Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc ăn tối, Yến Lỗi mở một bình rượu trắng chất chứa nhiều năm ra.
Thần sắc Tống Sở Di hơi đổi: “Ba, tửu lượng của con không tốt, vẫn là thôi nhé.”
“Không được.” Yến Lỗi còn tự mình rót đầy ly cho anh: “Lâu rồi ba chưa cao hứng như vậy, rượu này cần phải uống, tới, tới, coi như uống với ba cho vui, ngày thường không cần uống, ở nhà uống rượu một mình không thú vị.”
Lâm Diệc Cần cũng cười nói: “Uống một chút thôi.”
Mỗi lần ăn cơm Yến Lỗi đều phải uống một chút rượu, Tống Sở Di căn bản không thể cự tuyệt, ai mà biết uống xong một ly, kích thích Yến Lỗi rót ly thứ hai, đến ly thứ ba, Tống Sở Di mơ mơ màng màng, khuôn mặt trắng nõn thanh lãnh ửng hồng, tròng mắt mờ mịt, dưới ánh đèn phụ họa lộ ra sức diễm lệ say người.
Quả thật như yêu nghiệt vậy.
Trường Tình nhìn mà cũng ngẩn người.
“Đứa nhỏ này, tửu lượng thật không được, mới vậy đã say.” Yến Lỗi thấy Tống Sở Di gục đầu vào bàn thì cười nói.
“Ba, ba tưởng ai cũng rượu tiên như ba sao?” Trường Tình nghe vậy, bĩu môi nói.
“Mới kết hôn đã nói chuyện thay người ta rồi.” Yến Lỗi cười xua tay: “Còn không nhanh đỡ Sở Di lên phòng con nghỉ ngơi, dạng này đêm nay không thể về rồi.”
Trong lòng Trường Tình căng thẳng: “Ba, ý ba là đêm nay anh ta… ngủ ở phòng con sao?”
“Kết hôn rồi còn không ngủ với nhau thì ngủ với ai hả?” Yến Lỗi nói với Lâm Diệc Cần: “Con bé đỡ không nổi đâu, con giúp con bé đi.”
Lâm Diệc Cần cao lớn cho nên dễ dàng đỡ Tống Sở Di lên lầu hai, đặt anh nằm lên chiếc giường lớn màu hồng nhạt của Trường Tình.
Trường Tình nhấc chân theo sau, nhìn thấy người đàn ông bá chiếm giường mình, cô chu môi tỏ vẻ không vui.
“Cậu ấy say quá rồi, chờ lát nữa rửa mặt giúp cậu ấy nhé.” Lâm Diệc Cần cười dặn dò Trường Tình một câu rồi đi ra ngoài.
Trường Tình đóng cửa lại sau đó đi đến giường đẩy Tống Sở Di vài cái: “Này, anh tỉnh lại mau, anh như vậy bảo tôi làm sao mà ngủ hả?”
“Ba, con từ bỏ, con không thể uống nữa rồi…” anh giật giật cổ họng, gạt tay cô ra, hai chân cọ cọ giày ra, sau đó co người nằm thoải mái trên giường.
Trường Tình vừa bực mình vừa buồn cười, thật là, say chẳng biết gì mà còn tưởng đang ở bàn ăn.
Nhưng mà cô mới không lau mắt giúp anh ta đâu.
Hừ.
………
Trường Tình cầm quần áo đi tắm rửa, phòng của cô có phòng tắm riêng nhưng mà phòng tắm có kính mờ, cô cũng không khóa cửa, cô nghĩ Tống Sở Di ngủ rồi nên cũng mặc kệ.
Đang tắm rửa thì cô nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, trong lòng có dự cảm không hay, cô vội vàng tắt vòi hoa sen.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, Tống Sở Di lung lay từ bên ngoài đi vào.
Gương mặt Trường Tình nóng lên, cô hét lên một tiếng: “Anh làm gì đấy, mau đi ra ngoài.”
Cô muốn đi lấy quần áo nhưng quần áo còn ở phía sau cửa, cô hoàn toàn không có chỗ che, chỉ có thể dùng đôi tay chắn ngực, ý thức được phía dưới chưa chắn, lại luống cuống dùng một tay che phía dưới nhưng chỉ có cô mới biết thật ra chắn hay không thì cũng thế cả.
Tống Sở Di giống như không phát hiện cô đang ở trong phòng tắm, anh mông lung nhìn qua người cô sau đó đi tới trước bồn cầu, xốc nắp lên, cởi bỏ dây lưng, lại kéo khóa…
Trường Tình chấn kinh lần nữa, lần này cô thét chói tai, mặc kệ có mặc quần áo hay không mà chạy ra khỏi phòng tắm.
Trường Tình mặc vào quần áo ngủ, sau đó ngẩn người ngồi trong phòng thay quần áo, trong đầu quẩn quanh một màn vừa rồi.
Trái tim bé nhỏ của cô chịu một vạn thương tổn, không nhừng nhảy loạn lên.
Bộ kiện áo ngủ sau trường tình dại ra ngồi ở phòng thay quần áo, trong đầu không chịu khống chế quanh quẩn vừa rồi một màn.
Cô không nghĩ tới là dáng vẻ kia, lần đầu tiên cô nhìn thấy, cảm giác có điểm bị dọa choáng váng.