đại lục Thánh Hồng, cường giả vi tôn (người mạnh được tôn vinh). Một phế vật không có cách nào tu luyện, lại còn là một sửu bát quái (xấu xí), đối với gia tộc một chút cống hiến đều không có. Người như vậy, tồn tại bên trong tại gia tộc chính là bị bỏ rơi.
Bất quá, mặc dù Mộ Dung Khuynh Nhan là một phế vật, nhưng bởi vì có phụ thân là Mộ Dung Hi Chiếu cùng mẫu thân Lâm Nhược Thủy tồn tại, ngày tháng của nàng ở trong Mộ Dung thế gia cũng còn xem là khá thanh bình.
Chỉ tiếc, ngày tháng thanh bình như vậy, khi nàng lên 5 tuổi đã bị đánh vỡ.
Tuy rằng Mộ Dung Khuynh Nhan bị thử nghiệm ra không có cách nào tu luyện, nhưng Mộ Dung Hi Chiếu cùng Lâm Nhược Thủy vẫn luôn không hề nhụt chí. Bọn họ không ngừng tìm kiếm các loại biện pháp, hy vọng có thể giúp Mộ Dung Khuynh Nhan chữa trị kinh mạch. Mà một năm kia, thời điểm khi hai người ra ngoài tìm kiếm biện pháp, bỗng nhiên bị mất tin tức.
Từ đó về sau, địa vị của Mộ Dung Khuynh Nhan có thể nói là xuống dốc không phanh.
- Hết chương 3 -
Q.1 - Chương 4: Trời Sinh Phế Vật
Nghĩ như vậy, Dung Khuynh Nhan không có một tia nhụt chí. Nếu ông trời đã cho nàng thêm một cơ hội, vậy về sau nàng chính là Mộ Dung Khuynh Nhan. Dung Khuynh Nhan đã chết, hiện tại đang sống chính là Mộ Dung Khuynh Nhan.
Sau khi ổn định lại suy nghĩ của mình, Mộ Dung Khuynh Nhan mới cảm giác được đau đớn truyền đến từ thân thể này. Bất quá, vẫn còn tốt, tuy rằng rất đau, nhưng bất quá chỉ là da thịt bị thương mà thôi, nội tạng cũng không có thương thế.
Vừa nhớ tới mình như thế nào mà bị thương, đáy mắt Mộ Dung Khuynh Nhan hiện lên một mảnh sương lạnh. Vị trí của nàng ở trong cái nhà này thật là thấp a! Là tiểu thư con vợ cả, cuối cùng lại bị người đánh chết như thế.
Bất quá, nếu nàng đã trở thành Mộ Dung Khuynh Nhan, vậy nàng tuyệt đối sẽ không sống giống như nguyên chủ. Chỉ là, ở trong cái thế giới này thực lực là tối thượng, trước mắt quan trọng nhất chính là tăng lên thực lực của chính mình, nếu không, hết thảy đều chỉ là nói suông.
Nghỉ ngơi một thời gian, sau khi khôi phục thể lực, Mộ Dung Khuynh Nhan ngồi xuống xếp bằng, dựa theo ký ức lưu lại trong đầu của nguyên chủ, bắt đầu tu luyện.
Rất nhanh, Mộ Dung Khuynh Nhan có thể cảm giác được linh khí xung quanh bắt đầu khởi động. Một tia linh khí không ngừng từ bốn phương tám hướng tụ tập đến, hóa thành một dòng nước ấm dũng mãnh tràn vào trong cơ thể nàng.
Mộ Dung Khuynh Nhan tập trung tinh thần, dẫn đường linh khí này chậm rãi lưu động trong kinh mạch của mình. Cuối cùng, dòng linh khí chạy qua các nơi trong thân thể nàng, không ngừng di động hướng tới vị trí đan điền.
Chỉ là, những linh khí đó sau khi tới vị trí đan điền rồi, lại không tụ tập lại, mà đột nhiên tiêu tán.
Cho dù là như thế, Mộ Dung Khuynh Nhan vẫn không nhụt chí, lại bắt đầu thử lại một lần nữa.
