Y Lộ Phong Hoa

Chương 63: Chương 63: Chương 57.4 Nông trang thanh u






Editor: Tử Sắc Y

Ánh mắt Lí thị còn không ngừng nhìn cửa sổ ở phía sau trên, đôi mắt tham lam ghen tị nói: "Thôn trang tốt như vậy, ca ca ngươi còn chưa làm được, thì cái tiểu chân kia thế nhưng lại có được bản sự như vậy, nói mua thôn trang liền mua một cái0, hơn nữa hiện tại còn sửa chữa tốt đến như vậy! Ta không tin là nàng đều dùng tiền của bản thân mua, mà không có tham chút tiền của nhà chúng ta. Đúng rồi, vừa rồi tổ mẫu ngươi không phải đã nói sao? Cho ngươi giúp đỡ quản một chút chuyện trong nhà, như vậy vừa vặn, ngươi nên lưu ý tốt khoản chi của phòng thu, xem xem đại phòng của các nàng đến cùng là tham bao nhiêu, lần này chúng ta phải cho các nàng ta nhổ ra đủ! Nói không chừng hơn phân nửa cái thôn trang này đều là tiền Tiết gia mua đâu. Đến lúc đó thôn trang này còn không phải là của ca ca ngươi?"

Nghe nói như thế, đôi mắt Tiết Dung lưu chuyển, cười nói: "Nương, ngài yên tâm, ta khẳng định sẽ lưu ý tốt, chỉ là nếu thực sự phát hiện ra các nàng tham tiền, thì đến lúc đó thôn trang này là của ca ca, còn ta đây thì có chỗ tốt gì nha?"

Nghe xong nữ nhi nói, khóe miệng Lí thị không khỏi co rút."Ta biết ngươi là người khôn khéo, cho tới bây giờ làm việc đều muốn hồi báo, cho nên ngươi yên tâm, đến lúc đó thôn trang này là của ca ca ngươi, trong hàng năm thôn trang này thế nào cũng phải có chút tiền thu đi? Đến lúc đó ta sẽ nói với ca ca ngươi hàng năm đều cho ngươi một ít!"

"Nương nói được ý kiến hay, chỉ là đến lúc đó ca ca không nhất thiết sẽ đáp ứng đâu!" Trong mắt Tiết Dung tính kế.

"Chẳng lẽ chút ấy chủ tử ta còn làm không xong sao? Chờ thời điểm ca ca ngươi nhận chưởng gia còn không phải là nương ngươi là đương gia?" Lí thị tràn đầy tự tin nói.

Nghe lời thế hứa hẹn, Tiết Dung cười nói: "Nương yên tâm, hết thảy đều để ta lo là được!"

"Ân." Lí thị vừa lòng gật gật đầu.

Thời gian ngủ trưa đi qua, sắc trời đã dần tối xuống, Tiết lão thái thái dẫn mọi người lại ở đi vòng vòng trong thôn trang rồi, liền mang theo mọi người dọn đường hồi phủ.

Vài ngày sau vào một giữa trưa, bên ngoài là mặt trời chói chang trên đỉnh trời, thiền phảng trên cây phảng phất như bắt đầu kêu to, Vô Ưu nằm nghiêng trên giường chợp mắt một chút thì cảm thấy xung quanh đều nóng hầm hập.

"Nhị tiểu thư?" Không biết khi nào, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của Liên Kiều nhỏ giọng kêu.

"Ân?" Tuy rằng lỗ tai nghe được tiếng gọi của nàng, nhưng mí mắt của Vô Ưu vẫn còn có chút nặng trĩu, cho nên chỉ lên tiếng khẽ.

"Vừa rồi tiên sinh phòng thu chi lặng lẽ nói cho nô tì, nói là mấy ngày nay tam tiểu thư thường thường chạy đến phòng thu chi lật đi lật lại xem sổ sách, hơn nữa chỗ này còn hỏi một câu chỗ kia hỏi một câu, không biết là muốn làm gì!" Liên Kiều nhẹ giọng ở bên tai Vô Ưu trả lời.

