Nghe nói như thế, Vô Ưu vừa rồi hoài nghi bỗng chốc liền bình thường trở lại, thì ra là thế! Trách không được nàng kia ở trước mặt Diêu thị rất biết vâng lời này nọ, hơn nữa còn lại thập phần dè dặt cẩn trọng, mà Diêu thị có thể nói là khắp nơi đề phòng nàng kia, thì ra là thê thiếp ghen tị. Nàng không khỏi thở dài."Ai!"
"Chuyện nhà ta làm cho ngươi chê cười." Thẩm Trấn nhìn Vô Ưu hỏi.
Vô Ưu đành phải trả lời: "Ta chỉ là cảm giác ở thế giới này rất khó khăn với nữ nhân, trượng phu vốn là người thân mật nhất, nhưng phải còn cùng người khác tranh đến tranh đi, sợ bản thân không cẩn thận một cái thì trượng phu đã bị người khác đoạt đi rồi!"
Nghe nói như thế, ánh mắt Thẩm Trấn nhìn cây cối bên ngoài cửa sổ nói: "Nam tôn nữ ti, một phu nhiều thê đều là nhận thức từ xưa đến nay mà thành, ở thế giới này vốn là không thể thay đổi !"
"Nhưng điều này đối với nữ nhân mà nói thì không công bằng!" Vô Ưu thốt ra.
Nghe được lời nói kinh thế hãi tục như thế, Thẩm Trấn không khỏi nhìn chăm chú Vô Ưu nhiều hơn một khắc, Vô Ưu lúc này cũng tự biết mình nói lỡ miệng, dù sao ở xã hội này nói ra những lời nói như vậy thì có thể sẽ bị người coi là quái vật, nàng chỉ phải cúi đầu không nói. Trong phòng lại yên tĩnh một khắc, may mắn sau đó Xuân Hoa đi lấy điểm tâm cùng nước ô mai đã trở lại, mới đánh vỡ sự yên tĩnh cùng xấu hổ.
"Đại gia, điểm tâm cùng nước ô mai đến đây!" Xuân Hoa xoay người từ trong tay nha đầu hai tay bưng nước ô mai đưa tới trong tay Thẩm Trấn. Sau đó, lại bưng lên một chén cho Vô Ưu, nước ô mai này quả nhiên là nước đá trong veo, so với giếng nước ở trong thôn trang còn muốn mát hơn. Phải biết rằng ở cổ đại này băng là thực phẩm xa xỉ, chỉ có quý tộc cùng thương nhân mới có thể dùng được.
Sau đó, Vô Ưu lại dặn Xuân Hoa vài câu là phải chú ý đổi lại phương thuốc, mới cáo từ theo trong phòng Thẩm Trấn đi ra. Vô Ưu có thể cảm giác được dường như lúc nàng đi ra ánh mắt Thẩm Trấn nhìn nàng không ngừng. Trong lòng không khỏi có chút bồn chồn, có phải hay không hôm nay mình nói quá mức cho làm cho người ta phải kinh dị?
Mới vừa đi ra sân hầu Yên Ổn, Liên Kiều đã mang theo hộp đựng thức ăn đi lên. Cười nói: "Hầu gia mở miệng thật là không giống, điểm tâm hôm nay là món làm tốt nhất trong phòng bếp, nô tì còn chưa từng thấy qua điểm tâm còn có thể làm ra nhiều loại đa dạng như vậy!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi cười nói: "Ngươi nha, chỉ có biết ăn thôi!"
"Nô tì nghĩ không phải là bản thân có thể thường ăn, vật này nếu cầm đưa cho lão thái thái cùng Đại nãi nãi ngài không phải cũng có mặt mũi sao?"
Khóe miệng Tiết Vô Ưu câu lên, bước chân vừa mới bước ra nhị môn, không nghĩ tới lúc nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng màu đen, lúc này người nọ vừa vặn đi vào đại môn, phía sau là Thẩm Ngôn đi theo, hắn vừa đi một bên vừa cùng người phía sau phân phó cái gì đó. Đột nhiên nhìn thấy Thẩm Quân, bước chân của Tiết Vô Ưu ngừng lại một chút!
"Ngài nói Thẩm tướng quân có phải hay không là quái nhân (người quái dị)? Bất cẩu ngôn tiếu (tính cách nghiêm túc) cũng thôi đi, thế nào dù xuân hạ thu đông cũng đều mặc một thân màu đen? Không lẽ trời nóng cũng không ngại nóng?" Liên Kiều cũng thấy được Thẩm Quân cách đó không xa, không khỏi ở bên tai Vô Ưu hỏi.
"Ở trong nhà người ta còn bàn tán chuyện người ta, cẩn thận để cho người khác nghe thấy được!" Vô Ưu nhắc nhở Liên Kiều một câu.
Nghe nói như thế, Liên Kiều nhanh nhìn trái phải, không nhìn thấy hạ nhân đi qua nàng thả lỏng người vỗ vỗ ngực một chút. Oán trách nói: "Ngài muốn hù chết ta!"