Sau khi trải qua ba lần đều thất bại, Mộ Dung Khuynh Nhan rốt cuộc ngừng lại. Nàng cảm thấy có một chút nhụt chí, xem ra thân thể này thật đúng là phế vật. Rõ ràng có thể cảm nhận được linh khí lưu động rất rõ ràng, cũng có thể đem linh khí hội tụ vào trong cơ thể. Nhưng, cố tình ngay sau khi hội tụ ở đan điền, những linh khí đó lập tức biến mất vô tung, không tìm thấy một chút dấu vết.
Trách không được nguyên chủ cho tới nay đều không có biện pháp tu luyện, xem ra thân thể này thật đúng là phế vật a! Không chỉ có là phế vật, lại còn là phế vật ngu ngốc xấu xí hiếm gặp.
Những linh lực đó rõ ràng có thể tiến vào trong cơ thể nàng, nhưng lại không có cách nào tiến vào đan điền, đừng nghĩ đến việc chuyển hóa thành huyền lực của chính mình.
Cảm giác như vậy, giống y như là cầm một cái giỏ tre đi múc nước. Rõ ràng con sông đang chảy ngay trước mặt nàng, nhưng mặc kệ nàng nỗ lực như thế nào, cuối cùng đều chỉ là công dã tràng.
Xem ra tu luyện linh lực sợ là một chiêu số không thể thực hiện được. Bất quá, cho dù là như thế, nàng cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Dù không có cách nào tu luyện huyền lực, nàng cũng tuyệt đối sẽ dựa vào chính mình, trở thành cường giả đứng trên đỉnh núi.
Tạm thời không có cách nào tu luyện huyền lực, Mộ Dung Khuynh Nhan hạ quyết tâm, phải rèn luyện thật tốt thân thể của mình, làm cho bản thân nhanh chóng khôi phục lại trạng thái trước kia.
Nàng đã từng là thần y vang danh khắp thiên hạ, nhưng lại hiếm khi có người biết đến, nàng còn là một người lính đánh thuê thiết huyết. Người biết chuyện này cũng chỉ có gia gia nàng. Chỉ tiếc, gia gia sớm đã qua đời.
Một tay giết người, một tay cứu người, đây chính là cuộc sống của nàng. Đối với chuyện này, sau khi gia gia biết chuyện, không những không trách cứ nàng, ngược lại cho rằng đây là một chuyện tốt. Gia gia vốn dĩ còn lo lắng về tính cách của nàng quá mềm yếu, phải chịu khi dễ. Sau khi biết nàng là một người lính đánh thuê, ngược lại yên tâm không ít.
Nhưng chỉ sợ là ngay cả gia gia cũng không nghĩ tới, cho dù nàng có một thân bản lĩnh, vẫn tránh không khỏi bị người thân ám toán. Cuối cùng, hồn về tây thiên, đại nạn không chết, lại đi tới thế giới xa lạ này.
Nhớ tới gia gia đã từng yêu thương mình vô cùng, đáy lòng Mộ Dung Khuynh Nhan cảm thấy hoài niệm.
Đúng ngay lúc này, trong khi đang lơ đãng, Mộ Dung Khuynh Nhan phát hiện một cái vòng tay trên cổ tay của mình. Mà cái này vòng tay này lại giống như đúc với cái mà trước kia nàng từng có.
Sợ là đây chỉ là ảo giác của mình, Mộ Dung Khuynh Nhan lập tức nâng cổ tay lên. Sau một hồi lâu, nàng rốt cuộc xác định, đây là vòng tay của nàng.
Chẳng lẽ, nàng sở dĩ có thể đi vào thế giới này, có quan hệ với cái vòng tay này hay sao?
Thời điểm lúc Mộ Dung Khuynh Nhan còn đang suy tư, nàng đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn truyền đến từ cổ tay. Nguyên lai không biết khi nào, cổ tay của nàng đã bị đâm một chút, máu đỏ tươi chảy ra.
Làm Mộ Dung Khuynh Nhan cảm thấy khiếp sợ chính là, máu kia cũng không hề chảy xuống, ngược lại là bị vòng ngọc trên tay hấp thu.
Sau khi vòng ngọc hấp thu máu của nàng, bỗng nhiên chậm rãi biến sắc, đầu tiên là phấn hồng, ngay sau đó biến thành đỏ thẫm, cuối cùng biến thành màu đỏ thắm giống như màu máu.
Mộ Dung Khuynh Nhan còn chưa kịp tự hỏi đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó mất đi ý thức.
-Hết chương 4-