Nghe nói như thế, Vô Ưu đang buồn ngủ cũng không ngủ nổi, nhẹ nhàng mở to mắt, nói: "Nàng còn có thể làm cái gì? Chắc chắn là không có lòng tốt đi!"

"Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Không bằng nói cho Đại nãi nãi phân phó tiên sinh phòng thu chi không cho nàng xem sổ sách?" Liên Kiều đề nghị nói.

"Vậy chẳng phải là có vẻ như chúng ta càng có cái gì mà không cho người khác xem được?" Nói một câu, Vô Ưu cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nói: "Ngươi đi nhìn một cái nói cho tiên sinh phòng thu chi, nếu Dung tỷ lại đi xem sổ sách, thì cứ cho nàng tùy tiện xem, nàng muốn thế nào liền thế nấy, không cần để ý tới nàng!"

"Này..." Liên Kiều nhíu mày, làm không hiểu nhị tiểu thư đến cùng là có ý tứ gì.

"Theo lời của ta nói mà làm là được rồi!" Gặp bộ dáng Liên Kiều không hiểu, Vô Ưu lại nói một câu.

Lúc này, Liên Kiều biết nhị tiểu thư nói như vậy khẳng định là có đạo lý của nàng, cho nên sau khi lên tiếng trả lời liền đi, không bao lâu lại trở về bẩm bao là đã nói chuyển cáo cho tiên sinh phòng thu chi...

Hai ngày sau, Vô Ưu mang theo Liên Kiều lại đi tới hầu phủ Yên Ổn.

"Tham kiến Hầu gia, tham kiến phu nhân!" Đi đến trong phòng, Vô Ưu thở dài thỉnh an Thẩm Trấn nằm ở trên sạp cùng với Diêu thị đang đứng ở kế bên sạp an nói.

Nhìn thấy Vô Ưu, Diêu thị nhiệt tình cười nói: "Tiểu vương đại phu, ngươi không biết, mấy ngày nay đại gia có thể đi được một hai bước, tuy rằng vẫn không quá hăng hái, nhưng đại khái mỗi ngày đều có chuyển biến tốt đâu!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu quay đầu nhìn sang Thẩm Trần đang tựa vào trên gối, một thân áo choàng màu xám bạc, giống như là khí sắc không tệ, cả người phảng phất như thay đổi không giống như trước! Rồi cười nói: "Vậy là tốt rồi!"

"Mau đỡ đại gia nằm xuống, vì đại gia ghim kim!" Diêu thị một bên phân phó nha đầu bên người một bên bản thân cũng chủ động làm.

Chỉ thấy một nha đầu trẻ tuổi mặc y phục khác nhanh đi tới, muốn chủ động thủ vì Thẩm Trấn cởi áo choàng, không nghĩ tới ánh mắt Diêu thị chợt lóe lên, phân phó nàng nói: "Ngươi đi đem khăn xanh lớn của đại gia đến!" Tay nàng kia giơ giữa không trung cứng đờ một chút, liền nhanh xoay người đi. Sau đó, nha đầu Xuân Hoa bên người Diêu thị tiến lên cùng với Diêu thị vì Thẩm Trấn cởi áo choàng. Hai mắt Vô Ưu không khỏi nhìn nhiều hơn vế phía nữ tử kia đi đến tủ quầy lấy ra khăn lớn, chỉ thấy nàng mặc một kiện vải lục nhạt sắc bồi đế giầy, trên đầu còn cắm thêm mấy trâm bạc được khảm trân châu, dáng người gầy yếu, mặt mày xinh đẹp, bộ dáng như biết vâng lời chỗ nào cũng không dám nòi nhiều lời. Nghĩ rằng: Người này là ai vậy? Ăn mặc so với bộ dáng của nha đầu ăn mặc hoa lệ hơn, lại còn không có đi cùng chủ tử.

"Nãi nãi, khăn lớn tìm được rồi." Sau đó, nàng kia liền cầm một khăn lớn được thêu hoa đi tới, cung kính đối với Diêu thị bẩm báo nói.