Bộ dáng của Liên Kiều làm cho Vô Ưu nhịn không được bật cười. Chính là vào lúc này, chắc hẳn Thẩm Quân cũng đã thấy được Vô Ưu, liền thay đổi phương hướng đi của mình, lập tức đi về phía các nàng. Gặp Thẩm Quân đi tới, trong lòng Vô Ưu thế nhưng có chút khẩn trương không hiểu!
"Tham kiến Thẩm tướng quân!" Chờ Thẩm Quân đi tới trước mặt nàng, Vô Ưu thở dài hành lễ nói.
"Tiểu vương đại phu không cần đa lễ!" Thẩm Quân một tay chắp ở sau lưng, một tay để ngoài nâng tay Vô Ưu một chút.
"Tạ tướng quân!" Vô Ưu cúi đầu cảm ơn. Trong lòng giờ phút này đột nhiên suy nghĩ: Ca ca hắn Thẩm Trấn chỉ cần vài lần nhìn nàng đã nhận thức được bản thân là phận nữ nhi, không biết hắn có hay không nhận ra mình? Cho nên nàng hơi hơi cúi đầu, có chút không dám ngẩng đầu.
Thẩm Quân liếc mắt nhìn Vô Ưu cúi nửa đầu một cái, sau đó nói: "Bệnh tình của huynh trưởng đã có khởi sắc nhiều, tinh thần cả người hắn cũng có không ít, đã bao nhiêu năm qua hắn luôn luôn sống trong bóng tối tê liệt không thể tự thoát ra được! Chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ có ngươi." Thẩm Quân từ nhỏ cùng ca ca Thẩm Trấn cảm tình rất tốt, những năm gần đây bệnh của hầu Yên Ổn dường như cũng thành tâm bệnh của hắn, lần này có thể có thay đổi như thế, trong lòng Thẩm Quân cũng dị thường cao hứng.
Nghe được lời Thẩm Quân cảm tạ, Vô Ưu nhanh nói: "Tiểu vương là đại phu, làm cho bệnh của bệnh nhân khỏi là bộn phận của tiểu vương, cho nên Thẩm tướng quân không cần lo lắng!"
Sau đó, Thẩm Quân liền từ trong tay Thẩm Ngôn phía sau tiếp nhận một tấm ngân phiếu, rồi đưa cho Vô Ưu nói: "Ngày mai ta sẽ xuất chinh, không biết đến khi nào mới có khả năng trở về, đây là chấn kim sáu tháng cuối của huynh trưởng ta, mời nhận lấy!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu vừa nhấc đầu, chỉ thấy trên mặt Thẩm Quân vẫn như cũ không có bao nhiêu biểu cảm, một đôi mắt sâu thẳm giống như đầm nước sâu không thấy đáy, không biết thế nào nhưng ánh mắt luôn làm cho nàng cảm thấy một chút hoảng hột không thể hiểu! Sau đó, Vô Ưu nhanh tiếp nhận ngân phiếu trong tay Thẩm Quân, cúi đầu vừa thấy, không khỏi nói: "Một ngàn lượng? Không được! Cái này nhiều lắm, lần trước ta đã thu của ngươi nhiều như vậy, lần này tuyệt đối không thể lại nhận được!" Có thể thấy được Thẩm Quân này thật sự là một bại gia tử, nếu cho là y thuật của đại phu cao, thì cũng chưa hề có ai lại đi trả thù lao như vậy, có thể thấy được những năm qua nam nhân này độc thân không (giải phóng) được, cho nên mới không để ý tiền mà hào phóng như vậy!
"Chỉ cần bệnh huynh trưởng có thể trị tốt, ta táng gia bại sản cũng không tiếc, ngươi nhận lấy đi, hi vọng lúc ta không ở đây ngươi có thể chăm sóc chữa trị tốt bệnh cho huynh trưởng, ta còn có việc, thất lễ!" Chỉ nói hai câu, Thẩm Quân liền quay đầu đi, vốn là mặc kệ Vô Ưu chối từ ở phía sau.
Nhìn đạo bóng dáng màu đen xa xa kia, Vô Ưu cúi đầu nhìn ngân phiếu trong tay, không khỏi cảm giác được tờ giấy trong tay kia thật sự rất nặng, thu nhiều bạc của người ta như vậy, nếu chân của hầu Yên Ổn không thể khôi phục như thường vậy áp lực này là rất lớn!
Sau khi đi ra khỏi đại môn hầu phủ Yên Ổn, lên xe ngựa, Liên Kiều mới ở bên tai Vô Ưu nói: "Nhị tiểu thư, vừa rồi nô tì có đi theo nha đầu Xuân Hoa bên người phu nhân hầu Yên Ổn vào trong phòng bếp lại tình cờ nghe được nữ đầu bếp cùng mấy bọn hạ nhân bàn tán chuyện đạ tướng quân uy vũ cùng với Ngọc quận chúa Tần gia đâu!"