"Để ở đây đi!" Diêu thị chỉ chỉ trên bàn nhỏ bên cạnh giường, ngay cả nhìn cũng đều không hề liếc mắt nhìn nàng một cái. Sau đó, Diêu thị liền quay đầu đối với Vô Ưu cười nói: "Tiểu vương tiên sinh, thỉnh thi châm!"

"Là." Vô Ưu gật đầu một cái, liền đi tới trước giường, lúc này Thẩm Trấn đang mặc trung y, Vô Ưu tiếp nhận ngân châm trong tay Liên Kiều, rồi bắt đầu hết sức chăm chú thực châm.

Đại khái sau một ly trà nhỏ, Vô Ưu đã đem bảy bảy bốn mươi chín căn ngân châm đều ghim vào trong cơ thể Thẩm Trấn, dựa theo lệ thường, châm này cần phải để lại ở trong cơ thể Thẩm Trấn ít là một một ly trà nhỏ mới có thể. Vô Ưu lau mồ hôi trên trán một phen, rồi ngồi ở một bên trên thêu đôn nghỉ ngơi, thì một người đã đem một chén nước trà đưa đến trước mặt nàng."Tiểu vương tiên sinh, thỉnh dùng trà!"

Nghe được một thanh âm rất êm tai, Vô Ưu ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy đúng là nữ từ vừa rồi đi lấy khăn to, nàng nhanh gật đầu nói: "Đa tạ!" Sau đó, tay liền tiếp nhận nước trà, đưa vào trong miệng uống vào hai ngụm.

Diêu thị luôn luôn đều ngồi ở bên người trượng phu, hơn nữa còn hỏi Vô Ưu một ít vấn đề về chân Thẩm Trấn."Tiểu vương tiên sinh, đại gia châm như vậy có phải là đều phải luôn luôn ghim hay không?"

"Có hiệu quả thì cần luôn luôn kiên trì, đợi đến khi không có hiệu quả thì sẽ không tiếp tục!" Vô Ưu trả lời.

"Vậy hi vọng luôn luôn đều có hiệu quả, đợi đến khi đại gia có thể đi đứng tự nhiên !" Diêu thị quay đầu nhìn Thẩm Trấn cười nói, trong ánh mắt kia lại tràn ngập mong đợi cùng không muốn xa rời. Từ trong ánh mắt Diêu thị có thể nhìn ra được Diêu thị hẳn là rất yêu trượng phu của nàng, mà ánh mắt Thẩm Trấn nhìn nàng cũng thật ôn nhu, bọn họ hẳn là một đôi vợ chồng rất ân ái đi? Chỉ đáng tiếc là chân Thẩm Trấn bị tê liệt mười năm, chắc hẳn luôn luôn là Diêu thị ở bên người chiếu cố đi? Cái này cũng được coi như là gặp hoạn nạn mới biết vợ chồng.

Còn nói thêm hai câu, bên ngoài bỗng nhiên có một nha đầu tiến vào bẩm báo nói: "Đại nãi nãi, lão phu nhân kêu ngài đi qua!"

Nghe nói như thế, Diêu thị nói: "Đại gia đang ghim kim, có biết lão phu nhân bảo ta đi qua có chuyện gì không?"

"Hồi Đại nãi nãi, nghe nói là nhị gia muốn xuất chinh, nên cho Đại nãi nãi đi qua giúp đỡ mua thêm một ít quần áo và đồ dùng mùa đông." Nha đầu kia hồi bẩm nói.

Ngồi ở một bên Vô Ưu nghe được Thẩm Quân muốn xuất chinh, nghĩ rằng: Ở cổ đại không có phương tiện giao thông gì, nói xuất chinh chậm thì nửa năm lâu thì vài năm, vậy chuyện hôn sự giữa hắn cùng với Ngọc quận chúa xem ra là thật không có tin tức?

Nghe nói như thế, Diêu thị nhân tiện nói: "Ngươi đi báo lão phu nhân, chờ đại gia ghim xong rồi ta đi qua!"

Nha đầu kia vừa định theo mệnh lệnh đi ra ngoài, không ngờ Thẩm Trấn nằm ở trên giường lại mở miệng ."Chờ một chút!" Sau đó quay đầu đối với Diêu thị nói: " Sự tình nhị đệ xuất chinh quan trọng hơn, ta nơi này không có gì, ngươi mau đi sang đó xem một chút đi!"

Nghe được lời phu quân nói, Diêu thị có chút do dự, muốn đáp ứng, nhưng đôi mắt cũng tại giấy phút kia nhìn thấy bóng dáng mặc vải màu xanh nhạt bồi đế giầy chợt lóe xuất hiện. Lúc này, đôi mắt Thẩm Trấn nhìn theo phương hướng thê tử nhìn lướt qua, sau đó mới nói: "Màn Hình ngươi đi với Đại nãi nãi ngươi đi, nhìn ngươi ở đó có cái gì còn có thể giúp được!"

Đột nhiên nghe được người đang nằm gọi mình, “nha đầu kia” sửng sốt một chút, sau đó nhanh phúc phúc thân mình, nói: "Là!"

Thấy Màn Hình cùng đi với bản thân, Diêu thị mới cười nói: "Đại gia, ta để lại Xuân Hoa chiếu cố ngươi, ta đi rồi sẽ nhanh trở lại!"

"Ân." Thẩm Trấn gật gật đầu.

"Tiểu vương đại phu, thất lễ!" Diêu thị đối với Vô Ưu nói một câu, rồi đứng dậy đi.

"Phu nhân xin cứ tự nhiên!" Vô Ưu nhanh đứng dậy. Nhìn bóng dáng mặc vải màu xanh nhạt vải bồi đế giầy đi cùng Diêu thị ra ngoài, không khỏi nghĩ rằng: Thì ra nữ tử này gọi là Màn Hình, một cái tên rất êm tai, chỉ là đến cùng nàng là thân phận gì? Thế nào dường như Diêu thị lại rất cố kị nàng ta!

Diêu thị cùng Màn Hình đi khỏi, ước chừng thời gian không sai biệt lắm, Vô Ưu liền đứng dậy bắt đầu vì Thẩm Trấn rút châm, sau khi bảy bảy bốn mươi chín căn ngân châm rút ra xong, sau ót Vô Ưu đều là mồ hôi, dù sao hiện tại đã tới ngày nóng rồi!

Xuân Hoa hầu hạ Thẩm Trấn tựa vào gối mềm tốt rồi, thì Thẩm Trấn liền phân phó nói: "Xuân Hoa, ngươi đi phòng bếp sai các nàng đưa tới một ít nước ô mai ướp lạnh cùng điểm tâm lại, ta có chút đói bụng rồi, với lại những điểm tâm chúng ta tự đặc chế ngươi lấy ra cho tiểu vương đại phu thường thức đi!"

"Là." Xuân Hoa gật gật đầu, sau đó liền đối với Liên Kiều đứng ở một bên nói: "Đi theo ta!" Sau đó Liên Kiều liền đi theo đi ra ngoài.

Các nàng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Trấn đang tựa vào gối mềm cùng với Vô Ưu đang ngồi ở trên thêu đôn, lần đầu tiên cùng vị Hầu gia này ngồi một chỗ, Vô Ưu không biết nên nói cái gì? Không nghĩ bên tai lại truyền đến thanh âm của Thẩm Trấn."Nữ nhân các ngươi đó có phải hay không đều là lòng dạ hẹp hòi?"

Nghe nói như thế, trong lòng Vô Ưu hoảng hốt! Ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy Thẩm Trấn đang nhìn bản thân, nàng không khỏi đỏ mặt. Nghĩ rằng: Hắn vừa rồi mới nói cái gì? Nữ nhân các ngươi? Chẳng lẽ hắn đã biết mình là nữ nhi? Nghĩ xong lại cúi đầu xem xem bộ nam trang trên người, không biết có phải hay không nàng vừa rồi nghe lầm? Vẫn là chính nàng hiểu ý sai rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.